DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên
Chương 84: Chương 84


Tuy đã có dự tính, nhưng Khanh Linh hoàn toàn không biết gì về thế giới này, hỏi Cố Vọng thì hắn lại trầm tư một hồi lâu mà vẫn chưa trả lời được nên đi đâu.

Ba người trong Cấm Nhai lúc này, một người là Tiểu Kim Uyên hằng năm đều ở Thần Cảnh Kim Uyên, một người đến thế giới này để làm nhiệm vụ, một người còn lại thì cuộc đời gần như đều bận đối đầu với đoàn nhân vật chính, thế là rốt cuộc không ai biết nên đi đâu chơi.

Có điều nghe nói muốn ra ngoài chơi, Tiểu Kim Uyên ngược lại rất hăng hái: “Ta thường nghe các tu sĩ nói, ở phía Nam có vùng biển, có không ít dị thú quý hiếm, là tiên cảnh trong nhân thế, chúng ta có thể đến nơi đó được không?”
Khanh Linh nghe vậy thì có chút kinh ngạc: “Nam Hải?”
“Ừm!”
Khanh Linh còn chưa kịp trả lời đã nghe Cố Vọng không chút do dự nói: “Không đi.”
Tiểu Kim Uyên nhỏ giọng phản bác: “Ngươi không biết đi đâu, ta đề nghị thì ngươi lại bác bỏ.”
Cố Vọng khảy phật châu, chỉ nói một câu không đi, nhưng cũng không giải thích nhiều.

Khanh Linh nhìn Phật châu trên tay hắn, hơi lấy làm lạ.

Lúc Cố Vọng chưa nhập ma cũng là lớn lên ở cửa Phật, đi theo Vô Khuynh trưởng lão tu tập Phật pháp, Phật châu này lẽ ra nên lấy Phật pháp dẫn đạo.

Nhưng lúc này hắn lại có thể vận dụng Phật châu không bị ảnh hưởng, khác biệt duy nhất dường như chỉ là không thấy Phật quang hiện lên phía trên Phật châu này.

Có điều Cố Vọng không muốn đi Nam Hải, điểm này cũng hợp với suy nghĩ của cô.

Không thể không nói, Khanh Linh vẫn còn một chút bóng ma tâm lý với nước.

“Còn chỗ nào khác không?”
Tiểu Kim Uyên ngạc nhiên: “Khanh Linh, ngươi cũng không muốn đi Nam Hải sao?”
Khanh Linh thoáng ngẩn người: “Ừm.”
Tiểu Kim Uyên dường như nghĩ đến gì đó, chỉ chỉ vào Cố Vọng: “Ta nhớ ra rồi, hắn nói ngươi không biết bơi.”
Khanh Linh liếc mắt nhìn Cố Vọng.

Cố Vọng cười: “Chẳng lẽ không nhớ lúc ở Tẩy Linh Trì đã nổi nóng thế nào với ta sao?”
Đương nhiên nhớ rõ, hôm đó cô xác thực có chút tức giận, chẳng qua khi đó cô không nói gì, vậy mà Cố Vọng lại nhớ kỹ đến vậy.

Tiểu Kim Uyên cũng coi như để tâm, ý kiến bị phủ quyết lại bắt đầu cân nhắc tiếp chỗ khác.

Lúc này lại gặp Linh Si từ bên ngoài đi vào: “Chủ tử, có người đến.”
Khanh Linh thấy lạ, sao Cấm Nhai của cô dạo này hay có người đến thế nhỉ?
Chẳng lẽ lại là người của Vân Cửu Phong?
Cô đi ra ngoài, lại bất ngờ nhìn thấy Tống Đoan đã lâu không gặp.

Tống Đoan dường như có chút căng thẳng, cầm cây quạt điên cuồng quạt gió cho mình, lúc nhìn thấy Khanh Linh thì hơi sững người.

“Tống Đoan?”
Nghe được giọng nói của Khanh Linh, Tống Đoan mới giống như hoàn hồn.

Hắn gấp cây quạt lại, đi lên phía trước mấy bước, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Khanh Linh, ngươi thực sự đã trở về rồi sao?”
Chuyện cô trở về, tuy nói không hề giấu giếm nhưng dẫu sao cũng không có bao nhiêu người biết được, tin tức của Tống Đoan ngược lại rất linh thông.

“Đúng vậy.” Khanh Linh dẫn hắn vào trong, “Đi vào rồi nói.”
Đi vào bên trong, nhìn Cố Vọng đang chống cằm, ý cười ban đầu trên mặt Tống Đoan cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường: “Cố, Cố huynh cũng ở đây sao?”
Cố Vọng ngước mắt lên, không mặn không nhạt ừm một tiếng.

Tống Đoan nhìn có vẻ hơi câu nệ, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Cố Vọng, như thể muốn nhìn ra chút gì đó trên người hắn, thoạt nhìn như có lời muốn nói nhưng lại không dám nói.


Mắt thấy Tống Đoan sắp sửa nghẹn chết, Khanh Linh thắc mắc: “Sao thế?”
Tống Đoan hắng giọng, đi đến bên cạnh Khanh Linh, nhỏ giọng hỏi: “Cho nên, đúng là hắn đã cầm theo tín vật của ngươi đến Vô Trần Sơn cầu ngươi trở về sao?”
Khanh Linh có chút sửng sốt.

“Cạch” một tiếng, viên Phật châu của Cố Vọng gõ nhẹ lên mặt bàn làm phát ra tiếng vang, Tống Đoan lập tức ngồi thẳng dậy.

Trước đây cũng không thấy Tống Đoan sợ hắn như thế.

“Không hẳn thế.” Khanh Linh cong cong khóe mắt: “Là ta muốn trở về.”
Nếu không phải chính cô muốn trở về thì bất luận Cố Vọng có làm gì cô cũng sẽ không trở về.

Tống Đoan hết sức nghi hoặc: “Ngày ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sau sự việc ở khe nứt kỳ dị, Khanh Linh và Cố Vọng đều cùng nhau biến mất, Lâm Ngân Chi cũng biến mất một khoảng thời gian.

Về sau Tống Đoan có đi tìm Lâm Ngân Chi, nhưng đổi lại chỉ là sự trầm mặc kéo dài.

Cuối cùng người nọ mới lập lờ nước đôi nói một câu: “Như vậy cũng tốt.”
Về phần Cố Vọng, sau khi hắn từ khe nứt kỳ dị đi ra ngoài, tất cả mọi người đều đang trong trạng thái cảnh giác.

Ban đầu lúc ở khe nứt kỳ dị hắn đã muốn dẫn theo Lâm Ngân Chi đồng vu quy tận, kéo y vào vực sâu, chẳng qua lại bị một kiếm của Lâm Ngân Chi giết ngược.

Bây giờ đi ra, mọi người cứ cho rằng hắn sẽ trở lại Ma Giới trở thành Ma Chủ kế tiếp, vậy mà không ngờ hắn lại dẫn theo Thần Mộc Kim Uyên đi tới Cấm Nhai.

Từ đó về sau Cấm Nhai cũng trở thành một nơi khiến người ta không dám nhắc tới.

Tống Đoan vốn nghe nói ngày nào Cố Vọng cũng đến Vô Trần Sơn, xuất phát từ phần tình nghĩa trước đây Cố Vọng đã từng cứu hắn, hắn cũng qua đó mấy lần.

Nhưng lần nào cũng chứng kiến tình trạng dọa người của Cố Vọng.

Cố Vọng cũng chưa từng nói một câu nào với hắn, trong mắt dường như cũng không nhìn thấy hắn.

Dần dà, Tống Đoan cũng không qua đó nữa.

Trưởng lão Vô Trần Sơn nói, Cố Vọng là đang chuộc tội.

Ngay cả Tống Đoan cũng cho rằng như thế, hắn không hiểu rốt cuộc Cố Vọng đang nghĩ gì.

Giống như bây giờ, nếu Khanh Linh thật sự bởi vì Cố Vọng mới rơi vào khe nứt kỳ dị, vậy vì sao hai người vẫn còn vui vẻ hòa thuận ở chung dưới một mái hiên được chứ?
Khanh Linh đương nhiên không thể nói tình huống cụ thể cho Tống Đoan, chỉ nói: “Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”
Lòng Tống Đoan đầy hiếu kỳ.

Cố Vọng chống cằm, chợt lên tiếng hỏi: “Sao ngươi biết nàng ấy trở về?”
Tống Đoan nghe hắn chủ động bắt chuyện với mình, cuối cùng thở dài một hơi, đáp: “Mọi người đều đã biết hết rồi.”
“Mọi người?”
“Ai cũng nói Quỷ chủ rơi vào khe nứt kỳ dị ngày ấy đã trở về.” Tống Đoan nói tới đây, dừng một chút: “Nên ta mới đến xem thử.”
Cố Vọng khẽ nheo mắt: “Nghe nói lúc nào?”
“Hôm qua ta mới nghe nói, hôm nay đã đến đây.” Tống Đoan nói: “Nhưng chắc đã truyền đi mấy ngày rồi.”
Đầu ngón tay Cố Vọng gõ nhẹ lên mặt bàn, không nói thêm nữa.


Thật ra mọi người còn truyền rất nhiều lời, nhưng Tống Đoan không nói.

Từ xưa đến nay, người từ trong khe nứt kỳ dị đi ra sẽ được công nhận làm Ma Chủ kế tiếp, xét cho cùng không có ai mà không bị Ma vật trong khe nứt kỳ dị thôn tính, cho dù có mạnh mẽ đến đâu cũng phải bị Ma vật nuốt chửng.

Chính vì vậy, ma khí trên cơ thể người đi ra tuyệt đối không áp chế được.

Tựa như Cố Vọng lúc này.

Cho nên tất cả mọi người đều đang nói, Quỷ chủ này có phải cũng đã trở thành một Ma chủ hay không.

Nhưng nhìn Khanh Linh hình như không có gì khác biệt, rồi lại có chỗ nào đó thay đổi.

Trước kia cô vừa thuần khiết lại linh hoạt kỳ ảo, bây giờ dường như đã nhiều hơn mấy phần sức sống, trừ chỗ đó ra, hai đồng tử đều đơn thuần sạch sẽ, không có gì khác biệt.

Người như vậy, sao có thể từ trong khe nứt kỳ dị đi ra được chứ?
Hắn cười nói: “Ngươi không sao thì tốt rồi, trở về là tốt.”
Khanh Linh không biết Tống Đoan đang nghĩ gì, nhưng trong lòng cô lại có chút suy đoán.

Hôm đó Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ tới đây chắc chắn không phải chỉ đến xem thử cô thế nào.

Tin tức này rất có khả năng chính là bọn họ tung ra.

Nhưng mục đích của việc này là gì? Sự tồn tại của cô và hai người này hẳn là không liên quan gì nhau.

Tống Đoan cũng không phải người mưu mô, thoạt nhìn là thật sự quan tâm đến mình, Khanh Linh nói lên lời tự đáy lòng: “Đa tạ.”
Không giống với trước đây, Khanh Linh lúc trước biết mình sắp phải rời đi, thế nên sẽ không kết thâm giao với hắn, nhưng hôm nay không giống.

Cô hy vọng mình có thể có thêm bằng hữu, cho nên ánh mắt nhìn Tống Đoan cũng nhiều hơn chút chân thành.

Tống Đoan có cùng sở thích với cô, nếu không cũng sẽ không quen biết ở Vô Trần Sơn, quả thật hắn là một người có thể kết giao bằng hữu.

Cố Vọng rõ ràng cảm giác được sự thay đổi này của cô.

Từ trước đến nay Tiểu Quỷ Chủ đều không che giấu cảm xúc của mình, làm cái gì cũng rất đường đường chính chính, kể cả nhìn Tống Đoan cũng vậy.

Đây còn là người cùng cô đi cầu nhân duyên.

Cố Vọng khẽ gọi một tiếng: “A Linh.”
“Hửm?”
Cố Vọng giơ tay lên, cũng không bận tâm Tống Đoan đang có ở đây không, nâng cằm Khanh Linh lên chuyển sang hướng mình, cười hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Tống Đoan: “?”
Hắn nhìn lại Khanh Linh, rồi lại nhìn Cố Vọng, mặt mũi đầy vẻ mờ mịt, động tác vô cùng thân mật này là tình huống gì?
Khanh Linh cũng cảm thấy không ổn, ở đây còn có người khác đấy.

Cô dời cằm của mình đi, cản lại động tác càn rỡ của Cố Vọng, quay đầu hỏi Tống Đoan: “Ngươi có biết nơi nào chơi vui không?”
Tống Đoan còn đang sững sờ nhìn động tác của hai người, nghe vậy có chút phản ứng không kịp: “Chơi vui à?”
“Có rất nhiều, ngươi muốn làm gì?”

“Bọn ta muốn đi ra ngoài dạo một chút.”
“Bọn ta…” Tròng mắt Tống Đoan xoay chuyển, “Ý ngươi là cùng Cố huynh sao?”
Khanh Linh không hề e dè đáp: “Ừm.”
Cố Vọng vốn còn đang bất mãn, nghe đến lời này lại yên tĩnh hơn không ít, đầu ngón tay hắn sượt nhẹ qua tay Khanh Linh, mỉm cười nói: “Ừm, bọn ta.”
Tống Đoan nhất thời cảm thấy mình đã phát hiện ra thứ gì đó ghê gớm lắm.

Thì ra là thế, thảo nào ngày nào Cố Vọng cũng cần cù chăm chỉ chạy tới Vô Trần Sơn, cũng không trở về Ma Giới, luôn đợi ở Cấm Nhai của Quỷ giới này!
Trước kia còn nói chỉ là bằng hữu.

Hắn đã nói hai người này không đơn giản mà!
Tống Đoan cảm thấy mình đã phát hiện ra gian tình của hai người này, hắn ê răng mất một lúc lâu, nhưng vẫn nghiêm túc đề nghị: “Hay là đến Nam Sở Môn của bọn ta được không?”
“Trước đó đã nói đưa các ngươi đi chơi, nhưng về sau không phải đã xảy ra chút chuyện đó sao?”
Hình như là có nói như vậy, Khanh Linh nhớ lại, khi đó cô và Cố Vọng mới từ Ma Thành trở về.

Chỉ là lúc ấy Cố Vọng hiểu lầm, nghe mình nói không thích hắn xong thì lập tức nổi giận bỏ đi, Khanh Linh đương nhiên cũng không có cách nào nán lại.

Tống Đoan đột nhiên trở nên hào hứng, cảm thấy đề nghị này của mình rất tốt: “Vừa vặn mấy ngày nữa là tiết Du Niên của Nam Sở Môn, có muốn đến tham quan không?”
“Tiết Du Niên là cái gì?”
“Lễ hội độc đáo của Nam Sở Môn, trước giao thừa ở nhân gian, Nam Sở Môn sẽ có một tiết Du Niên.” Cố Vọng ở bên cạnh tiếp lời, “Nam Sở Môn ban đầu chính là một bộ lạc nhỏ ngăn cách với nhân thế, người ở đó không biết giao thừa, chỉ trải qua Du Niên.”
“Đúng đúng đúng, về sau Nam Sở Môn của bọn ta đã lớn mạnh, nhưng quy củ mà lão tổ tông định ra vẫn không thay đổi.” Tống Đoan ăn khớp gật đầu, lại hơi xấu hổ nói: “Hơn nữa năm nay có chút khác biệt.”
“Sao thế?”
Tống Đoan đáp: “Phụ thân tuổi tác đã cao, tiết Du Niên năm nay muốn để ta tiếp nhận Nam Sở Môn.”
Khanh Linh giật mình: “Vậy về sau ngươi chính là Tống môn chủ rồi đúng không?”
Tống Đoan mỉm cười: “Vẫn chưa chắc chắn.”
Khanh Linh cảm thấy điều này rất quan trọng với Tống Đoan, huống chi, giao thừa… cô muốn đi xem.

Cố Vọng như biết cô đang nghĩ gì: “Muốn đi à?”
“Muốn.”
“Được.” Cố Vọng ngả người ra sau.

“Vậy chi bằng các ngươi đi cùng ta luôn đi.” Tống Đoạn cực kỳ phấn khởi, “Trên đường đi cũng sẽ giảm bớt được chút phiền phức.”
Khanh Linh: “Có thể có phiền phức gì chứ?”
Tống Đoan ho nhẹ một tiếng, dù sao cũng không thể nói mọi người đều cho rằng Quỷ chủ bây giờ và Cố Vọng giống nhau, đều biến thành người của Ma giới.

Cố Vọng khẽ xùy một tiếng, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Không có phiền phức gì cả, nàng muốn đi đâu cũng được.”
Lần này Tống Đoan không ngờ được là có thể dẫn Cố Vọng và Khanh Linh đi cùng, cho nên ba người chỉ ngồi một chiếc xe ngựa.

Cố Vọng khép hờ mắt, như người không xương dựa vào vai Khanh Linh như thể đang ngủ.

Khanh Linh và Tiểu Kim Uyên liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc quay đầu lại thì thấy Tống Đoan đang cầm ngọc giản, có chút buồn bực.

Tống Đoan thấy Khanh Linh quay đầu lại thì hỏi: “Khanh Linh, ngươi trở về có từng tới thăm Lâm huynh chưa?”
Khanh Linh thoáng ngẩn người: “Sao vậy?”
Tống Đoan nói: “Du Niên đương nhiên cũng phải mời huynh ấy, phụ thân đã có dặn dò, thế nhưng mấy ngày nay ta tìm khắp nơi cũng không thấy huynh ấy đâu, ngay cả ngọc giản cũng không có động tĩnh.”
Khanh Linh vô ý thức liếc mắt nhìn Cố Vọng.

Cố Vọng đánh một trận với Lâm Ngân Chi xong thì hôn mê mấy ngày, lẽ nào Lâm Ngân Chi cũng hôn mê?
Nếu như Lâm Ngân Chi cũng tới Du Niên, hai người này mà gặp mặt thì chẳng phải là…
“Để ta hỏi Vũ Yên cô nương thử xem.” Tống Đoan gãi gãi đầu: “Nhưng nửa năm nay hình như Vũ Yên cô nương cũng không quá thân cận với Lâm huynh.”
Khanh Linh cực kỳ điềm tĩnh hỏi: “Nói vậy là sao?”
“Nàng ấy lúc nào cũng dẫn theo tên đồ đệ kia đi du ngoạn tứ phía.” Tống Đoan cảm thán: “Nàng ấy đối đãi với tên đồ đệ kia rất tốt, thường xuyên đến Nam Sở Môn xin thuốc để cho hắn tu luyện.”
Cổ Vũ Yên không thân cận với Lâm Ngân Chi, lại như hình với bóng với Vô Kỳ.

Như vậy hôm đó ở Cấm Nhai, ba người này thật sự không phải cùng nhau đến.

Khanh Linh còn đang nghĩ ngợi, Tống Đoan đã liên lạc được với Cổ Vũ Yên.

Tống Đoan quang minh lỗi lạc, đương nhiên cũng không tránh Khanh Linh, giọng của Cổ Vũ Yên rất nhanh đã truyền tới: “Tống Đoan?”

Tống Đoan hỏi: “Vũ Yên cô nương, gần đây có gặp được Lâm huynh không?”
“Không gặp.” Cổ Vũ Yên dừng lại một lúc, lại hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tống Đoan: “Du Niên ở Nam Sở Môn, muốn mời mọi người cùng tới chơi.”
“Du Niên…” Cổ Vũ Yên ở đầu bên kia im lặng một lát rồi đáp: “Ta sẽ đến.”
Sau đó lại hỏi: “Có thể dẫn Vô Kỳ đi theo không?”
“Đương nhiên có thể.” Tống Đoan nói, “Chỉ là Lâm huynh…”
Lúc này, đầu bên kia hoàn toàn yên tĩnh, một hồi lâu sau Cổ Vũ Yên mới lên tiếng: “Hôm đó sư huynh đánh một trận với Cố Vọng ở Cấm Nhai, hình như bị thương rất nặng, sau khi trở lại Vân Cửu Phong thì tự nhốt mình ở trong viện của huynh ấy, ngoài viện có trận pháp, không ai có thể đi vào.”
Tay cầm ngọc giản của Tống Đoan run lên, y lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Cố Vọng.

Chẳng biết từ lúc nào Cố Vọng đã mở mắt ra, hắn vẫn dựa vào vai Khanh Linh, đầu ngón tay quấn vòng tóc của cô, nghe vậy khẽ cười một tiếng.

Cổ Vũ Yên không nhận được câu trả lời, nghi hoặc gọi tiếp một tiếng: “Tống Đoan?”
Tống Đoan lập tức đáp: “À được, được, ta biết rồi.”
Dứt lời, hắn lập tức cắt đứt ngọc giản.

Khanh Linh cũng cảm thấy không quá thích hợp, cô chớp mắt mấy cái: “Chuyện này kể ra rất dài.”
Còn có chút xấu hổ.

Tống Đoan cũng không biết vì sao lại đi đến tình trạng này, sao chỉ mới trở về có mấy ngày, hai người này đã đánh nhau một trận rồi.

Trước đây không phải còn giúp đỡ lẫn nhau, Lâm huynh lấy Xà Đan cho Cố Vọng, Cố Vọng giúp Lâm huynh tỉnh lại đó sao?
Tống Đoan cảm thấy hơi khó giải quyết: “Có phải đã nhầm lẫn gì rồi không?”
“Không có.” Cố Vọng không hề kiêng kỵ, nói thẳng: “Chính là ta đả thương hắn.”
Tống Đoan: “Cho nên liên lạc không được là do…”
“Ừm.” Cố Vọng nhíu mày, có vẻ lười biếng nói: “Có lẽ là chết ở đâu đó rồi, nên không dám đi gặp người.”
Tống Đoan: “…”
Khanh Linh: “…”
Cô hơi đau đầu: “Hắn nói đùa đấy.”
Tống Đoan cười khan hai tiếng: “Không phải các ngươi có hiểu lầm gì đó chứ?”
Lâm Ngân Chi không giống như người sẽ tùy tiện đánh nhau với người khác, huống chi còn chạy tới Cấm Nhai, đây không phải là địa bàn của Khanh Linh sao?
“Hiểu lầm à?” Cố Vọng cất tiếng cười, nhấc mí mắt lên, ngược lại rất có vẻ kiên nhẫn giải thích: “Hắn ở trước mặt ta muốn đưa A Linh đi, đây là hiểu lầm sao?”
Tống Đoan: “Cái gì?”
Hắn nhìn dáng vẻ của Cố Vọng và Khanh Linh lúc này, Cố Vọng giống như không xương dựa vào Khanh Linh, Khanh Linh cũng không hề né tránh.

Tống Đoan lắp bắp nói: “Lâm huynh, không phải tu Vô Tình Đạo sao?”
Cố Vọng cười mỉa: “Vô Tình Đạo?”
“Hắn, còn có tình hơn bất kỳ ai.”
“Cũng may,” Cố Vọng khen ngợi một tiếng: “May mà có A Linh, bằng không lúc này sợ là ta đã ở trong một góc hẻo lánh nào đấy tự sinh tự diệt rồi.”
Mặc dù biết hắn đang giả vờ đáng thương, Khanh Linh cũng đành bất lực nói: “Sẽ không đâu.”
Cô nhìn về phía Tống Đoan đang mặt mày đầy rối rắm, nói đúng sự thật: “Hắn xác thực có tới tìm ta, đúng là cũng có đánh nhau, nhưng không biết hắn có bị thương nặng lắm không.”
Tống Đoan đã tự biết được nguyên nhân hậu quả.

Hắn nhìn Khanh Linh, Khanh Linh có dáng dấp xinh đẹp, ngay cả hắn cũng từng vì cô xinh đẹp nên mới tới bắt chuyện, chỉ là trông thấy quan hệ của cô và Cố Vọng rồi nên hắn cũng không tiếp tục nghĩ nhiều nữa.

Nhưng không ngờ Lâm huynh lại là người như vậy.

Cố Vọng cười khẽ, nói: “Không sao, nếu ngươi cảm thấy khó xử thì bọn ta có thể đi chỗ khác.”
Mặc dù Khanh Linh cũng có suy nghĩ này, nhưng không đợi cô kịp nói ra, Cố Vọng đã nói thay.

Từ lúc nào Cố Vọng lại khéo hiểu lòng người như thế?
Cô có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn Cố Vọng.

Cố Vọng cũng chỉ nhếch môi, bóp nhẹ đầu ngón tay của cô một cái, không hề có dáng vẻ bị tình huống tức thời vây khốn.

Chớp mắt tiếp theo, Khanh Linh nghe được Tống Đoan run giọng nói: “Không hề làm khó!”
“Cố huynh, huynh yên tâm, việc này là Lâm huynh làm không đúng.” Hắn vô cùng đau đớn: “Ta sẽ không để cho huynh ấy quấy rầy các ngươi.”
Cố Vọng lại cười: “Vậy xin đa tạ.”.


Đọc truyện chữ Full