Bên ngoài rừng đào, Thiên Khải ráo riết đuổi theo phía sau Thượng Cổ. Tiếng ken két do kiếm Cổ Đế ma sát trên mặt đất vang lên, khiến y không khỏi cau mày.
Không biết đã đi tới đâu rồi. Đầm Uyên Lĩnh mênh mông thế này, biển trúc xanh mướt dần dần biến mất, người đằng trước tựa hồ không biết mệt mỏi, lý trí vì thế mà cũng mất hết.
Cuối cùng, luồng thần lực màu bạc cũng đã tan vào hư vô khỏi lòng tay Thượng Cổ, kiếm Cổ Đế theo đó biến mất. Thượng Cổ đứng thẫn thờ dưới rặng cây cổ thụ, không khí vô cùng tĩnh lặng.
Thiên Khải khẽ nhàng cất bước đuổi theo, bỗng nhiên y dừng lại phía sau Thượng Cổ, dõi theo bờ vai càng ngày càng run rẩy dữ dội của nàng. Nàng khốn đốn quay đầu, nhẹ giọng gọi y: “Thiên Khải…”
Bờ môi Thượng Cổ khẽ mấp máy, sắc đen thâm trầm trong mắt như muốn nhấn chìm chính mình trong cái thế giới im ắng đó.
“Ta đã đả thương Bạch Quyết.”
Tiếng nói nhỏ dần, bất thình lình dưới cây cổ thụ to lớn, nàng ngã nhào xuống đất. Thiên Khải hoảng hốt, vội vàng chạy lại tiếp lấy nàng, thấy sắc mặt Thượng Cổ tái nhợt, mới phát hiện chỗ không đúng. Mãi khi nhận ra thần lực trong người nàng không ổn định, y mới tức giận nói: “Thượng Cổ, muội biết rõ việc cưỡng ép ngưng tụ thần lực lấy kiếm Cổ Đế ra sẽ đả thương bản nguyên, vậy mà còn dám xách theo kiếm Cổ Đế đi đả thương Bạch Quyết, muội muốn chết sao!”
Hắn sợ đến nỗi không còn từ nào có thể tả, trong lòng tức đến mức bờ môi run bần bật. Năm xưa ở Thượng Cổ Giới, bọn họ chăm bẫm nàng như bảo bối, bình thường ngay cả việc gấp tấu chương cũng không muốn để nàng phải bận tay. Tới bây giờ, nàng khó khăn lắm mới trùng sinh được cơ thể này. Nhớ lại quãng thời gian sáu vạn năm, nội tâm Thiên Khải nghẹn khuất, cũng trách bọn họ, vì bọn họ mà mới khiến cho Thượng Cổ sinh ra cái tính cố chấp, dứt khoát này!
Thượng Cổ không quan tâm Thiên Khải đang tức giận, chỉ buông thõng mắt xuống, thấp giọng thốt ra từng câu từng chữ.
“Thiên Khải, là ta đã đả thương Bạch Quyết.”
Thiên Khải giật mình, y mím môi, không ngừng truyền thần lực vào lòng bàn tay Thượng Cổ, nói: “Ta nhìn thấy rồi.”
“Thiên Khải, ta đã lưu đày hắn vĩnh viễn ở hạ giới, mãi không quay về.”
“Ta nghe rồi.”
“Thiên Khải, ta lấy danh nghĩa của phụ thần thề rằng, sau này chỉ là người lạ với hắn.”
“Ta biết mà.”
“Thiên Khải, nhưng hắn lại là Bạch Quyết.” Như thể cảm giác đã đơn độc đến mức tận cùng, Thượng Cổ giương mắt, lặp lại: “Hắn là Bạch Quyết.”
“Thượng Cổ.” Thiên Khải hít một tiếng: “Muội vẫn còn có ta, A Khải, Phượng Nhiễm, Chích Dương vẫn đang ở Thượng Cổ Giới đợi muội.”
Thượng Cổ gục đầu xuống, lẳng lặng không lên tiếng.
Nhưng nỗi suy sụp cũng chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, khi nàng ngửa mặt lên lại, bộ dáng đã lập tức khôi phục vẻ lãnh đạm như thường ngày.
Thượng Cổ đứng thẳng người dậy, sắc mặt tái nhợt phơn phớt chút hồng hào, Thiên Khải thở phào một hơi, thấy nàng quay người như thể muốn đi gấp, đột nhiên mở miệng: “Thượng Cổ, tại sao muội tin ta sẽ không vì dục vọng riêng mà hủy diệt Tam Giới, lại cho rằng tất cả cái chết của Cổ Quân và Bách Huyền đều là do sai lầm của Bạch Quyết?”
Ý nóng vội hiện rõ trong lời nói của y, Thượng Cổ quay người nhìn sang Thiên Khải, có vẻ khó hiểu: “Cái chết của Cổ Quân và Bách Huyền không phải chỉ do mỗi sai phạm của Bạch Quyết, nếu năm xưa ta không cố chấp trở về lại từ Ẩn Sơn, chạy tới hôn lễ của hắn ở Thương Khung, chắc hẳn hai người họ cũng đã không gặp chuyện đen đủi ấy.”
Nhìn đáy mắt hằn đầy sự cô tịch của Thượng Cổ, Thiên Khải ngầm hạ đôi ngươi, Thượng Cổ, thật sự là thế sao?
Muội có thể tha thứ cho cái chết của Nguyệt Di, nhưng không thể bỏ qua sự ra đi của Cổ Quân và Bách Huyền, có phải là vì… vì Bạch Quyết vô cùng quan trọng với muội, quan trọng tới mức muội không thể thừa nhận sự xuất hiện của hắn trước mặt muội, tới mức muội không thể chấp nhận hắn là kẻ hại chết Bách Huyền và Cổ Quân?
“Còn một việc nữa, kết thúc xong chúng ta trở về Thượng Cổ Giới đi.” Có lẽ vì ánh mắt Thiên Khải quá mức thấu triệt, Thượng Cổ dời mắt, cắt ngang trầm tư của Thiên Khải.
Thiên Khải bình ổn lại cảm xúc, nhíu mày nhìn nàng.
“Nguyên nhân huynh dẫn xuống Hỗn Kiếp thì ta không hỏi, nhưng Nguyệt Di… Sao tỷ ấy lại ngộ nhập vào đại trận của huynh chứ, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Thiên Khải khựng lại một chút, đột nhiên kéo theo Thượng Cổ bay về hướng cực đông của đầm lầy Uyên Lĩnh.
Phía cuối hoang mạc, Thượng Cổ chứng kiến mười bức tượng đá cô liêu sừng sững một phương, nàng run rẩy cả nửa ngày, hồi lâu sau mới quay người lại nói: “Thiên Khải, nơi đây có phải là linh mạch của đại trận diệt thế ngày trước huynh bố trí không?”
Thiên Khải đứng sau nàng, gật đầu, sắc mặt trầm trọng.
Thượng Cổ đi về phía trước, đứng đối diện bức tượng của một nữ thần quân đang hướng mắt về phía Thương Khung. Nàng giương tay định nắm lấy, nhưng đúng lúc hai đầu ngón tay mới chạm nhau, Thượng Cổ bỗng dưng dừng lại.
Nguyệt Di, tỷ ở lại chỗ này, chờ chúng ta sáu vạn năm sao?
Mưa tuyết, phong sương, ngày qua tháng lại, thoắt đã chẳng biết bao nhiêu lâu, tỷ vẫn chờ chúng ta sáu vạn năm ư?
Nàng quay đầu lại, đáy mắt thâm trầm lạnh thấu xương, như thể đã đến với nỗi tận cùng: “Thiên Khải, năm đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Thượng Cổ, có một số việc, ta nên nói cho muội biết.” Tiếng thở dài tan vào trong gió, hai bóng người thấp thoáng biến mất tại phía cực đông nơi hoang mạc của đầm lầy Uyên Lĩnh.
***
Thiên Cung.
Trong hoa viên ở Ngự Vũ Điện. Thiên Hậu đang cẩn thận xem kế hoạch giao chiến của tiên tướng đưa tới. Giao giới hai tộc liên tiếp nổ ra những trận chiến hỏa, Yêu Tộc vốn hung hãn, nếu Tiên Giới không có căn cơ mấy vạn năm nay, sợ đã thất thủ từ lâu.
Nghe thanh âm vấn an của các thị nữ, Thiên Hậu ngẩng đầu, thấy hai đứa con nhà mình vừa mới tới, bà lập tức nở nụ cười tươi: “Cảnh Chiêu, khí sắc của con mấy ngày nay đã tốt hơi nhiều rồi, xem ra quyết định bảo con đi làm chút chuyện quả là đúng đắn.”
Hôm nay, việc lớn nhỏ trong cung đều được Cảnh Chiêu chấp chưởng, tâm tư của nàng chỉ quan tâm duy nhất chuyện giao tranh của hai tộc. Từ sau khi Cảnh Giản không còn ở đây, Thiên Hậu chẳng như ngày trước luôn muốn kéo theo Bạch Quyết và Thiên Khải vào cuộc, bà chỉ mong mỏi có thể bảo vệ hai đứa con của mình mãi luôn hạnh phúc là tốt rồi.
“Trước kia khiến mẫu hậu luôn mệt mỏi, lo lắng, là do Cảnh Chiêu không hiểu chuyện.” Cảnh Chiêu đi lên phía trước, nhẹ nhàng bóp vai cho Thiên Hậu. Mấy ngày nay đã xảy ra nhiều chuyện quá, anh ruột chết thảm, tộc nhân bỏ mạng, khiến nàng trưởng thành không ít.
“Mẫu hậu, tam muội quản lý Thiên Cung rất tốt, người cứ yên tâm là chính. Tất cả tiên tướng đều sẵn sàng nghênh lao ra biên ải rồi, Yêu Tộc không thể chiếm thế thượng phong nổi đâu.” Cảnh Dương khàn giọng nói.
“Có các con, ta tin rằng Tiên Giới sẽ không sao đâu.” Thiên Hậu vỗ về cánh tay của Cảnh Chiêu, vui vẻ hỏi han: “Sao hôm nay hai đứa lại cùng nhau tới thế?”
Cảnh Dương giật mình, nói: “Mẫu hậu, phụ hoàng gọi con với Cảnh Chiêu tới đây, con tưởng người biết chứ.”
Mộ Quang? Vu Hoán ngẩn người, thần sắc hơi ảm đạm, nhưng bà lập tức mỉm cười: “Hẳn là phụ hoàng của các con có việc cần giải thích…” Từ hôm ở núi Thiên Từ tiễn biệt Cảnh Giản, Mộ Quang liền biến mất tăm, xem ra chàng ấy đã trở về rồi.
“Các con đã tới.” Thiên Đế xuất hiện ở trước cửa sân, phân phó với tiên nga bên cạnh: “Mau mang quỳnh lộ lên đi.” Tiên nga vội vã dạ vâng, rời đi.
Thiên Hậu thấy thần sắc y hòa hoãn, mới nhẹ nhàng thở phào, bà tahức mắc: “Mấy hôm nay chàng đi đâu thế? Hiện giờ, Yêu Tộc càng ngày càng khẩn trương, sao chàng lại không toạ trấn ở Thiên Cung chứ?”
“Tùy tiện đi ra ngoài thôi, các con ngồi đi.” Thiên Đế vẫy tay với Cảnh Chiêu và Cảnh Dương.
“Phụ hoàng, quỳnh lộ này mỗi năm chỉ khi thọ yến mẫu hậu mới được lấy ra, sao hôm nay người lại có hứng vậy?” Trăm năm nay, Cảnh Chiêu chưa từng có dịp được quây quần bên gia đình, nội tâm nàng vô cùng vui mừng, dáng vẻ cũng đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.
“Sớm muộn gì cũng phải uống, cần gì phải đợi đến lúc đó.” Thiên Đế cười nói, thấy tiên nga dâng lên quỳnh lộ, bèn tự tay rót ra, khiến ai cũng hơi sững sờ.
“Phụ hoàng... Người...” Cảnh Dương vội tiếp lấy ấm sứ trong tay Thiên Đế, trên mặt lộ vẻ lo lắng.
“Không sao, chúng ta là người một nhà, mà lâu giờ lại không có dịp đối ẩm chung với nhau.” Khuôn mặt Thiên Đế hiền hòa: “Trước khi đại chiến, khó mà có được cơ hội này.” Y nhìn Cảnh Chiêu và Cảnh Dương: “Mới trong một nháy mắt, mà các con đã lớn như thế này rồi, ngày thường ta chỉ lo cai quản Tiên Giới, ấy thế mà không quan tâm các con.”
Hốc mắt Cảnh Chiêu ửng đỏ, Cảnh Dương cũng có chút thổn thức, ấm áp trong lòng. Dù phụ mẫu nhà bọn họ rất tốt, nhưng những khi ở chung với nhau như thế này đều rất hiếm hoi.
Thiên Hậu khẽ đảo mắt, bà bưng chén rượu trên bàn nhấp một miếng, nhìn ba người trò chuyện, khóe miệng không khỏi cười tươi.
Chỉ là, bà bi thương nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh. Nếu Cảnh Giản vẫn còn, liệu sẽ tốt đến dường nào.
Hoàng hôn dần lướt qua, ánh trăng đã treo trên đầu cành. Cảnh Chiêu và Cảnh Dương đã no nê cơm, rượu. Thấy Thiên Đế, Thiên Hậu im ắng ngồi đó, hai người lập tức vội lui ra ngoài.
Đi đến trước cửa hoa viên, bỗng nghe thấy tiếng gọi của Thiên Đế: “Cảnh Dương.”
Cảnh Dương và Cảnh Chiêu đồng loạt quay đầu lại, Thiên Đế nhìn bọn họ, trong mắt hiện sự phức tạp không thôi.
“Con trưởng thành rồi, sau này chăm sóc Cảnh Chiêu thật tốt nhé.”
Cảnh Dương giật mình, vội gật đầu, chưa kịp trả lời thì Thiên Đế đã quay lưng đi, xua tay nói: “Ngày mai mời chúng tiên tới Huyền Thiên Điện, ta có việc cần tuyên bố, các con lui xuống đi.”
Một trai một gái rời đi, trong hoa viên lại khôi phục sự yên tĩnh. Mãi lâu sau, Thiên Hậu mới quay sang Thiên Đế, nói: “Mộ Quang, ngày mai chàng triệu tập chúng tiên, là muốn nói về chuyện khai chiến với Yêu Tộc à?”
Thiên Đế không phủ nhận, cũng không gật đầu.
“Ngày ấy tại La Sát, sao chàng lại không kể cho Thượng Cổ thần quân về chuyện năm đó?”
Thiên Đế không trả lời, chỉ trầm mặc bưng chén rượu.
“Vì Cảnh Giản, còn vì cả Cảnh Chiêu và Cảnh Dương sao?” Thiên Hậu tự giễu, bà bật cười.
“Vu Hoán.” Thiên Đế đột nhiên ngẩng đầu, thần sắc tịch liêu: “Nàng gả cho ta cũng đã sáu vạn năm rồi.”
Thiên Hậu bất ngờ trước câu nói vu vơ của Thiên Đế, lập tức buồn bã nói: “Đúng vậy, đã sáu vạn năm rồi.”
Thời gian thấm thoát trôi mau, ngày ở Thượng Cổ Giới, bà chưa bao giờ nghĩ rằng phu quân sau này của mình sẽ là gã thanh niên cô đơn trong Triêu Thánh Điện kia, ấp ủ một lòng hăng say học tập để làm đế vương nơi hạ giới.
“Năm đó, cám ơn nàng đã lựa chọn ta.” Thật sự ta biết rõ rằng nàng thích Cổ Quân hơn.
Vu Hoán đảo mắt, có chút không được tự nhiên.
“Còn có Cảnh Dương, Cảnh Giản và Cảnh Chiêu nữa. Mỗi đứa đều là niềm kiêu hãnh của ta.”
“Vu Hoán, trước giờ ta vẫn chưa từng nói về chuyện này. Người ta thích không phải vị nữ thần tôn quý nhất của Hậu Cổ Giới, mà là người năm xưa nỗ lực quản lý Triêu Thánh Điện, một Vu Hoán đã từng vui vẻ cả ngày vì câu khen ngợi của Thượng Cổ thần quân.”
Thiên Đế đứng dậy, không hề nhìn về phía Thiên Hậu đang sững sờ mà chậm rãi cất từng bước ra khỏi khu vườn, bước đi nặng nề ngập tràn kiên định.
Vu Hoán, ngày ấy ở La Sát, ta không nói gì hết. Không phải vì ai khác, mà chỉ vì mỗi mình nàng.
Vô luận nàng đã gây ra những chuyện gì, phạm phải lỗi lầm nào, chung quy thì nàng vẫn là thê tử của ta, là mẫu thân của các con ta, ta cược toàn bộ tính mạng cũng phải bảo vệ nàng.
Chuyện năm đó, cho dù không cách nào để cứu rỗi được nữa, ta đành phải dốc sức đền bù thôi.
Thiên Đế biến mất khỏi khu vườn. Thiên Hậu nhìn cửa hoa viên không còn bóng ai, một mình trầm lắng ngồi lại nơi ấy.
Mặt trời lặn tăm, tà dương vất vưởng, trăng non mới nhú.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
***
Thượng Cổ đứng sững trước bức tượng đá, nghe chân tướng trong lời nói của Thiên Khải, vẻ mặt bất phân vui buồn, chỉ đáp lại: “Đây là nguyên nhân Nguyệt Di chết thảm ở hạ giới sao?”
Thiên Khải gật đầu: “Ta không nghĩ Vu Hoán sẽ dẫn bọn họ vào mắt trận. Lúc đó, đại trận đã được bố trí, ta ở cách đó ngàn dặm, tới lúc chạy về đã không kịp. Vu Hoán không biết tung tích, muội lại đóng cửa Thượng Cổ Giới, chờ ta xông vào thì muội tuẫn thế mất rồi. Chích Dương và Bạch Quyết liên thủ phong ấn ta ở núi Tử Nguyệt ở Yêu Giới, ba nghìn năm trước ta mới tỉnh lại.”
“Sao nó lại làm như thế chứ, tại sao vậy? Ta giao Triêu Thánh Điện cho nó, chẳng lẽ là đang đối xử với nó lạnh nhạt sao?” Thượng Cổ quay người, xúc động nói.
“Có lẽ vì lòng người cảm thấy chưa đủ thôi.” Thiên Khải thở dài, Vu Hoán hại chết Nguyệt Di, khiến Thượng Cổ vội vàng đóng cửa Thượng Cổ Giới, lựa chọn tuẫn thế. Chích Dương, Bạch Quyết đau lòng, liên thủ với nhau để phong ấn y ở Yêu Giới. Mặc dù chuyện sau đó thì y không biết, nhưng vì cứu Thượng Cổ trở về, chắc chắn Chích Dương và Bạch Quyết cũng đã chọn từ bỏ đại giới, nếu không thì Thượng Cổ Giới cũng đã không bị cảnh phủi bụi như thế này, những thượng thần kia cũng đã không bị biến mất hết.
Chung quy mà nói, vận mệnh của bốn người họ, mặc dù do mỗi người tự chọn lựa, nhưng đều vì oán niệm nhất thời của Vu Hoán mà gây nên.
“Đi thôi.” Thượng Cổ ngước lên hướng Thiên Cung, hơi hơi híp mắt, trong con ngươi xẹt qua cảm giác tiêu điều. Nàng quay đầu lại, nhìn về chỗ Nguyệt Di một lần nữa, miệng niệm khởi vân quyết, bay ra khỏi phía ngoài đầm Uyên Lĩnh.
Thiên Khải trầm giọng đồng ý một tiếng, theo sau nàng.
Mới ra khỏi đầm lầy, dưới ánh trăng sáng, đã thấy có một ngươi đang đứng dưới cây cổ thụ chờ bọn họ.
Mộ Quang một thân áo bào trắng, đón tiếp cả hai.
Thượng Cổ lười biếng chả thèm nhìn sang, trực tiếp bay ngang qua người y.
“Thần quân.” Thanh âm dập đầu vang lên, mang theo tia khẩn cầu, Thượng Cổ dừng lại.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Thiên Khải than nhẹ, lui sang một bên. Mộ Quang và Vu Hoán đều nhờ một phần công sức dạy dỗ của Thượng Cổ, nói người thất vọng đau lòng nhất, có lẽ không ai qua nổi nàng ấy.
Thượng Cổ quay đầu lại, nhìn thanh niên lúc trước mình ký thác kỳ vọng đang quỳ rạp xuống đất, đè xuống tâm tình trong lòng, nói: “Mộ Quang, chuyện của Vu Hoán, ngươi đã sớm biết ư?”
Mộ Quang gật đầu, tự trách: “Toàn bộ là do thần không…”
Thượng Cổ nhíu mày, phất tay áo cả giận nói: “Mộ Quang, đến ngay lúc này rồi mà ngươi còn muốn gánh thay nó. Sáu vạn năm trước, hai ngươi vẫn chưa phải là vợ chồng, chuyện nó gây ra có liên quan gì tới ngươi không? Nguyệt Di dạy dỗ ngươi vạn năm, ngươi báo đáp tỷ ấy như thế sao?”
Mười mấy vạn năm nay, nàng rất hiếm khi nổi giận. Hôm nay từ mặt Bạch Quyết, sau đó lại biết chuyện Vu Hoán phản bội, hiện tại… thanh niên lúc trước một tay mình dạy bảo lại biến thành bộ dáng thế này, tất cả như khiến Thượng Cổ nhất thời khó thở, luồng thần lực hùng hậu bỗng chốc lóe sáng.
Thiên Khải lo lắng cho thân thể của Thượng Cổ, chỉ thấy nàng nổi giận đùng đùng, nhưng không hề làm gì cả. Luồng thần lực kia rơi xuống người Mộ Quang, Thượng Cổ chỉ giáng xuống một cái tát, cũng đủ khiến y yên lòng rồi.
“Thần quân.” Mộ Quang gục đầu xuống, mặt lộ vẻ đắng chát, trong mắt chất chứa áy náy.
“Làm ra dáng vẻ này làm gì! Bây giờ, con của ngươi còn lớn tuổi hơn cả ta rồi, ta kham không nổi!”
Thượng Cổ thấy y cả buổi không đáp lại, liền tức giận muốn rời đi. Đầu Mộ Quang bỗng đập thình thịch xuống đất, trên trán lập tức xuất hiện vệt máu.
“Thần quân, lỗi lầm của Vu Hoán rất lớn. Dù có trừng phạt như thế nào, kính mong người hẵng phạt lên đầu của thần, miễn cho nàng đừng bị đày đọa vào địa ngục Cửu U.”
Thiên Khải chân thần đã lập nên địa ngục Cửu U, vốn là chốn lạnh giá nhất thế gian, giam cầm trong đây trọn đời khó lòng siêu sinh.
Thiên Khải xùy cười một tiếng: “Ngươi đoán thật chính xác, ta cũng đang có ý định này.”
Thượng Cổ quan sát Mộ Quang dập đầu, trầm mặc không đoái hoài, nhưng y lại không hề dừng lại. Mãi đến nửa ngày sau, khi Thiên Khải hơi dè chừng trước dòng máu tươi lênh láng trước trán của Mộ Quang, Thượng Cổ mới la lên: “Mộ Quang!”
Thanh âm lạnh lẽo vang lên mãnh liệt, Mộ Quang ngẩng phắt đầu dậy, đột nhiên bắt gặp sắc mặt vô cảm của Thượng Cổ, đột nhiên ngơ ngẩn.
“Vu Hoán gả cho ngươi sáu vạn năm, bên ngươi bầu bạn, vì ngươi sanh con dưỡng cái, ngươi bảo vệ nó là điều không hề sai.”
Nét trầm trong đôi mắt nàng ngày càng rõ dần, cuốn lại thành cơn thịnh nộ.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Ngươi tưởng tượng được không? Sáu vạn năm nay, nó ngồi trên mây cao, hưởng lấy những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian, bên cạnh ngươi kết duyên vợ chồng, con cái đuề huề. Còn Nguyệt Di thì phải cầm cự trong chốn hoang mạc này, không hề nghỉ ngơi.”
“Ta và Nguyệt Di tận tâm dạy bảo ngươi vạn năm, là mong ngươi có thể trở thành một vị đế vương được tôn sùng khắp Tam Giới Cửu Châu, chứ không phải kẻ đang hèn mòn quỳ dưới đây xin ta tha thứ vì cái tội lỗi ác nghiệt đấy!”
“Ngươi thật sự khiến ta thất vọng!”
Thượng Cổ phất áo, nàng bỏ lại một câu dứt khoát rồi quay người rời đi.
Mộ Quang kinh ngạc nhìn bóng lưng biến mất của nàng, khóe miệng đắng chát đanh lại.
Nửa ngày sau, Kim Diệu tiên quân ẩn một bên, bước ra từ sau cây cổ thụ, hắn nâng Thiên Đế dậy, thở dài nói: “Bệ hạ, ngài việc gì mà phải…”
Thiên Đế ngước về hướng Thiên Cung xa xăm: “Kim Diệu, năm xưa khi còn trong thời thượng cổ, mấy tiểu tiên khác luôn cho rằng thần quân lạnh lùng xa cách, kỳ thật tính cách của ngài ấy rất dễ xúc động. Nếu ta khiến ngài ấy thất vọng nhiều hơn, có lẽ ngài ấy sẽ không còn thương tâm nữa, huống chi, Thượng Cổ thần quân biết rõ, thật ra ta đang cầu xin cho Vu Hoán.”
“Bản đế có phải rất ích kỷ hay không, biết rõ nàng ấy gây ra tội lớn, vậy mà lại đẩy Thượng Cổ thần quân vào thế khó xử.”
Hốc mắt Kim Diệu ửng đỏ, ngậm ngùi: “Bệ hạ, ngài thật sự muốn làm như thế sao? Bây giờ, Yêu Hoàng đang từng bước ép sát, sao Tiên Giới có thể thiếu ngài đây?”
Thiên Đế vỗ vỗ tay của hắn: “Phượng Nhiễm còn có thể làm tốt hơn trẫm nữa.” Y cầm tấm ngự bài được đúc từ Thanh Long Khí, giao lại cho Kim Diệu, thấp giọng dặn dò: “Mang ngự bài của trẫm về, như thế sẽ không có kẻ nào dám cản trở vị trí của cô ấy.”
“Bệ hạ…” Thấy Thiên Đế quay người như muốn rời đi gấp, Kim Diệu thượng quân không biết nên giữ y lại như thế nào. Hắn vội la lên: “Nếu như Phượng Hoàng ngày mai không tới, thì Tiên Giới phải làm sao đây?”
Thiên Đế dừng bước, trực tiếp điều mây bay lên trời, thanh âm mơ hồ vọng lại từ không trung.
“Kim Diệu, cô ấy sẽ đến. Từ nay về sau, Phượng Nhiễm sẽ trở thành tân chủ của Tiên Giới, ngươi nhớ phải phụ tá thật tốt vào.” Vì Cảnh Giản, Phượng Nhiễm chắc hẳn sẽ xuất hiện.
Mộ Quang rủ mắt nhìn xuống cảnh giới Thương Khung, tựa hồ đang dõi theo mười bức tượng đá sừng sững đứng trong hoang mạc. Đôi mắt ánh lên sự chờ mong khi tia nhìn của y đặt trên người nữ thần quân nọ, âm thanh ẩn chứa sự vui mừng khó phát hiện, khẽ lụi dần theo cơn gió.
***
Tia nắng ban mai dần dần le lói, xuyên chiếu rọi qua chín tầng mây. Thiên Môn to lớn hùng vĩ đã gần ngay trước mắt, Thượng Cổ đứng giữa không trung, trầm ngâm dõi về hướng cánh cổng Thiên Môn.
Thiên Khải nhìn theo, lên tiếng nói: “Thượng Cổ…”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Thiên Khải, tính tình Nguyệt Di vốn cao ngạo, sống nhiều năm như thế, chỉ thu nhận mỗi Mộ Quang làm đệ tử. Chữ trên Thiên Môn là do chính tay tỷ ấy tự đề, còn nói là làm quà xuất sư cho Mộ Quang.”
“Thượng Cổ, Mộ Quang hắn…”
“Ta biết, hắn cố ý làm. Ta ghét nhất loại người gì, hắn cũng biết rõ.” Thượng Cổ khựng lại một chút, trầm thấp giọng nói: “Chỉ là, sai lầm lần này của Vu Hoán quá lớn.”
Nàng dừng nói, cất bước về phía Thiên Môn, nhưng đột nhiên nhăn mặt lại.
Một hồi chuông vọng đến từ Thiên Cung, tiếng rồng ngâm uy nghiêm văng vẳng phía chân trời, nhanh chóng truyền ra khắp tứ hải.
“Có chuyện gì vậy?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Đây là tiếng chuông Long Đế, chỉ vang lên vào dịp hành hương mười năm một lần.” Thiên Khải nhìn về Thượng Cổ, y cau mày: “E là Tiên Giới đã xảy ra đại sự.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thượng Cổ
Chương 86
Chương 86