DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 428: Bá đạo!

Oanh!

Diệp Trần vừa nói xong, xung quanh lại xôn xao một trận, khuôn mặt của tất cả mọi người đều tràn đầy vẻ sợ hãi.

"Nghe nói từ trước đến nay vị Vân Châu Diệp tiên sinh kia làm việc rất dứt khoát, quả nhiên không phải là tin đồn a!"

"Trời ơi! Đây chính là Thường Nam Địch, con trai trưởng của Thường gia, đứa cháu trai mà lão tướng quân Thường Tại Sơn yêu quý, cưng chiều nhất. Vậy mà nói phế là phế, hắn không sợ người nhà họ Thường tới tính sổ với hắn sao?"

"Kẻ này đúng là không biết trời cao đất dày gì. Quả thực gan to bằng trời a!"

...

Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, Sở Phi Yên và Tiêu Thiên Tá đều hiện ra vẻ mặt trắng bệch mặt mũi tràn đầy vẻ lo lắng.

Mắc dù bọn hắn đối với tính tình của Diệp Trần thì có hiểu biết, thế nhưng lại cũng không nghĩ tới, Diệp Trần lại làm chuyện này tuyệt tình như thế, không cho Thường gia một chút thể diện nào.

Mà sau khi Thường Nam Địch hét thảm một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, hận không thể ăn sống nuốt tươi hắn.

"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi dám...ngươi dám đối với ta như thế! Thường gia sẽ không bỏ qua cho ngươi! Cha ta bây giờ đang ở ngay trong thành phố Lâm An, có gan thì ngươi đừng có chạy!"

Mọi người nghe được lời này của Thường Nam Địch, lập tức hai mặt nhìn nhau lần nữa, "Trung tướng Thường Liệt cũng ở thành phố Lâm An?"

Trung tướng Thường Liệt từ xưa đến nay nổi danh là người bao che khuyết điểm, nuông chiều con bậc nhất. Nếu để cho hắn biết được con trai hắn bị người phế đi một chân chắc không dễ dàng bỏ qua đâu.

"Diệp Cuồng Tiên lại gây ra đại họa rồi."

...

Sở Phi Yên và Tiêu Thiên Tá càng là sốt ruột tới không chịu được, Sở Phi Yên vội vàng kéo tay áo Diệp Trần, thấp giọng nói:

"Diệp Trần, hảo hán không để bụng thiệt thòi ở trước mắt! Thường Liệt kia là Tổng tư lệnh quân khu Đông Nam, không phải là hạng người dễ day vào trước tiên anh nên tránh một chút đi!"

Tiêu Thiên Tá cũng vội vàng đuổi theo:

"Đúng đó! Diệp tiên sinh, Thường Liệt hắn là tư lệnh quân đội đứng đầu một khu vực, không thể đem ra so sánh với Thường Nam Địch con trai hắn được!"

Lấy tu vi của Thường Nam Địch thì tự nhiên có thể dễ như trở bàn tay nghe được lời của hai người Sở Phi Yên vào trong tai, đau nhức kịch liệt trên đùi lộ ra nụ cười đùa cợt, "Thế nào? Diệp Cuồng Tiên! Ngươi sợ chưa? Nếu như bây giờ ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi với ta, rồi tự phế đi hai chân, chuyện ngày hôm nay có thể xóa bỏ, như thế nào?"

Diệp Trần ngẩng đầu liếc mắt qua Thường Nam Địch một lần nữa, không thể không lắc đầu, "Thật sự là ngu xuẩn! Ngươi đã nói như vậy ta lại phế thêm một chân nữa của ngươi!"

Nói xong, Diệp Trần cong ngón tay búng ra một lần nữa.

Một tiếng xương vỡ vụn vang lên!

"A!!!"

Thường NaM Địch ngay lập tức che lấy chân trái của mình, kêu rên thê thảm lên.

Mọi người hoảng sợ thêm lần nữa, Diệp Cuồng Tiên này thế mà thật sự phế đi hai chân của Thường Nam Địch!

Có cần phải bá đạo như thế hay không.

Chẳng lẽ hắn thật không sợ Thường gia nổi giận một chút nào sao?

"Diệp Cuồng Tiên! Ngươi..."

Hai mắt Thường Nam Địch đỏ ngầu, hận không thể ngay lập tức nhào về phía Diệp Trần để liều cái mạng này với hắn, đáng tiếc hai chân bị phế căn bản muốn di chuyển cũng là chuyện không thể chứ đừng nói đến chuyện đánh nhau với Diệp Trần.

Diệp Trần lại giống như làm một việc nhỏ không có ý nghĩa gì, trực tiếp cắt ngang lời nói của Thường Nam Địch, lạnh lùng nói:

"Còn dám nói nhảm! Ta giết ngươi!!"

"Ngươi!..."

Thường Nam Địch lập tức cảm thấy được một cỗ sát ý cường đại khó mà hình dung, ùn ùn kéo tới phía hắn.

Mặc dù tràng diện gì hắn cũng đã từng gặp qua, vậy mà toàn thân cũng không thể không run lên, câu nói phía sau thì sững sờ không nói ra miệng được. Bởi vì hắn có một loại dự cảm, tên gia hỏa coi trời bằng vung ở trước mắt này là thật sự dám giết hắn!

Tê ~

Mọi người nghe được điều này, cũng thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.

Diệp Cuồng Tiên này! Không thể không nói là quá mức ngông cuồng tàn nhẫn đi!

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều bị sát khí ở trên người Diệp Trần chấn nhiếp, bao quát cả Thường Nam Địch và Uông Tư Tề ở bên trong, tất cả đều ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một tiếng.

Đúng lúc này, bỗng nhiên ở cửa truyền tới từng tiếng bước chân dồn dập.

Sau đó, một người đàn ông trung niên rất uy nghiêm, từ bên ngoài bước nhanh tới, phía sau còn có hai ông lão có khí thế cực mạnh đi theo, rồi mấy tên áo đen to cao, khí tràng rất cường đại, khiến mọi người ở xung quanh không tự chủ được mà liên tiếp lui lại sang hai bên.

"Là Uông tổng tập đoàn Cửu Châu tới rồi!"

"Không biết Diệp Cuồng Tiên đối mặt với Uông tổng, còn có thể phách lối giống như trước đó hay không?"

"Uông tổng thế nhưng là nhân vật số một trong giới kinh doanh của Hoa Hạ chúng ta, gần như có thể chi phối toàn bộ tình hình kinh tế của Hoa Hạ, nếu như Diệp Cuồng Tiên dám động tới hắn thì không cần kể tới mối quan hệ với Thường gia này, quốc gia cũng sẽ không ngồi yên mà không để ý đến!"

...

Mọi người thấp giọng nghị luận, mà Uông Tư Tề thì sớm đã bước nhanh đi ra đón, "Cha!"

Uông Thành Lâm khoát tay áo, trên mặt không giận không vui, bụng dạ cực sâu, "Việc này ta đã biết, cậu của con lập tức sẽ chạy tới, con đi ra bên ngoài chờ cậu đi!"

Nhỏ giọng dặn dò với con trai của mình một tiếng, bước chân Uông Thành Lâm ở dưới vẫn bước không ngừng, đã nhanh chân đi tới trước mặt Diệp Trần, chắp tay trầm giọng nói:

"Diệp tiên sinh! Cho dù ngươi là Thiếu tướng của Thần Long vệ, cao thủ đệ nhất của Hoa Hạ thì hành động hôm nay của ngươi cũng không thể không có chút quá đáng a?"

Diệp Trần thì ngay cả mí mắt cũng không có nhấc lên một chút, "Ngươi tính là thứ gì? Cũng dám nói chuyện với ta như thế!"

Oanh!

Mọi người đột nhiên trở nên sững sờ.

Cái tên này, vậy mà thực sự là coi thường người khác quá mà, đến cả người giàu nhất Hoa Hạ mà hắn cũng không để vào mắt!

Uông Thành Lâm thì càng tức giận tới toàn thân phát run, hắn rong ruổi lăn lộn trong giới kinh doanh mấy chục năm, trở thành người đứng đầu tập đoàn Cửu Châu, một tay lèo lái tập đoàn số một Hoa Hạ cũng coi như nhân vật số một trong giới thương mại. So ra tầm ảnh hưởng của hắn cũng phải ngang ngửa với đại quan của một tỉnh, tướng lĩnh nơi biên cương há lại để một tên thiếu niên khinh thường.

Sống đến giờ chưa bao giờ giống như bây giờ, hắn thế mà lại bị một tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch tuổi chưa đến hai mươi răn dạy ở trước mặt mọi người!

"Diệp Cuồng Tiên! Uông mỗ kính trọng ngươi vì ngươi là thiếu niên anh hùng, cho nên mới đối với ngươi liên tục nhường nhịn! Mà ngươi trước đó để cho tập đoàn Tô Diệp xuất thủ đối với tập đoàn Cửu Châu chúng ta, bây giờ lại làm nhục ta như thế, thật coi Uông Thành Lâm ta dễ ức hiếp như thế phải không?"

"Ức hiếp ngươi sao?"

Khóe miệng Diệp Trần hơi nhếch lên, nhàn nhạt liếc qua Uông Thành Lâm, lạnh lùng nói:

"Nếu như ta thực sự ức hiếp ngươi thì Uông gia các ngươi sớm đã không có ở đây!"

Oanh!

Mỗi câu mà Diệp Trần nói ra, đối với mọi người ở đây mà nói đều không thua gì một quả bom lớn.

"Lời này của hắn là có ý gì?"

"Ý tứ hình như là nói, nếu hắn thật muốn đối phó với Uông gia thì sớm đã diệt cả nhà Uông gia rồi!"

"Con mẹ nó! Được một cái Diệp Cuồng Tiên a! Quá bá đạo!"

...

Uông Thành Lâm lập tức tức giận đến phổi đều muốn nổ, nếu như hắn không phải cố kỵ tới tu vi của Diệp Trần, thì hắn đã sớm xông lên liều mạng với Diệp Trần rồi.

"Hừ!"

Hai ông lão ở phía sau Uông Thành Lập lập tức ngồi không yên, liếc nhau một cái, trực tiếp đi lên phía trước, "Nghe qua Vân Châu Diệp tiên sinh chính là cao thủ đệ nhất Hoa Hạ, hai ông lão Thiên Sơn bất tài chúng ta hôm nay muốn mời Diệp tiên sinh chỉ giáo một phen!"

Hai ông lão này vừa mới buông lời nói ra khỏi miệng, mọi người ở xung quanh ngay lập tức xôn xao không ngừng.

"Hoá ra bọn họ chính là Thiên Sơn nhị lão!"

"Nghe nói hai người này sớm ở ba mươi năm trước đã là cao thủ đỉnh cấp của Hoa Hạ rồi, thực lực hôm nay chỉ sợ sẽ càng mạnh hơn!"

"Uông tổng không hổ là nhà giàu nhất Hoa Hạ, thậm chí ngay cả cao thủ bậc này trong truyền thuyết đều có thể mời tới!"

"Thiên Sơn nhị lão cùng nhau thì chính Diệp Cuồng Tiên cũng không thể coi nhẹ được đi!"

...

Trong tiếng nghị luận sôi nổi của mọi người thì thân thể của hai ông lão nhoáng một cái đã từ hai phương hướng khác nhau lao tới Diệp Trần.

"Không biết sống chết!"

Diệp Trần ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích tí nào, trực tiếp như thuận tay đánh ra hai chưởng.

Bành! Bành!

Thiên Sơn nhị lão còn chưa có tới gần trước người Diệp Trần được mười mét thì đã trực tiếp bị hai chưởng lớn vỗ trúng, sau đó rõ ràng bị đánh bại, hóa thành một đống thịt vụn.

"Cái gì!"

Nhìn thấy cảnh tượng máu tanh này, mọi người nhất thời như thể con vịt bị bóp lấy cổ, toàn bộ hội trường trở nên vô cùng yên tĩnh.

P/S: Chương thứ 2 nha...

Đọc truyện chữ Full