Lưu Vũ Phi đi gặp Linh Hư đạo trưởng, để lại Tô Thiến ở lại công ty một mình. Tô Thiến nhàn rỗi, nàng chạy đi tìm Lý Hưởng tìm việc để làm, điều này làm cho Lý Hưởng có chút khó xử. Tô Thiến là bạn gái của Lưu Vũ Phi, nàng lại không ở lại chỗ này lâu dài, hơn nữa hắn cũng không biết Tô Thiến có chuyên môn gì. Tô Thiến nhìn thấy vẻ mặt khó khăn của Lý Hưởng nên biết yêu cầu vừa rồi của mình có chút đường đột, nàng bây giờ chỉ là muốn tìm việc để làm giết thời gian mà thôi. Tô Thiến suy nghĩ một chút nói: " Lý đại ca, anh không cần suy nghĩ nhiều đâu, tôi không có ý gì khác, bây giờ chỉ là vì nhàm chán nên muốn tìm việc gì đó để làm, còn những gì khác tôi giúp không được, tính toán tư liệu thì tôi còn có thể làm được một chút." Nghe Tô Thiến nói như vậy, Lý Hưởng thở dài một hơi, nếu Tô Thiến chỉ là muốn giết thời gian thì việc này không khó.
Lý Hưởng suy nghĩ một chút nói: " Đã như vậy, tôi cũng không khách khí, nơi này tôi có một phần tư liệu muốn đem đến khu sản xuất, vốn là Lưu Lôi bọn họ đem đi, bên kia cô cũng rõ ràng, Vũ Phi bố trí trận pháp bên ngoài, ngoại trừ Lưu Lôi bọn họ thì không ai có thể tự do ra vào, không biết Tô tiểu thư có thể đi vào…"
" Đương nhiên có thể, cách ra vào trận pháp đại ca đã truyền cho tôi, Lý đại ca đừng gọi tôi là Tô tiểu thư, như vậy có vẻ quá khách khí, sau này anh cứ gọi tên tôi, hoặc là tiểu muội cũng được."
" Nga, tôi đã biết, sau này tôi gọi tên cô đi, đây là tư liệu cần đem đi." Lý Hưởng nói xong thì rút ra xấp tài liệu trên bàn, Tô Thiến cầm lấy, chào Lý Hưởng rồi đi ra ngoài. Lý Hưởng gọi một chiếc xe của công ty đưa Tô Thiến đi, khoảng nửa giờ sau, Tô Thiến đã tới nơi sản xuất, nàng xuống xe đi vào Mê Tiên trận. Ước chừng mười phút sau, Tô Thiến từ bên trong đi ra, trở về tổng công ty. Tô Thiến không hề hay biết, nàng ra vào như vậy đã rơi vào trong mắt của người có chủ tâm.
Chu Lực, Đặng Phương lần trước bị Lưu Vũ Phi phong ấn tu vi, sau đó trở về Phi Thiên Tông, cầu viện với sư môn bọn họ, hy vọng trưởng bối sư môn có thể giúp họ giải trừ phong ấn. Nhưng những người của Phi Thiên Tông đã dùng hết phương pháp nhưng không sao giải trừ được phong ấn trên người cả hai. Tạ Đông đã nhìn thấy qua thủ pháp cao thâm khó lường của Lưu Vũ Phi, hắn hạ quyết tâm phải vượt qua Lưu Vũ Phi. Từ ngày đó hắn tu luyện cũng khắc khổ rất nhiều, điều này làm cho sư phụ hắn rất hài lòng.
Lần này hắn đi theo sư phụ cùng tới Thượng Hải. Phi Thiên Tông bọn họ lần này đi tới sáu người, là sư phụ của Tạ Đông Quan Hải Thiên, cùng với bốn sư thúc của hắn. Tạ Đông chỉ là đệ tử nhập môn thấp nhất của Phi Thiên Tông, lần này có thể cùng sư phụ hắn đến Thượng Hải là vì sư phụ hắn rất yêu thương hắn. Cho dù là mấy sư huynh đệ của Quan Hải Thiên cũng chỉ mới là tứ đại đệ tử của Phi Thiên Tông, tu vi cũng chỉ mới tới Nguyên Anh kỳ. Hôm nay bọn họ cũng nhận được thiệp mời của ba gia tộc, nhưng bọn họ cho rằng ba gia tộc cũng chỉ nói về chuyện của linh dược, không đi cũng như nhau.
Bọn họ vì muốn hiểu rõ về công ty Tây Vũ, vừa tới Thượng Hải liền bắt đầu điều tra mọi chuyện về công ty Tây Vũ. Sau khi điều tra xong, bọn họ chắc chắn linh dược được đặt trong phòng sản xuất. Vì vậy từ xế chiều bọn họ vẫn chờ đợi ở chỗ này, định đợi trời tối thì đi vào tìm hiểu. Đúng lúc Tô Thiến đi tới liền bị Tạ Đông nhận ra. Tạ Đông vừa nhìn thấy Tô Thiến thì giật mình, sư phụ hắn nhìn thấy liền hỏi: " Đông nhi, cô gái kia là ai, ngươi biết cô ta sao?"
" Đúng vậy! Sư phu, cô gái này cho dù hóa thành tro đệ tử cũng sẽ không quên, người đã phong ấn hai sư đệ chính là đi chung với nàng, bởi vậy đệ tử nhìn thấy nàng mới kinh hãi như vậy."
Quan Hải Thiên nói: " Vậy nàng tới nơi này làm gì, ta xem nàng ra vào dễ dàng như vậy thì hiển nhiên là người của công ty Tây Vũ, nếu không sao họ không ngăn cản nàng."
" Điều này đệ tử biết, lần này sư phụ đến có phải muốn lên Bắc Kinh tìm người kia?"
" Việc này không vội, nếu ngươi nói chính là người nọ cùng cô gái này ở chung, nói vậy hắn cũng đến Thượng Hải rồi, chúng ta sẽ đụng mặt với hắn không chừng."
Quan Hải Thiên và Tạ Đông nói chuyện một hồi rồi ẩn vào, kiên nhẫn đợi trời tối.
Lưu Vũ Phi tiễn xong Linh Hư bọn họ, vì ngày hôm sau Tô Thiến lại đi học, buổi tối nay hắn muốn đưa Tô Thiến về Bắc Kinh. Đêm đó hắn đưa nàng trở lại Bắc Kinh, hắn vốn còn lo lắng cho bên Thượng Hải, muốn lập tức đi trở về nhưng Tô Thiến không cho, bảo hắn đợi Triệu Nhược Băng lại nói chuyện. Triệu Nhược Băng nhận được điện thoại của Tô Thiến, cả người cao hứng như sắp nổi điên. Nàng dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, nói với Trầm Linh một tiếng rồi liền đi nhanh. Trầm Linh thấy nàng gấp gáp như vậy thì không khỏi lắc đầu, nàng cũng không nói gì thêm.
Triệu Nhược Băng dùng thời gian ngắn nhất chạy tới biệt thự, ở bên ngoài nàng dùng sức hít sâu một hơi, đối với việc lập tức có thể gặp Lưu Vũ Phi nàng thật sự là có chút khẩn trương. Nàng vừa đứng ngay cửa thì: " Băng nhi, ngươi còn muốn đứng ở cửa bao lâu, có phải không muốn gặp ta hay không?"
Lưu Vũ Phi đã biết Triệu Nhược Băng đứng sững ở cửa mà không đi vào, nên hiểu được nàng đang ngại ngùng, mới mở miệng nói trước. Triệu Nhược Băng nghe được khẩu khí của hắn chẳng khác gì ngày trước, vốn tâm trạng đang căng thẳng cũng buông xuống ngay.
Nàng đẩy cửa đi vào nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của hắn, trong lòng nàng không khỏi nhói đau, nước mắt không tự chủ được tuôn ra. Không biết là nước mắt ủy khuất, hay là cao hứng, tóm lại tâm tình nàng bây giờ rất phức tạp. Tô Thiến đi lên phòng mình, nhường không gian phía dưới cho hai người. Nhìn thấy nước mắt của Triệu Nhược Băng không ngừng tuôn ra, Lưu Vũ Phi cũng cảm thấy tay chân lúng túng. Bằng năng lực thần nhân của hắn, đối với nước mắt của con gái cũng không hề chống cự lại được. Hắn tiến lên không ngừng lau đi nước mắt cho nàng, không biết nàng cố ý hay là vô ý, liền ôm lấy cổ hắn. Trong lòng hắn nàng càng khóc lớn, hình như muốn đem tất cả ủy khuất suốt một tháng khóc ra hết. Cứ như vậy hắn càng đau đầu, hắn cảm thấy lẽ ra người chịu ủy khuất là hắn mới đúng. Vô duyên vô cớ bị nàng mắng cho, bây giờ thì ngược lại, mình còn phải an ủi nàng.
Nàng khóc cả buổi trời, mới nhớ mình còn chưa xin lỗi hắn, nhìn thấy trước ngực áo hắn đã ướt đẫm, mặt nàng đỏ lên, ngại ngùng lau đi nước mắt của mình, ra vẻ đáng thương nói: " Ca, xin lỗi, Băng nhi ngày đó hiểu lầm ca, Băng nhi bây giờ thành tâm hướng ca xin lỗi, xin ca hãy tha thứ cho muội muội này, Băng nhi cam đoan sau này sẽ không bao giờ làm thế nữa."
Lưu Vũ Phi nhìn thấy nàng rốt cuộc đã nín khóc, liền thở ra một hơi. Hắn nhìn thấy quần áo của mình do Thất Thải Thần Giáp biến hóa thành đều đã bị nước mắt của nàng làm ướt một khoảng lớn, trong lòng hắn thầm nghĩ: " Sau này nói thế nào cũng không để cho con gái khóc trong ngực mình mới được."Hắn cũng không để ý đến lời xin lỗi của nàng, chỉ an ủi: " Băng nhi, ca không có ý thật sự trách muội, nói ra ta cũng có sai, muội cũng đừng ở trong lòng nữa, sau này muội muốn tới ở thì cũng được, ca sẽ không cản muội đâu."
Triệu Nhược Băng nghe xong lời này thì trong lòng cảm thấy vui sướng, cuống quýt gật đầu. Lưu Vũ Phi nhìn thấy thời gian cũng đã không còn sớm nữa,, hắn còn nhớ đến chuyện bên Thượng Hải liền kêu lên: " Thiến nhi."
Trên lầu truyền đến thanh âm của Tô Thiến, Triệu Nhược Băng nhớ tới vừa rồi mình còn chưa đi gặp Tô Thiến, nàng biết lần này Lưu Vũ Phi chịu tha thứ cho nàng là nhờ Tô Thiến giúp đỡ. Nàng nhìn thấy Tô Thiến đi xuống lầu, vội vàng kéo tay Tô Thiến, không ngừng nói: " Cảm ơn"
" Băng tỷ, muội không có làm gì cho tỷ, tất cả đều chỉ là ý của ca thôi."
" Được rồi Thiến nhi, Băng nhi có gì sau này hãy nói, ca bây giờ về Thượng Hải, nếu rảnh thì vào Giang Sơn Xã Tắc Đồ tu luyện đi, còn nữa hai người ở lại Bắc Kinh cần phải cẩn thận một chút, bất kể đi đâu cũng phải đưa theo Phi Tuyết các nàng." Hắn sợ hai nàng nói chuyện thì sẽ mất thời gian, lên tiếng cắt đứt lời cả hai.
Triệu Nhược Băng nghĩ không ra hắn vừa tới liền rời khỏi, không khỏi nói ngay: " Ca, ca đi đâu vậy, sao vừa về lại đi ngay."
" Ta đi Thượng Hải, nơi đó còn có việc chờ ta xử lý, về phần là chuyện gì muội cứ hỏi Thiến nhi là được, nàng biết hết tất cả." Nói xong thì hắn đã biến mất trước mặt hai nàng.