DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đô Thị Thần Nhân
Chương 93

Đám người Cốc Giác hai mắt đỏ ngầu, ngoan độc nhìn chằm chằm Lưu Vũ Phi, chú thuật không có tác dụng gì với hắn, vậy chỉ còn một trận liều mạng cuối cùng. Chẳng những là Cốc Giác, ngay cả người của ba gia tộc đều cũng hiểu được, không làm gì chỉ có nước chờ chết, cho dù chết bọn họ cũng muốn phải liều mạng.

Hiện trường đồng thời vang lên tiếng niệm chú của hơn một trăm người, đó là gọi về thức thần và cùng phóng oán linh.

Lưu Vũ Phi vui vẻ nhìn bọn họ, nghĩ thầm: " Nhanh lên một chút đi, ta đợi không kịp nữa rồi đó."

Hai mươi thức thần, cùng một trăm oán linh, phiêu đãng tại không trung, nhất thời âm phong táp táp, làm cho người ta cảm thấy cả người không khỏe. Thân thể hư ảo, đang vây quanh Lưu Vũ Phi cố gắng công kích hắn. Chỉ tiếc tốc độ của Lưu Vũ Phi, nhanh hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đụng vào, hắn lại đột nhiên biến mất. Khiến cho người xem phía dưới, không chỉ cắn chặt răng tức hận.

Bầu trời bất tri bất giác từ từ sáng lên, trên đường đã có người đi đường và xe cộ lui tới, họ còn vô tư không biết đang có tai họa lớn đang phủ xuống trên người Nhật Bản bọn họ, vẫn như thường rời khỏi giường chuẩn bị đi làm.

Lưu Vũ Phi mãnh liệt bay lên tới hư không cao hơn ngàn thước, sát khí bốc cao khôn cùng, giống như một cái lưới lớn bao phủ cả bầu trời Đông Kinh. Cả người Đông Kinh cũng cảm nhận được, trong không khí có một trận hào khí vô cùng áp lực, một chút động vật có khả năng cảm nhận được sát khí này, đã bắt đầu náo loạn.

Động vật trong sở thú như những con gấu đen to lớn mạnh mẽ cũng không thôi gầm gừ, đi lại trong cái lồng nhốt chúng. Còn những con cọp hay sư tử cũng sợ hãi phát ra tiếng rống giận. Ngay cả những động vật ôn thuận nhất cũng đều bắt đầu muốn tạo phản. Trên đường cái hay hẻm nhỏ, cũng chạy đầy những sủng vật, những mãnh thú thoát ra từ động vật viên cũng nổi giận xông lên đường cái, không ai biết xảy ra chuyện gì, tại sao những động vật này lại cùng nhau nổi giận.

Những điện thoại báo cảnh của chính phủ không ngừng vang lên một khắc nào, những báo cáo đều là động vật phát sinh tao loạn, ở mỗi đường cái đều là những loài vật ăn thịt chạy khắp nơi. Không biết từ lúc nào từ trên không trung sáng lên một điểm sáng. Tiếp theo càng ngày càng nhiều người chứng kiến Lưu Vũ Phi đang phiêu phù trên hư không, mặc dù Lưu Vũ Phi phi thân trên trời cao cách cả ngàn thước, nhưng trên người hắn phát ra chút ánh sáng, nên họ dễ dàng phát hiện được sự tồn tại của hắn. Càng ngày càng nhiều người cầm kính viễn vọng quan sát Lưu Vũ Phi ở trên không trung.

Thân đang ở Nhật Bản, Lưu Vũ Phi không bày kết giới ẩn thân. Hắn không sợ người khác phát hiện sự tồn tại của hắn, cho dù phát hiện thì có ai có thể làm được gì hắn. Thực lực đại biểu hết thảy, vì thế hắn cũng không có gì phải bận tâm.

Tại cơ địa quân sự Bắc Kinh, thông qua vệ tinh chứng kiến Lưu Vũ Phi đang đứng trên bầu trời Đông Kinh. Còn những nước khác, bọn họ còn đang đoán, người bay trên không trung này, rốt cuộc là cái gì, chẳng lẽ là người Nhật Bản đã nghiên cứu ra một vật dùng để bay riêng cho một người, điều này cũng không giống a, trên cơ thể người này vốn không có vật gì khác. Lưu Vũ Phi đối với hết thảy chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết, hắn còn đang đứng ở giữa không trung kháp ra những thủ ấn bất đồng.

Long Ba đang ở Bắc Kinh, nghe được tin tức bên quân sự cơ địa, hắn vừa mới tới thì đã bị hình dáng của Lưu Vũ Phi là sợ ngây người. Từ vĩ độ nhìn ra, đây là ở trên bầu trời Đông Kinh Nhật Bản. Hắn chỉ vào Lưu Vũ Phi trên màn ảnh, ấp úng nói: " Này..này...điều này thế nào...như thế nào...là..là hắn! Trời ạ, hắn muốn làm..làm cái gì.." Nghe được lời nói này của Long Ba, những đại viên của quốc gia vốn đang muốn hỏi chuyện hắn nhất thời cũng quên mất. Bọn họ từ trong giọng nói của Long Ba, khẳng định hắn đã nhận ra người hiện ra trên màn ảnh. Một đại viên lớn tiếng nói: " Long Ba, người này là ai, ngươi biết thân phận của hắn?"

Long Ba đứng thẳng: " Báo cáo thủ trưởng, ta quen biết hắn." Bạn đang đọc chuyện tại

" Hắn rốt cuộc là ai?"

Long Ba bây giờ cũng không kịp giải thích, hắn từ trên màn hình nhận ra được vẻ mặt sát ý của Lưu Vũ Phi, hắn khẳng định màn kế tiếp sẽ phi thường tàn khốc.

" Báo cáo thủ trưởng, người này tôi sẽ báo cáo sau, lúc này xin mời thủ trưởng lập tức liên lạc Đông Kinh đại sứ quán, để cho bọn họ tất cả đều triệt xuống ẩn thân dưới mật thất bên dưới đại sứ quán, nếu không sẽ không kịp nữa, tính mạng sẽ bị nguy hiểm, đồng thời đem tin tức này truyền đễn cho những người Trung Quốc và những cơ quan của chúng ta cũng làm như thế."

" Long Ba, ngươi đang làm gì, chẳng lẽ chỉ bởi vì hắn?" Vị quan viên này mười phần nghiêm lệ trách hỏi. Bởi vì một người không biết rõ lai lịch mà lại tạo nên mưa gió như vậy, điều này thật sự là quá mức.

" Thủ trưởng, ta dùng quân chức của ta đảm bảo, nếu có một chút sai lầm Long Ba nguyện ra tòa án binh quân sự." Long Ba đã không còn thời gian giải thích, hắn chứng kiến hai tay Lưu Vũ Phi lưu chuyển càng ngày càng gấp, mặc dù hắn cũng chưa từng nhìn thấy qua Lưu Vũ Phi thi triển pháp thuật, nhưng hắn có một cỗ dự cảm, lần này Lưu Vũ Phi biểu diễn sẽ làm cho thế nhân khiếp sợ.

Từ lúc Long Ba nhận ra Lưu Vũ Phi, đến lúc hắn nói ra lời cam đoan bất quá chi ngắn ngủn mười giây, lúc này trên bầu trời Đông Kinh đã xuất hiện sắc thái không tầm thường, cả người Lưu Vũ Phi đã tản ra quang mang chói mắt. Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Long Ba, hơn nữa trên bầu trời Đông Kinh lại vừa xuất hiện tình huống không tầm thường, mấy đại viên thương lượng vài câu, quyết định nghe Long Ba nói, thông qua điện thoại nơi cơ địa quân sự, liên lạc đến lãnh sự quán Trung Quốc bên Đông Kinh. Ngay khi bọn họ vừa buông điện thoại xuống vài phút, bọn họ đã nhìn thấy một chuyện khó quên nhất cả đời này, đồng thời trong tâm lý vừa rồi đã may mắn hạ mệnh lệnh nhanh hơn một bước, Long Ba cũng nhờ vậy mà lập được một công lớn.

Bầu trời Đông Kinh mây lửa dày đặc, một cỗ áp lực khổng lồ khiến cho cả Đông Kinh trở nên phi thường dị thường. Mây lửa hình thành luồng nóng hực, làm cho Đông Kinh vốn đang chìm trong mùa đông rét lạnh chỉ trong vài phút biến thành mùa hè cháy bỏng. Dân chúng và chính phủ có dự cảm không ổn, bắt đầu khủng hoảng. Những xe chiến đấu của đội tự vệ sớm đã khẩn trương chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Oán linh nơi Pháp Luân Tự, cả thức thần đều bị thiên hỏa trời sinh khắc chế bọn họ, có vẻ dị thường hoảng sợ. Túc chủ của bọn họ, còn không ngừng thúc giục bọn nó tiến lên công kích Lưu Vũ Phi, bọn nó không bỏ trốn lập tức là đã không tệ, làm sao còn dám bay lên công kích hắn. Bọn chúng vốn còn kỳ vọng vào túc chủ, mau thu hồi bọn chúng, để có thể trốn tránh trọng áp từ trên bầu trời truyền xuống. Đối với yêu cầu tiến công của túc chủ, thức thần lại không nói được, dưới áp lực bắt đầu cắn trả những túc chủ. Có một thức thần bắt đầu ngoan độc hấp thu tinh nguyên của túc chủ, còn những thức thần cùng oán linh khác, lập tức tràn lên. Trong chớp mắt, những hòa thượng nuôi dưỡng oán linh, và người mang thức thần đều cùng gặp ác vận lan đến. Trước một khắc chết đi, cũng không sao hiểu được tại sao thức thần lại đột nhiên cắn trả. Hai mắt nổ tung đã biểu hiện bọn họ chết không nhắm mắt.

Bất kể là thức thần cũng tốt, hay là oán linh cũng được, ai cũng phải tự bảo vệ cho chính mình, bọn họ có được đại lượng tinh khí, linh hồn lại càng được đề cao năng lực phòng ngự, lúc này hai mắt Lưu Vũ Phi, bộc phát ra một đạo tinh quang, gầm lên: " Dĩ ngô chi danh, nghiêm trị vạn vật trên đời, diệt thế thiên hỏa, tẫn sái thế gian."

Thanh âm vang rền, truyền khắp cả thành phố Đông Kinh. Giờ phút này Lưu Vũ Phi cũng không còn là chính bản thân hắn, bởi vì khi hắn thi triển thiên khiển chi hỏa chung cực hình thái thì đột nhiên một nguyên thần từ trong hư không mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể của hắn, chiếm cứ thân hình hắn, bắt đầu thi triển thiên khiển chi hỏa.

Lưu Vũ Phi cũng không ngờ gặp phải tình huống này, đối mặt với nguyên thần lực cường đại như thế, nguyên thần của hắn cũng chỉ có thể ở yên một bên để nhìn. Làm cho hắn kỳ quái chính là nguyên thần đang mượn thân hình của hắn cũng biết sử dụng Diệt Thế Thiên Hỏa. Cho tới bây giờ hắn còn không rõ ràng, Diệt Thế Thiên Hỏa có bao nhiêu uy lực. Ở quốc nội hắn không dám thi triển, nhưng ở tại Nhật Bản thì hắn không chút kiêng kỵ Hoàn hảo trước đó hắn chỉ đem sát khí bao phủ Đông Kinh, nếu hắn đem sát khí bao phủ cả Nhật Bản, sợ rằng ngày mai Nhật Bản sẽ chỉ còn tồn tại trong lịch sử.

Diệt Thế Thiên Hỏa đã phát động, phía chân trời bắt đầu chậm rãi rớt xuống nhiều đốm lửa, một màn thảm lệ như luyện ngục nhân gian lập tức liền hình thành. Đầu tiên chịu tai ương chính là những người đang đứng ở những tòa lầu cao, đường cái, đất trống mà quan sát Lưu Vũ Phi. Trên bầu trời rơi xuống mưa lửa, lại ánh lên quang mang yêu dị. Vừa mới bắt đầu thì mọi người không kịp phòng bị, bị vẻ đẹp bề ngoài mê hoặc, chẳng những không ai chạy trốn, ngược lại còn muốn tiếp lấy tinh hỏa đang hạ xuống. Bỗng nhiên những người đưa tay tiếp lấy những đốm tinh hỏa này, đột nhiên hai bàn tay biến mất trong không khí. Bọn họ trương miệng rộng há hốc, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi tột cùng. Bọn họ còn chưa kịp thét lên, thì những tinh hỏa khác đã rơi xuống những nơi khác trên thân thể, thân thể bị nhiễm hỏa, cũng liền biến mất vô tung. Không có tiếng kêu thảm thiết, đó là bởi vì không còn thời gian cho bọn họ phát ra âm thanh. Không có máu tươi phun trào, cũng không có đứt tay cụt chân, càng không nhìn thấy một thi thể nào, nhưng lại càng thêm thê thảm, phàm những ai bị tinh hỏa rơi trúng, đều biến tan thành khói.

Chứng kiến một cảnh tượng này, trừ bỏ vẻ sững sờ si ngốc, còn chưa có một phản ứng gì khác nữa.

Đọc truyện chữ Full