Mặt trời lặn rồi mọc, cát vàng phiến cốc vẫn nguyên như cũ.
Vào lúc Tính giáo bị lật đổ, có lẽ cũng giống như cát này; vào lúc phu quân Mộ Tuyết được cứu, có lẽ cũng giống như cát này… Dù bao năm tháng trôi qua, nơi đây vẫn chẳng chút thay đổi.
Cố Thanh Miên trông chừng Mộ Tuyết một ngày một đêm, đợi đến khi nàng tỉnh, y lại tìm chút quả dại suối trong đút nàng ăn uống. Nhắc tới cũng lạ, phiến cốc là nơi cực ác ở Cửu châu, nhưng bốn phía lại là một màu xanh biếc đẹp đẽ, linh khí thâm hậu.
Mộ Tuyết đã mất yêu đan, không biến lại được thành người. Nàng nằm phục trên đất, run hai cánh.
Cánh đã mất yêu văn, chỉ còn lại một màu trắng mịt mờ, tựa như sương như tuyết.
Cố Thanh Miên cúi đầu, đưa tơ hồng cho nàng. Mộ Tuyết khẽ kêu vài tiếng, hé miệng ngậm lấy. Cố Thanh Miên cười nói: “Yên tâm đi, Hồn nhạn đan đã thành.”
“Ngươi đã mất yêu lực, đi theo chúng ta quá hung hiểm.” Cố Thanh Miên thấp giọng cười: “Bần đạo đưa đan thay ngươi, được không?”
Mộ Tuyết gật đâu, lại lắc đầu.
Nàng bật người vài cái trên đất, Cố Thanh Miên không hiểu: “Sao cơ?”
Tử Hàm liếc mắt nhìn nàng, lại nhìn Cố Thanh Miên: “Nàng bảo ngươi báo ân thì được, nhưng ai báo thì không cần nói. Xưa nay phu quân nàng chẳng màng đến hư danh.”
“Nàng nói, ngươi cũng có thể dùng Hồn nhạn đan này đi đổi Vạn Mộc Xuân.”
Mộ Tuyết gật đầu, đầu chim nhỏ nên cứ như gà mổ thóc.
Cố Thanh Miên sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Được.”
“Đa tạ.”
Mộ Tuyết vui mừng. Nàng duỗi đầu, nhẹ nhàng cọ Cố Thanh Miên, lông trắng bay tán loạn, tựa như một đám mây bồng bềnh. Trong sâu thẳm sương mù ấy, nàng vẫn là thiếu nữ xinh xắn, tóc đen, tơ hồng, mặt như xuân đào.
Cố Thanh Miên xoa đầu nàng, cười khẽ: “Đi thôi.”
“Sau này đừng đến phiến cốc.”
Mộ Tuyết nghiêng đầu.
Nàng nhìn hai người thật sâu, lùi hai bước, vỗ cánh bay lên.
Hôm ấy, sắc trời vừa hay.
Cát vàng ngoài phiến cốc, là trời cao đất rộng.
Là núi non trùng điệp, là mây trắng vây quanh.
Gió mạnh, nắng ấm.
Nàng đối diện với chân trời.
Giống như vô số ngày đêm năm ấy, nàng cõng phu quân nàng. Người trên lưng cúi đầu, đáy mắt là thâm tình không phai.
Hướng về bầu trời cao xa, hướng về đất trời bao la.
Nàng bay trên đường, vừa bay vừa cười, trong miệng ngậm chặt sợi tơ hồng theo tiềm thức.
Chàng chưa báo ân, nàng báo thay chàng; chàng chưa nhìn cảnh, nàng ngắm thay chàng. Chờ đến ngày sau gặp lại nơi hoàng tuyền, nàng sẽ kể chàng nghe từng phong cảnh đẹp nhất thế gian này.
Thiên Sơn, chàng chờ chút nhé.
Chờ chút thôi, ta sẽ đến cùng chàng.
Bách Hồn giáo, khách phòng.
Đương Cố Thanh Miên định đẩy cửa thì bị Tử Hàm kéo lại, lôi về phía sau.
Ngọc yêu cười lạnh.
Chợt thấy cửa bỗng nhiên mở rộng, sáp tới gần. Bốn phía vách tường dâng lên sương mù dày đặc, làm họ lui ra ba bước liên tiếp. Thoáng cái, hai người đã vào trong phòng.
Huyễn thuật.
Có người dùng huyễn thuật giấu cửa đi, tạo một cửa giả huyễn tượng.
Nhưng Tử Hàm nhìn ra, bọn họ vốn đã ở trong phòng rồi.
Cố Thanh Miên cười: “Dư Huy tôn giả.”
“À?”
Ánh nến đột ngột bừng lên, mờ mờ ảo ảo. Một tiểu đồng vùi đầu đứng bên cạnh, dâng hai chén trà.
Tử Hàm khoanh tay cười nhạo, định châm chọc, không ngờ Cố Thanh Miên đã cầm trà, uống luôn.
Tử Hàm: “…….”
“Tiền bối không uống?” Cố Thanh Miên cười nói: “Vậy vãn bối uống luôn cho.”
Nói xong, y cầm một chén trà khác, ngửa đầu uống cạn.
Đương một khắc y uống xong, tiểu đồng ngước mắt, hung hăng nhào tới. Vẻ mặt nó dữ tợn, mắt như lỗ đen, năm ngón bén nhọn như châm. Nhưng Cố Thanh Miên không nhúc nhích tí nào. Mắt thấy tay tiểu đồng sắp đâm vào hai mắt, thì “phừng” một tiếng, bốc thành một sợi khói đen.
Chén trà trong tay Cố Thanh Miên vỡ ra từng mảnh, hóa thành cát bay, trôi xuống kẽ tay.
“Thái sơn có sập mặt cũng không biến sắc.” Người tới cười khẽ, chậm rãi nói, “Khách quý thật can đảm.”
Phòng vẫn là căn phòng kia, nhưng trên đất đã được dọn dẹp sạch sẽ. Bàn ghế chỉnh tề, chăn ấm trà thơm. Lư hương bằng đồng, đàn hương uốn lượn.
Có một tên trông như bị bệnh đang dựa trên giường, đắp chăn bông, tay cầm chén trà nóng.
Cố Thanh Miên hơi khó hiểu: “Sao cơ?”
Sau đó y giật mình nói: “À, huyễn thuật? Bần đạo sợ đến ngu người nên chưa kịp phản ứng.”
Tử Hàm không nhịn được trợn trắng mắt.
Không giống Trình Chu, Cố Thanh Miên là đan tu đường đường chính chính, thậm chí còn là đan tu chỉ có hơn chứ không kém. Sau khi tích cốc, chỉ sợ là món nào y cũng không chạm vào. Nếu không phải nhìn thấu huyễn thuật, y còn chịu uống hai chén “trà” này?
Dư Huy tôn giả cười nói: “Khách quý nói đùa.”
Hắn mở to mắt, cặp mắt kia đẹp thì đẹp đó, lại chẳng biết là moi mắt từ ai. Trống trơn mở to, giống như hai vực sâu không đáy.
Cố Thanh Miên: “Không dám.”
Dư Huy tôn giả đưa tay: “Được, bản tọa cũng không muốn quấy rầy thời gian của khách quý.”
“Giao đồ đi.”
Tử Hàm nghiêng đầu, nhìn Cố Thanh Miên. Nhưng đan tu lại ngẩn ra: “Tôn giả nói gì cơ? Bần đạo không hiểu.”
“Không, ngươi hiểu.” Dư Huy cười, dịu giọng thì thầm: “Bằng không sao ngươi dám dùng Đan điệp dẫn đường.”
“Chẳng phải ỷ vào bản tọa che chở một đường cho các ngươi à?”
Lời dứt như sóng bão, nhưng lại chẳng làm Cố Thanh Miên động đậy tí nào.
Y sờ mũi, nhếch mép: “Tôn giả nghĩ nhiều rồi. Nếu bần đạo thật sự nghĩ thế, thì sao lại lộ Đan điệp?”
“Trực tiếp thỉnh tôn giả ra tay chẳng phải ổn rồi sao?”
Câu này vừa thốt ra, thế mà Dư Huy cũng không biết phải tiếp thế nào mới phải. Hắn nheo mắt, nhìn chằm chằm về hướng Cố Thanh Miên: “Vậy sao ngươi biết bản tọa ở đây?”
Cố Thanh Miên vô tội nói: “Đoán á.”
Trong phòng lặng yên.
Cố Thanh Miên bổ sung: “Ai mà ngờ, tôn giả cứ thế tiếp lời đâu?”
Dư Huy nhìn y thật lâu, chẳng những không giận mà còn cười, nhấp một hớp trà nóng.
Mắt hắn từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi Cố Thanh Miên, đen nhánh âm u, tựa như đang nghiên cứu xem y nói thật hay giả.
Hồn nhạn đan nằm trong bình ngọc, bình ngọc lại nằm trong tay Tử Hàm.
Thế mà Tử Hàm nghe được giọng châm chọc của Cố Thanh Miên.
Không, tiểu tử này biết.
Y đều biết tất.
Bằng không sao y lại đưa Hồn nhạn đan cho hắn giữ?
Phiến cốc hung hiểm?
Chỉ sợ ngoài phòng này, toàn là nhãn tuyến của Dư Huy?
Dư Huy xuất thân Bách Hồn giáo, dù là mưu phản, thì điều khiển quỷ vụ cũng cực kỳ tiện tay tiện chân. Chưa kể quỷ vụ nơi này đã tích lũy vạn năm, căn bản là như cá gặp nước. Tử Hàm hắn vừa lúc bị thiên đạo áp chế, không thể dùng toàn lực, ngay cả thấu huyễn thuật thì nói cho cùng vẫn muộn một bước.
Nếu lại chậm thêm bước nữa, Dư Huy sẽ trắng trợn cướp luôn, dù y không địch lại nhưng bảo mệnh thì vẫn có thể. Mà Hồn nhạn đan đặt trong tay hắn, cho dù Cố Thanh Miên cũng bị bắt, thì bọn họ vẫn có lợi thế uy hiếp Dư Huy.
Ngay từ đầu mọi chuyện đã đâu ra đấy.
Vì sao ma đạo tôn giả lại vô duyên vô cớ cứu một phàm nhân?
Vì sao Mộ Tuyết ngây thơ lỗ mãng, lại có thể bình yên vô sự ra vào phiến cốc bao nhiêu năm?
Vì sao đại sự cỡ này của Bách Hồn giáo, thiệp mời muốn có là có, Bách Hồn giáo muốn vào là vào?
Vì sao khi nàng sắp nhập ma, thì lại ngẫu nhiên gặp được “ân nhân cứu mạng”?
Vì sao bọn họ có thể thoải mái rời khỏi phiến cốc….
Hồn nhạn không thể giam được, muốn yêu đan của họ thì chỉ còn cách để họ cam tâm tình nguyện đưa ra.
Dư Huy tôn giả.
Hắn đã nuôi Mộ Tuyết, từng bước từng bước, tử khí ăn mòn, chấp niệm tàn phá.
Tích lũy tháng ngày, thúc đẩy tâm ma.
Cuối cùng nuôi yêu đan của nàng thành loại phù hợp nhất với mình.
Ân cứu mạng, khách điếm Hoàng tuyền.
Bách hồn đưa tang, Dư Huy tôn giả.
Từng điều từng điều, dệt thành thiên la địa võng.
Gậy ông đập lưng ông.
Cố Thanh Miên biết từ khi nào?
Y lại đang nghĩ gì?
Đan điệp kia có thể dùng để chiếu cáo ai trong hai người họ là đan tu, từ đó thu hút sự chú ý lên người Cố Thanh Miên. Cũng biểu lộ rõ ràng y là người có Đan điệp, bước ra từ tiên môn đại phái, từ đó uy hiếp Dư Huy tôn giả. Cũng có thể, đó chỉ là thủ thuật che mắt đơn giản.
Dư Huy lại cười, Tử Hàm nghĩ được, nên hẳn hắn cũng nghĩ được. Nhưng Dư Huy tôn giả chỉ bưng trà, từ từ nói: “Đời này bản tọa gặp rất nhiều người thông minh. Nói chuyện với họ, thường được lợi rất nhiều.”
“Có thể làm bản tọa đau đầu, thường thường là mấy kẻ ngu xuẩn không chịu hiểu, nói những điều không gọi là nói, làm những điều không gọi là làm, cuối cùng lại chiến thắng bất ngờ. Khiến người ta chẳng dám manh động.”
“Xin hỏi khách quý, ngươi là loại nào?”
Cố Thanh Miên nhếch miệng cười, chẳng biết xấu hổ: “Đương nhiên là người thông minh.”
Dư Huy ho khan vài tiếng, cười nói: “Thế à?”
Trong lúc nói, vạt áo hắn tiêu tán, hóa thành sương mù, cả người hắn cũng dần biến mất theo, chỉ còn giọng điệu chậm rãi mơ hồ: “Quả thực được lợi rất nhiều.”
“Lúc Bách hồn tế, Trình Chu đưa ngươi, hồn đan đưa ta.”
Hắn nói “Trình Chu”, nhưng Cố Thanh Miên cũng không ngoài ý muốn, chỉ gật đầu.
Quỷ vụ ngoài phòng dày đặc, nhưng Cố Thanh Miên lại cười đắc ý. Tâm y vòng trong vòng ngoài, vẻ ngoài ẩn sau Dịch dung đan, gì cũng không nhìn thấu.
Giả giả thật thật, thật thành giả, không không có có, có thành không.
Cố Thanh Miên.
Tỉnh không thể ngủ mà thôi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàm Đan
Quyển 2 - Chương 11
Quyển 2 - Chương 11