DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hàm Đan
Quyển 3 - Chương 15

Ra khỏi Hoán Hoa cảnh, Cố Thanh Miên đi theo la bàn cả một đường. Trình Chu ngự kiếm, mang theo Cố Thanh Miên lao đi vùn vụt.

Cố Thanh Miên: “Dừng lại —- ở đây.”

Kim la bàn không chỉ cố định mà vừa đi vừa quay xung quanh. Hai người ngó xuống thì thấy đây là một tòa thành nhỏ nơi thế gian.

Phần Cầm đạo nhân xuất thân từ Thanh Hàn quan, nhưng yêu nhất lại là khói lửa nhân thế. Hắn ở đây, Cố Thanh Miên cũng không thấy lạ.

Kiếm hạ xuống ngoài thành, sau đó mọi người mới đi vào. Lúc này Cố Thanh Miên không dùng Dịch dung đan nữa, thị vệ ở cổng thành nhìn y một chốc, cân nhắc mớ quần áo của y có giống ăn mày không, có lòng nhắc nhở: “Công tử, tóc ngươi rối, phải — Ẩy?”

Thị vệ sửng sốt, dụi mắt kinh ngạc: Chẳng lẽ nhìn lầm?

Cố Thanh Miên cười, gật đầu mà qua. Trình Chu bên kia cho thị vệ tra xét Lộ dẫn rồi nhanh chóng đuổi theo, tiến tới nhỏ giọng kêu rên: “Đây là nơi của phàm nhân, tiền bối, ta van cầu ngươi — Chú ý chút đi — Tóc y y tự buộc, so với ngươi buộc giùm không phải tốt hơn hả?”

Tử Hàm không kiên nhẫn “xì” một tiếng: “Không buộc lên cho y thì đến ngày nào y mới buộc? Còn buộc nút chết? Bản tọa không muốn già rồi còn phải nghe người người ríu rít không yên.”

“Nút chết?” Trình Chu chẳng rõ nguyên do, quay đầu lại nhìn tóc Cố Thanh Miên: “Nút chết gì — Sao lại có người buộc nút chết trên tóc —”

Hắn hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Cố Thanh Miên.

Cố Thanh Miên cười hehe: “Ài, trước kia ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, lại lười, nên có buộc nút chết vài lần. Chê cười chê cười rồi.”

Trình Chu trừng mắt, dường như muốn vắt óc nêu cảm tưởng gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.

Cố Thanh Miên thấy chuyện này cũng không có gì to lớn, nhưng có vẻ tiền bối và Trình Chu lại rất ngạc nhiên. Thế là y chắp tay, như lại sinh ra mấy phần hào khí của người đi đầu thiên hạ.

Từ biệt nhân gian, như thể đã qua mấy đời. Kỳ thật lúc y còn là phàm nhân, cũng chưa từng được đến những nơi này. Thành nhỏ thịnh vượng, nhà cao nhà thấp nhấp nhô, cửa son đóng chặt. Đàn ông mình trần đẩy xe, phụ nữ xách giỏ, bọn trẻ đuổi nhau nô đùa… hoặc hai hoặc ba đưa đi qua, hoặc lũ lượt đuổi theo, náo nhiệt cả một khoảng trời.

Cố Thanh Miên cúi đầu nhìn la bàn, nhưng kim quay vẫn vừa đi vừa chuyển. Y tự hỏi trong lòng, tuy Cố Tam Thanh không biết gương mặt này của y, nhưng cũng nên biết khi Tử Hàm vào thành chứ nhỉ.

Đột nhiên kim la bàn dừng lại, chỉ thẳng. Sau đó Cố Thanh Miên cảm thấy chân mình nằng nặng, một nhóc con không nhìn đường đụng trúng y, bị đụng đến ngã lăn xuống đất.

Bé con kia như cái bánh bao trắng, phúc hậu động lòng, nhưng bánh bao trắng chu chu miệng, khóc òa lên.

Cố Thanh Miên bị dọa đến lùi hai bước.

Y nhìn Trình Chu, Trình Chu cũng lắc đầu, đứng xa xa như thể đứa bé là mãnh hổ.

Bánh bao trắng gân cổ mà gào, nhưng cha mẹ bánh bao lại chẳng thấy đâu. Cố Thanh Miên thăm dò quanh người bé, chỉ thấy linh lực rất bình thường, như là một phàm nhân, nhưng ngẫm lại Phần Cầm trong tay Cố Tam Thanh, còn có ngày ấy Dư Huy tôn giả biến thành đứa bé. Cố Thanh Miên cầm la bàn ngồi xuống hỏi: “Tam Thanh?”

Bánh bao gào khóc.

Cố Thanh Miên lại hỏi, “Tôn giả?”

Bánh bao chợt ngừng khóc.

Cố Thanh Miên: “….”

Đây là Chiết Tiêu tôn giả? Đam mê gì của Khô Diệp cốc thế này?

Nhưng bánh bao lại duỗi tay về phía trước, nhận một cây hồ lô đường. Một giọng nam tử từ đỉnh đầu truyền xuống: “Song Đồ chân nhân, bản tọa ở đây.”

Cố Thanh Miên trực tiếp đứng dậy, tiêu sái phất tay áo, chắp tay cười, lưu loát liền mạch: “Đúng vậy he, tôn giả, từ xa bần đạo đã thấy ngươi.”

Trình Chu xem toàn bộ quá trình, miệng giật bặc bặc.

Vân Trường Ly lãnh đạm nhìn y, lại quét mắt nhìn Trình Chu. Mắt hắn lạnh tựa băng, thấm vào trong xương cốt người khác. Bánh bao trắng kia rì rầm, hồ lô rất ngon, nhưng cũng có chút sợ hắn, thế là vừa ăn vừa rưng rưng ngẩng đầu, hành động y như một tên trộm.

Vân Trường Ly: “Biết gia không?”

Bánh bao trắng: “Biết ạ.”

Không biết Vân Trường Ly lại lấy đâu ra một cây hồ lô: “Cầm, về nhà.”

Bánh bao trắng vui vẻ nhận.

Vân Trường Ly chỉ nói một câu, la bàn đã trở về trong tay hắn. Hắn nói: “Theo bản tọa.”

Đi qua phố xá sầm uất nhộn nhịp, đi thẳng đến một khách điếm. Khách điếm là khách điếm bình thường, bài biện ngăn nắp, trang trí gọn gàng, nếu nói sáng chói thì nhiều nhất chỉ là một hàng chữ tinh tế trên bảng hiệu. Vân Trường Ly mang bọn họ vào, đến trước một cánh cửa, gật đầu với Cố Thanh Miên. Tiện đà nói với Trình Chu: “Ngươi đi theo bản tọa.”

Trình Chu sững sờ: “Sao cơ?”

Vân Trường Ly nói đến mơ hồ: “Chuyện của Vân Thiên Phàm.”

Trình Chu lập tức lo lắng: “Nàng làm sao?”

Vân Trường Ly đưa tay, ra hiệu hắn đi qua. Trình Chu đang muốn đuổi theo thì Cố Thanh Miên chợt giữ lại, tháo dây đỏ trên cổ xuống, đưa qua: “Trình huynh, ngươi chăm sóc ngọc giúp ta. Sát khí hắn nặng, thân thể Tam Thanh lại yếu, sợ không chịu được.”

Cùng lúc đó, y truyền âm trong lòng: “Tiền bối, ngươi xem chừng Trình Chu, ta cảm thấy có điều kỳ quặc. Lúc cần thiết thì giúp hắn.”

Tử Hàm: “Vậy còn ngươi?”

Cố Thanh Miên cười: “Tốt xấu gì bần đạo cũng là Đại Thừa, nếu xảy ra chuyện cũng có thể đỡ được cho đến khi ngài tới đúng không?”

“Yên tâm đi.”

Trình Chu lòng như lửa đốt, nhưng vẫn nhận lấy dây đỏ rồi vội vàng rời đi cùng Vân Trường Ly.

Cố Thanh Miên lắc đầu, đẩy cửa đi vào. Với tay lấy ra một cái phù, dán lên cửa. “Cạch”, đại môn khép kín. Đó là một linh phù đỏ tươi, trấn hết thảy tà ma hung thần.

Cố Tam Thanh lười biếng dựa trên ghế: “Cuối cùng thì gọi ta đến có chuyện gì?”

Cố Thanh Miên cười hì hì: “Ài ui, lâu rồi không gặp, nhớ chết ta —”

Cố Tam Thành ngắt lời y: “Đừng. Nói cho đàng hoàng.”

“Cũng không có chuyện gì lớn.” Cố Thanh Miên cười, “Ba giọt máu đầu tim.”

Năm đó ở Đan Các, Cố Tam Thanh từng hứa sẽ cho y ba giọt máu đầu tim.

Cố Tam Thanh đang xoay mấy quả óc chó trên tay — không phải óc chó để chơi, mà là óc chó để ăn. Mấy quả lắc lư trên bàn phát ra âm thanh trầm thấp: “À? Nếu ta không muốn cho thì sao?”

“Không muốn cho ngươi đã không tới.”

Năm đó sau khi Cố Tam Thanh rời đi, từng cho y một phong “Lộ dẫn”, khi cần thiết có thể đốt để lấy ba giọt máu kia. Y thừa lúc độ lôi kiếp thì phóng “Lộ dẫn” ra ngoài.

Cố Tam Thanh cười, hắn trở tay đặt tại một điểm trên ngực, máu phun ra. Cố Thanh Miên đã sớm chuẩn bị, đưa bình ngọc trong tay qua, phong ấn ba giọt máu kia.

Cố Thanh Miên nằm lại trên ghế. Mặt hắn vàng như giấy, hoa mai nơi khóe mắt ảm đạm, duy chỉ có vệt máu trên môi là màu sáng nhất trên khuôn mặt. Tay hắn vẫn lăn lê mấy quả óc chó, một tay lau môi, rũ mắt cười: “Ta còn nghĩ ngươi sẽ đổi điều kiện, thế mà vẫn lấy cái này?”

Phong “Lộ dẫn” kia của Cố Thanh Miên, thực chất là ngọc bội trận pháp truyền lời. Trong “Lộ dẫn” Cố Thanh Miên đã nói, bảo hắn truyền lời qua Đồ Mi nói muốn gặp Cố Thanh Miên. Đồng thời Cố Thanh Miên sẽ mang Trình Chu theo, hi vọng bọn họ có thể mượn cớ đẩy Trình Chu ra — Cớ càng vụng về càng tốt.

Cố Thanh Miên nhận máu: “Vốn định chờ thêm một khoảng thời gian, nhưng bây giờ ta rất cần máu đầu tim của thể trăm đạo. Xin lỗi.”

Cố Tam Thành cười, hắn nhướng mi, nhìn Cố Thanh Miên trên dưới, tiện đà nói: “Không sao, lời này vốn là ta hứa, nên cứ làm thôi. Cửa ở trước mắt, không cần ta tiễn khách ha.”

“Chỉ e rằng không được.” Cố Thanh Miên tiến lên, không biết xấu hổ cười, “Ta còn có chuyện cần ngươi giúp.”

Cố Tam Thanh: “Không giúp.”

Cố Tam Thanh tung quả óc chó, tay vừa chụp lấy đã bóp bể ra: “Chữ “Thanh” ta đã trả, chuyện Thanh Hàn quan đừng tìm ta.”

“Chữ “Thanh”?” Cố Thanh Miên sững sờ, “Ngươi trả khi nào?”

Y suy nghĩ, thấy không quá quan trọng, tiếp tục nói: “Ta mong đến lúc đó ngươi có thể giúp ta bảo vệ một người ở Thanh Hàn quan —”

Cố Tam ngắt lời: “Khó giúp.”

Hắn ăn hai quả óc chó: “Giữa hai ta đã thanh toán xong. Ta không cần giúp ngươi, ngươi cũng không cần giúp ta.”

Cố Thanh Miên sớm biết hắn sẽ từ chối, như vẫn cười: “Thế à? Hai ta thanh toán xong?”

“Vậy Cố Tử Thanh thì sao?”

Cố Tam không nhúc nhích: “Mắc mớ gì đến hắn?”

Cố Thanh Miên: “Ai cũng nói lúc hắn thành tiên chưa dứt sạch phàm tâm. Nhưng ta nghĩ ngươi ta đều biết, Cố Tử Thanh này, vốn không có phàm tâm.”

Cố Tam: “Cho nên?”

Cố Thanh Miên: “Cho nên — là ngươi giết?”

“Đùa à.” Cố Tam duỗi tay, lúc này Cố Thanh Miên mới phát hiện cạnh hắn còn bày một giỏ trúc, trong giỏ toàn là quả óc chó. Cố Tam tiếp tục tách, cười nhạo: “Khi đó ta chỉ là Phân Thần, hắn đã là Đại Thừa đỉnh cấp. Giết hắn? Ta cũng muốn có loại bản lĩnh kia.”

“Vậy thì chưa hẳn, dù sao Phần Cầm đạo nhân cũng thần thông quảng đại.” Cố Thanh Miên di chuyển, ngồi xuống một cái ghế khác, “Con người Cố Tử Thanh chỉ đi chính đạo để thành tiên, chưa kể giờ đây người người thiên hạ ai cũng muốn làm thần tiên. Hắn giết ông bà ngươi, mang ngươi về, không chừng còn cảm thấy đã cứu ngươi. Chờ khi ngươi thông hiểu chuyện đời sẽ cảm tạ hắn.”

Mặt Cố Tam bất biến, khóe miệng mỉm cười, nhưng trong tay hắn lại đang tách quả — Cố Thanh Miên đã ngây ngốc với hắn bấy lâu, biết khi tâm tình người này càng không tốt thì càng thích ăn thứ gì. Cố Tam cắn mấy cái, cười: “Hôm nay ngươi tới tìm chết?”

“Không mà.” Cố Thanh Miên suy tư, nghiêm túc nói, “Ta cũng đâu ngốc.”

“Chỉ là tính với ngươi giữa chúng ta thanh toán thế nào mới gọi là xong —” Cố Thanh Miên tựa vào thành ghế, “Cố Tử Thanh giết ông ngươi, ngươi lại giết ông của ta; Thanh Hàn quan lại lợi dụng ngươi để đối phó Cố gia, ngươi lại lợi dụng ta đối phó Thanh Hàn quan.”

“Nghĩ xem.” Mắt Cố Tam lạnh hơn, Cố Thanh Miên lại cười nói: “Nợ này e là dài vô tận — Óc chó có ngon không?”

Cố Tam lại bóc một quả rồi nghe Cố Thanh Miên cười hỏi: “Có người nói với ngươi —-”

“Đừng ăn gì trước mặt đan tu chưa?”

Lời còn chưa dứt, Cố Tam cười. Một tiếng gió xẹt qua, Cố Thanh Miên chỉ cảm thấy thân mình bay lên, đập mạnh vào cửa.

“Rầm”

Chiếc ghế kia ngả nghiêng hai lần rồi ngửa trên đất.

Cố Tam áp sát y, một thanh trường kiếm đặt bên tai Cố Thanh Miên, nhích thêm một tấc thì tai trái y có mà lên đường. Cố Tam cười: “Vậy có người nói với ngươi —”

“Đừng ra vẻ trước mặt Phần Cầm?”

Phần Cầm tấu lên, diễm hỏa rực cháy. Nhưng ngực Cố Tam vẫn đau xót. Vào lúc hắn vận công phải cứng rắn ép máu ngược trở về, nhưng mày cũng không nhíu. Cố Thanh Miên nhìn hắn, cặp mắt kia cực sâu cực tĩnh, tựa như hồ lạnh rỉ độc. Cố Thanh Miên nghiền ngẫm: “À? Nghĩ đến Phần Cầm không bằng đạo trưởng nên nghĩ đến thứ gì hữu dụng — shhh —”

Cố Tam nhấc kiếm, tay nâng kiếm rơi. Vấn Trần đâm vào, xuyên qua bả vai Cố Thanh Miên, ghim y vào cửa. Trong nháy mắt máu nhiễm vạt áo sau lưng Cố Thanh Miên.

Cố Tam: “Thì sao? Không ngại cứ thử xem, là đan ngươi độc, hay kiếm ta nhanh.”

Cố Thanh Miên cũng cười: “Đạo trưởng nên rõ, kiếm là hữu hình, mà đan thì vô hình.”

Lấy hữu hình phòng vô hình, là không được.

Hai người đối mặt nhau. Cố Tam rút kiếm, Cố Thanh Miên kêu “đau”, chống người trên cửa chỉ thiếu mỗi nước mắt giàn giụa.

Cố Tam: “Giải dược.”

Cố Thanh Miên đưa tay, ném một bao bột phấn qua. Cố Tam cúi đầu nhìn thì thấy là “Tĩnh tâm phấn” — cái này còn chẳng được xem là đan dược, trong Huyền môn hay đút món này cho trẻ nhỏ ồn ào, thế nên linh lực cực ít, tính tình cực bình. Cố Thanh Miên dựa ở cửa lấy một lọ dược ra, hít hà tới lui tự mình bôi thuốc.

“Tâm trạng ngươi buồn bực, nhiều áp lực, mà tăng thực lực lên đan dược thì nóng. Dùng lâu dài, cộng thêm Phần Cầm, Cố Thanh Liêu lại là vảy ngược của ngươi. Chạm vào, bùng lửa, người bị thương là người.”

Kể từ lần đầu Cố Tử Thanh mang Cố Tam Thanh về, hắn đã bí mật tìm Cố Thanh Miên. Hơn nửa đan dược của Cố Tam Thanh đều do Cố Thanh Miên chuẩn bị. Tâm phòng người của Cố Tam Thanh rất mạnh, mỗi lần đưa danh sách tới, hoặc ít hoặc nhiều đan dược sẽ có một số đưa cho người khác làm.

Nhưng Cố Thanh Miên, y thực sự nhìn không ra sao?

Cố Thanh Miên nóng lạnh gì cũng chơi, tiên ma không chọn. Trước khi Cố Tam Thanh vào Cố gia, y đã sớm ghi nhớ tất cả đan phương, đan dược, đặc điểm, tất cả những thứ thượng vàng hạ cám tương sinh tương khắc của Cố gia và Thanh Hàn quan, luyện đến thuần thục. Về sau lại càng vơ vét khắp nơi, có một luyện một.

Đan tu Cửu châu vốn chẳng nhiều lắm, chỉ tu đan đạo càng là sừng lân lông phượng. Cố Thanh Miên lại là người xuất sắc trong lông phượng sừng lân, một kẻ tay ngang muốn lừa, đương nhiên là không lừa được. Đan dược nào dùng chung thì tốt, đan dược nào không nên dùng chung; những đan dược kia có tác dụng gì, hợp lại hiệu quả ra sao; tăng liều lượng thế nào, giảm liều lượng ra sao, Cố Thanh Miên biết đến rõ ràng.

Chưa kể đến việc Cố Tam Thanh thêm hay bớt đan dược trong danh sách, ngay cả khi hắn động tay động chân trên phương thuốc, Cố Thanh Miên cũng có thể thấy rõ trong nháy mắt.

Vì vậy trước nay y đều biết Cố Tam Thanh đang dùng thuốc gì, đơn thuốc thế nào. Nên y cũng rất rõ thân thể người này ra sao, nơi nào bạc nhược nhất.

Đây là “con dao” trong tay y, vì đắn đo thân thể Cố Tam Thanh mà làm. Y có hơn ngàn loại phương pháp để giết hắn mà chẳng cần dùng độc.

Vì thế y căn bản không cần động tay vào quả hạt của hắn. Có lửa thiêu đốt vô hình của Phần Cầm, nếu thuốc bột còn có thể thấm qua, thì tiên thần binh này thôi thì khỏi cần nữa.

Hiển nhiên Cố Tam hiểu lời bóng gió của y, ước lượng túi bột phấn kia, nhìn hai chữ “Tĩnh tâm”: “Rốt cuộc thì ngươi muốn ta đổi cái gì?”

Cố Thanh Miên suy nghĩ, sáp qua, nhỏ giọng vào tai Cố Tam.

Phần Cầm đạo nhân xưa nay thông tuệ, một số việc chỉ nói một hai, hắn có thể tìm ra ba bốn. Cố Tam giật mình, quay đầu hỏi y: “Ngươi điên rồi?”

Cố Thanh Miên cười: “Đây là mục tiêu tốt, sau này ta lại làm.”

Sau đó hắn cười nhạo nói: “Như vậy là “thanh toán xong”, không lỗ à?”

Cố Tam ngồi lại chỗ cũ, máu trên vai Cố Thanh Miên đã ngừng. Y đứng dậy, vỗ tay cười: “Vậy —- Ta đi trước ha?”

Cố Tam nhíu mày, đến cùng vẫn nói: “Ta biết người truy sát ngươi là ai.”

“Ồ?” Cố Thanh Miên cười: “Hóa ra còn có người truy sát ta?” 

Sau đó y lại nghĩ tới Cố Tam không thể động khí, đành phải sờ mũi, chê cười: “Nhất thời lỡ miệng, nhất thời lỡ miệng.”

Chọc người khác quen rồi, không kìm được.

Y cười, khó có được nghiêm mặt: “Yên tâm, ta biết.”

“Biết là ai đuổi giết, cũng biết họ vì cái gì.”

Y quay người, chắp tay, cũng không ngại lộ lưng cho người khác — xưa nay y chưa bao giờ quan tâm bại lộ nhược điểm. Chỉ cần nắm mệnh môn đối phương trong tay, dù cho lộ thế nào, người thông minh cũng sẽ không thật sự ra tay.

“Đạo trưởng yên tâm, nợ nên tính lên đầu ai, trong lòng ta đều hiểu rõ.”

Cố Tam sau lưng y lại chợt nói: “Ồ? Có người trong lòng?”

Mở cửa, còn chưa kịp bước, Cố Thanh Miên đã ngã sấp mặt. Y thấy ánh mắt kinh ngạc của tiểu nhị, bò dậy, đóng cửa, giữ chặt, quay đầu hỏi: “Gì?”

Cố Tam khí định thần nhàn, dùng vải trắng lau sạch máu trên Vấn Trần. Hắn cảm thấy thú vị: “Thì ngươi nhờ ta bảo vệ một người mà? Ta thật muốn gặp mặt xem sao.”

Cố Thanh Miên bị chọc tức đến bật cười: “Đừng bốc phét. Ngươi cũng đâu phải không hiểu ta.”

Người như y, đến chân tình còn chưa chắc đã có, thì lấy đâu ra cái gọi là “Người trong lòng”?

“Cũng không hẳn.” Cố Tam cười, “Kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết, nữ tử vì người mình thích mà điểm trang.”

Nói xong, hắn vung tay mở cửa: “Trình Chu kia sợ đã thật sự xảy ra chuyện, lát nửa ta đưa hắn qua cho ngươi.”

Cố Thanh Miên té ra ngoài cửa, cửa phòng “rầm” một tiếng khép kín trước mặt y. Cố Thanh Miên nhướng mày, phủi áo đứng dậy.

Kẻ sĩ vì người thưởng thức mình mà chết, nữ tử vì người mình thích mà điểm trang?

Chẳng lẽ sau lưng y có thứ gì ghê gớm lắm?

Cố Thanh Miên nghĩ không ra, tìm tiểu nhị thuê một gian phòng trống.

Phòng này không thoải mái như phòng Cố Tam, Cố Thanh Miên cũng chẳng để ý. Làm tu sĩ y tùy ý đã quen, tu tiên tu ra một thân tiên khí nghèo rớt mồng tơi. Cho nên y ngồi xuống ghế, tiện tay lấy ra một cái gương nát trong túi trữ vật.

Y soi soi lung tung. Quần áo phàm nhân thì Cố Thanh Miên có rất nhiều, nhưng toàn là năm đó Cố Tử Thanh chọn mua, lúc mặc cũng không nhìn kỹ. Hay là trên lưng áo có mẫu đơn đỏ thẫm hoặc uyên ương thành đôi. Vậy thì cũng toang quá rồi.

Ai ngờ soi rồi soi, soi đến cả người cứng đờ. Nụ cười trên mặt không tháo ra được. Y nín thở, từ từ, từ từ quay đầu, đến khi nghiêng mặt hẳn, khó lắm mắt mới thấy được thứ trong gương.

Gương đồng mờ nhạt, tóc như vẩy mực, tơ hồng như máu lại càng thêm nổi bật. Tơ hồng vương trên tóc, khoe một đôi cánh mỏng manh xinh đẹp. Linh lực trên cánh dồi dào, cố định hình cánh, trên đó có núi non hùng vĩ, sông dài đằng đẵng, đất trời đọng lại trong một tấc vuông, non sông tết trên tóc. Giữa đó, như thể có hồng điệp muốn bay.

Là tư mộ bất chấp mà e ấp, là chờ mong phô trương lại rụt rè.

Điệp kết.

Đọc truyện chữ Full