"Diệp tướng quân hắn...thế mà thật một người tiêu diệt cả căn cứ hải quân trên Trân Bảo đảo!"
Ở trên một tàu chiến của Hoa Hạ, moi người nhìn qua hình ảnh được vệ tinh truyền đến, tất cả mọi người đều trợn hai mắt lên thật lớn, vẻ không thể tin nổi tràn ngập trên khuôn mặt của mọi người.
Ngay cả mặt mũi của Diệp Thiên Ca cũng tràn đầy hoảng sợ, quả thực không thể tin được mọi chuyện đang xảy ra trước mắt mình là thật.
Diệp Trần vậy mà thật sự lấy sức một mình tiêu diệt Trân Bảo cảng căn cứ quan trọng của Mỹ quốc tại Thái Bình Dương!
Phải biết, cho dù năm đó ở chiến tranh thế giới thứ hai, Đảo quốc chuẩn bị kỹ càng, phát động tập kích bất ngờ cũng chỉ có thể để căn cứ quân sự của Mỹ quốc ở Trân Bảo đảo bị trọng thương mà thôi.
Hôm nay, Diệp Trần lại là quang minh chính đại, đơn độc một mình lao vào trong đại quân mấy vạn người được hiện đại hóa quân sự, trước sau chỉ dùng chưa đến một canh giờ đã hủy diệt toàn bộ căn cứ!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đây quả thực giống như là đang nghe chuyện thần thoại xưa.
"Diệp tướng quân! Chúc mừng! Ngươi sinh ra một đứa con trai tốt! Đây thật là may mắn của Hoa Hạ chúng ta a!"
Lâm Chấn Nam hướng về phía Diệp Thiên Ca cảm thán từ đáy lòng nói.
Thế giới này nói cho cùng vẫn phải dựa vào quả đấm để nói chuyện, hôm nay Diệp Trần một mình càn quét Trân Bảo cảng, đối với Mỹ quốc mà nói sẽ là chấn nhiếp cực lớn.
Tuy nhiên, Diệp Thiên Ca lại nhẹ nhàng thở dài, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, chậm rãi nói:
"Mỹ quốc xưng bá toàn cầu mấy chục năm, cho tới bây giờ chưa bao giờ phải chịu trong thương như thế, ta sợ bọn họ sẽ chó cùng rứt giậu, trực tiếp sử dụng vũ khí hạt nhân!"
Lâm Chấn Nam nghe được điều này, cũng không thể không sắc mặt hơi đổi, "Không sai! Mỹ quốc nắm giữ vũ khí hạt nhân đủ để phá hủy toàn bộ Trái Đất!"
"Nếu như Mỹ quốc thật sự tức giận, chỉ sợ hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, tuy nhiên chỉ cần tiểu Diệp tướng quân có thể kịp thời dừng tay, nhanh chóng trở về trong cảnh nội của Hoa Hạ chúng ta."
"Coi như Mỹ quốc có lá gan to bằng trời, chắc là vẫn chưa dám công khai đưa vũ khí hạt nhân lên đối với Hoa Hạ chúng ta, bằng không chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch chung của toàn thế giới!"
Không nghĩ tới, Diệp Thiên Ca lắc đầu lần nữa, thở dài nói:
"Tôi chỉ sợ tiểu Trần sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ..."
Giọng nói Diệp Thiên Ca vừa mới rơi xuống không lâu, lập tức có người chỉ vào màn hình nói:
"Các ngươi nhanh nhìn! Tiểu Diệp tướng quân vậy mà vượt qua Ngõa Hồ đảo, tiếp tục hướng phía đông đi tới!"
"Cái gì!"
Tất cả mọi người đều giật mình, không thể không thi nhau hướng màn hình nhìn lại.
Quả nhiên, đạo kiếm mang sáng chói màu tím kia giống như trong ngôi sao băng trong đêm tối, vậy mà hướng lãnh thổ Mỹ quốc bay đi!
"Hắn đây là muốn làm gì?"
"Chẳng lẽ hắn diệt căn cứ hải quân Trân Bảo cảng còn chưa tính là gì mà còn muốn một người chiến đấu chống lại một quốc gia sao?"
"Điên rồi! Điên rồi! Hắn quả thực điên rồi!"
"Hắn đây là buộc chính phủ Mỹ quốc sử dụng vũ khí hạt nhân a!"
...
Tòa nhà quốc hội của Mỹ quốc, tổng thống Mỹ quốc cùng tất cả nghị viện quốc hội, toàn bộ đều có mặt ở đây, nhìn chòng chọc vào hình ảnh phía trước truyền đến, sắc mặt của mọi người tái xanh.
"Điều này sao có khả năng! Chẳng lẽ hắn là Satan chuyển thế hay sao?"
"Thậm chí ngay cả tên lửa đạn đạo hành trình cũng không gây thương tổn cho hắn một chút nào!"
"Quả thực quá cường đại!"
...
Sau khi nhìn thấy chiến báo từ tiền tuyến gửi về, toàn bộ quốc hội trở nên sôi trào.
"Các vị! Bây giờ cũng không phải là lúc cảm khái! Căn cứ vệ tinh giám sát, Diệp Cuồng Tiên kia, sau khi tiêu diệt toàn bộ căn cứ hải quân của chúng ta, cũng không có trở về Hoa Hạ, mà là đang hướng đi tới lãnh thổ của chúng ta!"
Một ông não da trắng mặc quân trang, bỗng nhiên gõ bàn một cái, mở miệng nhắc nhở.
Người này hóa ra chính là Lạp Mỗ Tư, Bộ trưởng Bộ quốc phòng của Mỹ quốc!
"Cái gì!"
Tất cả mọi người nghe được tin tức này thì lập tức tất cả toàn bộ đều trợn tròn mắt.
"Hắn đến cùng muốn làm cái gì?"
"Chẳng lẽ hắn thật đúng là muốn một người chiến đấu chống lại một quốc gia sao?"
"Quả thực ngông cuồng đến cực điểm!"
...
Mắt thấy mọi người lại sắp tranh luận một lần nữa, Phổ Lãng Khắc tổng thống Mỹ quốc ngồi ở vị chí làm chủ bỗng nhiên ho một tiếng nặng nề, mọi người lúc này mới im lặng trở lại, "Lạp Mỗ Tư tướng quân, ông nói tiếp đi!"
Bộ trưởng Bộ quốc phòng Lạp Mỗ Tư tiếp tục nói:
"Quân ta đã điều động một nhóm tàu sân bay, tàu chiến đấu, tiến hành chặn đường đi đối với Diệp Cuồng Tiên, tuy nhiên tình không không được lạc quan cho lắm, cho nên..."
Nói đến đây, Lạp Mỗ Tư dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Ta đề nghị sử dụng vũ khí hạt nhân, không tiếc bất cứ giá nào tru sát người này!"
Vũ khí hạt nhân cũng không phải loại vũ khí có thể sử dụng tùy tiện, nhất định phải trải qua sự đồng ý của quốc hội, quân đội có thể nhận được mật khẩu ủy quyền, từ đó sử dụng vũ khí hạt nhân cỡ lớn.
Mọi người của quốc hội nghe vậy thì lập tức thi nhau gật đầu.
"Không sai! Mức độ uy hiếp của người này quá lớn! Nhất định phải tiêu diệt hắn"
"Nếu như hắn lập tức trở về lãnh thổ của Hoa Hạ, chúng ta thật đúng là không tốt động tay, bây giờ đã tự chui đầu vào lưới, vậy thì nói cái gì cũng không thể để hắn còn sống mà rời đi!"
"Tuyệt đối không thể để cho hắn bước vào lãnh thổ nước ta một bước, bằng không Mỹ quốc chúng ta coi như quá mức mất mặt rồi!"
...
Sau khi mọi người trong quốc hội nghị luận, rõ ràng cũng đều nhận thức được nguy cơ cường đại, vậy mà toàn bộ đều bỏ phiếu đống ý sử dụng vũ khí hạt nhân.
Mà lúc này, Diệp Trần mang theo Mộng Huyễn thần Tô San, đã vượt qua gần ba ngàn km đường biển, đã có thể mơ hồ nhìn thấy khu vực biên giới của Mỹ quốc.
"Diệp tiên sinh! Ta lại nhắc nhở ngài một lần cuối cùng, ngài đây là đang tự tìm đường chết!"
Tô San lúc này đã từ trong rung động trước đó, chậm rãi lấy lại tinh thần, không thể không cau mày nhắc nhở.
Quả thật, trước đó khi cô ta nhìn thấy Diệp Trần, một người dễ dàng đánh tan toàn bộ căn cứ hải quân ở Trân Bảo cảng, cô ta đã bị thực lực cường đại của Diệp Trần làm cho hoàn toàn bội phục.
Khi cô ta nhận ra rằng, Diệp Trần thực sự hướng lãnh thổ Mỹ quốc khởi xướng tiến công, lại có chút không đành lòng nhìn hắn đi chịu chết.
"Mỹ quốc chúng ta chứa đựng số lượng đạn hạt nhân đủ để phá hủy Trái Đất tới mấy chục lần, thực lực của ngài coi như có mạnh hơn nữa, còn có thể mạnh hơn đạn hạt nhân sao?"
"Ta biết trước đó ở đảo Lang Vương của Bắc Cực, ngài đã từng ngăn cản qua bom nguyên tử mà không chết, nhưng đó chẳng qua chỉ là bom nguyên tử cỡ nhỏ mà thôi, bom nguyên tử cỡ lớn chân chính có uy lực phải mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, tuyệt đối không phải sức người là có khả năng chống lại!"
"Cho nên, ta nguyên ngài vẫn là tranh thủ thời gian trở về Hoa Hạ đi!"
Tô San thấy Diệp Trần không nói thêm lời nào, thế là tận tình khuyên can.
Ngoại trừ không đành lòng nhìn thấy Diệp Trần bị bom nguyên tử oanh tạc đến chết ra, chính cô cũng không muốn bị liên lụy.
Tuy nhiên, đúng lúc này, bỗng nhiên truyền đến từng đợt tiếng nổ vang rền từ phía trước, rất nhanh hai người đã phát hiện, trên mặt biển phía trước, xuất hiện ba con quái vật khổng lồ ngăn cản đường đi của bọn họ.
"Thế mà phái ra ba hạm đội tàu sân bay, xem ra Mỹ quốc các ngươi đối với ta vẫn còn rất coi trọng a!"
Phải biết, toàn bộ Mỹ quốc chẳng qua cũng chỉ có mười hạm đội tàu sân bay mà thôi, hơn nữa được phân bố ở khắp các nơi trên thế giới.
Ba chiếc hạm đội tàu sân bay này, chỉ sợ đã là toàn bộ chiến lực của bờ biển phía tây Mỹ quốc.
"Đáng tiếc trong mắt của ta chẳng qua cũng chỉ là ba con bò sát nhỏ mà thôi!"
Diệp Trần cười lạnh, thân thể trực tiếp nhoáng một cái, thúc giục tốc độ tới cực hạn, đồng thởi sử dụng Không Gian Pháp Tắc, trong nháy mắt vượt qua hơn mười dặm, thời gian gần như chỉ trong một cái nháy mắt, đã đi tới trước mặt một chiếc hạm đội tàu sân bay trong đó, vào lúc này quan chỉ huy hạm đội tàu sân bay này, cũng hoàn toàn chưa kịp phản ứng, thẳng đến phía trước đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng tím sáng chói, lúc này mới ý thức được tình huống không ổn, "Địch tập! Công kích! Nhanh công kích!"
P/S: Ta thích nào....chương 1....số lượng đọc truyện rất nhiều mà lại keo Kim phiếu với truyện này là sao hứt hứt, các đạo hữu tung kim phiếu đi a...
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 538: Một đường hướng đông
Chương 538: Một đường hướng đông