Trong phòng chỉ huy có thể thấy rõ hết thảy nơi này, Tống Quang thấy đám người Tinh Tông vẫn do dự không quyết, sốt ruột vì báo thù không đợi người Tinh Tông đưa ra quyết định, hắn tự ý hạ lệnh khai hỏa. Tám bộ cơ giáp chiến sĩ kia thân xuất ra đại pháo, hướng vị trí ba người Lưu Vũ Phi, bắn ra tám cột sáng màu bạc.
Lại không vội vàng bày kết giới bao Triệu Nhược Băng lo lắng sẽ làm bị thương nàng, Lưu Vũ Phi đứng yên tại chỗ thân hình xoay nửa vòng, hai hậu hợp nhất khai, đột nhiên xuất hiện một đám kình khí như vũng nước xoáy " bạo" oanh! Oanh tạc mở cơn gió xoáy, Cùng bắn nhanh tới chạm nhau với cột năng lượng, dẫn phát chấn động rồi càng thêm kịch liệt, kình khí của cơn gió xoáy tứ tán đem phòng ốc phá hủy. Đám người Tinh Tông trên không trung thấy vậy chỉ có há mồm, ngay cả Tống Quang bên trong phòng chỉ huy cũng có chút choáng váng đầu, trong lòng thầm nghĩ: " Con trai a! trách ngươi không mở to mắt, gặp phải người chiếu mệnh như vậy a".
Thừa cơ tám bộ cơ giáp chiến sĩ chuẩn bị phóng tiếp quang pháo, Lưu Vũ Phi nhanh chóng đem Triệu Nhược Băng vào trong kết giới, chính lúc này tám bộ cơ giáp lần nữa phun ra chùm sáng kinh khủng, tám đạo so với vừa rồi liền gia tăng, chùm sáng khổng lồ từ đỉnh đầu nhanh chóng bắn xuống. Lúc này Lưu Vũ Phi không chỉ phòng thủ nữa, thân hình nhoánh một cái, trên mặt đất bằng phẳng xuất hiện tám Lưu Vũ Phi, hữu thủ giương lên mười sáu đạo kiếm khí lăng lệ lăng không phách ra.
Kiếm quang màu bạc lướt qua, bất cứ vật gì ngăn cản phía trước biến mất hết thảy, tám cột sáng kia lập tức bị đánh tan. Trên trời đột nhiên sáng bừng lên, như quang cầu đột nhiên bạo khai, cột năng lượng khổng lồ bị kiếm khí lới lợi hại, phân thành từng đường cong nhỏ, phun ra khắp nơi. Trên trời chúng nhân Tinh Tông chịu không nổi năng lượng như vậy đánh mạnh vào, mọi người bay ra bốn phía chạy trốn năng lượng ập đến.
Mười sáu đạo kiếm khí kia vẫn chưa chấm dứt, sau khi cắn nát cột năng lượng như mũi tên thẳng hướng cơ giáp chiến sĩ đánh xuống. Cơ giáp chiến sĩ cồng kềnh nhìn thấy bị kiếm khí quét nganh vội vàng chốn tránh, oanh! Oanh! liên tiếp bạo vang. Trên mặt đất bị kiếm khí của Lưu Vũ Phi vô cớ bổ ra hơn mười cái lỗ sâu chừng hơn mười thước. Đám người Tinh Tông sau khi chạy tới nơi an toàn, nhìn nghị Lưu Vũ Phi bất khả tư, người này thật sự quá mạnh tám đạo đẳng li tử quang pháo, tương đương với tám người tu chân phân thần hậu kì cùng đánh ra. Chẳng những bị hoàn toàn triệt tiêu, bị kiếm khí của Lưu Vũ Phi phát ra dễ dàng xuyên qua chùm sáng, công kích cơ giáp chiên sĩ.
Hai lần công kích đều vô ích, Tống Quang trong phòng chỉ huy tức giận lớn tiếng rít gào, trực tiếp hạ lệnh Loi Xạ Pháo công kích. " Nghị trưởng, bắn tám đạo lôi pháo sợ rằng đem kiến trúc xung quanh phá hủy, xin nghị trưởng đại nhân nghĩ lại". Người điều khiển sư bên cạnh nhắc nhở. Tống Quang kiên quyết nói: " Chấp hành lệnh, nếu muốn tiêu diệt người này, khẳng định phải nỗ lực nếu không đồng nghĩa trả giá lớn, uy tín chính phủ chúng ta cũng tổn hại "
Thao tác viên lên tiếng, chấp hành mệnh lệnh Tống Quang. Bát bộ cơ giáp phát ra tiếng vòng bi kim loại chuyển đổi, đẳng li đại pháo ban đâu bị quay trở vào, lần nữa thân xuất ra nòng pháo so với đẳng li đại pháo lớn hơn vài phần, nhắm tới hướng ba người Lưu Vũ Phi. Lưu Vũ Phi thầm nghĩ: nghĩ không ra nơi này khoa học kỹ thuật đã phát triển đến như vậy. Trong miệng vừa nói, động tác trên tay lại không chậm, tám Lưu Vũ Phi đồng thời vũ động thân hỉnh, giãy dụa như khiêu vũ.
Trước mắt hoa một cái tám Lưu Vũ Phi nhập thành một người, chuôi đại kiếm trong tay lại lớn lên vài phần, bắn ra quang mang chói mắt, mỗi một lần dương tay lại có một đạo kiếm khí vô ảnh lăng không bổ ra, ở không gian không nhỏ này nhất thời kiếm khí tràn ngập đầy trời. Oanh! Oanh! Đồng thời vang lên tám tiếng nổ đinh tai nhức óc, tám đạo lôi pháo đã bị kiếm khí của Lưu Vũ Phi đồng chém, phun ra tám cột năng lượng trong suốt thật chất. Tám cột năng lương ẩn chứa lực lượng vạn quân, cùng va chạm kiếm khí đầy trời. Quấn vào nhau "Bạo" oanh! Không trung ánh sáng màu trắng bùng lên, không gian bốn phía rốt cuộc không chịu nỗi bị xé rách, ào ào mở ra từng cái miệng lớn.
Trên không nỗi lên dòng khí sắc bén, bốn phía nỗi lên từng đợt sóng không khí. Cột sáng bắn ra trong nháy mắt bị triệt tiêu, mà kiếm khí sắc bén vẫn như cũ rít lên kinh khủng, hướng đầu tám bộ cơ giáp chụp xuống. Lần này tám bộ cơ giáp vẫn mưu toan tránh ra, chứng kiến khí như châu chấu đầy trời phô thiên cái địa chụp xuống, làm cho chúng né tránh cũng không được. Bỗng dưng, vang lên tiếng kim loại bị cắt. Áo giáp phòng ngự kinh khủng của cơ giáp kia, trước kiếm khí xâm nhập yếu ớt như ngọc lưu li, ầm ầm một tiếng bị cắt thành một đống sắt vụn.
Nếu như Lưu Vũ Phi mới vừa công kích tan tám đạo đẳng li tử quang pháo, làm cho đám người Tinh Tông cảm thấy kinh hãi, lần này công kích tan đồng thời tám đạo lôi xạ pháo, lại vừa đem tám bộ bọn họ những người này vô pháp ứng phó cơ giáp hoàn toàn bị phá hủy, làm cho chúng nhân Tinh Tông đương trường hãm nhập trong ngây ngốc. Toàn bộ người Tinh Tông, đã không còn hoài nghi Lưu Vũ Phi là người trộm Ngự Ma Quyết. Trong phòng chỉ huy Tống Quang nhất thời trợn tròn mắt, dựa vào tám bộ cơ giáp lại bị đối phương nhẹ nhàng phá hủy thành một đống rác rưởi, chứng kiến một màn này quan chỉ huy quân đội mỹ á quốc, cũng không tự chủ hít vào một hơi lãnh khí. Cái này tính là người sao? chẳng lẽ hắn chính là tiên nhân tồn tại trong truyền thuyết sao?.
Người tu chân hoành hành trên Tử Lan Tinh, nhưng quan viên chính phủ không có người nào tin trên đời này có tiên nhân tồn tại, người tu chân trong mắt bọn họ so người vời thường cường đại hơn, có thể sống lâu hơn một chút mà thôi. Bất quá hôm nay chứng kiến cảnh này, làm cho quan to chính phủ không tin vào thần tiên, đối với chuyện này nhận thức có dao động. Lưu Vũ Phi không thèm liếc mắt nhìn đống sắt vụn trên mặt đất lạnh lùng nói: " Muốn bằng vũ khí hiện đại này lưu lại chúng ta, chỉ sợ chỉ là kẻ ngốc "
Bay tới bên hai người Triệu Nhược Băng, tay trái ôm một người: " Đi! chúng ta đi tinh tông xem một chút, đến cùng ai dám để cho chúng ta thay hắn chịu tội " Tiếng nói vừa dứt ba người trong nháy mắt biến mất trước mắt mọi người. Nghe được câu cuối cùng của Lưu Vũ Phi, đại trưởng lão Tinh Tông lập tức bừng tình, dùng tốc độ nhanh nhất bấm một đạo tấn phù, truyền về tổng đường. Kiến thức qua lợi hại Lưu Vũ Phi, bọn họ cũng không nghĩ gặp phải một người như vậy, trưởng lão trong lòng cầu khẩn đạo tấn phủ có thể nhanh một chút truyền tới tay Ngũ Thiên Hành, nếu không Tinh Tông thật muốn gặp nạn.
Lưu Vũ Phi thuấn di, so với tấn phù của trưởng lão nhanh hơn vài phần. Ba người bọn họ lần nữa xuất hiện tại hậu viện Tinh Tông, đệ tử tuần tra hậu viện phát hiện bọn họ đầu tiên. Đệ tử tuần tra một bên khẩn trương phát ra tín hiệu, một bên đề phòng nhìn Lưu Vũ Phi. phương thức xuất trận của Lưu Vũ Phi lần này quỷ dị, làm bọn họ cảm thấy kinh sợ, đồng thời ba người Lưu Vũ Phi lại lại đến, cảm thấy hưng phấn không thôi. Ngũ Thiên Hành thấy nội viện phát ra tín hiệu, nhất thời vui vẻ vỗ bàn, lớn tiếng nói: " Cuối cùng tới! Lão thiên vẫn là không đành lòng để Tinh Tông rơi rụng ".
Lập tức lao ra nội thất, không thể chờ đợi được đang muốn bay lên. Đúng lúc này đạo tấn phù của đại trưởng lão vừa vặn bay đến, Ngũ Thiên Hành thuận tay nhận lấy, xem qua tần phù đại trưởng lão truyền đến, mồ hôi lạnh không khỏi từ sau lưng rịn ra. Từ trong lòng may mắn không thôi. Tấn phù này của đại trưởng lão nếu đến chậm một bước, bản thân khẳng định những người này khăng khăng làm theo ý mình, như vậy hậu quả… Ngũ Thiên Hành sợ đi xuống trậm trễ, đệ tử không biết tình hình sẽ tìm Lưu Vũ Phi gây phiền toái, nhanh như tia chớp phát ra tín hiệu khắp nơi.
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt ba người Lưu Vũ Phi, chỉ là trong ánh mắt hắn hiện lên một tia sát ý. Mà môn hạ đệ tử chỉ là một bên đề phòng, không có làm ra cử chỉ gì, Ngũ thiên Hành lúc này mới thở dài một hơi, Hạ lệnh: " Các đệ tử nghe lệnh, lập tức trở lại cương vị " nghe dụ lệnh như thế, các đệ tử Tinh Tông này sửng sốt, thoáng cái chuyền biến bất quá vẫn ngu ngơ tại chỗ. Nhìn bộ dáng đám đệ tử như thế, Ngũ Thiên Hành lần nữa hét lớn:" Nghe không hiểu sao? hay chưởng môn ta đây ra lệnh cũng mặc kệ!".
" Đệ tử không dám!" tất cả đệ tử đồng thời trả lời, mang theo vẻ mặt buồn bực quay về cương vị của mình. Chứng kiến hiện tượng này không cần đoán cũng biết, chưởng môn Tinh Tông nhận được tin tức tốc bên ngoài truyền về, Lưu Vũ Phi cũng không muốn cùng người tu chân có cái gì dính líu, thản nhiên nói: " Ngươi chính là chưởng môn Tinh Tông sao, nghe nói các ngươi đã đánh mất một quyển pháp quyết tu luyện, với chúng ta như vậy có liên quan, lần này lại đây chính là vì làm sáng tỏ ".
Đối phương cũng là người bị hại, có loại phản ứng này cũng là tình thế thúc bách. Hơn nữa hôm đó quả thật bởi vì mình quan hệ, Tinh Tông Tài Hội mất vật phầm, bởi vậy khẩu khí Lưu Vũ Phi cũng không trùng xuống. Về phần kẻ trộm dám để cho hắn đưa lưng chịu tội, trong lòng Lưu Vũ phi đã cấp cho hắn án tử hình. Ngũ Thiên Hành đã biết hắn không phải người trộm phát quyết, Tuy đối với Lưu Vũ Phi mang ý e ngại, nhưng làm chưởng môn tinh tông còn có một chút uy nghiêm.
Trên mặt cũng không có lộ ra bao nhiêu tâm tình, tỉnh táo trả lời: " Không sai, bổn môn đúng là có một quyển Ngự Ma Quyết bị người đánh cắp, hiện giờ đã tra ra với ba người các hạ không hề liên quan, hôm đó cũng đúng là hiểu lầm, nếu bởi vậy làm ba vị không hài lòng, tại hạ Ngũ Thiên Hành đại diện Tinh Tông hướng ba vị trịnh trọng xin lỗi ".
Một phen nói xong cũng tương đôi ổn, Ngũ Thiên Hành cũng không có vì chưởng môn đại môn đại phái ngạo mạn, Lưu Vũ Phi cũng không so đo với hắn: " Nếu việc này nguyên nhân chúng ta dựng lên, cũng do chúng ta đến chấm dứt, Ngũ chưởng môn, các ngươi sau khi Ngự Ma Quyết mất, có hay không điều tra qua môn hạ đệ tử, lúc ngày ngươi cũng có thể minh bạch, đạo kinh chi nhân trừ nội tặc ở ngoài không phải là người khác, hai ngày nay các ngươi cái gì cũng chưa từng làm, cho mọi người tự do xuất nhập sao!"
"Cái này từ ngày biết Ngự Ma Quyết bị trộm, bổn môn đã nghiêm khắc khống chế tất cả nhân viên ra vào, hễ là đệ tự xuất môn đều phải kiểm tra kĩ càng, ba vị khách quý trước hết mời vào trong ngồi, để cho ba vị đứng nói chuyện, truyền ra làm Tinh Tông chúng ta không còn mặt mũi".
" Không cần, chúng ta đứng một hồi sẽ lập tức đi, hiện tại ngươi đem tất cả đệ tử tụ tập một chỗ ".
" Triệu tập các đệ tử? Xin hỏi tiên sinh đây là muốn làm gì? " Ngũ Thiên Hành không biết nguyên nhân Lưu Vũ Phi làm như vậy, lập tức hỏi. " Ngươi muốn tìm Ngự Ma Quyết về chỉ cần nghe ta sắp xếp, nếu không muốn cũng thôi, dù sao sự tình tồn vong Tinh Tông các ngươi, với ta lại có quan hệ gì ". Mang theo nghi vấn, lại có một chút tức giận, mình đường đường là một phái lớn, vì sao phải nghe lệnh người khác như thế.
Nhưng lại nghĩ Lưu Vũ Phi tu vi kinh khủng như vậy, thầm nghĩ: Nói không chừng hắn thật sự có biện pháp tìm Ngự Ma Quyết về, nếu như bởi vì nhất thời bỏ qua cơ hội, tự mình thật là tội nhân thiên cổ của Tinh Tông. Ngũ Thiên Hành cuối cùng vẫn là theo Lưu Vũ Phi nói đi làm. Phảng phất như biết ý nghĩ lúc này của Ngũ Thiên Hành, Lưu Vũ Phi chỉ là lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Triệu Nhược Băng và Tô Thiến biết Lưu Vũ Phi muốn thi triển tâm linh thuật, các nàng muốn biết tâm linh thuật có hay không thật sự thần kì như Lưu Vũ Phi miêu tả.
Vài phút đồng hồ sau, mọi người ở trong bao gồm cả trưởng lão, bị Ngũ Thiên hành tụ tập trong sân rộng đại điện Tinh Tông. Ngũ Thiên Hành tranh thủ vài phút đồng hồ, đem tin tức trưởng lão bên ngoài truyền về nhanh chóng đưa cho tất cả trưởng lão xem qua, các trưởng lão này muốn nhìn Lưu Vũ Phi một chút có phương pháp gì, ở trong đông đảo người tìm ra kẻ trộm. Hơn nữa người bị Ngũ Thiên hành tụ tập lại, không biết rõ tình hình có chút buồn bực, nhưng là không có người nào nói chuyện với nhau, hỏi thăm triệu tập mọi người cần làm gì.
Người đã đến đông đủ, Ngũ Thiên Hành đi tới trước mặt Lưu Vũ Phi thấp giọng nói: " Tiên sinh, mọi người bổn môn đã tụ tập xong, ngươi xem kế tiếp nên làm như thế nào?".
" Cái gì cũng không cần làm, ta tự có biện pháp " Lưu Vũ Phi vừa nói thân hình chậm rãi bay lên, dùng ánh mắt bao quát đảo qua mọi người. Tức thì, trên người hắn dòng khí thế hoàn toàn biến dạng, ở trong mắt mọi người hắn như tôn ma thần, cả người tản mát ra khí thế nguy hiểm. Dưới áp lực cường đại này, đám đệ Tử Tinh Tông cảm giác ánh mắt Lưu Vũ Phi, có thể xuyên thấu chố sâu nhất đáy lòng, phảng phất tất cả bí mật trong lòng mình, trần truồng hiển lộ trong mắt Lưu Vũ Phi.
Trong mắt Lưu Vũ Phi đột nhiên hiện lên một tia tinh quang, thân hình chớt lóe, Nhanh! nhanh đến mọi người không thể thấy rõ hắn vừa rồi động qua. Những người này chỉ cảm thấy một trận gió nhẹ thổi qua, sau một giây bọn họ liền thấy bên người Lưu Vũ Phi có một người. Thấy rõ mặt người trên tay Lưu Vũ Phi, mọi người xôn xao. Người ngày trong Tinh Tông từ trên xuống dưới ai cũng đều nhận ra, hắn chính là Vương Lương đệ tử chân truyền của của Ngũ Thiên Hành.
Vương Lương vào Tinh Tông đã hơn hai mươi năm, năm đó Ngũ Thiên Hành dẫn hắn về, Vương Lương mới tám tuổi bởi vì thiên phú cực cao, mới hai mươi năm đã tiến nhập linh quang kì, có thể nói với bạn bè cùng lứa tuổi là người tu vi tăng trưởng nhanh nhất. Cho tới nay Vương Lương trừ tu luyện ngoài ra thời gian khác ở bên cạnh Ngũ Thiên Hành, Ngũ Thiên Hành hoài nghi bất luận kẻ nào, cũng không hoài nghi đến người đồ đệ bảo bối bên người.
Thấy Lưu Vũ Phi bắt Vương Lương trong tay, trừ những đệ tử Tinh Tông không biết sự việc, tất cả trưởng lão đều kinh hãi. Ngũ Thiên Hành lại càng không tin Vương Lương Trộm cắp Ngự Ma Quyết, sốt ruột đối mặt với Lưu Vũ Phi, giọng kinh thanh nói: " Tiên sinh, ngươi thể hay không lầm, Vương Lương lớn lên ở Tinh Tông chúng ta, như thế nào có thể là người trộm Ngự Ma Quyết". Làm trong đám đệ tử Tinh Tông một trận xôn xao, lúc này mới biết được Lưu Vũ Phi đây là đang tìm người trộm Ngự Ma Quyết.
Vương Lương lại càng lớn tiếng kêu cứu: " Sư phụ! Mau cứu con, đệ tử không phải người trộm Ngự Ma Quyết, hắn đây là đổ oan cho đệ tử:" Tô Thiến, Triệu Nhược Băng tin tưởng Lưu Vũ Phi trăm phần trăm, thấy Vương Lương lúc này đang còn nói dối " lốp bốp " hai tiếng Triệu Nhược Băng vô cùng nhanh mở rộng miệng, lạnh lùng nói: " Lúc này còn dám nói dối, dám để cho chúng ta thay ngươi chịu tội ".
Tiếp theo ngữ khí biến đổi, chỉ vào Ngũ Thiên Hành tức giận nói: " Còn có ngươi, ngươi nghĩ rằng ca ta là ai, anh ấy tùy tiện tìm một người làm bia đỡ đạn sao? hừ! ngươi đường đường là chưởng môn thật là có mắt không chòng, đối phương đem gian tế sắp xếp bên cạnh ngươi hơn hai mươi năm, các ngươi lại không người nào phát giác, trách không được, lại phát sinh tình huống trộm chí bảo ". Triệu Nhược Băng từ lần trước bời vì không tin Lưu Vũ Phi, sau khi Lưu Vũ Phi đem nàng xuất môn, từ khi đó nàng đối với Lưu Vũ Phi đã không hề có một tia hoài nghi.
Bị Triệu Nhược Băng chỉnh một trận đau xót, Ngũ Thiên Hành cũng sửng sốt nghĩ thầm: đúng vậy! Dù sao bọn họ đã chứng minh mình không phải người trộm kinh, tùy tiện tìm một người thế tội đối với bọn họ lại không có chỗ tốt. Sau khi nghĩ thông suốt, Ngũ Thiên Hành ánh mắt nhìn Vương Lương cũng do vậy thay đổi, lẩm bẩm nói: " Chẳng lẽ nói Lương nhi đúng là nội tặc trộm Ngự Ma Quyết không được sao?". Thấy Ngũ Thiên Hành nhìn mình ánh mắt hoàn toàn thay đổi, Vương Lương lớn tiếng kêu sư phụ! ta là được ngài từ nhỏ mang về Tinh Tông, chẳng lẽ ngay cả ngài cũng không tin tưởng ta sao? Hơn nữa sau ta với ngài quay về Tinh Tông, đệ tử vẫn chưa từng ra bên ngoài qua, ngài nói ta trộm Ngự Ma Quyết lại có ý gì?.
Vương Lương bị Lưu Vũ Phi khống chế, không thể nhúc nhích nửa phân không ngừng nói. Lưu Vũ Phi vẫn không nói chuyện, nhìn Vương Lương lúc này đang còn vì mình nói dối, không khỏi hừ lạnh một tiếng, tay phải vẽ lên, trên đỉnh đầu Vương Lương không gian đột nhiên hé ra một đại khẩu, từ bên trong rơi xuống một kiện vật phẩm. Ngũ Thiên Hành thuận tay cầm tất cả vật phẩm, kinh thanh nói: " Dị không gian tồn trữ, ngươi dĩ nhiên là người trong Không Môn? khó trách ngươi mấy ngày nay vẫn muốn ta phái ngươi xuất môn, nếu không phải vị tiên sinh này hỗ trợ, Tinh Tông chúng ta tặng không tiểu nhân ngươi "
Tiếp theo vật phẩm trong tay, bất ngờ có ngọc hạp cất giấu ngự ma quyết. Lưu Vũ Phi hừ lạnh nói: " Điểm ấy tiểu xảo, cũng cầm đến bêu xấu " Trước mắt đám người Tinh Tông không thể không tiếp nhận, Vương Lương là gian tế Không Môn sắp xếp vào. Đối mặt vẻ mặt phẫn nộ của Ngũ Thiên hành, ánh mắt sát ý của các huynh đệ đồng môn, Vương Lương không khỏi hiện lên một tia xấu hổ. Vương lương sinh ra không lâu, bị người bỏ rơi được không môn chủ nhặt về, vì bào đáp không môn chủ năm ấy khi tám tuổi chủ động yêu cầu, nguyện làm gian tế Tinh Tông.
Hơn hai mươi năm trước mình được Ngũ Thiên Hành mang về Tinh Tông, hắn vẫn là đệ tử được Ngũ Thiên Hành sùng ái nhất, tín nhiệm nhất, mà các đệ tử khác đối với hắn lại chiếu cố nhiều. Điều này làm cho nội tâm Vương Lương lúc nào cũng ghi nhận dày vò, không biết bao nhiêu lần cảm thán vận mệnh trêu cợt. Trước kia Vương Lương đi theo Ngũ Thiên hành nhưng khổ nỗi không có cơ hội trộm Ngự Ma Quyết. Hôm trước Lưu Vũ Phi lần đầu ngộ sấm, dẫn phát Tinh Tông tổng đường một trận hỗn loạn, bời vậy tạo cho hắn một cơ hội tuyệt hảo.
Bằng vào sự hiểu rõ Ngũ Thiên Hành, Vương Lương dễ dàng đem cấm chế Ngũ Thiên Hành thiết đặt giải trừ. Trộm lấy Ngự Ma Quyết sau vốn chuẩn bị thừa cơ hội truy kích Lưu Vũ Phi, thừa cơ thoát khỏi Tinh Tông trở về Không Môn. Nhưng là không nghĩ tới Ngũ Thiên Hành đối với hắn quá mức sủng ái, bằng vào tu vi không đủ không nỡ mạo hiểm,để hắn ở lại Tinh Tông tổng đường.
Nếu Ngự Ma Quyết đã trong tay, Vương Lương không cần phải ở lại Tinh Tông, bởi vì Ngũ Thiên Hành vẫn không cho hắn ra tổng đường, không lâu trước hắn phát một đạo tấn phù về Không Môn, để cho Không Môn chủ dẫn người đến Tinh Tông làm phiền một phen, cũng là để cho hắn có cơ hội chạy trốn. Tuyệt đối không nghĩ tới, ba người Lưu Vũ Phi lại lần nữa tìm tới cửa, làm loạn tất cả chuẩn bị của hắn. nhưng lại liên lụy đến Không Môn.