DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên
Chương 100: Chương 100


Lúc này hơi thở của Cố Vọng lại trở nên lạnh lẽo, nhưng Khanh Linh vẫn cảm thấy nóng rực, tay của hắn phủ lên mắt mình, không tính là chặt, chỉ cần muốn kéo ra thì bất cứ lúc nào cũng có thể.

Thư Nhất đè thấp giọng, tựa như đang rất đau đớn.

Khanh Linh có chút sửng sốt, nhưng không lựa chọn kéo tay Cố Vọng ra.

Hơn nữa cô cũng không biết giờ khắc này Thư Nhất đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, mặc dù hai mắt toàn là máu nhưng hắn ta vẫn cố chấp nhìn về hướng cô, như thể muốn ngắm nhìn cô, hoặc là đang chờ cô nhìn mình.

Có điều hắn ta mở hé miệng, rồi lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào, đó là tôn nghiêm sau cùng mà hắn ta giữ lại cho mình.

Cố Vọng im lặng nhìn Khanh Linh trước mặt, không quan tâm lúc này Thư Nhất rốt cuộc là trạng thái gì, hắn chỉ đang đợi cô lên tiếng, chờ xem cô muốn xử trí mình ra sao, trừng trị hắn đã giết kẻ này.

Sau một hồi, Khanh Linh nhẹ nhàng nhếch môi: “Về.”
Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng, gần như không có bao nhiêu tình cảm.

Quỷ ảnh dưới lòng đất đã trở về lòng đất, quỷ khí cũng từ từ tản ra, luồng tử khí áp bức người khác kia cũng biến mất.

Khanh Linh: “Đi thôi.”
Cố Vọng bỗng nhiên ngước mắt: “Sao?”
“Rời khỏi nơi này thôi.” Khanh Linh nói: “Tối quá, ta không thích.”
Màu đen đậm dưới đáy mắt Cố Vọng hơi nhạt đi, sau đó hắn chậm rãi mỉm cười: “Được, chúng ta đi thôi.”
Một tay còn lại của hắn ôm lấy eo Khanh Linh, nói ở bên tai cô: “A Linh ôm chặt.”
Hai tay Khanh Linh vòng lấy hắn, ngay lúc Cố Vọng định bế cô rời khỏi nơi này, Thư Nhất rốt cuộc không nhịn được lên tiếng: “Linh Linh…”
Khanh Linh không quay đầu lại.

“Tiên tôn, ngươi đã chọn con đường cho mình rồi.” Cô nói: “Nhưng có lẽ ngươi sai rồi, chết ở trong tay ta cũng được, chết ở chỗ người khác cũng thế, ta cũng sẽ không nhớ rõ ngươi.”
Nghe vậy, động tác của Cố Vọng tạm dừng, liếc mắt nhìn cô.

Thư Nhất cũng dựa vào vách tường, tay siết chặt thành quyền: “Vì sao?”
Trong bóng tối bị bao phủ bởi bàn tay của Cố Vọng, Khanh Linh cười nhạt: “Ta đã sống hai kiếp, biết cái gì nên quan tâm cái gì không nên quan tâm, có một số người và chuyện không xứng là nguyên nhân khiến ta bối rối.”
“Không xứng…” Khắp người đều đau nhức, nhưng hắn ta vẫn bật cười: “Không xứng.”
Lúc Cố Vọng nói không xứng hắn ta cũng không có phản ứng này, nhưng Khanh Linh thì khác biệt.

Hắn ta ở tổng cục chờ không biết bao nhiêu năm, lần đầu tiên gặp được một người đặc biệt, lần đầu tiên tìm được chút chờ đợi trong cuộc sống không có gì đặc sắc của mình.

Hắn ta nghĩ có lẽ Khanh Linh giống mình, cô cũng cô độc cất giấu tâm sự, hai người sẽ cùng ôm nhau cuộn tròn sưởi ấm.

Nhưng bây giờ lại đột nhiên phát hiện, ở trong thế giới của cô chưa từng có sự tồn tại của hắn ta.

“Nếu như không có hắn, không có nhiệm vụ này…”
Khanh Linh nháy mắt đã hiểu ra ý của hắn ta, sảng khoái đáp lời: “Cũng sẽ không là ngươi.”
Thật lâu sau, Thư Nhất rốt cuộc cũng buông tay.

Lúc này Cố Vọng mới lên tiếng: “Nói xong rồi chứ?”
Khanh Linh: “Ừm.”
Khóe môi hắn hơi cong lên: “Tốt.”
Cố Vọng lập tức mang Khanh Linh rời khỏi nơi này.

Mà Thư Nhất ở phía dưới thì đang chậm rãi cúi thấp đầu, đúng lúc này, một giọng nói bỗng dưng xuất hiện: “Hối hận rồi sao?”
Đầu ngón tay Thư Nhất giật giật: “Chủ Thần.”
Chủ Thần cũng không xuất hiện, ông ta chỉ đang mở một cánh cửa câu thông ở bên này, thuận tiện xem hai nhân viên giỏi của mình đã làm được những gì: “Hối hận rồi đúng không?”
Thư Nhất lắc đầu: “Không hề.”
“Vì sao?”
“Bởi vì ta cũng đang tìm.” Thư Nhất nói: “Ở tổng cục quá nhiều năm, ta cũng không biết mình rốt cuộc còn thứ gì, còn muốn cái gì, cho nên vẫn luôn tìm kiếm, có điều tìm được rồi cũng không phải của ta.”
Chủ Thần nhíu mày: “Quá phức tạp.”
Ông ta lại nói: “Ngươi biết rõ nàng không thương ngươi.”
“Đúng.” Thư Nhất nói: “Nhưng sẽ không có chuyện ta yêu ngươi thì ngươi sẽ yêu ta nhiều như vậy.”
“Lúc này đã nghĩ kỹ rồi nhỉ, từ đầu cứ khăng khăng để làm gì.”
“Đâu ai dám chắc mình lúc nào cũng tỉnh táo.” Thư Nhất nói: “Cám ơn ngài đã cho ta cơ hội lần này.”
Chủ Thần hỏi: “Còn muốn trở về không?”
“Không muốn.” Thư Nhất lắc đầu, đây chính là con đường cuối cùng hắn ta lựa chọn: “Nếu như năm tháng vô tận sau này đều là như vậy, hình như đúng thực là không có hy vọng gì.”
Khanh Linh nói hắn ta nên sớm nghĩ kỹ hậu quả của lựa chọn này, hắn ta xác thực đã nghĩ tới, sống và chết đều không có gì hay để lựa chọn, về cũng không thể trở về.


Thật ra trong lòng đã sớm biết sẽ có kết quả này, cho nên thà rằng liều một phen cũng không muốn trở lại chỗ kia, chẳng qua điều mà hắn ta không ngờ chính là, kết cục mà hắn ta lựa chọn cho mình lại là chết trong tay Khanh Linh.

Nhưng cô đã nói, kể cả có như vậy thì cô cũng sẽ không nhớ rõ mình.

Bời vì từ đầu tới cuối hắn ta không là gì của cô cả.

Có đôi khi Thư Nhất cũng không biết, lần này mình là vì cái gì, vì Khanh Linh, hay là vì một kết thúc cho sinh mệnh dài đằng đẵng này của mình.

Chủ Thần nhìn cảnh tượng này, hờ hững cười: “Ngươi nói nhiều như vậy, nhưng ngươi đã quên mất một chuyện.”
“Tự cho là đã làm nhiều chuyện, nhưng kết quả ngươi chưa từng nói một câu yêu hay thích nàng.”
Cơ thể Thư Nhất thoáng run rẩy.

Chủ Thần nhìn đủ rồi không nhìn thêm nữa, dời tầm mắt về phía trước, lẩm bẩm: “Ta đã sớm nói ngươi không thích hợp với nàng.”
Bóng tối lại quay về sự yên tĩnh, chỉ lưu lại một câu nói thoáng qua: “Chưa nói cũng tốt.”
Khanh Linh và Cố Vọng vừa từ dưới lòng đất đi lên, bàn tay đặt ở trên mắt cô dời đi, Tỏa Hồn Trận ở nơi này vẫn chưa biến mất.

Cổ Vũ Yên ngồi trên đất, trong ngực ôm một khối thi thể.

Hết thảy mọi chuyện đều đã kết thúc rồi.

Lâm Canh Đình đứng ở cách đó không xa, ánh trăng nhỏ vụn rơi xuống đỉnh đầu, sau khi y nghe thấy tiếng động thì chậm rãi quay đầu lại.

Khanh Linh nhớ lại những lời Lâm Canh Đình đã nói lúc mình rời đi, y để cho Vô Kỳ lấy thân thể về, nếu như Vô Kỳ có khả năng.

Bây giờ đây là…
Vô Kỳ không lấy về được.

Chẳng biết tại sao, lần đầu tiên gặp Lâm Canh Đình, Khanh Linh đã có cảm giác như vậy.

Cô để ý thấy, Lâm Canh Đình cầm một cái Chuông Ngưng Hồn trong tay, đây không phải là đồ của Cố Vọng trước đây sao?
Lâm Canh Đình: “Khanh cô nương.”
Khanh Linh liếc mắt nhìn Cố Vọng, thấy hắn không có phản ứng gì nhiều, lúc này mới trả lời: “Ừm.”
Lâm Canh Đình hỏi: “Hồn Châu vẫn đang ở chỗ ngươi đúng không?”
Chẳng lẽ bọn họ vẫn chưa từ bỏ Hồn Châu? Chuyện của Vô Kỳ vẫn chưa kết thúc? Khanh Linh gật đầu: “Đúng.”
Lâm Canh Đình khẽ gật đầu, chuyển tầm mắt qua người Cố Vọng: “Ngươi cũng muốn để ta chết đúng không?”
Cố Vọng mỉm cười, nhìn sang đây: “Đúng vậy.”
Tay Khanh Linh đang nắm Cố Vọng bỗng nhiên cứng lại, ân oán của hai người này xác thực vẫn chưa kết thúc, vậy Hồn Châu…
Lâm Canh Đình rút kiếm ra, cuối cùng lãnh đạm cười một tiếng: “Cũng tốt.”
“Hắn muốn lấy về, ngươi cũng muốn.” Y giương mắt: “Vậy thì đến đây đi.”
Nghe đến đây, Khanh Linh biết Vô Kỳ đã thất bại rồi, nhưng sau khi hắn thất bại Tỏa Hồn Trận này chưa tiêu tán, cho nên hắn vẫn chưa chết.

Lâm Canh Đình đã dẫn hồn phách của hắn khóa vào Chuông Ngưng Hồn giống như Tiêu Nguyệt lúc trước, đơn độc lưu lại Tỏa Hồn Trận này.

Lâm Canh Đình nói tiếp: “Thế thì phải mượn Hồn Châu của Khanh Linh cô nương dùng một lát rồi.”
Hồn Châu chưa đưa cho Cố Vọng, vẫn đang ở trong tay cô.

Khanh Linh vốn cho rằng sẽ không cần dùng đến vật này, năm đó cô sửa lại kịch bản viết vào vật này, chính là vì ngày hôm nay.

Nhưng giờ khắc này, cô lại không biết có nên cầm ra hay không.

Đây là chuyện của Cố Vọng và Lâm Canh Đình, bọn họ đấu hai kiếp, Cố Vọng bởi vì Lâm Canh Đình mà một lần rồi lại một lần bị đẩy vào tuyệt vọng.

Cô mặc kệ Lâm Canh Đình ra sao, nhưng Cố Vọng thì không được.

Cố Vọng không đáp lời cũng không đồng ý, chỉ quay đầu nhìn Khanh Linh, trong mắt không nhìn ra bao nhiêu cảm xúc: “A Linh từng nói, Hồn Châu này rồi sẽ đưa cho ta.”
“Ừm.” Khanh Linh gật đầu: “Cái này vẫn luôn là của chàng.”
Điều này làm Cố Vọng có chút bất ngờ: “Cái gì?”
“Hồn Châu là vì chàng mới tồn tại.” Khanh Linh ngẩng đầu nhìn hắn: “Lúc trước ta viết vào vật này, xuyên tạc kịch bản chỉ là vì để chàng không trải qua cuộc sống quá khổ sở.”
Cố Vọng kinh ngạc, lại nghe Khanh Linh nói: “Nhưng ta không biết vì sao, cuối cùng các ngươi lại không dùng đến.”
Cố Vọng đột nhiên nhớ ra gì đó: “Cho nên, ở trong hoàn cảnh thế giới kia, người mà ta từng gặp thoáng qua ở Vô Trần Sơn đó… quả thật là nàng.”
“Có lẽ vậy.” Khanh Linh ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Ta dã dùng rất nhiều phương thức mà các ngươi không biết để tồn tại.”
Cố Vọng đưa tay khẽ vuốt tóc cô, chợt mỉm cười, cười vô cùng sung sướng: “Ừm, ta biết.”
Hắn hỏi: “A Linh có muốn biết vì sao ở kiếp trước vật này vô dụng không?”

“Vì sao?”
Cố Vọng dời tầm mắt đi, nhìn về phía Lâm Canh Đình: “Bởi vì, từ đầu tới cuối ta chưa từng nghĩ đến muốn lấy vật kia về.”
Ý cười của hắn càng sâu: “Ta chỉ muốn khiến hắn chết, nếu như giết không được, vậy thì đồng vu quy tận đi.”
“Chỉ là…” Khanh Linh ngừng nói, bây giờ thế giới này lại không thuộc quản lý của tổng cục, vậy nên Cố Vọng muốn giết Lâm Canh Đình chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay ư? Hoặc là… Hai người lại một lần nữa đánh đến ngươi chết ta sống.

Cố Vọng hỏi: “Bây giờ A Linh còn muốn đưa viên Hồn Châu này cho ta nữa không?”
Tỏa Hồn Trận này làm cho suy nghĩ của Khanh Linh có chút rối loạn, nhưng cô lại biết rõ, bản thân mình là có tâm tư riêng.

Ở góc nhìn của cô, cô vì lợi ích của riêng mình cảm thấy chỉ cần Cố Vọng tốt là được.

Nhưng… bây giờ cô đang ở một cái thế giới chân thật.

Không chỉ là muốn Cố Vọng tốt mà cô còn muốn Cố Vọng có thể sống vui vẻ, không bị bất cứ chuyện gì ở quá khứ quấy nhiễu, sống vì bản thân mình.

Cố Vọng sẽ có quyết đoán của riêng mình… vật này vốn là của cô.

Khanh Linh suy nghĩ hồi lâu, lấy Hồn Châu từ trong nhẫn trữ vật ra, quỷ khí của cô không thể ngăn được Tỏa Hồn Trận này.

Khanh Linh đưa Hồn Châu tới trước mặt Cố Vọng, giọng nói cực nhẹ: “Cố Vọng, mặc kệ trước đây hay là hiện tại, ta chỉ có một mục đích, chính là chàng phải sống tốt.”
“Nhưng bây giờ tính ích kỷ của ta càng ngày càng tăng lên, không chỉ là chàng mà còn là ta.”
“Là ta muốn cùng chàng sống tốt.”
Cố Vọng nhìn chằm chằm cô cả buổi, không đón lấy Hồn Châu trước mà cúi người giữ cổ cô lại, kéo đến trước mặt mình.

Bị Tỏa Hồn Trận ảnh hưởng, lúc này hơi thở của hắn vô cùng hỗn loạn, rồi lại không coi ai ra gì, mạnh mẽ hôn cô.

Một lúc sau, hắn rời khỏi môi cô: “A Linh ở bên cạnh ta được không?”
Mặc dù biết cô sẽ bị Tỏa Hồn Trận này ảnh hưởng, hắn vẫn hỏi như thế.

Khanh Linh không chút do dự gật đầu: “Ta vẫn luôn muốn ở bên cạnh chàng.”
Cố Vọng trầm mặc, rũ mắt cười khẽ: “Vậy là tốt rồi.”
Dứt lời, hắn cầm Hồn Châu trong tay Khanh Linh, chậm rãi quay người đối diện với Lâm Canh Đình.

Kiếm trong tay Lâm Canh Đình điên cuồng vang lên, giống như đang kích động.

Cố Vọng cầm Hồn Châu kia trên tay xem đi xem lại, cuối cùng thu mắt về ngước lên liếc nhìn Lâm Canh Đình: “Ngươi đang căng thẳng sao?”
Lâm Canh Đình: “Ngươi muốn nói gì đây?”
“Không có gì.” Cố Vọng chợt mỉm cười, đi lên phía trước hai bước, ống tay áo đột nhiên bị kéo lại.

Hắn quay đầu, chống lại ánh mắt lo lắng mơ hồ của Khanh Linh.

“Ngoan.” Hắn dịu dàng nói: “Một hồi nữa đi ra ngoài chúng ta sẽ tiếp tục xuôi về hướng Nam.

Khanh Linh: “Được.”
Cô buông lỏng tay áo Cố Vọng ra, nếu như Có Vọng thật sự đánh nhau với Lâm Canh Đình một lần nữa, cô sẽ không đứng ở ngoài quan sát.

Cố Vọng dừng lại lúc còn cách Lâm Canh Đình mấy bước, giọng điệu khoan thai, giống như không bị trận pháp này ảnh hưởng.

Ngay khi Lâm Canh Đình giơ kiếm lên, Cố Vọng lại đột nhiên bật cười, khép lòng bàn tay lại, trước mắt bao người bóp nát Hồn Châu.

Đồng tử Lâm Canh Đình mạnh mẽ co rút, ngay cả Khanh Linh cũng hoàn toàn ngẩn người.

Cố Vọng mở tay ra, mảnh vụn Hồn Châu rơi trên mặt đất phát ra vài tiếng vang thanh thúy.

Hắn liếc mắt nhìn Chuông Ngưng Hồn trong tay Lâm Canh Đình: “A Linh nói đúng.

Vì người không quan trọng mà làm khó chính mình cũng không lợi ích gì, ta còn có chuyện quan trọng hơn.”
Lâm Canh Đình nhíu mày: “Ngươi…”
“Ngươi nói sai một điểm.” Cố Vọng nói: “Thứ ta muốn không phải mạng của ngươi, mà là mạng của ta.”
Hắn chỉ là không tìm thấy bất kỳ lý do gì để tổn tại ở thế giới này.

Bởi vì Lâm Canh Đình có một tấm lòng lương thiện, một lòng muốn đại đạo thương sinh, nhưng hắn lại không có gì cả.

Có điều tấm lòng thiện kia vốn là của hắn, cho nên thứ hắn một lòng muốn có, nhưng trải qua liên tiếp hai kiếp, Cố vọng phát hiện cho dù mình có lấy về thì bản thân cũng không đồng ý.

Bởi vì hắn không cho rằng Lâm Canh Đình là mình, cho nên mới muốn gi3t ch3t Lâm Canh Đình.

Tựa như ngày trước ở Vân Gian Cảnh, hắn đã chứng minh mình có thể đi đến bên dưới thần thụ nhưng lại không đợi ở nơi đó, hắn luôn luôn tự tranh đấu làm khó bản thân mình.

Bây giờ đã khác, điểm cuối của hắn không phải thần thụ, cũng không phải một điểm cuối không biết phương hướng.

Mà là Khanh Linh.

Cô đã nói còn muốn cùng hắn đi nhìn ngắm thế giới này.

Nhưng Lâm Canh Đình, y đã không thể có lại được thất tình lục dục, đại đạo mà y dành toàn tâm toàn ý chính là sở cầu cả đời của y.

Cái đó thì có liên quan gì tới hắn đâu chứ? Người không liên quan mà thôi.

Cố Vọng quay đầu: “A Linh.”
Khanh Linh bước mấy bước tới bên cạnh hắn, nắm chặt tay hắn.

“Ngươi cũng có thứ mà ngươi không có được.” Cố Vọng nắm tay Khanh Linh, cười như không cười nói: “Đại đạo là lựa chọn cuối cùng của ngươi.”
“Nếu ngày nào đó lựa chọn của ngươi khác đi.” Hắn từ từ nói: “Vậy thì có lẽ ngươi không nên ra khỏi Vân Gian Cảnh.”
Lâm Canh Đình bỗng nhiên ngước mắt.

“Đã lấy được thân thể rồi, vậy ngươi chính là ngươi, dù sao cũng đừng vọng tưởng có quan hệ gì với ta, không phải ngươi đã biết từ sớm rồi sao?”
“Ngươi có thiên hạ của ngươi.”
Cố Vọng dừng cười: “Ta có nàng ấy của ta, chúng ta không liên quan.”
Nói xong, Cố Vọng không nhìn hắn nữa mà nhẹ nhàng ôm Khanh Linh, mỉm cười: “Chúng ta đi thôi.”
Khanh Linh cong mắt: “Được.”
Hai người lập tức biến mất tại chỗ.

Lâm Canh Đình nhìn theo phương hướng bọn họ biến mất, chợt che mắt, kiếm chống lên mặt đất, ngay cả tiếng kêu gào cũng biến mất.

Hắn đã biết từ sớm rồi sao? Sao hắn lại không biết được chứ.

Trước khi tiến vào khe nứt kỳ dị, Cố Vọng còn để lại một tia thiện niệm.

Dựa vào sợi thiện niệm này, y và Cố Vọng đồng cảm, về sau còn có thể nhận được sự quan tâm mặc dù không được nhiều lắm của Khanh Linh.

Nhưng về sau Cố Vọng tình nguyện tự phong bế thiện niệm nhập ma, y nên biết Cố Vọng sẽ không để y ‘đồng cảm’ lại lần nữa.

Hôm đó ở Vân Gian Cảnh, y từng nghĩ tới chuyện giả vờ làm Cố Vọng, tiếp tục trộm về những thứ mà mình chưa từng có.

Nhưng cuối cùng y cũng hiểu được, thứ không phải là của mình thì sẽ không phải là của mình.

Năm đó bản nguyện ban đầu của mình không phải đạt được một mạng, mà là đạt được một đời.

Ai nấy đều cho rằng y cao cao tại thượng, phong quang vô hạn, nhưng chỉ có mình y mới biết, cái đỉnh núi không người này chỉ có một mình y, trông coi bí mật của riêng mình.

Y nhìn như có được tất cả, nhưng cái gì cũng không có.

Lúc ở Vân Gian Cảnh y đã biết, Cố Vọng và mình cuối cùng sẽ không còn dây dưa nữa, bởi vì điểm cuối của bọn họ khác nhau.

Cố Vọng có Khanh Linh.

Biểu cảm trên mặt Lâm Canh Đình chậm rãi khôi phục lại dáng vẻ quạnh quẽ, hắn giơ Chuông Ngưng Hồn ở trong tay lên.

Cổ Vũ Yên thấy thế, lắc đầu: “Sư huynh… có thể cho ta cái Chuông Ngưng Hồn này được không?”
Lâm Canh Đình dửng dưng nhìn sang.

Cổ Vũ Yên mỉm cười: “Ta sẽ đích thân đưa hắn tới Vô Trần Sơn.”
Nàng ta nhận được sự dịu dàng của Vô Kỳ, nhận được tình nghĩa của hắn ở kiếp trước, lại không hề để ý chuyện Vô Kỳ làm thế nào để cấu kết với Ma tộc ở thí luyện cảnh, làm thế nào gi3t ch3t nhiều người ở Hoài Thành như vậy…
Nàng ta đã từng hỏi Vô Kỳ có làm những chuyện đó không, hắn đều nói là không có.

Nàng ta luôn cho rằng người này là kẻ bất hạnh, nhưng kết quả lại phát hiện hắn toàn là gạt mình.

Có đôi khi Cổ Vũ Yên cũng không biết mình ở kiếp trước là thế nào.

Có lẽ giọng điệu lúc đó luôn được vạn người ngưỡng vọng, nên nàng ta không thể nhận ra đằng sau vẻ mặt tình cảm của hắn là những thủ đoạn điên cuồng nham hiểm, đầy sự dối trá.

Vì sao… Quỷ Chủ có thể cùng Cố Vọng đồng sinh cộng tử?
Bất kể tốt hay xấu, đều một lòng kiên định?

Lâm Canh Đình nhìn nàng ta, sau một hồi mới ném Chuông Ngưng Hồn vào trong tay Cổ Vũ Yên: “Tự mình quay về Vân Cửu Phong lĩnh phạt đi.”
“Vâng.”
Khanh Linh và Cố Vọng vừa mới đáp vào khu vực Hoài Thành, một khối tròn nhỏ lập tức lăn tới: “Khanh Linh, ngươi không sao chứ!”
Khanh Linh ôm trọn Tiểu Kim Uyên vào lòng: “Không sao.”
Trước đó Tiểu Kim Uyên bị ngăn ở bên ngoài, đi cùng với đám Tống Đoan.

Cô quay đầu liếc nhìn Cố Vọng: “Ngươi xem cho hắn chút đi.”
Tiểu Kim Uyên bất đắc dĩ thò tay ra thăm khám tình trạng của Cố Vọng, nhưng bị hắn chặn lại: “Không sao.”
Tống Đoan đi lên trước hỏi: “Thế nào rồi?”
Khanh Linh thoáng khựng lại: “Chuyện này nên hỏi Lâm đ*o trưởng thì hơn.”
Vừa mới nói xong, Lâm Canh Đình cũng từ phía dưới đi lên, đứng ở xa xa không tiếp tục nhìn sang đây nữa.

“Lâm huynh!” Tống Đoan chạy tới: “Mấy người kia thế nào rồi?”
Lâm Canh Đình hơi ngước mắt lên, tà áo trắng bay bay, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Tự làm tự chịu.”
Tống Đoan thở phào một hơi, vội sai người xuống thu dọn tàn cục.

Khanh Linh quay đầu nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu với Lâm Canh Đình.

Cố Vọng khẽ hừ một tiếng, nhấc tay lên che tầm nhìn của cô: “Sao hả, phu quân của nàng đang ở đây, nàng nhìn ai đấy?”
Khanh Linh không nhịn được mỉm cười, quay đầu lại nhìn hắn: “Chàng.”
Ánh mắt trong suốt sáng ngời.

Cố Vọng từng nói muốn thấy trong mắt cô có những thứ khác, bây giờ hắn đã thấy được, trong cặp mắt xinh đẹp kia tất cả đều là hắn.

Hắn cũng mỉm cười theo: “Có biết lúc đó vì sao ta lại theo nàng vào trong không?”
Khanh Linh rõ ràng đã bảo chờ, nhưng hắn vẫn đi.

“Vì sao?”
“Bởi vì cảm thấy nàng nói sai rồi.” Cố Vọng cong môi: “Không phải không tin nàng, mà là chuyện này không liên quan gì tới chuyện ta yêu nàng cả.”
“Sợ nàng rời đi, là bởi vì hiện tại ta yêu nàng hơn bao giờ hết, cho nên không thể không để trong lòng.”
Khanh Linh sững sờ, Cố Vọng mỉm cười xoa nhẹ đầu cô, đặt lên trán cô một nụ hôn.

Tiểu Kim Uyên bị kẹp giữa hai người, mặt đen lại: “Các ngươi không nghe thấy ta nói chuyện sao?”
Cố Vọng thong thả nhét viên Phật châu vào miệng nó, còn coi như không nghe thấy gì.

“Không phải muốn cùng ta trải qua cuộc sống tốt đẹp, đưa ta đi nhìn ngắm thế giới này sao?” Hắn nhỏ giọng hỏi: “Tiếp theo đi đâu đây?”
Mắt Khanh Linh khẽ cong cong: “Nam Hải.”
Nghe vậy, Tiểu Kim Uyên và Cố Vọng đều nhíu mày.

Khanh Linh lại mỉm cười: “Ta cũng không nên mắc kẹt ở đó mãi, có chàng bên cạnh ta thì ta sẽ dám bước ra.”
Cô cũng không muốn bị quá khứ của mình vây khốn.

Yết hầu của Cố Vọng khẽ lăn lộn: “Được.”
“Ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng.”
Chờ đến khi Tống Đoan sắp xếp xong mọi chuyện quay lại thì bóng dáng Khanh Linh bế Tiểu Kim Uyên và Cố Vọng đã sớm không còn.

Hắn buồn bực: “Khanh Linh và Cố Vọng đi đâu rồi?”
Lâm Canh Đình thản nhiên đáp: “Một con đường khác.”
Tống Đoan thắc mắc: “Cái gì?”
Một con đường của riêng bọn họ.

Bọn họ bước ra khỏi thế giới tăm tối của mình, cùng nhau hướng đến một thế giới khác, có lẽ là phồn hoa tự cẩm, có lẽ là bụi gai trải rộng, nhưng chung quy được đi cùng nhau.

Trước khi đi, Cố Vọng còn quang minh chính đại cướp một chiếc xe ngựa Nam Sở Môn của Tống Đoan, dọc đường đi vô cùng thoải mái.

Khanh Linh làm tổ trong ngực hắn ngáp ngắn ngáp dài, lâu lắm rồi cô chưa từng buồn ngủ như vậy, trước đây là vì không muốn nghĩ đến thứ khác nên mới chọn đi ngủ để trốn tránh, bây giờ là thật sự quên đi tất cả ngủ một giấc an ổn.

Tiểu Kim Uyên thỉnh thoảng lại bị Cố Vọng đuổi ra, mỗi lần ấm ức quay lại Khanh Linh cũng đang ngủ say, hai người này đúng là không e dè ai, cẩu nam cẩu nữ!
Lần này vừa đi vào lại tình cờ nhìn thấy Khanh Linh đang dựa vào ngực Cố Vọng.

Cô khép hờ mắt ngoắc tay gọi nó, Tiểu Kim Uyên lẩm bẩm đi qua, tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì nghe được tiếng của Cố Vọng và Khanh Linh.

“Cố Vọng, mảnh nhân duyên viết tên chàng quấn trên tay ta được không?”
“Vì sao?”
“Trước đây chàng đã từng hỏi ta là cùng chàng nhập hồng trần được không?”
“Ta nói, được.”
——
Tác giả có lời muốn nói:
“Ta cùng nàng nhập hồng trần được không?”
“Được.”

Câu chuyện của A Linh và Vượng Tử đến đây đã kết thúc rồi, tiếp theo chính là phiên ngoại!.


Đọc truyện chữ Full