DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Trăng Trong Lòng Quân
Chương 24: Sấm đánh chớp giật

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặt trời đã bị rừng dây leo rậm rạp đã che khuất, song mặt hai người đều đỏ tới mang tai.

Húc Họa cũng hơi kinh ngạc, nghe thấy yêu cầu như vậy mà phản ứng đầu tiên của nàng không phải là phản cảm. Xem ra trận chiến vừa rồi đã tăng cho người đứng trước mặt nàng không ít hảo cảm.

Từ đầu đến cuối Thiên Cù Tử vẫn đứng quay lưng với Húc Họa, không dám quay đầu lại, cho nên dẫu nghe thấy câu trả lời của nàng, chàng vẫn như ở trong mộng, tai ù tim nảy, cuối cùng mới mơ hồ đáp lại được một câu: “Tiện tay mà thôi, Khôi thủ không cần đa lễ.”

Chàng đang nói cái gì vậy hả!?!

Cho nên Hề chưởng viện nhanh chóng bồi thêm một câu: “Thế… chẳng hay lúc nào thì tiện cho Khôi thủ?”

Húc Họa chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh, hoàn cảnh và sắc trời ở nơi này đều mập mờ quá mức, thật sự không phải là chỗ để nói chuyện. Nàng hỏi: “Không biết bổn tọa có may mắn được nhìn hóa thân của Hề chưởng viện một chút không?”

Giữa hai người, luôn là nàng tìm được đề tài xóa bớt bầu không khí lúng túng. Thiên Cù Tử vội vàng nói: “Tất nhiên, mời Khôi thủ.”

Hai người một trước một sau đi cách nhau khoảng năm bước, không ai nói gì với nhau, ai trông thấy cũng sẽ cảm giác được sự xa cách.

Tại Khổ Trúc Lâm.

Nghĩ tới sắp được gặp một trong những phép thuật tối cao của Huyền môn, Húc Họa có chút kích động.

Thiên Cù Tử dẫn nàng vào tinh xá, so với bên ngoài nơi ở của chưởng viện ngược lại ít cấm chế hơn nhiều. Dẫu sao đây cũng là chỗ của người có năng lực tự vệ cao nhất núi Dung Thiên, không cần phòng thủ nghiêm ngặt quá làm gì. Huống chi nếu thật sự có cường địch công phá được tới tận đây, có đặt cấm chế gì cũng vô dụng.

Chẳng qua, cấm chế ít nhưng mật thất lại không đếm xuể, Húc Họa vừa vào liền cảm giác được rất nhiều thuật pháp không gian bí mật. Thiên Cù Tử đưa nàng vào một gian phòng trống trải, chỉ có bốn bức tường sáng ngời như minh châu và một tấm bồ đoàn*.

*Bồ đoàn



Người ngồi trên bồ đoàn có diện mạo tương tự Thiên Cù Tử chỉ khoảng năm sáu phần, nhưng khí chất lại y như khuôn đúc. Quần áo trên người y cũng là loại khinh bào* Thiên Cù Tử thường dùng, áo ngoài màu trúc xanh, áo trong trắng như tuyết.

*Khinh bào: các loại trường bào bằng chất liệu nhẹ.

Lạnh lùng, cao ngạo, thanh khiết, không dính khói lửa trần gian.

Hóa thân tách rời thực thể hoàn toàn khác với phân thân được huyễn hóa bằng phép thuật. Thân thể này là thật, nếu được chủ thể chia một tia thần thức, đây sẽ chính là một sự sống riêng biệt, là người có máu có thịt.

Húc Họa nhập thế đã năm trăm năm, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hóa thân đúng nghĩa. Nàng không nhịn được đến gần quan sát, người trước mặt ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đều đều, tựa như chỉ đang ngồi thiền.

Thật sự không khác gì người sống, đừng nói là mắt thường, dùng linh thức cũng khó thăm dò ra thật giả.

Húc Họa chậc lưỡi trầm trồ, hỏi: “Tu vi của hóa thân này thế nào?”

Thiên Cù Tử vô cùng tình nguyện giải thích thắc mắc của nàng: “Ngoại trừ thần thức, hóa thân chính là một cá thể độc lập hoàn toàn. Ban đầu tu vi cũng chỉ hơn người phàm một chút, nhưng bây giờ thì chắc đã cỡ ba phần tu vi của ta.”

Ba phần tu vi của Thiên Cù Tử!

Dứt lời Thiên Cù Tử đưa một tia thần thức vào cơ thể hóa thân, đơn giản như trở về một ngôi nhà khác, hóa thân lập tức mở mắt. Tuy là thân thể khác biệt, nhưng liếc mắt liền có thể nhìn ra là một người.

Hóa thân mỉm cười nói: “Ta chỉ cần phân hồn vào thì nó có thể tự mình tu luyện, thật sự rất có lợi trong việc tăng tiến tu vi.”

Tạo vật ở nhân gian thần kỳ thật, Húc Họa hỏi: “Xin thứ cho sự đường đột của bổn tọa, có thể… sờ một cái không?”

Hóa thân của Thiên Cù Tử hơi cứng người, cuối cùng khẽ *khụ* một tiếng, cụp mắt đáp: “Đương nhiên, xin Khôi thủ cứ tự nhiên.”

Nàng đưa tay chạm vào, tứ chi của người trước mặt liền căng cứng, gần như một cử động nhỏ cũng không dám làm.

Da thịt ấm áp, qua đầu ngón tay Húc Họa có thể cảm giác được mạch máu tuần hoàn dưới da thịt y.

Hàng mi hóa thân khẽ run run, nhẹ giọng hỏi: “Trưởng tộc cảm thấy thế nào?” Câu chữ giọng điệu đầy thấp thỏm, tựa như người mới đi học, lần đầu tiên nộp bài luận cho phu tử vậy.

Húc Họa cảm thán: “Tốt vô cùng. Diệu pháp nhân gian quả nhiên huyền bí.”

Thiên Cù Tử như thở phào một hơi, cân nhắc câu chữ rồi nói: “Trưởng tộc không chê, thật sự là may mắn của tại hạ.”

Húc Họa cúi đầu nhìn xuống đất, “Hề chưởng viện khiêm tốn quá rồi, tu vi cỡ này e đã là cực đỉnh của Huyền môn bây giờ, bổn tọa yêu thích và ngưỡng mộ còn không kịp, làm sao dám ghét bỏ.”

Cả hóa thân lẫn bản thể của Thiên Cù Tử đều đỏ bừng mặt, câu chữ bắt đầu trở nên lộn xộn, giọng lí nhí, “Vậy… Khôi thủ cảm thấy… khi nào thuận tiện? Để tại hạ… chuẩn bị trước một chút.”

Loại chuyện này còn cần chuẩn bị sao? Mặt Húc Họa như sắp bốc cháy, “Tục ngữ có câu, chọn ngày không bằng gặp ngày. Nếu hôm nay Hề chưởng viện rảnh, hay là hôm nay luôn đi?”

Tim Thiên Cù Tử nảy tưng tưng trong lồng ngực, bây giờ chàng có hai thân thể, hai bộ não, vậy mà vẫn bị thiêu đốt đến choáng váng. Chàng vội vàng đáp: “Tất nhiên là rảnh… tại hạ đang rảnh vô cùng.”

Húc Họa chỉ cảm thấy cả cổ họng cũng như có lửa luôn rồi, nàng nói khẽ: “Ta… không hiểu nhiều về mấy chuyện này cho lắm… chỉ e…”

Đối phương nói vậy tất nhiên là không muốn chủ động. Thiên Cù Tử vội tiếp một câu: “Trưởng tộc chớ lo lắng, tại hạ…” Đầu óc chàng đã cháy bốc cháy phừng phựt rồi, cho nên buột miệng nói: “Tại hạ xin phép thất lễ.” Chàng chậm chạp cúi đầu, con ngươi trong trẻo đến mức khiến người khác kinh hãi.

Húc Họa nhìn Thiên Cù Tử càng lúc càng gần, gần như có thể thấy rõ bóng mình hằn nơi đáy mắt đối phương, bất giác tim cũng dần đập nhanh hơn hẳn. Nàng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy một chút lạnh lẽo nhưng mềm mại chạm nhẹ vào môi mình.

Bàn tay đối phương đầy vết chai, có lẽ do thường xuyên luyện công, dùng linh lực trị cũng không hết được. Tiếp xúc ấm áp vụng về, nhưng mang đến cảm giác an toàn hết sức, dễ dàng khiến người ta nới lỏng cảnh giác.

Thế nhưng! Hóa thân Hề chưởng viện cũng hệt như đao pháp của chàng, hành động nhanh tựa sấm giật, mạnh ngang sét bổ!

Nếu muốn dùng một câu miêu tả ‘cảm giác’, vậy Khôi thủ Ma khôi sẽ nói là giống như được người ta cho một quả táo ăn, vừa mở miệng định ăn, chưa kịp thưởng thức thì đã nuốt tọng xuống bụng rồi.

Chính là một đoạn nước lũ dâng trào, dồn dập *ào* một cái rồi hết.

*Giải thích của người dịch: tác giả không nói rõ lắm, nhưng theo câu cú thì có vẻ như Hề chưởng viện gặp cảnh ‘chưa ra tới chợ đã hết tiền’. Nghĩ của câu này là gì thì mời độc giả google nhé.

Trưởng tộc Ma khôi: “…”

Hề chưởng viện: “…”

Còn nỗi hổ thẹn nào thấu trời xanh hơn thế này không?!?

Hề chưởng viện vô cùng xấu hổ, Hề chưởng viện muốn giải thích, “Xin Khôi thủ nghe ta nói… ta…”

Chẳng qua Khôi thủ Ma khôi luôn không phải là người thích làm người khác khó chịu, nàng chỉnh trang lại y phục rồi cất lời trấn an: “Hề chưởng viện mệt rồi, nếu Trai Tâm Nham phát hiện thấy ta không ở giảng đường, e rằng sẽ phỏng đoán lung tung. Miệng lưỡi đời đáng sợ, ta không tiện ở lâu, mong Hề chưởng viện thứ lỗi.” Dứt lời nàng đứng dậy, xoay người rời khỏi mật thất, Liên Hành nào dám cản đường.

Húc Họa vội vàng trở lại giảng đường, Tịnh Vô Nê đương nhiên phát hiện nàng lẻn ra giữa giờ, nhưng nếu nàng đã không phải là đệ tử ngoại môn, hiển nhiên cũng không thể dùng quy định của Trai Tâm Nham ràng buộc người ta rồi, cho nên ông ta đành mở một mắt nhắm một mắt, làm như không thấy.

Húc Họa vẫn chưa bình ổn nhịp tim, trán rịn ướt mồ hôi, má đào hây hây. May mà mọi người chỉ cho rằng nàng chạy gấp mới như vậy, Hướng Mang đưa cho nàng một ly Linh Ẩm. Húc Họa nhận lấy uống một hớp, trong lòng cảm thấy hoang đường đến cực độ… chút tiếp xúc như vậy mà cũng đáng để nam nữ trên thế gian lao đầu vào yêu hận khúc mắc, dằn vặt triền miên sao?

Trên mặt nàng không biểu lộ, nhưng lòng lại xoắn xuýt không thôi. Thế mà Hướng Mang bên cạnh còn hỏi một câu: “Cô đi đâu mà vội vàng như vậy?”

Húc Họa trừng mắt nhìn hắn một cái, trước ánh mắt sắc nhọn như đầu kim của nàng, Hướng Mang liền ngậm miệng, không dám hỏi lung tung nữa.

Tại Khổ Trúc Lâm, Thiên Cù Tử đương nhiên vội vàng đuổi theo ra ngoài, nhưng vừa ra tới cửa thì lại nhận được lời truyền của Tái Sương Quy thông qua Liên Hành. Chàng thoáng giật mình, giọng của Tái Sương Quy cực kỳ nghiêm nghị, “Mấy ngày trước chúng ta có đề cập tới chuyện đúc lại thánh kiếm, hôm nay Hướng đại sư đặc biệt mang bản vẽ tới. Mau đến lầu Thận Khởi thượng nghị.”

Cửu Uyên đúng là có ý định đúc lại thánh kiếm, chuyện này không thể coi thường… Thiên Cù Tử do dự trong khoảnh khắc, cuối cùng vẫn đi đến lầu Thận Khởi.

Hết giờ học, Húc Họa muốn đi tìm Mộc Cuồng Dương. Chuyện nam nữ gì đó, so ra thì uống rượu với Mộc Cuồng Dương vẫn thú vị hơn.

Nàng hỏi Tịnh Vô Nê: “Xin hỏi đại quản sự, bổn tọa có thể liên lạc với Mộc chưởng viện không?”

Bây giờ Tịnh Vô Nê đã biết người trước mặt mình không đắc tội nổi, chưa biết chừng tương lai người ta sẽ thành tông chủ phu nhân đấy. Ông ta trưng ra nụ cười gượng gạo, đáp: “Trưởng tộc muốn gặp, Mộc chưởng viện chắc hẳn sẽ không từ chối. Nhưng tạm thời không được tiện lắm, chín chưởng viện bây giờ đang tụ tập ở lầu Thận Khởi bàn về chuyện đúc lại thánh kiếm. Hay là chờ ngày mai đi được không?”

Đúc lại thánh kiếm…

Húc Họa hơi khựng người, song trên mặt vẫn không biểu lộ gì, chỉ cười nói: “Vốn chẳng có gì quan trọng, đương nhiên chờ ngày mai cũng được. Làm phiền đại quản sự rồi.”

Tịnh Vô Nê thật ra rất có hảo cảm với Húc Họa, người luôn được vây quanh nịnh nọt rất dễ bị thói kiêu căng hợm hĩnh, nhưng nàng thì lại không như vậy, từ lời lẽ đến thái độ đều rất hòa nhã dễ gần, hoàn toàn là một trời một vực với Hề chưởng viện của bọn họ.

Tịnh Vô Nê nói: “Không dám không dám. Trước kia lão hủ có nhiều mạo phạm, thật sự là do không biết thân phận của Khôi thủ, xin Khôi thủ đừng chấp.”

Húc Họa đương nhiên lại khách khí mấy câu, khiêm tốn vừa đủ, khiến người khác không mảy may nhìn ra là nàng đang rối rắm trong lòng.

Mộc Cuồng Dương bận việc, đương nhiên tám chưởng viện còn lại cũng sẽ bận túi bụi. Cửa sông Nhược Thủy trên núi Thập Vạn không phải là chuyện có thể coi thường, chắc hẳn trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không được rảnh rỗi.

Hai chữ ‘thánh kiếm’ vẫn quanh quẩn trong đầu, Húc Họa bỗng thấy thèm rượu, trong người không có bạc đúng là quá bất tiện. Nhưng bây giờ nàng không nên một mình xuống núi.

Nàng đâu phải kẻ điên thích tự tìm đường chết, thân phận nàng đã bị lộ, cả núi Dung Thiên đều biết rồi, e rằng Doanh Trì cũng đã nghe ngóng được thông qua tai mắt. Nếu bây giờ nàng còn một mình xuống núi, tự đưa đầu ra… Doanh Trì chắc hẳn sẽ không khách sáo.

Nàng đành trở về phòng mình.

Tại lầu Thận Khởi.

Trong lúc các chưởng viện thương nghị chính sự, Liên Hành sẽ tạm hoãn mọi liên lạc với bọn họ, thế nhưng có một vật nó không cản được, đó là Thần Ma Chi Tức. Thần Ma Chi Tức nào thèm quản bọn họ đang bàn bạc chuyện quan trọng gì, cứ liên tục gào thét trong đầu Thiên Cù Tử. Khoảng cách gần, lại không bị cản trở, nó đâu cần Liên Hành đưa tin hộ mình.

“Trưởng tộc muốn ăn thịt! Trưởng tộc muốn uống rượu!” Nó xoay mòng mòng trong đầu Thiên Cù Tử, giống như không đả động được đối phương thì thề không bỏ qua. Thiên Cù Tử ngắt đứt liên hệ với nó, nhưng không lâu sau đó, cửa phòng Khôi thủ Ma khôi liền vang lên tiếng gõ.

Húc Họa mở cửa ra nhìn, nàng biết người trước mặt – hóa thân của Thiên Cù Tử. Giữa trưa mới lăn lộn với nhau, có thể không biết sao?

Nàng có ý tránh né, nhưng lại không thể đuổi cổ đối phương. Hóa thân của Thiên Cù Tử thật sự không tiện chường mặt lung tung. Hóa thân đối với bản thể mà nói thì quý giá không kể xiết. Đại nhân vật Huyền môn như bọn họ, giữ riêng một phần thực lực là chuyện thường thấy. Hơn nữa thiên kiếp nhân họa vốn khó lường, ngộ nhỡ về sau gặp nạn, hóa thân có thể là tính mạng thứ hai.

Bây giờ hóa thân này chỉ có ba thành tu vi của bản thể, thả ra ngoài đi lại là hành động vô cùng không khôn ngoan, người ta biết rồi cảnh giác thì sao, toi sạch công cất giấu. Vậy mà y vẫn cho hóa thân tới tìm nàng.

Húc Họa bỗng nhiên ngộ ra, ở trước mặt nàng dường như Thiên Cù Tử chưa bao giờ giấu giếm chuyện gì.

Ở đối diện, hóa thân của Thiên Cù Tử vẫn mặc trường bào màu trúc xanh, ánh mắt y đầy vẻ thấp thỏm trốn tránh, nhưng dáng vẻ rõ ràng kiên trì vô cùng, “Ta… chuẩn bị ít rượu thịt, nếu Khôi thủ nể mặt, chẳng hay có thể đến Khổ Trúc Lâm cùng uống không?” Rồi như sợ Húc Họa hiểu lầm, chàng vội vàng bổ sung thêm: “Thân thể này tu vi thấp kém, đi nơi khác sẽ chẳng an toàn cho lắm. Thân phận của Khôi thủ đã bị lộ, Ma tộc dụng ý khó lường, e rằng không tiện xuống núi.”

Đề nghị này không hẹn mà lại hợp ý nàng, Húc Họa gật đầu, “Ta hiểu. Nhưng Hề chưởng viện đang bận chính sự, dùng hóa thân như vậy không bị phiền nhiễu sao?”

Thiên Cù Tử nói: “Ta tự biết lượng sức, Khôi thủ không cần lo lắng, mời.”

Giờ đang lúc chạng vạng, ánh nắng yếu ớt vô lực khiến trời tối hơn rất nhiều.

Thiên Cù Tử vẫn đi trước dẫn đường như thường lệ, thỉnh thoảng có đệ tử trông thấy bọn họ, nhưng cũng chẳng để ý nhiều, Cửu Uyên vừa to vừa đông đảo đệ tử như vậy, có vài đồng môn lạ mặt là chuyện bình thường. Song vẫn có vài người lấy làm lạ.

Ví dụ như Hề Vân Giai và Hề Vân Thanh.

Hai người này đương nhiên biết sư tôn mình đang ở lầu Thận Khởi nghị sự, vậy người mặc y phục của sư tôn này là ai?! Hơn nữa còn thản nhiên đi thẳng vào Khổ Trúc Lâm!?!

Sư huynh muội quay mặt nhìn nhau, đều hết sức khó hiểu. Người khác có thể không biết nhiều về Thiên Cù Tử, nhưng bọn họ là đệ tử chân truyền, đương nhiên biết ít nhiều về người quen của sư tôn mình. Hề Vân Thanh nhỏ giọng hỏi: “Có phải là tặc nhân không?”

Hề Vân Giai nhíu mày, không lý nào, tặc nhân có thể chạy thẳng lên núi Dung Thiên, còn tiến vào Khổ Trúc Lâm sao?

Nhưng Khổ Trúc Lâm chính là chỗ sư tôn thanh tu, bao nhiêu năm qua mà đến một đồng tự hầu hạ cũng không có. Làm sao bỗng dưng lại nhảy ra một nam tử xa lạ? Hơn nữa còn công khai dẫn Khôi thủ Ma khôi vào rừng?

Hai người nghĩ mãi mà không rõ, không dám tự ý hành động, lại tạm thời không thể liên lạc với sư tôn, bọn họ đành chờ bên ngoài Khổ Trúc Lâm.

Hóa thân của Thiên Cù Tử bày rượu ra trong phòng, thịt đương nhiên không thể thiếu.

Thần Ma Chi Tức kiêu ngạo *hừ* một tiếng, nó biết ngay Thiên Cù Tử nhất định sẽ nghĩ cách mà. Tại sao nó biết à? Không tại sao cả, biết là biết thôi, hừ.

Húc Họa ngồi bên cạnh bàn, Thiên Cù Tử tự tay rót rượu cho nàng. Húc Họa cảm ơn rồi nói: “Hề chưởng viện đang bận chính sự, đừng vì ta mà bê trễ làm lỡ việc.”

Thiên Cù Tử lắc đầu, “Không sao.”

Nhưng nói thế nào thì cũng vẫn bị ảnh hưởng, đúc thánh kiếm cần thiết lập trận pháp, cần cung cấp linh lực và vật liệu, đều là chuyện cực kỳ hao tâm tốn lực.

Vì vậy hóa thân của chàng liên tục rơi vào im lặng, khi phải tập trung thần thức cao độ, đương nhiên không cách nào bận tâm nơi này. Cho nên Húc Họa cũng cực kỳ ít nói theo, một mình uống rượu.

Thần Ma Chi Tức nhảy khỏi bả vai nàng, thừa dịp không ai quản thúc chui tọt vào ngăn kéo của Thiên Cù Tử. Húc Họa nhìn thấy, lập tức quát to: “Thần Ma Chi Tức!”

Dẫu gì vẫn còn một tia thần thức, hóa thân của Thiên Cù Tử nghe thấy giọng nàng thì cũng giương mắt nhìn sang. Ngăn kéo đầu tiên bị lục tung lên, Thần Ma Chi Tức lôi một vật ra. Húc Họa bỗng thấy vật này hơi quen quen.

Hóa thân của Thiên Cù Tử muốn tiến lên ngăn cản, nhưng bức tranh đã bị tuột dây cuộn mở tung ra, chính là bức tranh thêu mẫu đơn ngày nở đêm khép.

Húc Họa sửng sốt, tranh thêu bằng châm pháp nhập môn của Phi Châm phường, đặt trong phòng của Thiên Cù Tử thật sự trông lạc loài vô cùng.

Đây rõ ràng là bức tranh nàng thêu rồi bán cho Chu lão gia ở trấn Tiên Trà rồi mà, tại sao lại ở đây? Nàng tiến lên mấy bước, đưa tay sờ sờ cuộn tranh, Thiên Cù Tử cuống quýt tới cuốn bức tranh lại, tóm lấy Thần Ma Chi Tức ném ra khỏi ngăn kéo.

Thần Ma Chi Tức hếch lỗ mũi trong tưởng tượng của mình, tỏ ra vô cùng khinh thường.

Thiên Cù Tử cất kỹ bức tranh vào ngăn kéo xong, lại cùng Húc Họa uống một ly rượu, cố dằn xuống sự xấu hổ rồi nói: “Sự vụ bề bộn, xin Khôi thủ tự nhiên, nếu còn cần gì khác thì cứ nói một tiếng.”

Húc Họa *ừm* một tiếng đáp lời, sau đó hóa thân của Thiên Cù Tử liền ngồi im một chỗ, bất động.

Húc Họa không rõ thần thức của Thiên Cù Tử có còn ở đây không, uống rượu một mình thật ra cực kỳ vô vị, nhưng bây giờ nàng lại hy vọng được ở một mình… Thiên Cù Tử đối với nàng… dường như tốt quá mức rồi.

Liên quan tới thánh kiếm đối với bọn họ mà nói chính là chuyện lớn mang tính hủy thiên diệt địa, vậy mà y lại chia ra một tia thần thức đi chuẩn bị rượu và thức ăn cho nàng, khác thường đến mức nào? Hơn nữa, tại sao tác phẩm trong vở kịch nàng dàn dựng ở trấn Tiên Trà lại xuất hiện trong phòng y? Còn được cất dưới đáy ngăn kéo như là vật quý giá gì lắm?

Húc Họa im lặng uống rượu, rượu này không mạnh lắm, trái lại còn có hậu ngọt, hoàn toàn là phong cách trước giờ của Thiên Cù Tử, bề ngoài nhìn như ôn hòa, song kỳ thật lại sắc bén hơn ai hết.

Nàng vốn thích rượu mà Mộc Cuồng Dương chọn, cay nóng như lửa, nhưng lúc này lại cảm thấy uống loại đó cũng không thích thú gì lắm. Thịt thà trên bàn cũng đều chiều theo khẩu vị của nàng, đều là thịt kho tàu, tai heo, đuôi heo, thịt bò hầm tương, vân vân và vân vân.

Uống một mình chán chết, nhưng có rượu uống dù sao vẫn tốt hơn không có. Húc Họa nàng trước giờ không phải là người hay bắt bẻ kén chọn.

Ở lầu Thận Khởi, Thiên Cù Tử đang cùng bảy chưởng viện khác tham khảo bản vẽ đúc lại thánh kiếm. Chỉ có chưởng viện Bái Tinh của Diệu Âm tông là vẫn còn dùng khăn lụa lau ghế… cũng chẳng có ai buồn để ý tới y.

Trong tình hình này đúng là không nên phân tâm, nhưng làm sao có thể không phân tâm đây?

Thiên Cù Tử nhìn thoáng qua Húc Họa, trời đã hơi sập tối, nàng ngồi lẫn trong ráng chiều dần yếu, Khổ Trúc Lâm bỗng không còn là nơi thanh tu nữa… làm gì có nơi khổ tu nào có thể khiến người ta thần hồn điên đảo, si mê quyến luyến thế như thế?

Hóa thân của Thiên Cù Tử đứng dậy thắp đèn, gian phòng liền sáng bừng lên.

Chàng không giải thích chuyện hôm nay, bởi vì nếu mở miệng giải thích, e rằng bổn tôn ở tại lầu Thận Khởi một chữ cũng sẽ không nói nên lời, mà chàng cần giữ đầu óc thanh tỉnh tuyệt đối để hoàn thiện bản vẽ thánh kiếm.

Húc Họa cũng không quấy nhiễu Thiên Cù Tử, đến khi ăn uống no nê xong, nàng mới rốt cuộc khẽ cúi đầu chào hóa thân của chàng rồi một mình rời khỏi Khổ Trúc Lâm.

Hóa thân của Thiên Cù Tử ngồi im không đứng dậy, thật ra thần thức chàng vẫn luôn ở đây, song chỉ im lặng nhìn nàng như thế với chàng đã đủ lắm rồi.

Húc Họa vừa ra khỏi Khổ Trúc Lâm liền nhìn thấy Hề Vân Giai vẫn còn canh giữ ngoài bìa rừng. Nhìn thấy Húc Họa, cậu vội vàng tiến lên. Húc Họa hỏi: “Vân Giai có chuyện gì sao?”

Hề Vân Giai chắp tay thi lễ, “Vân Giai tham kiến Khôi thủ.” Húc Họa gật đầu đáp lại, cậu mới nói: “Xin hỏi Khôi thủ, người vừa rồi cùng Khôi thủ vào Khổ Trúc Lâm là ai vậy?”

Ngay cả đệ tử chân truyền mà Thiên Cù Tử cũng không cho biết về hóa thân của mình? Như vậy Tái Sương Quy có biết hay không? Húc Họa kinh ngạc trong bụng, song cũng chỉ đáp: “Có thể tự do ra vào Khổ Trúc Lâm, tất nhiên không thể là kẻ xấu rồi. Về chuyện này, chờ Hề chưởng viện hết bận chính sự, Vân Giai hãy tự mình hỏi ngài ấy.”

Bí mật của người khác, nàng không muốn nhiều lời.

Hề Vân Giai giật mình, lập tức cáo lỗi: “Trưởng tộc nói rất phải, Vân Giai thất lễ rồi.”

Hề Vân Giai hành xử ôn hòa lễ độ, tuổi tác hai người lại tương đương, cho nên Húc Họa luôn rất thích cậu. Nàng đột nhiên mở miệng hỏi: “Vân Giai đã bao giờ đến thánh vực Thiên Ma chưa?”

Hề Vân Giai lắc đầu, “Thánh vực Thiên Ma có Cửu Sát Thiên Võng phòng thủ, chỉ cho phép người mang ma tức ra vào. Vân Giai tu vi nông cạn, được sư môn và trưởng bối quan tâm, lo ngại ma tức vào người khó trừ tận gốc, cho nên chưa từng đến đó bao giờ.”

Vậy người mang ngọc bội của Hề Vân Giai mà nàng gặp gỡ ở thánh vực Thiên Ma là ai, e rằng không cần nói cũng biết.

Hề Vân Giai thấy nàng lộ vẻ hoang mang, không khỏi quan tâm hỏi: “Vì sao Khôi thủ lại bỗng nhiên hỏi vậy ạ?”

Húc Họa hoàn hồn, mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là thánh vực Thiên Ma có rất nhiều cảnh đẹp, nếu về sau Vân Giai có rảnh đến đó, bổn tọa tất nhiên sẽ chiêu đãi nồng hậu.”

Hề Vân Giai đương nhiên cảm tạ luôn miệng, Húc Họa từ tốn theo đường mòn rời khỏi nội môn, nghĩ đến lần gặp gỡ đầu tiên ở thánh vực Thiên Ma, chuyện xưa bỗng trở nên nặng trĩu.

Thân phận khác biệt, lập trường cũng trái ngược, thử nếm trải một lần thì không đáng ngại, nhưng nếu muốn hàng đêm vui vẻ, chỉ e đối phương sẽ chìm đắm trong chấp niệm si vọng mất.

Huống chi… thật ra cũng chẳng thấy sung sướng gì mấy.

Haiz… thiếu ân tình người ta càng lúc càng nhiều rồi.

Đọc truyện chữ Full