Mộ Dung Đan bỗng nhiên cảm ứng được dưới đáy hố sâu, đạo khí tức kia vốn là đã yếu ớt cực độ, lúc nào cũng có thể biến mất, lại đột nhiên nhanh chóng tăng vọt lên!
Tu Chân giả tại lúc đột phá, mặc dù sẽ dẫn tới thiên kiếp, thậm chí có rất nhiều người đều chết ở dưới sự cường đại của lôi kiếp, nhưng chỉ cần một khi chống lại được thì lực lượng thiên lôi còn sót lại trong cơ thể sẽ chuyển hóa thành linh đan diệu dược tốt nhất trên đời, để tu chân giả trong nháy mắt khôi phục lại trạng thái đỉnh phong!
Huống chi, trên người Diệp Trần lúc này còn Vạn Cổ Trường Thanh châu thánh vật chữa thương này.
Ầm ầm!
gần như chỉ trong một cái chớp mắt, thương thế trên người của Diệp Trần đã hoàn toàn được chữa trị mà tu vi cũng vững vàng bước vào cảnh giới Nguyên Anh!
"Bành!"
Một bóng người phóng lên trời cao, Diệp Trần xuất hiện lại một lần nữa ở trước mặt mọi người, đã là một tên tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh chân chính.
"Mộ Dung lão nhi! Bị ngươi đánh lâu như vậy, tiếp theo cũng nên tới lượt ta đi!"
Diệp Trần đứng lơ lửng giữa không trung, gắt gao nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Đan ở phía trước còn chưa khôi phục lại sự tỉnh táo từ trong khiếp sợ trước đó, khóe miệng không thể không nở ra một nụ cười lạnh như băng.
Mộ Dung Đan trừng hai mắt một cái, rất lâu mới lấy lại tinh thần sau đó thì cười lạnh, "Hảo tiểu tử! Cũng dám trong quá trình giao thủ với bản tọa cưỡng ép đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh! Lá gan của ngươi thật dúng là không nhỏ a!"
"Đáng tiếc, lấy tu vi của ngươi chỉ có cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, ở trong mắt của bổn tông chủ vẫn như cũ chỉ là con kiến hôi mà thôi!"
Diệp Trần nghe được điều này thì khóe miệng hơi nhếch lên:
"Thật sao?"
Theo giọng nói rơi xuống, song quyền Diệp Trần bỗng nhiên nắm chặt lại, trong lòng hét to:
"Nghịch Sinh Bách Chuyển, chuyển thứ tám!!"
Oanh!
Bây giờ thương thế trong cơ thể đã được khôi phục hoàn toàn, hơn nữa Diệp Trần còn đang ở trạng thái đỉnh phong, gần như không tốn một chút sức nào, thi triển Nghịch Sinh Bách Chuyển đến chuyển thứ tám!
Ầm ầm!
Trong một cái chớp mắt, khí tức cả người Diệp Trần nhanh chóng tăng vọt lên mấy chục lần!
Trong nháy mắt vậy mà một lần hành động lấn át Mộ Dung Đan!
"Cái gì!!"
Mộ Dung Đan tuy rằng trước đó đã mơ hồ đoán được, Diệp Trần hiểu một loại bí thuật nghịch thiên nào đó có thể tăng vọt tu vi lên ở trong nháy mắt.
Thế nhưng là hắn làm sao cũng không nghĩ tới, Diệp Trần sau khi trải qua lôi kiếp đột phá tu vi, chẳng những có thể lấy được lần nữa thi triển ra bí thuật nghịch thiên kia, hơn nữa so với trước đó còn cường đại hơn rất nhiều, vượt xa hắn!
"Ngươi chẳng qua chỉ là từ cảnh giới Kim Đan đọt phá đến cảnh giới Nguyên Anh mà thôi, thực lực làm sao có thể tăng lên nhiều như vậy?"
Mộ Dung Đan không thể không rống lớn một tiếng.
Diệp Trần đã chẳng muốn nói những lời vô nghĩa đối với hắn, trực tiếp diêu không tung ra một quyền.
"Bát Cực Trấn Ma quyền!"
Oanh!
Diệp Trần tung ra một quyền này, bên trong không trung kia lập tức xuất hiện tám cái nắm đấm to lớn, giống như từng con thượng cổ hung thú, hướng Mộ Dung Đan hò hét mà đi!
Quyền này chính là một loại quyền pháp Đế cấp, trước đó do tu vi của Diệp Trần quá thấp, rất nhiều quyền pháp cấp cao không cách nào thi triển, bây giờ bước vào cảnh giới Nguyên Anh, thực lực đã bay vọt về chất, rất nhiều quyền pháp cấp cao cũng có thể miễn cưỡng thi triển ra.
Mộ Dung Đan không kịp nghĩ nhiều, lập tức thao túng Trấn Thiên ấn ra để ngăn cản:
Ầm!
Một tiếng va đạp kinh người vang vọng ở trong đất trời, không gian trogn phạm vi mười dặm đều bị cỗ xung kích cường đại này rõ ràng chấn vỡ!
"Phốc!!"
Dưới một quyền này của Diệp Trần, Mộ Dung Đan lập tức liên tiếp lùi lại mấy ngàn mét, trực tiếp điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi!
Sau khi Diệp Trần đột phá vậy mà chỉ cần nắm đấm thì đã bức lui Mộ Dung Đan trên người mang theo Tiên khí!
"Không! Đây không có khả năng!!"
Mộ Dung Đan không thể không rống lớn một tiếng, thực sự không thể nào tiếp nhận được kết quả trước mắt này.
Ngay cả Lãnh Thiền Y ở xa xa cũng không thể không dùng ngọc thủ che miệng, mặt mũi đầy vẻ khó tin.
Ai có thể nghĩ đến, Diệp Trần trước đó đã bị ép đến tuyệt lộ, vậy mà thoáng một cái đã trở nên cường hãn như thế!
"Chết đi!"
Sau khi một quyền của Diệp Trần đánh bay Mộ Dung Đan, thân thể hơi chao đảo một cái thì ngay sau đó đã đuổi tới:
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Diệp Trần xuất thủ không lưu tình, lại là liên tiếp tung ra vài chiêu Bát Cực Trấn Ma quyền, đánh cho Mộ Dung Đan liên tục lùi lại.
Tuy nhiên, đến cùng thì Mộ Dung Đan có kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú, sau khi phản ứng lại thì bắt đầu chỉ thủ không công, hơn nữa Trấn Thiên ấn lại là Tiên khí.
Diệp Trần dùng tay không muốn đại bại Mộ Dung Đan có được Tiên khí hộ thân thì hiển nhiên đó cũng là vấn đề không nhỏ.
"Hừ!"
Sau khi liên tiếp tung ra mấy quyền, nhìn thấy hiệu quả không tốt, Diệp Trần không thể không hừ lạnh một tiếng:
Oanh!
Tử Quỳnh kiếm phá thể mà ra:
"Lục Thần kiếm pháp! Thức thứ nhất, Toái Thương Khung!"
Ầm ầm!
Trên không trung có một đạo kiếm mang màu tím sáng chói dài tới mấy ngàn mét bay xẹt qua!
Những nơi đi qua, ngay cả không trung rõ ràng cũng bị đánh vỡ nát, một kiếm này giống như không thuộc về thời gian này, tựa hồ giống như phát ra từ bên trong hỗn độn.
Kiếm pháp này tên là Lục Thần Kiếm pháp, giống với Bát Cực Trấn Ma quyền, cũng là một loại công pháp Đế cấp, lấy tu vi bây giờ của hắn đã miến cưỡng có thể thi triển, uy lực còn ở trên Bát Cực Trấn Ma quyền.
Chỉ có điều, Tử Quỳnh kiếm chỉ là một thanh chuẩn Tiên khí, hơn nữa trước đó đã có tổn thương không nhẹ, uy lực không thể không có chỗ suy giảm.
Sau khi Mộ Dung Đan phản ứng lại thì vẻ mặt lập tức càng trở nên khó coi, lập tức thúc giục Trấn Thiên ấn đi lên ngăn cản, mặt mũi đầy vẻ điên cuồng:
"Ấn Trấn Cửu Thiên!"
Ầm ầm!
Tử Quỳnh kiếm và Trấn Thiên ấn lại hung hăng va chạm vào nhau, chỉ có điều lần này với trước đó có sự khác nhau rất lớn, Tử Quỳnh kiếm mang theo uy thế kinh thiên, một lần hành động áp đảo quang mang của Trấn Thiên ấn!
Oanh long long long long!
Không trung xung quanh dưới lực trùng kích cường đại, trong nháy mắt vỡ nát ra.
Một Dung Đan thì cả người và ấn bay thẳng ra ngoài, đồng thời lại điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi nữa.
Tuy nhiên, Tử Quỳnh kiếm cũng rung động một trận, giống như lúc nào cũng có thể bị vỡ vụn.
Tuy rằng thực lực của Diệp Trần lúc này đã đủ để nghiền ép Mộ Dung Đan, thế nhưng pháp bảo cuối cũng vẫn còn kém hơn chút, Tử Quỳnh kiếm đã có chút khó có thể chịu đựng được lực lượng to lớn như vậy.
Thôn Thiên đỉnh tuy rằng có phẩm giai ở trên Trấn Thiên ấn nhưng lại không phải loại pháp bảo công kích, dùng để đối phó Trấn Thiên ấn vẫn còn có chút quá miễn cưỡng.
Mắt thấy hai đại trưởng lão Vân Đan tông đã lao đến lúc nào cũng có thể gia nhập chiến đấu.
Mà trước mắt ở Vân Đan thành, Vân Đan tông còn có trăm vạn tên đệ tử, Diệp Trần nhất định phải tốc chiến tốc thắng!
"Tử Quỳnh! Xin lỗi rồi!!"
Diệp Trần nhẹ nhàng vuốt ve trên thân Tử Quỳnh kiếm đã bị sứt mẻ không chịu nổi, sau đó thì huy kiếm chém ra một lần nữa:
"Lục Thần Kiếm pháp! Thức thứ hai, Liệt Âm Dương!"
"Lục Thần Kiếm pháp! Thức thứ ba, Diệt Sinh Tử!"
...
Diệp Trần một hơi chém ra sáu kiếm, mỗi một kiếm chém ra đều ở trên trời cao lưu lại từng đạo vết nứt làm cho người ta sợ hãi, dường như muốn phá vỡ thiên địa.
Mà sau khi liên tiếp chém ra sáu kiếm:
Răng rắc!
Tử Quỳnh kiếm rốt cuộc cũng không chịu nổi lực lượng to lớn này, trong thân kiếm phát ra một tiếng ai minh rõ ràng vỡ tan ra!
Mà sau khi Mộ Dung Đan liên tiếp điên cuồng phun ra sáu ngụm máu tươi, khí tức trên người đã uể oải cực độ, giống như sao băng hướng phía dưới mạnh mẽ rơi xuống mà đi, mà Trấn Thiên ấn thì bị đánh văng ra bên ngoài hơn mấy chục dặm.
"Chết đi!"
Sát khí của Diệp Trần rất lẫm liệt, hướng mộ Dung Đan vọt tới lần nữa, một quyền mạnh mẽ đạp xuống!
Mộ Dung Đan lập tức mặt như màu đất, hoàn toàn tuyệt vọng.
P/S: Ta thích nào...chương 5
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 768: Thắng!
Chương 768: Thắng!