DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị
Chương 1009: Tàn hồn dung hợp!

Trong khoảnh khắc, bao gồm cả Chúc Minh Phi, Sở Phi Yên, Chúc Tiểu Bạch ở bên trong, gần trăm tên đệ tử Cuồng Tiên môn toàn bộ đều sống lại!

Trong lúc nhất thời, không chỉ Đường Thanh Nhã còn có đám đệ tử còn sống sót của Cuồng Tiên môn nhìn thấy mà ngay người, ngay cả Hỗn Thế Ma Viên và Hi Nguyệt cũng đồng dạng trợn mắt há hốc mồm.

Người đã chết đi vậy mà có thể trong khoảnh khắc sống lại, đây quả thực là chuyện khó có thể tin!

Vẫn là Hỗn Thế Ma Viên hiểu ra đầu tiên, vừa mừng vừa sợ, nói:

"Tôn thượng! Hóa ra ngài đã là chúa tể của một phương thế giới này rồi sao?"

Diệp Trần mỉm cười:

"Miễn cưỡng coi như thế đi!"

Diệp Trần bây giờ đã lĩnh ngộ áo nghĩa của Hỗn Độn pháp tắc, cũng đã cải thiện đáng kể đối với lực khống chế Hạo Thiên giới cùng với việc sử dụng pháp tắc.

Diệp Trần xem chừng chính mình chắc là không sau biệt lắm đã đạt tới chưởng khống giả cấp năm, tuy rằng cách chân chình chưởng khống Hạo Thiên giới còn có khoảng cách nhất định, nhưng cứu sống được người đã chết đi cũng đã là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Môn chủ đại nhân!"

Sau khi mấy người Chúc Minh Phi được phục sinh sống lại, hơi ngốc trệ một lát, lập tức phát hiện Diệp Trần thế là thi nhau phi thân chạy tới, trên mặt mọi người đều tràn đầy vui mừng.

"Hi Nguyệt, lão vượn, ta tới giới thiệu cho các ngươi một chút, đây đều là bằng hữu của ta..."

Sau khi Diệp Trần giới thiệu từng người trong nhóm người Chúc Minh Phi một phen, sau đó chỉ về phía Hỗn Thế Ma Viên, nói:

"Đây là lão vượn, là bằng hữu mà ta quen biết được ở Tu Chân giới, các ngươi cũng coi là không đánh nhau thì không quen biết, ân oán trước đó xóa bỏ đi!"

Tuy rằng nhóm người Chúc Minh Phi bị Hỗn Thế Ma Viên giết chết một lần, nhưng bây giờ được Diệp Trần cứu sống, hiểu nhầm đã được tháo gỡ, tự nhiên cũng không có gì, cho dù hướng về phía thể diện của Diệp Trần thì ai cũng sẽ không chân chính để ở trong lòng.

Ngay sau đó, Diệp Trần lại giữ chặt Hi Nguyệt ở một bên, trịnh trọng đối với mọi người giới thiệu nói:

"Còn về phần vị này, cô ta là thê tử của ta, Hi Nguyệt!"

Xoạt!

Diệp Trần vừa nói ra lời này, những đệ tửu bình thường của Cuồng Tiên môn kia tự nhiên là xì xào bàn tán, thi nhau ồn ào:

"Hóa ra là môn chủ phu nhân a!"

"Bái kiến môn chủ phu nhân!"

"Dáng dấp của môn chủ phu nhân thật là dễ nhìn!"

...

Duy chỉ có Sở Phi Yên là có vẻ mặt giống như Đường Thanh Nhã, trong kinh ngạc lại hiện ra mấy phần buồn bã.

Hi Nguyệt thì xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, tuy nhiên cũng không có mở miệng phủ nhận cách nói này của Diệp Trần.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã trở về trên Everest đi vào trong tổng bộ của Cuồng Tiên môn.

Từ những gì trong mấy người Chúc Minh Phi kể lại, Diệp Trần biết được từ sau hôm hắn đả thông lại thông đạo giữa Tu Chân giới và Hạo Thiên giới một lần nữa, Trái Đất vốn đã khô kiệt linh khí thì bây giờ đang càng ngày càng tăng lên!

Cho đến ngày nay linh khí trên toàn cầu đã được khôi phục, tuy rằng không cách nào so sánh với Tu Chân giới, thế nhưng đã không thua kém gì các loại bí cảnh như Bồng Lai tiên đảo trước đó.

Bây giờ các quốc gia trên thế giới đều đã tập trung vào tu chân, liệt vào một trong những chương trình học trong giáo dục cơ sở, dáng dấp của toàn cầu vì đó mà thay đổi lớn, chân chính tiến vào thời đại tu chân toàn diện.

Mà ở trong đó, bởi vì Hoa Hạ chiếm hết thiên thời địa lợi, cho nên phát triển nhanh chóng nhất.

Còn về phần Cuồng Tiên môn thì không những là thế lực lớn nhất trên toàn cầu, cũng là thánh địa trong suy nghĩ của tất cả mọi tu chân giả, được chục tỷ người trên toàn cầu kính ngưỡng.

Diệp Trần không có ở trên Everest đợi bao lâu thì dẫn Hi Nguyệt rời đi, tuy nhiên lưu Hỗn Thế Ma Viên ở lại do hắn tới trấn thủ cửa vào của tiên mộ, chính là Độ Kiếp Đế Quân cũng đủ để ngăn lại.

...

Sau khi rời khỏi Everest, Diệp Trần vốn định mang theo Hi nguyệt đi gặp Tô Lam và Diệp Thiên Ca một lần, thế nhưng lại thấy một mặt Hi Nguyệt có tâm sự nặng nề khiến Diệp Trần hết sức hiếu kỳ:

"Hi Nguyệt, ngươi đang suy nghĩ gì đó?"

Hi Nguyệt trầm mặc một lát, giống như lấy hết dũng khí nhìn thẳng qua Diệp Trần, thở phì phò nói:

"Hai vị tỷ tỷ vừa rồi có quan hệ như thế nào với ngươi? Ta cảm thấy các nàng hai người dường như có địch ý đối với ta!"

"Ngạch..."

Diệp Trần lập tức tức xạm mặt lại, trên mặt không thể không hiện ra vẻ mặt xấu hổ:

Quả nhiên!

Nữ nhân đều là sinh vật biết ghen tị, cho dù là Hi Nguyệt cũng tuyệt đối không ngoại lệ!

"Cái đó, Hi Nguyệt, ngươi suy nghĩ nhiều quá! Ta và các nàng thuần túy chỉ là quan hệ bằng hữu mà thôi!"

Không nghĩ tới, Hi Nguyệt lập tức hừ nhẹ một tiếng:

"Ngươi ít lừa gạt ta a! Ta có thể cảm nhận được, hai người bọn họ đều thích ngươi!"

Diệp Trần dở khóc dở cười, thật ra thì đối với Đường Thanh Nhã và Sở Phi Yên có tình cảm đối với mình, Diệp Trần nhiều hoặc ít vẫn là thể cảm nhận được, không thể làm gì khác hơn nói:

"Thế nhưng là ta thật chỉ coi các nàng làm bằng hữu mà đối đãi thôi a! Người ta thích chỉ có một mình ngươi mà thôi!"

"Hi Nguyệt nghe được điều này, đầu tiên là vui mừng, tuy nhiên sau đó mũi ngọc tinh xảo hơi nhíu lại, hiện ra một vẻ ngờ vực, nói:"

"Vậy ta mới không tin đâu! Dáng dấp của các nàng đều xinh đẹp như vậy, hơn nữa cũng đã quen biết với ngươi một đoạn thời gian, chẳng lẽ ngươi thật đối với các nàng không có một chút ý nghĩ?"

Diệp Trần kiên định gật đầu lần nữa:

"Không có!"

Hi Nguyệt nhưng vẫn là lắc đầu:

"Không đúng! Không đúng! Ta vẫn cảm thấy, quan hệ giữa chúng ta phát triển quá nhanh! Nói đến, chúng ta mới chỉ nhận biết một hai tháng mà thôi, ngươi làm sao có thể xác định, tình cảm đối với ta sẽ luôn luôn không thay đổi?"

Diệp Trần hít sâu một hơi mới chậm rãi nói ra:

"Hi Nguyệt, vậy nếu như ta cho ngươi biết, tình cảm của hai người chúng ta thật ra thì từ cả đời trước đã bắt đầu rồi thì sao?"

Hi Nguyệt lập tức sửng sốt:

"Ngươi đây là...có ý tứ gì? Cái gì đời trước?"

Diệp Trần không có trả lời mà là tay áo dài vung lên:

Soạt!

Không gian xung quanh lập tức vỡ vụn ra!

Ngay sau đó, hai người đã đi tới bên trong một mảnh hư không, bàn tay Diệp Trần hướng nơi xa nhẹ nhàng điểm một cái:

Oanh!

Một cái tiểu đỉnh có phong cách cổ sửa, từ sâu trong hư không bay ra, bỗng nhiên chính là Thôn Thiên đỉnh mà Diệp Trần cất giữ sâu trong hư không.

"Đây là cái gì?"

Hi Nguyệt mở miệng hỏi một lần nữa.

Diệp Trần mỉm cười, vẫn không nói gì mà là cong ngón búng ra:

Ong ong ~~~

Thôn Thiên đỉnh lập tức đung đưa kịch liệt một trận.

Sau đó, một sợi khói nhẹ từ bên trong Thôn Thiên đỉnh bay ra, chậm rãi hội tụ thành một cái bóng người hư ảo, hơn nữa bộ dáng cùng với Hi Nguyệt có thể nói là hoàn toàn tương tự, chỉ có điều càng hiện ra vẻ thành thục hơn.

Mà đây chính là tàn hồn của Hi Nguyệt kiếp trước!

"Đây...đây là cái gì?"

Hi Nguyệt lập tức sợ ngây người, cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Trần lập tức mang đủ loại chuyện ở kiếp trước một năm một mười nói ra với Hi Nguyệt hiện tại.

Sau khi Hi Nguyệt nghe xong lời này thì cả người nhất thời có chút choáng váng:

"Ý ngươi nói, ngươi là người từ tám trăm năm sau xuyên qua thời không về lại thời thiếu niên? Sau đó bắt đầu sống và tu luyện dựa theo khoảng thời gian bây giờ, hai chúng ta nhưng thật ra thì ở hơn một trăm năm sau đó mới quen nhau?"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, đồng thời thuận tay trảo một cái, đạo tàn hồn của Hi Nguyệt kia lập tức hóa thành một chùm sáng bay vào trong lòng bàn tay của Diệp Trần:

"Hi Nguyệt, ta bây giờ dung nhập đạo tàn hồn này vào trong nguyên thần của ngươi, ngươi tự nhiên sẽ hiểu tất cả!"

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp nhẹ nhàng vỗ chùm sáng kia vào chỗ mi tâm của Hi Nguyệt.

Oanh!

Hi Nguyệt căn bản không có kịp phản ứng, cả người thân thể mềm mại bỗng nhiên rung một cái, đầu chỉ cảm thấy ông ông một chút, dường như lập tức có nhiều thêm lượng lớn tin tức, trực tiếp ngất đi...

P/S: Ta thích nào....chương 1....ủng hộ Tử Linh Thạch nha các đạo hữu:D

Đọc truyện chữ Full