DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Tử
Quyển 2 - Chương 25: Tiên cảnh chốn địa ngục

Không hề có bất cứ một dấu hiệu nào báo trước, một cơn gió lốc cực mạnh quét qua, cuốn theo nó là luồng sát khí dày đặc hiếm thấy làm cho tất cả mọi người có mặt ở đây không rét mà phải run lên bần bật. Đám dục ma kia còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào thì sức mạnh đáng sợ đó đã ập đến trước mặt, những tên dục ma đang tính làm càn bị đánh bay thẳng ra ngoài, rồi kêu gào thảm thiết rơi xuống mặt đất, bọn chúng dường như rất đau đớn chỉ mới vừa lăn lộn, quay cuồng được hai vòng đã lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng, tăm hơi, ngay cả một chút bụi tro xương cốt cũng không còn vương lại.

Mái tóc dài tung bay trong gió, nhìn thật yêu dị, đó là màu máu đỏ tươi mang đầy sắc thái của sự chết chóc.

Người đó vung cánh tay lên, ánh lửa mãnh liệt bừng cháy lên như nổ tung ra nhưng lại không hề có một tiếng động nào, lại có thêm vài tên dục ma tránh né không kịp, thân xác chỉ trong nháy mắt hóa thành tro bụi, theo gió bay đi.

"Vạn Kiếp... Thánh quân!" Tên dục ma lúc đầu kia kinh hãi, xoay người đi đang muốn bỏ trốn thì lại phát hiện ra Vạn Kiếp đã đứng ở phía sau mình từ lúc nào rồi.

Tên dục ma này trước kia vốn là thuộc hạ cũ trong Vạn Kiếp ma cung, sau đó đã rời bỏ Vạn Kiếp ma cung tìm chốn nương tựa ở Cửu U ma cung, y biết rất rõ thủ đoạn của Vạn Kiếp là như thế nào. Lúc này nhìn thấy thế sợ hãi tới mức hồn lìa khỏi xác, hai chân mềm nhũn ra, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Thánh quân khai ân..."

Chiếc cổ vốn đang vẫn còn sự sống bỗng nhiên đứt rời rơi xuống đất, một luồng khí xanh từ trong chiếc đầu toát ra, bị Vạn Kiếp đánh cho tan biến không còn vết tích.

Hơn mười tên dục ma, trong nháy mắt đã tan biến vào hư không chẳng còn bóng dáng của một tên nào sót lại cả.

"Đừng..." Trọng Tử vẫn nằm trên mặt đất, trong miệng vẫn không ngừng vừa khóc lóc, vừa thì thào những câu nói trong vô thức.

Vạn Kiếp bước nhanh tới bên người Trọng Tử, vội vàng cầm lấy bộ y phục bị vứt ở ngay bên cạnh nàng, bao bọc lấy cơ thể trần trụi của nàng, rồi ôm nàng đứng dậy, hóa thành một luồng gió xanh rời khỏi chốn này.

"Tiểu Trùng nhi? Tỉnh lại đi, không sao nữa rồi."

"Đừng nói chuyện này ra ngoài..."

"Sẽ không ai nói chuyện này ra ngoài đâu, tất cả bọn chúng đều đã chết hết rồi, sẽ không có người nào biết nữa đâu."

"Van xin các người..."

"Có đại thúc ở đây, con không cần phải sợ ai hết."

...............

Tại Vạn Kiếp cung, trong những tầng mây chỉ toàn một màu đen, Vạn Kiếp một tay ôm Trọng Tử vào lòng, nhẹ giọng an ủi, một tay cầm lấy tay Trọng Tử, độ linh khí cho nàng để bảo toàn tánh mạng. Thực sự vô cùng may mắn là có Âm Thủy Tiên báo tin, y mới chạy đến đó kịp thời để cứu nàng mang trở về đây.

Suốt ba ngày liền, Trọng Tử vẫn không hề nhúc nhích, nằm mê man trong lòng Vạn Kiếp. Nhưng trong vô thức miệng vẫn không ngừng khóc lóc, thì thào lặp lại mấy lời nói như trước kia, giọng của nàng đã sớm khàn theo những câu nói đó mất rồi.

Cuối cùng, Vạn Kiếp cũng chẳng còn cách nào khác để làm cho Trọng Tử tỉnh lại, lòng đau xót mà ôm chặt lấy nàng vào trong lòng mình, khẽ nói với nàng: "Là đại thúc sai rồi, ta không nên đuổi con đi, đại thúc nhất định sẽ giúp con để sau này con có thể trở về Nam Hoa tiếp tục đi theo sư phụ, nhé?"

Giọng nói thì thào chợt dừng lại.

Vạn Kiếp nhẹ nhàng lay lay người Trọng Tử, khẽ gọi: "Tiểu Trùng nhi?"

Nàng bỗng nhiên giống như bị ai đó bóp chặt cổ họng lại, giọng nói nghẹn ứ mà thốt lên: "Xin người đừng đem con trục xuất ra khỏi sư môn, đừng đuổi con đi."

Cuối cùng Vạn Kiếp cũng đã hiểu được nguyên nhân của mọi chuyện, y nhẹ nhàng thở ra nói với nàng: "Sư phụ của con vẫn chưa trục xuất con ra khỏi sư môn đâu."

Đôi mắt to tròn của Trọng Tử dần dần có tiêu cự, khôi phục lại phần nào thần sắc, nàng kinh ngạc nhìn Vạn Kiếp.

"Tôn giả không những không đuổi con đi, mà còn phái người tìm hiểu và thăm dò tin tức của con nữa."

"... Thật sao?"

"Mới vừa rồi ta đi ngang qua thành, thì thấy mật thám của tiên môn đang đi thám thính tin tức của con ở trong đó.”

"Nhưng mà những đệ tử kia đã nói..."

Vạn Kiếp mỉm cười: "Tất nhiên là sẽ có những đệ tử xấu tính, bụng dạ khó lường, cố ý tung ra những lời đồn nhảm để hù dọa con."

Sư phụ thật sự vẫn còn phái người đi tìm nàng sao? Những giọt nước mắt rốt cục cũng không kìm nén được nữa lăn dài trên hai gò má, Trọng Tử khóc lớn thành tiếng: " Đại thúc!" Không bị trục xuất khỏi sư môn thì sao chứ, nàng còn có thể trở lại bên cạnh sư phụ được nữa sao?

Vạn Kiếp đưa tay lên không ngừng lau nước mắt cho nàng, trong đôi mắt phượng xinh đẹp hiện lên một nỗi thương tiếc vô hạn: "Có đại thúc ở đây, không kẻ nào dám bắt nạt con nữa đâu."

Trọng Tử lại khóc như ruột gan đứt thành từng khúc, nàng khóc mãi cho đến khi lại chìm vào hôn mê một lần nữa.

Người đó cũng đã từng nói với nàng rằng ‘có sư phụ ở đây, không có người nào dám bắt nạt con nữa đâu’.

…………

Cái đầm nước màu đen đã biến thành một cái ao nhỏ màu xanh ngọc bích, dập dờn sóng nước, mây trôi bồng bềnh, trên mặt nước phủ đầy những chiếc lá sen nhỏ nhắn xanh biếc, bên cạnh bờ ao là mấy hàng dương liễu rũ bóng xuống, tơ liễu tung bay tán loạn trong gió. Cách đó không xa có một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ nhìn thật tinh xảo, xung quanh ngôi nhà là bãi cỏ kéo dài ra hơn mười trượng. Có lẽ là sợ tâm tình của Trọng Tử không tốt cho nên Vạn Kiếp đã cố ý biến nơi này thành như thế, hoàn toàn không giống với vẻ âm trầm bên ngoài của Vạn Kiếp cung.

Trọng Tử suốt ngày ngồi trên bãi cỏ ngẩn ngơ cả người, không lúc nào là không suy tư, không lúc nào là không tưởng niệm.

Có cái gì đó chạm vào cánh tay của nàng một cách thật cẩn thận, nàng quay người nhìn sang thì thấy đó chính là Tinh Xán.

Thời gian gần đây Trọng Tử không thường xuyên ôm lấy nó giống như trước kia nữa, mà ngược lại mỗi khi nhìn thấy nó gương mặt nàng trở nên trắng bệch rồi nghiêm mặt lại lùi ra xa, tận dụng mọi khả năng để giữ khoảng cách khá xa với nó. Từ khi nàng tỉnh lại cho tới nay cũng không hề muốn nhìn thấy nó. Tinh Xán dường như cũng cảm nhận thấy phản ứng khó chịu của nàng với nó cho nên mấy ngày nay cũng không bay đến trêu chọc nàng.

Nhưng mà lúc này, nó cũng nhịn không được nữa liền bay đến bên cạnh nàng, giống như một đứa trẻ đang làm nũng, hướng vào trong lòng nàng mà chui vào.

Nó không hề tức giận và ghét bỏ nàng.

Trọng Tử rũ mắt xuống nhìn Tinh Xán một lúc lâu sau đó chậm rãi vươn hai tay ra cầm lấy nó, lại một lần nữa đem nó ôm vào trong lòng mình.

Sau một lúc lâu, nàng xoay mặt lại tươi cười sáng lạn khẽ gọi: " Đại thúc."

Vạn Kiếp đang đứng bên dưới một tàng liễu xanh biếc, mái tóc dài màu đỏ rủ xuống đất, sắc xanh của những cây liễu ánh lên khiến người ta nhìn qua có cảm giác cực kỳ không chân thật, trên khuôn mặt trẻ trung, tuấn mỹ đó đã mất đi rất nhiều sự lạnh lùng, tàn khốc vốn có.

Trọng Tử có thể nhận thấy được là Vạn Kiếp rất thích loài dương liễu, nàng nhìn cảnh tượng này còn có thể tưởng tượng ra được hình ảnh của Vạn Kiếp năm đó với áo trắng tinh khôi, mái tóc đen dài buông rũ xuống, đứng ở bên dưới tàng cây dương liễu, nhất định là phong thái giống hệt như ánh trăng. Nàng nhìn người đứng trước mắt một lần nữa, trong lòng lại đột nhiên dâng lên một nỗi xót xa và đau lòng không thôi, bèn đứng dậy bước về phía Vạn Kiếp: " Đại thúc, người ngủ đủ giấc rồi sao."

Vạn Kiếp khẽ gật đầu, khóe môi cong lên nở một nụ cười.

Mỗi ngày theo thường lệ Vạn Kiếp phải ngủ trên bảy tám canh giờ, ngoại trừ thời gian đó ra y đều đến đây ở cạnh Trọng Tử, nhưng đa số thời gian đó y đều không nói một lời nào. Trọng Tử đương nhiên cũng biết được mục đích của Vạn Kiếp cho nên nàng không muốn làm y phải lo lắng nhiều vì mình, mỗi khi nhìn thấy y đều cố gắng hết sức giữ một tinh thần và trạng thái tốt nhất.

Nàng đưa tay lên kéo một cành dương liễu xuống rồi nói với Vạn Kiếp: "Đại thúc, người đừng ở trong đại điện nữa, người mau qua đây ở đi."

Vạn Kiếp không đáp lại lời của nàng.

Bên ngoài vẫn là cảnh những trận mưa máu và dòng sông máu trải dài như trước, chỉ có ngọn núi nhỏ và chiếc ao này nghiễm nhiên được hóa phép để trở thành một nơi thế ngoại đào nguyên. Thực ra chỉ cần Vạn Kiếp cảm thấy vui vẻ, thì toàn bộ Vạn Kiếp cung đều có thể biến thành như vậy. Nhưng mà y vẫn lựa chọn ở lại bên trong cung điện bằng đá toàn một màu đen kia, làm bạn cùng với những tầng mây đen và những trận mưa máu.

Trọng Tử nhìn chăm chú, dõi theo Vạn Kiếp một hồi lâu, cũng không hỏi nguyên nhân tại sao, rồi chuyển sang một đề tài khác: "Đại thúc, ma kiếm đối với người thật sự quan trọng như vậy sao?" Thấy y không tỏ vẻ gì khác, nàng chần chờ nói tiếp: "Con chỉ muốn nói rằng việc này vốn cũng không phải là ý muốn của người, cái này chính là thứ được gọi là nhất niệm nhập ma (*), năm đó nếu như người không giết người cướp đi ma kiếm thì sẽ không lâm vào hoàn cảnh như ngày hôm nay. Cung tiên tử cũng sẽ không bị bọn họ đuổi giết. Pháp lực thật sự quan trọng như vậy sao? Người... Vì sao không chịu đem ma kiếm giao ra cho bọn họ chứ?"

* Nhất niệm nhập ma: Chỉ vì một ý niệm mà nhập ma.

Vạn Kiếp cúi đầu nhìn Trọng Tử.

Trọng Tử rũ mắt xuống khẽ nói: "Con không có ý muốn nói tới chuyện kia..."

"Tiên môn đã chuẩn bị nhiều năm nay, chỉ chờ để tinh lọc nó."

"Đại thúc lấy nó đi, chính là không muốn để cho nó bị tinh lọc?" Trọng Tử hỏi lại đầy kinh ngạc.

Vạn Kiếp nghe nàng hỏi thì không nói gì cũng không tỏ thái độ gì.

Trọng Tử trầm mặc một lát sau đó nói: "Chuyện này có liên quan đến kẻ đang ẩn thân trong bóng tối kia sao?" Hỏi xong nàng cũng không đợi Vạn Kiếp trả lời lại nhấp môi nói tiếp: "Mà thôi, quên việc này đi thì hơn, dù sao thì việc này cũng đã xảy ra và trôi qua rồi, bây giờ cho dù có giao ma kiếm ra thì bọn họ cũng vẫn muốn tìm người để báo thù. Chỉ cần đại thúc không giết người nữa, chúng ta sẽ ở lại nơi này mãi mãi không đi ra ngoài nữa thì cũng chẳng cần phải sợ bọn họ."

Vạn Kiếp chậm rãi cất lời: "Tiên môn sẽ nghĩ đến con phản bội lại tiên môn quay đầu về với Ma giới và Cửu U ma cung nhất định cũng sẽ nghĩ cách khác để bắt con, con đi theo ta rất nguy hiểm."

"Con không sợ, nơi này chẳng ai tìm được cả, huống chi đại thúc là người mạnh nhất trong ma giới, người có dư khả năng để bảo vệ con."

"Sau hai năm nữa, ta sẽ đưa con trở về."

"Con không muốn quay về."

"Con sẽ không thích sống những ngày như vậy đâu."

"Là do đại thúc không thích mà thôi, " Trọng Tử khẽ lắc đầu, cố ý cười cười: "Ai mà chưa từng có những lúc suy nghĩ sai lầm mà bước nhầm đường, đó không phải là lỗi lầm của chúng ta, con thực sự rất thích nơi này, ở đây vô cùng thanh tĩnh, từ nay về sau nơi đây có con làm bạn với đại thúc, người sẽ không còn cảm thấy buồn và cô đơn nữa. Mặc kệ là ở bên ngoài có xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng liên quan đến chúng ta, chúng ta phải sống những ngày thật tốt đẹp."

Trong đôi mắt phượng duyên dáng dường như lại tràn ngập ý cười, Vạn Kiếp đưa ánh mắt nhìn sang chỗ khác.

Trọng Tử nhìn khuôn mặt tuấn tú kia một cái rồi nói tiếp: "Con không muốn gọi người là đại thúc nữa đâu."

Vạn Kiếp níu lấy một cành dương liễu, nở nụ cười nhẹ nhàng lại thoáng chút nhợt nhạt nói với Trọng Tử: "Ta đã hơn hai trăm hơn tuổi rồi, bé con như con mới có mười mấy tuổi mà thôi."

Trọng Tử nghe thấy thế đành phải bất đắc dĩ mà bỏ qua chuyện này, nhưng lại quấn quít lấy y mà làm nũng: "Con nghe nói tiếng đàn của đại thúc năm đó là nổi danh nhất ở tiên giới, người đánh đàn cho con nghe có được không?"

Mây trắng bay phất phơ đầy trời, nhẹ nhàng, bồng bềnh như những bông tuyết, nhiều cụm mây trắng muốt bay từ đỉnh đầu bị những cơn gió thổi bay qua bên cạnh, rồi bóng dáng của đám mây đó biến mất đi không một chút tiếng động. Vạn Kiếp nhìn Trọng Tử một lúc lâu sau đó buông cành dương liễu ra thong thả bước lên hai bước, trên bãi cỏ xanh mướt ở bên cạnh lập tức hiện ra một cây đàn thật thanh tao, nhã nhặn.

Người ta truyền lại rằng ngày xưa ở Trường Sinh cung có thủ tọa đệ tử Sở Bất Phục, áo trắng tóc dài, sáng trong như vầng trăng, lúc ấy thanh danh đang vang dội khắp nơi, chỉ cần một khúc cầm ca, ngay cả loài chim phượng hoàng thần thánh trên chín tầng trời cũng phải bày tỏ sự thán phục.

Mà nay ở trước mắt nàng chỉ có duy nhất một người là kẻ chí tôn của Ma giới, tóc đỏ áo đen rủ xuống mặt đất, những ngón tay thon dài như ngọc đặt lên cây đàn, trong nháy mắt người đã khôi phục lại dáng vẻ thong dong năm đó, tuy rằng ôn nhã không đủ nhưng uy nghiêm lại có thừa.

Tiếng đàn trong trẻo, cao vút, như dẫn dắt người ta cưỡi mây mà bay đi, lướt chân trên mặt biển, đạp trên đầu những ngọn sóng, đó là một cảm giác thật thư thái, nhàn nhã, không cần phải bận tâm cũng không cần phải lo lắng gì cả.

Đó chính là khúc ‘Thương Hải du tiên’, nổi tiếng một thời.

Ngày xưa, người ôm đàn lang thang Thương Hải (*), mà nay người lại ở đây làm bạn với ma cung.

Chỗ này tác giả chơi chữ. Thương Hải ở đây vừa có nghĩa là khúc Thương Hải du tiên, vừa có nghĩa là biển xanh. “Thương Hải du tiên” là tiên nhân lang thang khắp bốn bể.

Trọng Tử ngồi bên cạnh Sở Bất Phục, trong lòng không ngăn được một cảm giác hoài niệm đang từ từ dâng lên, nàng bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi nàng đến Nam Hoa, khi đó nàng cũng vượt qua một đại dương mịt mờ cùng với Tần Kha kiêu ngạo và Văn Linh Chi đáng chán ghét, còn có một con cá thật lớn được biến thành từ giấy.

Đã có biết bao nhiêu chua xót lẫn bao nhiêu ấm ức, và còn có biết bao là ngọt ngào nữa.

Trọng Tử nhẹ giọng: " Đại thúc, người hãy đem nơi này thay đổi lại hết đi."

Trong phút chốc, những tầng mây đen bao phủ đầy trời nhanh chóng bị xua tan, ánh mặt trời chiếu sáng chói lòa lại hiện ra, trời cao trong xanh, cao vút đến vạn dặm. Phía bên ngoài khe núi là những vùng bình nguyên mênh mông kéo dài vô tận, đưa mắt nhìn ra chỉ có thể nhìn thấy cảnh vật trước mắt mà không hề thấy điểm cuối là ở nơi đâu. Những đám cỏ dại khô héo, úa tàn nay đã biến thành những rừng cây xanh mướt cùng với hoa tươi nở rộ, ở phía xa xa cung điện bằng ngọc thạch màu đen nằm bên trong những rừng cây rừng hoa như thế nhìn thoáng qua có lúc như ẩn như hiện.

Tiếng chim chóc và côn trùng kêu vang khắp nơi, mùi thơm của hương hoa ẩn ẩn hiện hiện trong làn gió, đưa hương bay đi khắp nơi, ma cung địa ngục đã biến thành chốn tiên cảnh nhân gian.Ngày tháng thấm thoát thoi đưa, sống trong tiên cảnh nhân gian dường như làm cho con người ta dễ dàng quên đi chuyện lúc này ở bên ngoài đang là năm nào tháng nào, không cần quay đầu lại nhìn những thứ đã xảy ra trong quá khứ, cũng không cần phải lo nghĩ đến những chuyện trong tương lai, chỉ cần dành hết thời gian cho những gì đang có ở trước mắt, điều đó sẽ làm cho người ta cảm thấy bản thân mình trẻ lại rất nhiều, cũng càng dễ dàng làm cho họ cảm thấy thật vui vẻ, hạnh phúc.

Nhân gian có một câu nói rất đúng, một người nếu càng ngày càng thích nhớ lại những chuyện đã qua, thì điều đó chứng tỏ người đó càng ngày càng gần với tuổi già.

Thành công và thất bại, chua xót và ngọt ngào, tất cả những thứ đó cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là một đoạn ký ức mà thôi. Bởi vì cho dù là chúng ta có thành công, chúng ta có tuyệt vọng, chúng ta có chua xót hay chúng ta có ngọt ngào bao nhiêu đi chăng nữa thì tất cả đều không còn là hiện tại, không còn là những phút giây hiện hữu lúc này của mỗi chúng ta nữa rồi.

Hôm qua, người là ma tôn Vạn Kiếp, hôm nay ở đây chỉ còn Sở Bất Phục mà thôi.

" Đại thúc, người xem lẵng hoa của con có đẹp không?"

"Đẹp lắm."

"Cái này nên để ở đâu thì được ạ?"

"Để ở đâu cũng đẹp hết."

Trọng Tử đem chiếc lẵng được phủ kín bằng những đóa hoa đặt vào trong tay Sở Bất Phục nói: "Cái này nên đưa cho cho tiểu ma xà, nó không có chỗ để ngủ a."

Đôi mắt phượng xinh đẹp lại mỉm cười rạng rỡ, Sở Bất Phục nhận lấy lẵng hoa từ tay Trọng Tử, chợt nhìn thấy sắc mặt của nàng rất kém, không khỏi khẽ nhíu mày, kéo nàng đến bên người mình nhẹ giọng hỏi: "Con vẫn không ngủ ngon giấc sao?"

Trong thời gian nửa năm qua, mỗi lần nàng bừng tỉnh lại từ trong những cơn ác mộng, người đều đến bên cạnh nàng và ôm nàng vào lòng để mà an ủi, vỗ về.

Trọng Tử cười: "Con không sao."

Sở Bất Phục cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy Trọng Tử. Bàn tay dịu dàng vỗ vỗ trên lưng Trọng Tử, giống hệt như lần đầu tiên nàng gặp mặt thần tiên ca ca, người cũng đã từng nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng để an ủi, người đã kéo cả người nàng để đỡ nàng đứng dậy mà không hề nề hà những vết bẩn lẫn những vết thương trên người nàng, cũng chính là người đã để lại tiên chú trong lòng bàn tay nàng, cũng là người đã thắp lên cho nàng niềm hy vọng không bao giờ vụt tắt.

Có lẽ, như vậy cũng tốt, Trọng Tử thầm nghĩ trong lòng như vậy .

"Ta phải ra ngoài giải quyết một số việc, vài ngày sau ta sẽ trở về với con." Trên đỉnh đầu nàng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Sở Bất Phục.

Đại thúc lại muốn đi điều tra kẻ đang ẩn thân kia sao? Trọng Tử hơi có chú thất vọng, cúi đầu. Quả thực là việc này nàng hoàn toàn đồng ý, bởi dù sao thì cũng không thể chịu cảnh bị người khác áp chế mãi được nên nàng lấy lại tinh thần, thận trọng dặn dò: "Vậy đại thúc đi ra ngoài nhớ cẩn thận nhé, người đi mau rồi trở về sớm một chút."

Sở Bất Phục trầm mặc đến cả nửa ngày, rốt cục cũng vẫn mở miệng căn dặn Trọng Tử: "Nếu mười ngày sau mà ta còn chưa quay về, con phải mau chóng đến Nam Hoa cầu xin sư phụ con che chở cho con, vạn vạn lần cũng không thể rời khỏi sư phụ của con biết không, Nghịch Luân ma kiếm và con..."

Trọng Tử cảm thấy kinh sợ và lo lắng, lập tức chặn ngang lời nói của Sở Bất Phục lại: "Có phải Cung tiên tử lại xảy ra chuyện gì hay không?"

Sở Bất Phục không hề phủ nhận.

Trọng Tử ngước mặt lên nhìn y, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy có chút hờn dỗi, khẽ giãy dụa trong lòng của y: "Đại thúc đã biết rõ là bọn họ cố ý giăng cạm bẫy ra để chờ người, mà Cung tiên tử cũng sẽ không đón nhận ân tình của người, vậy mà người vẫn còn muốn mạo hiểm đi cứu tiên tử hay sao?"

Sở Bất Phục chỉ lắc đầu: "Người bọn họ tìm là ta, không liên quan đến nàng ấy."

"Nếu như Cung tiên tử vô tội, thì chỉ cần có sư phụ của con ở đó, nhất định là người sẽ không để cho những người đó động đến tiên tử."

"Ta chỉ đến xem thử thôi."

Trọng Tử vốn còn tưởng rằng chỉ cần mãi mãi ở lại trong Vạn Kiếp cung này thì hai người sẽ sớm chiều làm bạn cùng nhau, cuộc sống cứ như vậy mà trôi đi. Nhưng nàng lại hoàn toàn quên mất ở bên ngoài còn có vị Cung Khả Nhiên tiên tử kia, nhiều người như vậy cùng nhau thiết kế cạm bẫy để dẫn dụ đại thúc tự đưa đầu vào. Mà mỗi lần cứu người là y như rằng đại thúc đều bị thương, nếu nói không nặng thì cũng chưa lần nào nhẹ cả. Bây giờ lại thấy đại thúc vẫn tiếp tục ngốc nghếch mạo hiểm đi cứu người khiến cho nàng không khỏi cảm thấy có chút giận. Nhưng mà nàng cũng hiểu được mối quan hệ của hai người họ, nếu nàng ngăn cản thì quả thực là không tốt chút nào, đành phải kìm nén cơn giận xuống, thấp giọng hỏi: "Đại thúc nhất định phải đi sao?"

Sở Bất Phục thở dài, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cánh tay của Trọng Tử: "Ngoan nào phải biết nghe lời chứ, có lẽ đại thúc sẽ nhanh chóng quay trở về thôi."

Trọng Tử cắn chặt môi mình, không hề để ý đến Vạn Kiếp nữa, xoay người bỏ chạy vào trong nhà.

Sở Bất Phục chỉ biết nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đó mà lắc đầu, mỉm cười.

Đến lúc trời chạng vạng tối, Trọng Tử nhịn không được lại chạy ra cửa nhìn thử, Sở Bất Phục đã biến mất không thấy bóng dáng đâu cả. Nàng vội vàng chạy về phía đại điện, quả nhiên là bên trong đại điện không có một bóng người, chỉ có con tiểu ma xà đang cuộn tròn mình nằm trong lẵng hoa đặt ở đầu giường của y. Có lẽ là bởi vì nó tâm linh tương thông với chủ nhân của nó cho nên cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, do vậy biểu hiện của nó cũng thật sự là phiền não và bất an vô cùng, cuối cùng nó cũng chịu không nổi nên làm một cách đơn giản hơn là chuồn ra khỏi lẵng hoa bò đến trước mặt nàng, đưa hai con mắt nhỏ xíu ngước nhìn nàng giống như cầu xin giúp đỡ.

Trọng Tử lại càng cảm thấy thêm bực mình hơn nữa, liền đem con tiểu ma xà kia bỏ lại vào trong lẵng, rồi lấy những đóa hoa phủ lên người nó che dấu đi, sau đó cầm nguyên cái lẵng hoa bước ra ngoài. Dù sao thì có con vật nhỏ này làm bạn và bảo vệ nàng cũng an toàn hơn rất nhiều so với một mình nàng.

…………

Nơi đây không phải là một vùng thôn dã non nước hữu tình, mà là một nơi phố xá sầm uất, người đi đường qua lại đông đúc. Nửa năm nay chưa hề bước ra khỏi Vạn Kiếp cung lấy một bước, bây giờ lại cảm nhận được hơi thở của nhân gian. Trọng Tử thực sự cảm thấy không quen, hơn nữa nàng lại có một chút mờ mịt, không rõ phương hướng. Sở Bất Phục cũng chưa từng nói với nàng địa điểm cụ thể mà y sẽ đến, nhưng những người đó nếu đã cố ý muốn nói cho y biết thì chắc chắn là bọn họ đã sớm truyền tin tức ra ngoài, chỉ cần nàng tùy tiện tìm một nơi nào đó mà những đệ tử tiên môn hay đi ngang qua vẫn thường đứng lại tán gẫu thì sẽ biết được tin tức mà thôi, và đúng là nàng đã nghe được, thì ra Cung Khả Nhiên hiện đang bị nhốt ở một ngôi nhà trên một ngọn núi nhỏ.

Trọng Tử vội vàng ngự Tinh Xán hướng về phía ngôi nhà trên ngọn núi nhỏ kia mà, bởi vì ngày thường nàng rất ít khi hành động một mình, mà lúc này lại không biết con đường đi lên ngôi nhà đó rõ cho lắm, nên đành phải vừa đi vừa hỏi thăm đường.

Nàng mới đi được một chút thì dừng lại, lúc này bầu trời đã ngã về đêm trở nên tối đen một màu, tất cả các nhà dân đều đã đóng chặt cửa.

Nếu tính theo hành trình thì Sở Bất Phục tối nay vẫn chưa đến được ngôi nhà trên núi kia, ít nhất cũng phải đến ngày mai y mới có mặt ở đó được. Hơn nữa Sở Bất Phục hẳn sẽ không lựa chọn hành động giữa ban ngày ban mặt, chỉ cần nàng có mặt ở đó trước tối mai là được rồi. Trọng Tử suy nghĩ thật cẩn thận rồi cân nhắc một phen, nàng không hề vội vã chạy đi mà chỉ đơn giản là tìm một góc tường để chuẩn bị nghỉ ngơi tạm thời, sau đó lấy ra một khúc xích xà đằng vạn năm nhỏ mà nàng mang theo tùy thân châm lên.

Vừa mới ngồi xuống, con tiểu ma xà trong lẵng hoa bên cạnh liền "Phì" lên một tiếng rồi phóng ra ngoài, cái lưỡi nhỏ màu đỏ của nó thò ra thụt vào liên tục, cả người dựng thẳng đứng lên với bộ dạng như muốn tấn công thật hung hãn.

"Ai?" Trọng Tử ngước mặt để thấy rõ hơn người vừa mới tới, nàng há hốc miệng phải đến cả nửa ngày, mới kêu ra được tên của y: "Vong Nguyệt!"

Trong ánh sáng của ngọn lửa, Vong Nguyệt vẫn mặc một chiếc áo choàng màu đen rộng thùng thình như trước, dung mạo duyên dáng lộ ra một chiếc cằm nhọn tao nhã cùng nụ cười cong cong bên khóe miệng, nhìn rất giống một ma vương trẻ tuổi, tà ác và hắc ám.

"Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, ngươi muốn đi đến ngôi nhà trên ngọn núi nhỏ kia hay sao?" Giọng nói của y cất lên trong bầu không khí trầm lặng.

Người này rất thông minh, Trọng Tử thật sự không thể không nảy sinh sự nghi ngờ với y được, nàng nhìn chăm chú y một lúc lâu sau đó mới nói: "Lần trước ta vừa đến núi Thanh Trường, đã có người giết Vị Hân sư huynh hãm hại ta."

"Không phải ta." Vong Nguyệt đương nhiên là có thể đoán ra được những suy nghĩ trong lòng nàng, hắn nói một cách thực rõ ràng, "Ta đã thề với ma thần rồi."

Đã là người của ma tộc thì không người nào dám lừa gạt ma thần, Trọng Tử cụp mi xuống khẽ nói: "Thực xin lỗi, ta chỉ là cảm thấy... Rất trùng hợp ."

Vong Nguyệt lại nói: "Chuyện trùng hợp trên đời này có rất nhiều, nói không chừng còn có thể có thêm nhiều lần nữa."

Trọng Tử nghe thấy y nói thế không khỏi run sợ, những chuyện như thế này nàng cũng không muốn nó lại xảy ra thêm một lần nào nữa.

Vong Nguyệt nói: "Một mình ngươi đi đến ngôi nhà trên núi đó rất nguy hiểm, để ta đưa ngươi đi."

Trọng Tử cúi người xuống kéo kéo cái đuôi của tiểu ma xà từ chối ý tốt của Vong Nguyệt: "Đã có nó bảo vệ ta rồi, sẽ không sao đâu."

Tiểu ma xà bị Trọng Tử kéo đuôi thì bất mãn vô cùng liền quay đầu lại, há to miệng hướng về phía nàng để lộ ra hai cái răng nanh chứa đầy nọc độc, nhưng mà ngay sau đó, một bàn tay với những ngón tay thon dài, tái nhợt đã tóm lấy nó, khiến nó cảm thấy sợ tới mức phải quay ngược trở lại để cắn bàn tay đó, nhưng mà bất luận là nó có cố gắng đến thế nào đi chăng nữa thì cũng hoài công phí sức mà chẳng làm được gì cả.

Nhìn thấy bộ dạng bất đắc dĩ của nó, Trọng Tử nhịn không được mà cười rộ lên.

Vong Nguyệt liền đem nó thả trên mặt đất rồi nói với nàng: "Nó rốt cuộc cũng chỉ là ma thú mà thôi, mặc dù nó có tính thông linh (*) nhưng cũng chỉ biết cắn người, không có bản lĩnh gì cao cường cho lắm, chắc chắn là không giúp được nhiều cho ngươi đâu. Lần này vì muốn vây khốn Vạn Kiếp để báo thù, bọn họ đã quỳ gối trước mặt Lạc Âm Phàm để nhờ hắn giúp đỡ, hiện giờ Lạc Âm Phàm đã đưa đến đó người của hai mươi mấy môn phái rồi."

(*) Tính thông linh: là tính của các loài thần thú hoặc ma thú thông minh, hiểu rõ ý người, biết ứng biến, biết suy nghĩ.

Tiểu ma xà kia vốn có tính thông linh, lúc nãy đột nhiên bị Vong Nguyệt tóm lấy đã phải chịu nhiều đau khổ, giờ lại còn bị những lời nói của y làm thấp đi giá trị của nó thì càng thêm ảo não, chỉ muốn phi lên để cắn y một cái cho bỏ ghét mà thôi. Trọng Tử cảm nhận được sự chán ghét của nó nên vội vàng kéo cái đuôi nó lại, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó tỏ vẻ an ủi, nhưng trong lòng nàng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Sở Bất Phục lại càng thêm lo lắng hơn nữa.

Đại thúc mặc dù lợi hại, nhưng cũng không thể nào một thân một mình chống đỡ với thế trận vây khốn như vậy được, sao người có thể đánh lại nhiều người như thế được kia chứ?

"Dù sao thì có nó ở đây so với chỉ có một mình ta cũng vẫn tốt hơn nhiều..." Trọng Tử vừa nói tới đây thì bỗng nhiên hai mắt sáng ngời, mừng rỡ thốt lên: "Ngươi đến đây để giúp ta sao?"

Vong Nguyệt nói: "Sư phụ của ngươi nếu biết được sẽ rất tức giận .”

Trọng Tử cúi đầu, cũng không nói thêm gì nữa.

Dường như nhận ra được người mới tới không có ý thù địch, tiểu ma xà cũng không gây náo loạn như lúc nãy nữa, mà chỉ cố nuốt căm giận xuống bò đến bên cạnh Trọng Tử, nhưng nhìn thấy không có người nào thèm để ý đến mình, lại cảm thấy chẳng có gì thú vị hết cho nên nó liền bò trở lại vào bên trong cái lẵng hoa của mình.

"Ta sẽ giúp ngươi."

"Người của tiên môn không chỉ muốn tìm đại thúc để báo thù, mà còn muốn buộc người phải giao ra ma kiếm, mục đích của ngươi là muốn giúp ta, hay là muốn nhằm vào thanh ma kiếm kia?"

"Nghịch Luân ma kiếm chứa đựng trong nó là một nửa ma lực của Nghịch Luân, trước đây mục đích của ta là muốn có được nó." Vong Nguyệt vừa nói vừa nhìn dáng vẻ khẩn trương của Trọng Tử thì lại gợi lên một nụ cười nơi khóe miệng, chậm rãi nói tiếp, "Nhưng hiện tại thì nó không còn là mục đích của ta nữa."

Trọng Tử thực sự không thể tưởng tượng được là y lại nói chuyện một cách thẳng thắn như vậy, kinh ngạc hỏi lại: "Ngươi có dám thề không?"

Vong Nguyệt cười nói: "Ngươi còn muốn ta phải thề bao nhiêu lần nữa đây."

"..." Trọng Tử xấu hổ đỏ hết cả mặt lên.

......................

Trên không trung cao xa đến vạn dặm, chỉ cần vén đi màn mây trên biển là có thể nhìn thấy ánh trăng sáng tỏ treo ở trên cao.

Thuật ngự phong (*) của ma tộc, so với thuật ngự kiếm của tiên môn và việc đáp mây bay đi không có chút nào giống nhau, dưới lòng bàn chân trống trơn, Trọng Tử chỉ có một cảm giác sợ hãi đến phát khiếp, không ngừng cúi đầu nhìn xuống phía dưới chân mình. Nàng vốn có chút băn khoăn, lo lắng vì sợ sẽ làm liên lụy đến Vong Nguyệt vì đã kéo theo y mạo hiểm với mình, lỡ mà y vì giúp nàng lại bị thương thì bản thân nàng nhất định sẽ cảm thấy rất có lỗi với y. Nhưng mà chiếu theo tình hình trước mắt thì hình như nàng lo lắng thừa rồi thì phải, tốc độ này của y có lẽ phải tương đương với tốc độ của sư phụ và đại thúc, chắc hẳn đây là thuật ngự phong cao minh nhất trong ma tộc, pháp lực của y nhất định cũng không hề thua kém ai đâu.

* Ngự phong: giống thuật ngự kiếm, chỉ có điều ngự kiếm thì người ta cưỡi trên kiếm hoặc trên một pháp khí nào đó, còn ngự phong là cưỡi trên gió.

"Tại sao ngươi lại che giấu gương mặt của mình vậy?"

"Ta chỉ là che giấu đôi mắt của mình mà thôi."

"Vậy thì chẳng phải là ngươi sẽ không nhìn thấy người khác hay sao?"

"Nhìn một người không nhất định là phải dùng ánh mắt mới nhìn thấu được, có những người cho dù là nhìn thấy được tận mắt nhưng cũng không thể nhìn thấu được tâm can, có người thoạt nhìn thì có vẻ là người tốt nhưng nói không chừng lại là một kẻ rất xấu xa, còn có người thoạt nhìn thì có vẻ rất xấu xa nhưng ngược lại lại là người tốt, chẳng hạn như ta đây."

Lời nói này mang theo tính hài kịch nồng đậm, Trọng Tử chỉ biết che miệng mà nhịn cười, thầm nghĩ trong lòng rằng: ‘giọng nói nặng nề mang đầy âm điệu chết chóc của ngươi thật sự không giống người tốt đâu’.

"Đem đôi mắt che giấu đi thì sẽ không có người nào có thể lừa gạt được ta." Vong Nguyệt vừa nói vừa hơi hơi nghiêng mặt nhìn thoáng qua Trọng Tử, khóe môi cong cong nhếch lên hiện lên một vẻ rất tà ác: "Nhưng một khi đã nhìn quá nhiều thì lúc làm việc sẽ không tránh khỏi trong lòng lúc nào cũng có những băn khoăn, nghĩ ngợi. Bởi vậy ta khuyên ngươi muốn nhìn cái gì thì cứ việc nhìn, còn cái gì ngươi nghĩ là không muốn nhìn tới nó thì tốt nhất là đừng nhìn, cứ làm theo đúng như vậy thì ngươi có thể yên tâm làm được những chuyện mà ngươi muốn làm."

Trọng Tử nghe thấy thế thì gật đầu rồi thấy có gì đó không đúng nên lại lắc đầu: "Nhưng lỡ như những gì ngươi muốn làm lại không phải là việc tốt thì sao."

Vong Nguyệt nói: “Việc này không có vấn đề gì cả, chỉ cần ngươi muốn làm là được rồi, không cần phải bận tâm nhiều như thế."

Trọng Tử liên tục lắc đầu: "Không được, những chuyện không tốt mới là không nên làm."

…………

Tốc độ di chuyển của Vong Nguyệt nhanh hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của Trọng Tử, từ trên không trung hai người đáp xuống một cái trấn nhỏ cách ngôi nhà trên ngọn núi nhỏ kia không xa lắm. Trọng Tử lo lắng cho sự an nguy của Sở Bất Phục vô cùng, cho nên không thể đứng yên mà nhìn được, bèn chạy đi khắp nơi xung quanh để hỏi thăm, quả nhiên là không có một tin tức gì, nhưng nàng cũng không biết nên làm cách nào mới tìm được y cho nên đành phải trở về ngồi chờ cùng với Vong Nguyệt, cho đến tận nửa đêm Vong Nguyệt mới lặng lẽ đem nàng tới gần ngôi nhà nhỏ trên núi kia.

Đêm nay là một đêm không trăng, khắp mọi nơi đều bị màn đêm tối tăm bao phủ, bởi vậy bất luận là người đến để mai phục hay là đến để cứu người đều hành động vô cùng thuận tiện.

Chiếc áo choàng màu đen mở ra phất phới rồi bay vút qua những thân cây, nhìn giống như một u linh từ chốn địa ngục bỏ trốn tới nơi đây, xung quanh lặng yên không một tiếng động, cuối cùng bóng áo choàng đó đáp xuống trên một thân cây đại thụ, nhẹ nhàng, trôi nổi, lơ lửng giữa không trung.

Trọng Tử khẩn trương lôi kéo tấm áo choàng của Vong Nguyệt, gấp giọng: "Ta không nhìn thấy gì cả."

Trong bóng đêm thăm thẳm, một luồng ánh sáng màu tím chợt lóe lên, Vong Nguyệt cất giọng nói, chỉ có điều lúc này giọng nói của y lại càng có vẻ âm trầm và quỷ dị hơn trước nhiều lần: "Đem linh lực truyền vào trong mắt, để ta dạy cho ngươi khẩu quyết..."

Trọng Tử liền chăm chú lắng nghe.

"Nhìn thấy chưa?"

"Ta nhìn thấy rồi!" Giọng của Trọng Tử thật vui mừng.

Nhanh như vậy đã học được rồi sao? Trong bóng đêm, khóe miệng của Vong Nguyệt gợi lên, quả nhiên là căn cốt tuyệt vời.

Vì sợ con tiểu ma xà kia gây chuyện rắc rối, vô cớ cắn người cho nên Trọng Tử đành phải tìm một nơi kín đáo rồi để nó ở lại đó, cùng với Vong Nguyệt đi đến đây. Giờ phút này nhìn thấy rõ tình hình xung quanh nàng vội hỏi: "Ngôi nhà nhỏ ở trên một ngọn núi rộng như vậy, chúng ta biết làm thế nào để tìm đại thúc đây?"

Vong Nguyệt bình thản nói: "Chúng ta cứ đứng chờ y đi ra là được rồi."

Trọng Tử kinh hãi hết cả người: "Chẳng lẽ đại thúc người... đã đi vào trong rồi sao?"

"Chắc chắn là y đã đi vào cho nên tiên môn mới lơi lỏng phòng thủ với hai cánh cửa dẫn từ ngoài vào trong như thế, bởi vậy chúng ta mới dễ dàng tiếp cận ngọn núi này."

"Chúng ta vì sao lại không..."

"Chưa cứu được Cung Khả Nhiên ra ngoài, y nhất định sẽ không theo ngươi trở về đâu, chúng ta tới sớm hay tới muộn cũng đều giống nhau cả thôi."

Trọng Tử cũng phản bác lại được nữa, đành đưa tay lên xoa xoa đầu của mình, bất chợt nàng nhớ tới một việc quan trọng hơn nữa: "Lỡ như, đại thúc không đi ra ngoài theo hướng này thì làm sao đây!"

"Phía bên này phòng thủ không chặt chẽ bằng ba mặt kia, cho nên y nhất định sẽ theo bên này mà ra."

"Chúng ta làm cách nào để cứu đại thúc đây?"

"Không phải ngươi đã nói là Cửu U ma cung có ý định muốn lấy ma kiếm sao, nếu như ma kiếm đang ở trên tay của Vạn Kiếp quân, thì bọn họ nhất định sẽ không để cho Vạn Kiếp quân rơi vào trong tay tiên môn đâu." Nói xong y liền vỗ vỗ lên vai trấn an nàng, "Cho nên, chúng ta chỉ cần ngoan ngoãn đứng nhìn thôi."

"Nhưng chúng ta ẩn thân như vậy liệu có thể bị người khác phát hiện ra không?"

"Những người có thể đi qua nơi này cũng không nhiều lắm, Vạn Kiếp quân đã đi vào bên trong, bọn họ sẽ không để ý đến chúng ta đâu."

Trọng Tử nghiêm mặt lại nhìn sang phía Vong Nguyệt, rồi vẫn giữ nguyên thần sắc thản nhiên không một chút thay đổi quay mặt đi chỗ khác, nàng lại chắc chắn hơn một lần nữa rằng pháp lực của y nhất định là rất cao cường, hơn nữa làm việc lúc nào cũng kín đáo, lại có thể dễ dàng đoán được tâm tư của người khác như vậy. Nếu như y thật sự có rắp tâm khác thì nàng tất nhiên cũng khó lòng mà phòng bị được, nhưng tại sao lúc nào y cũng tự nhiên vô duyên vô cớ giúp đỡ nàng...

"Ta đã nói với ngươi ta là người tốt mà."

“…”

Ngay cả suy nghĩ đó trong đầu mà cũng bị nhìn thấu, Trọng Tử cảm thấy vô cùng quẫn bách, đang suy nghĩ làm thế nào để giải thích với y thì không ngờ trong không trung phía trên rừng cây đột nhiên lóe lên ánh sáng màu đỏ chói lòa, rực rỡ đến chói mắt, nàng vội vàng nhíu mắt rồi ngẩng mặt lên quay lại nhìn.

Hơn mười người bay lên giữa không trung, trước mặt bọn họ là mười thanh trường kiếm dựng thẳng đứng, mũi kiếm hướng xuống phía dưới, hợp thành một kiếm trận hình tròn thật kỳ dị. Trong vòng tròn đó có một luồng khí màu đỏ đang chuyển động một cách mạnh mẽ, phía trên kiếm trận đó còn có một chiếc vòng vàng thật lớn để trấn giữ kiếm trận này, khí lành bốc lên ngùn ngụt, đó đương nhiên là pháp bảo của tiên môn, không còn nghi ngờ gì nữa.

Bị ánh sáng phát ra từ kiếm trận kia bao phủ, bên trong trận thế lập tức hiện ra hai bóng người, một đen một tím, đó chính là Sở Bất Phục và Cung Khả Nhiên, hai người bọn họ bị trúng mai phục cho nên thuật ẩn thân bị giải trừ, lúc này đã hiện thân ra.

Vong Nguyệt nói: "Đó là chiếc vòng Càn Khôn."

"Đại thúc bị thương rồi!" Trọng Tử đã nhanh chóng để ý đến vết máu ở bên môi Sở Bất Phục, lúc này cảm thấy sốt ruột vô cùng, gấp gáp quay sang hỏi Vong Nguyệt: "Không phải ngươi nói là người của Cửu U ma cung sẽ đến giúp đại thúc sao? Tại sao mà đến giờ này còn chưa tới?" Nói xong, nàng đột nhiên lại nghĩ tới một chuyện khác nữa cũng khiến cho nàng kinh hãi không thôi: "Cửu U cứu đại thúc xong thì nhất định cũng sẽ ép người giao ra ma kiếm cho y, phải làm sao bây giờ?"

Vong Nguyệt cười nói: "Không thể như vậy đâu, chẳng phải ngươi đang sắp dẫn y bỏ trốn hay sao."

Trọng Tử nghĩ tới nghĩ lui đủ mọi cách nhưng đến cuối cùng cũng thật sự là không có biện pháp nào cả nên đành phải xoay mặt lại tiếp tục quan sát tình hình trong kiếm trận kia. Một điều may mắn là tất cả mọi người đang dốc toàn lực để đối phó với Sở Bất Phục cho nên cũng không rảnh rỗi mà để ý đến bên này.

"Vạn Kiếp, lần này ngươi còn muốn trốn nữa sao?" Giọng nói này lộ ra một âm điệu oán hận đến thấu xương, năm đó ma kiếm bị đánh cắp, ba ngàn đệ tử đi theo bảo vệ ma kiếm cũng bỏ mạng oan uổng, nói vậy những người này chính là thân nhân của những đệ tử đó đến tìm Vạn Kiếp để trả thù .

Sở Bất Phục mang theo Cung Khả Nhiên tránh khỏi một luồng kiếm khí, thản nhiên nói: "Muốn chết?"

Còn nói chưa dứt lời, Sở Bất Phục đã giơ bàn tay trái lên, trong lòng bàn tay lập tức thoát ra một luồng khói nhẹ màu đen, nhanh chóng tản ra bên ngoài, chỉ trong chớp mắt đã lập tức hóa thành những thanh kiếm màu đen, phóng thẳng về phía người đang nói chuyện với y.

Trong những tình huống như thế này thì phần lớn đều rất khó phân biệt được thật giả đa số là ảo ảnh, chỉ có một phần là thật, chủ yếu là dùng bóng kiếm để mê hoặc và đánh lừa đối phương, nhưng trong đó chỉ có một thanh mới là thật. Nhưng dựa vào tình hình trước mắt mặc dù là Vạn Kiếp chỉ vung tay tùy tiện phóng xuất kiếm ra, nhưng lại không có một thanh nào là ảo ảnh cả! Một khi đã giao chiến một cách chính diện với y, tận mắt chứng kiến cảnh tượng y dùng ma khí để biến thành kiếm, cả đám người kia mới biết được rõ ràng pháp lực của đối phương cao thâm tới trình độ nào, ai nấy cũng đều biến sắc, thầm nghĩ trong lòng là thật may mắn, không trách được lần nào Lạc Âm Phàm cũng đều tự mình nhúng tay vào việc bắt y, không cho bọn họ lén lút đi trả thù, giờ phút này nếu như không có kiếm trận do Lạc Âm Phàm tự mình thiết đặt tại đây thì làm sao mà vây khốn được y, lúc này nhất định bọn họ chỉ có một con đường là phải chết thảm trong tay y mà thôi.

Vong Nguyệt hoàn toàn không thèm đếm xỉa đến giọng điệu của mình, lên tiếng khen ngợi: "Vạn Kiếp quân, làm tốt lắm."

Tuy rằng Trọng Tử không hiểu chính xác là Vong Nguyệt đang nói cái gì nhưng nàng cũng mơ hồ đoán ra được, Sở Bất Phục dùng một chiêu này quả thực là rất kỳ diệu. Bởi vì người bình thường khi gặp phải loại công kích đáng sợ thế này đương nhiên sẽ tuân theo bản năng mà tránh né đi, chỉ cần người nọ tránh ra thì trận pháp sẽ bị thiếu đi một góc, khi đó trận pháp nhất định sẽ bị phá giải.

Quả nhiên, người nọ sợ hãi đến độ mặt mày trắng bệch ra, giống như đang muốn di chuyển thân hình của mình.

Người đứng bên cạnh nhìn thấy thế hét lớn lên: "Không thể di chuyển! Ngươi đã quên lời Tôn giả dặn rồi hay sao!"

Người nọ nghe vậy lập tức hoàn hồn lại, cắn chặt răng đứng bất động tại chỗ.

Mắt nhìn thấy những thanh kiếm màu đen đang đâm thẳng tới người, nếu như nó tiếp tục đi tới thì chắc chắn sẽ để lại trên người y vài lỗ thủng, nhưng không ai ngờ được vào lúc này, chiếc vòng Càn Khôn phía trên bỗng nhiên phát ra ánh sáng vàng rực rỡ một cách mạnh mẽ hơn nữa, tiếp theo chiếc vòng phát ra một vòng tròn sáng thật lớn chiếu thẳng xuống bên dưới, khiến cho những thanh kiếm màu đen kia giống như đánh lên một bức tường vô hình, tất cả đều bị bắn ngược trở về.

Người nọ nhìn thấy thế nhẹ nhàng thở ra, cười to: "Quả nhiên là Tôn giả nói không sai, rơi vào trận pháp này, ngươi đừng mơ tưởng có thể chạy thoát ra khỏi đây, còn không mau đưa tay chịu trói đi!"

Mọi người cùng nhau hợp lực lại vận động kiếm trận, thế tấn công càng ngày càng gấp rút, kiếm khí dày đặc đều nhắm vào hai người ở bên trong mà đam tới.

"Tôn giả đã dặn dò không thể làm Cung tiên tử bị thương..."

"Chúng ta quản không được nhiều chuyện vậy, nếu có chuyện gì thì sau này ta sẽ đi lĩnh tội với Tôn giả!"

Những người này một lòng chỉ muốn báo thù, chẳng kẻ nào có lấy một chút khoan dung. Sở Bất Phục vừa phải che chở cho Cung Khả Nhiên, vừa phải chống trả mà trên người lại bị thương nặng, tình hình này thực sự là không ổn chút nào hết. Một luồng kiếm khí hướng về phía Cung Khả Nhiên mà chém xuống, lúc này Sở Bất Phục liền đưa tay chắn thay cho nàng, trên cánh tay của y lập tức lại xuất hiện thêm nhiều vết máu hơn nữa. Cung Khả Nhiên sắc mặt trắng bệch, chỉ để ý tránh ở phía sau lưng của Sở Bất Phục, làm sao còn có can đảm để ra tay giúp đỡ y được kia chứ!

Trọng Tử rốt cuộc cũng không nhịn được, cắn chặt răng : "Ta phải đi cứu đại thúc!"

Vong Nguyệt giữ chặt nàng lại nói: "Ngươi nhìn xem."

Vong Nguyệt vừa nói dứt lời, Trọng Tử chợt nghe thấy một tiếng kêu đau đớn phát ra, khi nàng nhìn lại thì chỉ thấy ở phía đông nam có một người đã không còn đứng vững trên bảo kiếm của mình nữa từ không trung mà rơi thẳng tắp xuống phía dưới.

………….

Kiếm trận toàn diện với tám mươi mốt người bây giờ đột nhiên lại thiếu đi một người, kiếm trận hoàn mỹ đương nhiên đã xuất hiện sơ hở, mọi người ai nấy đều kinh hãi, nhưng khi nhìn thấy rõ người mới tới lại càng hoảng sợ hơn nữa, kêu lên: "Âm Thủy Tiên!"

Có người lập tức lên tiếng chửi mắng không tiếc lời: "Tiện phụ vô sỉ kia, ngươi bại hoại luân thường, làm hại Tuyết tiên tôn không nói, mà nay còn dám phản bội tiên giới đầu quân cho Ma giới, làm mất mặt Thiên Sơn!"

Âm Thủy Tiên nghe thấy người kia chửi mắng mình thậm tệ cũng không hề tức giận, chỉ cất giọng nói với vẻ như rất xót xa: "Ta làm mất mặt Thiên Sơn thì có quan hệ gì tới ngươi.” Nàng nâng bàn tay phải thon dài của mình lên, một thanh trường kiếm hiện lên giữa không trung, trên thân kiếm có đeo tua kiếm ba màu là dấu hiệu biểu thị cho thân phận đệ tử đích truyền của Thiên Sơn, đồng thời đưa bàn tay trái của mình ra giữa không trung bắt đầu kết thành ấn, rồi lập tức hướng vào đầu của người nọ mà chém xuống, vừa chém vừa nói thật dửng dưng: "Ta còn muốn dùng kiếm pháp của Thiên Sơn để giết ngươi nữa đó, thì sao nào."

Người nọ đương nhiên là tránh né không kịp, nhưng thật may mắn là có một tên ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ thay cho y, tên đó vừa đỡ vừa mắng to: "Giỏi lắm! Thật là ngoan độc! Tuyết tiên tôn thật sự là có mắt như mù, lại đi thu nhận một kẻ như ngươi làm đồ đệ, thật sự là không bằng loài cầm thú!"

Âm Thủy Tiên chỉ cười lạnh: "Đáng tiếc là người đã chết, vậy thì người sẽ không còn cơ hội để mà hối hận đâu."

Kiếm trận đã xuất hiện lỗ hổng đương nhiên sẽ bị phá giải, mọi ưu thế trước mắt của đám người bên tiên môn đều bị triệt tiêu hết. Trong khi đó ở trước mặt bọn họ lúc này một người là Ma Tôn, còn kẻ kia lại là hộ pháp nổi tiếng tâm địa ngoan độc thủ đoạn tàn ác của Cửu U ma cung, mọi người trong lòng đều biết cho dù có động thủ lần nữa thì nhất định cũng sẽ chịu thiệt, hơn nữa cũng không biết là Cửu U ma cung rốt cuộc kéo đến đây bao nhiêu người, cho nên cũng không dám tiếp tục trì hoãn, vội vàng dẫn theo đồng bạn bị thương bỏ chạy.

Âm Thủy Tiên cũng không đuổi theo, dù sao thì mục đích của nàng chỉ là cứu Sở Bất Phục chứ không phải là truy sát bọn chúng, hơn nữa đám người của Lạc Âm Phàm đang ở trên núi, nếu như xông vào bên trong quá sâu thì cũng không có lợi .

"Âm tiền bối!" Trọng Tử hướng về phía nàng ngoắc ngoắc tay.

Âm Thủy Tiên nghe thấy có người gọi mình thì chỉ nhìn thoáng qua hướng bên này rồi xoay người biến mất trong bóng đêm.

Cửu U ma cung thật sự đã phái Âm Thủy Tiên đến giải vây, thực không thể tưởng tượng được mọi việc lại thuận lợi một cách thần kỳ như vậy, Trọng Tử vội vàng chạy ra phía trước vài bước, được tận mắt nhìn thấy mọi chuyện xảy ra thế này nàng mới sực nhớ ra là mình nên cảm tạ một người, liền quay trở lại xem thử, nhưng không biết từ lúc nào, Vong Nguyệt đã biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa. Nàng cũng biết là y muốn tránh mặt vì không muốn gặp người khác cho nên cũng bình thường trở lại, không suy nghĩ nhiều về hành tung bất thường của y nữa.

Sở Bất Phục sắc mặt vẫn thản nhiên, không thay đổi, đưa tay lên lau đi vết máu ở bên môi, mỉm cười nhẹ nhàng nói với Trọng Tử: "Sao lại không nghe lời của đại thúc, chạy tới đây làm gì."

Trọng Tử vẫn còn giận dỗi nên nghe y nói vậy liền nghiêng mặt đi, không thèm trả lời.

Sở Bất Phục chỉ biết lắc đầu, mỉm cười kéo nàng lại, mang theo nàng và Cung Khả Nhiên ngự phong mà bay đi.

………….

Những tầng mây dày đặc, tối đen một màu, lúc này cho dù ánh trăng có sáng trong đến thế nào thì cũng không thể nào xuyên thấu được một màn toàn một màu đen ở trước mắt, những đám mây sắp xếp trên dưới trái phải, so le nhau, nhìn như những vách đá bằng nham thạch nối tiếp nhau đến vô tận. Ba bóng người bay giữa những khe hở của đám mây đó, bay thẳng tắp một đường như vậy, thỉnh thoảng bọn họ cũng gặp phải những đám mây cao vút như ngọn núi đang đập thẳng tới, đương nhiên là cũng không cần phải lo sợ là sẽ bị đập vào đó mà vỡ đầu, chỉ cần trực tiếp bay xuyên qua giữa là được thôi.

Bên cạnh, mái tóc dài đỏ rực của Sở Bất Phục vô tình bay phớt qua trên cánh tay, Trọng Tử như si ngốc cả người chỉ biết đưa mắt nhìn thẳng về phía trước, tầm mắt bị những đám mây trải dài tầng tầng lớp lớp che khuất, lúc này cho dù nàng muốn tìm đường ra thì cũng không thể nào nhìn thấy được.

Ba người bất tri bất giác bay ra bên ngoài khoảng được một trăm dặm thì Cung Khả Nhiên bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi tính mang ta theo ngươi luôn sao."

Sở Bất Phục nhẹ nhàng ho khan vài tiếng nhưng cũng không trả lời nàng ta.

Trọng Tử cảm thấy không khí có vẻ trở nên căng thẳng, nên bất đắc dĩ đành phải lên tiếng giảng hòa: "Trước mắt Cung Tiên tử nên đi theo chúng ta trở về, lỡ như bọn họ lại đuổi theo..."

"Nếu như không có y thì bọn họ căn bản sẽ không tìm tới ta."

"Mặc kệ mọi chuyện là như thế nào, đại thúc cũng là người đã cứu tiên tử."

"Ta cũng không bảo y tới cứu ta."

Trọng Tử nghe thấy vậy thì không kìm được nữa: " Đại thúc vì cứu tiên tử mà bị thương nặng đến mức này, sao tiên tử lại có thể vô tình như vậy!"

Cung Khả Nhiên hừ nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: "Người ta thích là Sở sư huynh năm nào chứ không phải là con người hiện tại này, hay lắm sao mà lại đem bản thân biến thành một kẻ tiên không ra tiên ma không ra ma, đã vậy lại còn làm liên lụy đến người khác!"

Trọng Tử cảm thấy cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu, quát lớn lên: "Ngươi... Đại thúc chỉ vì cứu ngươi mà thiếu chút nữa là đã mất mạng!"

Cung Khả Nhiên bị Trọng Tử mắng cũng chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi là ai, chuyện của chúng ta cũng đến phiên ngươi xen vào hay sao?"

Trọng Tử khựng người lại.

Cung Khả Nhiên cười lạnh: "Ngươi mắng ta không có lương tâm đúng không? Ngươi có biết là tám năm qua, ta ngay cả một nơi để sống yên ổn cũng không có, cả ngày giống như chó hoang trốn chui trốn nhủi ở những xó xỉnh để trốn tránh sự truy sát của những kẻ muốn giết y. Ngươi có biết những ngày như vậy là như thế nào không, ngươi đã bao giờ trải qua những ngày như vậy chưa! Ta chán ghét, oán hận y thì có gì là sai chứ!"

"Đại thúc có nỗi khổ ở trong lòng."

"Ta thì không có nỗi khổ trong lòng hay sao? Phụ thân của ta cũng chết trong trận biến cố đó, ta đã hỏi rất nhiều lần nhưng y không chịu nói ra dù chỉ là nửa chữ. Bây giờ cũng thế, nếu y đã nhập ma thì cũng coi như ta chấp nhận sự thật này đi, nhưng ai ngờ được là y lại muốn ở tại cái nơi chốn quỷ quái đó..." Nàng quay sang phía Sở Bất Phục nói với giọng nửa oán hận nửa van xin: "Ta thừa nhận, lúc trước là do ta đeo bám lấy ngươi trước, nhưng mà bây giờ ngươi làm hại ta cũng đã đủ rồi! Hiện tại ta chỉ muốn tìm một nơi thật thanh tịnh để tu hành cho đến hết đời, ngươi có thể buông tha cho ta được không?"

Sở Bất Phục nghe những lời này chỉ trầm mặc một lát sau đó mới nói: "Yên tâm đi, rất nhanh chóng thôi bọn họ sẽ không còn đuổi giết nàng nữa."

Cung Khả Nhiên lại nói: "Trừ phi là ngươi chết đi chứ nếu không thì bọn họ làm sao mà buông tha ta được!"

Sở Bất Phục cũng không muốn so đo với Cung Khả Nhiên nữa, y chỉ mệt mỏi phất tay nói với nàng: "Sau này nàng hãy tự giải quyết những việc của mình cho tốt, hãy bảo trọng."

Cung Khả Nhiên chợt hiểu ra hàm ý trong lời nói của Sở Bất Phục, nàng quay sang nhìn Trọng Tử, giọng nói chứa đựng một sự châm biếm và ghen tuông nói với y: "Hiện tại bên cạnh ngươi đã có người khác rồi nên không cần phải quan tâm đến ta nữa sao."

Trọng Tử giận dữ quát lên: "Ngươi sao có thể nói năng bậy bạ như vậy được kia chứ!"

"Ngươi là cái thá gì chứ!" Cung Khả Nhiên sắc mặt giận dữ vung tay lên chỉ thẳng vào Trọng Tử: "Chuyện của chúng ta, bao giờ thì đến phiên ngươi xen miệng vào?"

Sở Bất Phục cầm lấy cánh tay của Cung Khả Nhiên, khẽ nhíu mày, giọng đầy mệt mỏi: "Đừng làm loạn nữa."

Cung Khả Nhiên oán hận hất cánh tay của Sở Bất Phục ra, quay sang nhìn Trọng Tử một lúc lâu sau đó bỗng nhiên lại cười lạnh: "Tôn giả hiện tại vẫn đang tìm ngươi, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn ở cùng với y tại cái nơi quỷ quái, đáng ghê tởm đó ngày qua ngày sao?"

Nói xong, Cung Khả Nhiên lập tức xoay người rời đi, biến mất trong những tầng mây cao vút như những ngọn núi kia.

Đọc truyện chữ Full