Đêm dần khuya.
Lúc này, ở Tử Cấm Thành đã không còn bóng dáng du khách nào nữa.
Bắc Hà Tán Nhân thở dài, yên lặng đóng màn hình điện thoại lại. Hắn đã nhanh tay nhắc nhở Cuồng Đao Tam Lãng rồi nhưng không ngờ vẫn chậm một bước.
Tên Tam Lãng này hết thuốc chữa luôn rồi.
Tên này chẳng thèm nhớ kết cục của mấy lần tự tìm chết trước, đúng là não cá vàng mà, vết sẹo còn chưa lành đã quên đau rồi. Hơn nữa gần đây, hắn càng ngày càng biết tìm đường chết... Chẳng lẽ đây chính là đạo của Tam Lãng đạo hữu sao?
Một lát sau, Bắc Hà Tán Nhân nhìn Tử Cấm Thành cao lớn trước mắt, trong mắt lộ ra ý cười.
- Vào ngày đầu tháng chín hôm đó, nhất định sẽ tặng cho tên thầy bói rởm kia một kinh hỉ.
Bắc Hà Tán Nhân nhếch miệng nói, hắn rất nôn nóng chờ ngày đại chiến một trận với thầy bói rởm.
Đến lúc đó, hắn nhất định phải cho tên thầy bói rởm kia biết cái gì gọi là tuyệt vọng!
- Đáng tiếc, nếu như đại chiến vào đêm trăng tròn nhất định có không khí hơn nhiều. Cũng không biết đến lúc đó sẽ có bao nhiêu đạo hữu tới xem chiến nhỉ?
Bắc Hà Tán Nhân nói thầm trong lòng.
Đương nhiên là đạo hữu đến xem chiến càng nhiều càng tốt, treo thầy bói rởm lên đánh trước mặt mọi người càng có cảm giác thành tựu, chỉ nghĩ thôi đã thấy hưng phấn rồi.
Nhưng nếu người xem chiến quá nhiều, Bắc Hà Tán Nhân lại sợ thầy bói rởm sẽ không dám đi ra. Tay nghề dịch dung của tên kia thiên hạ vô song, thường xuyên dịch dung thành hình dáng đạo hữu khác đi bói toàn lừa người ta, đắc tội không ít người. Nếu người xem chiến quá nhiều, lỡ may hắn tưởng đây là đang bày trận bắt hắn, không chịu hiện thân thì phiền toái.
- Phù...
Sau khi phun ra một hơi khí đục thật dài, khí thế trên người Bắc Hà Tán Nhân bỗng tăng vọt lên, nhưng khi tăng lên tới trình độ nhất định thì lại bị chính hắn áp chế xuống.
- Vẫn chưa tới lúc, còn phải nhẫn nại thêm mấy ngày nữa. Nhẫn nại là khổ sở, nhưng quả kết ra lại thật ngọt lành.
Dứt lời, Bắc Hà Tán Nhân sãi bước đi về phía trước.
Sau mấy bước, thân hình hắn bỗng biến mất ngay tại chỗ.
Hắn ẩn giấu bản thân, ngồi tĩnh tọa tu luyện, yên lặng chờ đợi đến ngày đại chiến ở đỉnh Tử Cấm.
Trước lúc hái trái ngọt, hết thảy nhẫn nại đều đáng giá.
Cùng lúc đó, ở một nơi cách Tử Cấm Thành mười dặm, có một cậu thanh niên xinh trai đang ngồi xếp bằng ở ven đường.
Ở trước người hắn có đặt một cái chén nhỏ, nhìn qua hình như là đang ăn xin?
Nhưng cậu trai ăn mặc rất đàng hoàng sạch sẽ, trông không giống như đang xin xỏ, cũng không giống như ăn mày.
Những người đi ngang qua đều tò mò nhìn cậu, thanh niên chỉ mỉm cười đáp trả. Nụ cười rất tinh khiết, không ít cô gái trẻ thấy nụ cười của cậu thanh niên này lại mơ hồ có chút động lòng.
- Tiểu Khiết, cậu có thấy tiểu soái ca này nhìn rất quen mắt không?
Lúc này, có một cô gái nói với cô bạn của mình.
- Nghe A Mẫn nói như vậy, mình cũng cảm thấy cậu này thật quen mắt. Một cậu trai thuộc loại ấm nam có nụ cười thuần khiết thế này, chẳng lẽ là minh tinh nào đó sao?
Cô bạn trả lời.
Đang nói chuyện, có một bà mẹ trẻ dắt theo cô con gái nhỏ nhà mình đi ngang qua cậu thanh niên.
Khi thấy anh trai ngồi ở ven đường, cô bé con suy nghĩ một chút, sau đó móc từ trong túi mình ra một đồng tiền rồi ném vào trong chén của anh trai nọ.
Cậu thanh niên xinh trai kia ngẩng đầu lên nhìn cô bé con trước mắt, lần nữa khẽ mỉm cười.
Nụ cười lần này nụ cười vô cùng có mị lực làm ấm lòng người!
- Anh ơi, anh cười thật là đẹp.
Cô bé chớp mắt một cái nói.
Bà mẹ trẻ tuổi lặng lẽ kéo tay con gái, muốn dắt con gái rời đi.
Lúc này, cậu thanh niên xinh trai đưa tay bắt lấy đồng tiền trong chén, hắn hài lòng gật đầu nói:
- Cô bé, tiền quẻ đã nhận, bần đạo sẽ tính một quẻ cho cô bé nhé!
- Dạ?
Cô bé chớp mắt nghi hoặc.
Cậu thanh niên xinh trai mỉm cười nói:
- Cô bé muốn xem về cái gì?
- Xem cái gì cũng được ạ?
Cô bé hỏi. Bé có xem qua ti vi, phim ảnh nên cũng không xa lạ gì với chuyện xem quẻ thế này.
Bà mẹ trẻ thấy con gái mình có vẻ rất hứng thú nên chỉ đành chiều theo ý bé.
Nhưng cô vẫn cảnh giác nhìn về cậu thanh niên đẹp trai trước mắt, nếu như đối phương dám lấy xem quẻ làm cái cớ để hỏi tình huống gia đình của cô thì đừng trách cô không khách khí.
Năm gần đây, mấy tên lừa gạt có quá nhiều chiêu trò, khiến người ta rất khó lòng phòng bị cho nên làm việc gì cũng phải đề cao cảnh giác.
- Cái gì cũng được.
Cậu thanh niên xinh trai gật đầu đáp.
Cô bé nghiêng đầu suy nghĩ một lát, sau đó mới nghiêm túc nói:
- Vậy anh giúp em xem thử năm nay ba em có về nhà ăn tết không? Năm ngoái ba chỉ gọi một cú điện thoại chứ không về, nhưng em khóc muốn ba trở về, ba chỉ nói ba sẽ cố gắng hết sức xin điều về trong năm nay.
- Không thành vấn đề.
Cậu thanh niên xinh trai móc ra một cái mai rùa...
Cái mai rùa này cho người ta một thấy giác rất xưa cũ.
Bà mẹ trẻ bất giác nhìn về phía hoa văn trên mai rùa, đột nhiên cảm thấy bản thân nhìn thấy vô số tia sáng... Những tia sáng này dựa theo quỹ tích nhất định tạo thành rất nhiều hình vẽ khiến người ta choáng váng hoa mắt.
Cũng may cô kịp thời thu hồi tầm mắt mới không thấy choáng váng nữa.
Mai rùa này thật cổ quái.
Trong lúc đang suy tư, cậu thanh niên xinh trai bắt đầu lắt mai rùa một cách có nhịp điệu. Sau đó nhẹ nhàng hất một cái, bốn đồng tiền từ trong mai rùa rơi ngay trước mặt cậu thanh niên.
Sau đó cậu thanh niên xoa cằm nhìn chằm chằm vào quẻ tượng trên đất.
Cô bé trông mong hỏi:
- Anh ơi, thế nào ạ? Năm nay ba em có về không ạ?
Cậu thanh niên xinh trai ngẩng đầu, lộ ra nụ cười ấm áp.
Kết quả của quẻ tượng... là cát. Quẻ này là để xem cho vấn đề mà bé gái hỏi, quẻ cát đại biểu năm nay cha cô bé sẽ bình an về nhà.
Thế nhưng... quẻ của hắn khác với quẻ của người khác.
Bởi vì... hắn là Đồng Quái Tiên Sư mà.
Mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng quẻ của hắn phải xem ngược lại.
Cho nên quẻ cát này đại biểu năm nay cha cô bé vẫn sẽ không về nhà. Hai năm không trở về nhà ăn tết, người này là Đại Vũ* sao?
“Nếu là ta của trước kia, ta nhất định sẽ nói với cô bé rằng đây là một quẻ cát, mong muốn trong lòng nhất định sẽ thành hiện thực. Nhưng mà đó là ta của trước kia rồi.”
“Nhưng ta của bây giờ lại có chút lý giải mới về đạo dịch dung. Bây giờ ta đang dịch dung thành Bá Đao Tống Nhất tiểu hữu, ta biến thành bộ dạng của hắn, ngụy trang khí tức của hắn. Nhưng nhiêu đây vẫn chưa đủ, ta muốn biến thành Bá Đao Tống Nhất tiểu hữu chân chính. Nếu như Tống Thư Hàng tiểu hữu đối mặt với tình huống này, hắn sẽ làm gì?”
Không sai, nhân vật mà bây giờ hắn dịch dung thành chính là Tống Thư Hàng tiểu hữu, người đang ở thành phố Văn Châu xa xôi, đang trên đường đi khu Giang Nam!
Đồng Quái Tiên Sư xoa cằm, suy tư chốc lát.
Sau đó hắn đột nhiên nhoẻn miệng cười:
- Cô bé, có thể cho anh một sợi tóc của em được không?
- Dạ?
Cô bé suy nghĩ một chút, sau đó vẫn bắt lấy đuôi sam nhỏ của mình, chẳng mấy chốc đã lấy từ trên đó xuống một sợi tóc mỏng rồi đưa cho anh trai cười rất đẹp mắt trước mặt.
Tống Thư Hàng do Đồng Quái Tiên Sư dịch dung thành nhận lấy tóc, tiếp đó hắn móc từ trong ngực ra một tờ giấy trắng rồi gói sợi tóc mỏng này lại. Sau đó gấp đôi lại mấy lần, giấy trắng bị hắn xếp thành hình trái tim.
Cuối cùng Đồng Quái Tiên Sư đưa tay vỗ nhẹ lên trái tim bằng giấy trắng, âm thầm để lại một tiểu pháp thuật.
- Tối nay lúc ngủ, em nhớ đặt nó dưới gối, sau đó em sẽ nhận được một niềm vui bất ngờ.
Đồng Quái Tiên Sư mỉm cười nói.
Cô bé nghi hoặc nhận lấy trái tim bằng giấy, sau đó bé lại nghiêm túc hỏi:
- Nhưng anh vẫn chưa nói cho em biết năm nay ba em có về hay không mà?
- Mặc dù sẽ không trở về nhưng em vẫn có thể gặp được ba mình đấy.
Đồng Quái Tiên Sư khẽ cười.
- Thật ạ?
Cô bé hỏi.
- Thật.
Đồng Quái Tiên Sư duy trì nụ cười chiêu bài của mình.
Dường như nụ cười này đã tiếp lòng tin cho cô bé, cô bé vui vẻ cẩn thận cất trái tim bằng giấy vào trong ngực.
Bà mẹ trẻ dùng ánh mắt cổ quái nhìn Đồng Quái Tiên Sư... Nhưng không biết có phải do bị mai rùa kia ảnh hưởng hay không, cô cũng không ngăn cản con gái nhận lấy trái tim bằng giấy kia.
Dõi mắt nhìn hai mẹ con trẻ tuổi rời đi, Đồng Quái Tiên Sư thỏa mãn gật đầu một cái, hắn cảm giác đại đạo dịch dung của mình lại tiến thêm một bước.
Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy chưa đủ.
Bởi vì hắn của hôm nay, thành tích về phương diện thuật dịch dung gần đạt tròn điểm, nhưng thành tích về xem quẻ lại gần như là 0 điểm.
Hôm nay hắn không thành thật nói cho khách nghe về quẻ tượng mà mình tính ra, mà lại nói kết quả ngược lại của quẻ tương mình tính ra, cho nên hôm nay coi như hắn làm thầy bói không hợp cách.
- Quả nhiên, nhân vật Tống Thư Hàng tiểu hữu này không thích hợp để ta dùng tiếp. Hay là đổi người khác đi... Nhân vật Lệ Chi Tiên Tử gần đây cũng không thể dùng, theo như lời của Tam Lãng chính là quá tam ba bận. Ưm, Hiến Công tiền bối thì sắp bế quan lần nữa... tin tức này rất tốt. Vậy lần sau sẽ dùng hình dáng của Hiến Công tiền bối!
Đồng Quái Tiên Sư thầm nói trong lòng.
Ngay lúc hắn đang suy tư, đột nhiên nghe được bên cạnh có người kêu lớn:
- Cao Thăng sư huynh! Ta gặp được Cao Thăng sư huynh thật ngay ngoài đời này! Là Cao Thăng sư huynh trong Trận Chiến Mạt Pháp. Mọi người mau tới đây, đừng để hắn chạy mất! Cao Thăng sư huynh nhất định phải chết hây hây hây!
Sau đó vô số người dường như bừng tỉnh.
Tiếp đó, mọi người cùng kêu lên:
- Cao Thăng sư huynh nhất định phải chết! Cao Thăng sư huynh nhất định phải chết!
Mọi người một bên hô gào, một bên chạy tới bao vây vị trí của Đồng Quái Tiên Sư. Thật ra mọi người cũng không có ác ý gì, chỉ là muốn nhìn thử rốt cuộc Cao Thăng sư huynh ở ngoài đời có dáng dấp thế nào thôi.
Đồng Quái Tiên Sư:
-...
Không đến mức như vậy chứ? Chỉ là một bộ phim thôi mà, hơn nữa chỉ mới ra rạp thôi! Tại sao lại gây ra náo động thế này?
Thấy đám người không ngừng áp sát tới, Đồng Quái Tiên Sư nhanh tay cầm lấy tiền đồng trên đất, bay ra ngoài chạy thoát thân.
- Cao Thăng sư huynh chạy rồi!
- Đuổi theo!
- Đừng có ngừng hô khẩu hiệu, Cao Thăng sư huynh nhất định phải chết!
- Lăng Dạ gả cho ta... Lăng Dạ gả cho ta... Cao Thăng sư huynh nhất định phải chết!
Vậy nên đám người bất giác tụ thành hàng dài, liều mạng đuổi theo sau Đồng Quái Tiên Sư.
Khi thấy càng ngày càng nhiều người vừa chạy vừa kêu “Cao Thăng sư huynh nhất định phải chết!”, mọi người cứ tưởng là hoạt động gì đó nên càng ngày càng có nhiều người gia nhập vào hàng dài.
Đồng Quái Tiên Sư đang chạy như điên ở phía trước khóc không ra nước mắt.
Đậu xanh rau má, tại sao mình lại dịch dung thành bộ dạng của Tống Thư Hàng tiểu hữu cơ chứ?
*Đại Vũ: người trong truyền thuyết có công trị thuỷ đời vua Thuấn, Trung Quốc. Ông đã dành hầu hết thời gian cá nhân trong 13 năm để hoàn thành dự án nạo vét dải phù sa sông.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tu Chân Nói Chuyện Phiếm Quần
Chương 860: Ngày Hôm Đó, Mọi Người Đều Gào Thét: Cao Thăng Sư Huynh Nhất Định Phải Chết!
Chương 860: Ngày Hôm Đó, Mọi Người Đều Gào Thét: Cao Thăng Sư Huynh Nhất Định Phải Chết!