Quyền đầu xuất - Lưu Đạo Liệt Tử
Quang ảnh hiện - Lưu Ngọc hết hồn
*
Đệ tử chính thức của Thiên Kiếm Tông lại bị một gã đệ tử tạp dịch giẫm đạp dưới lòng bàn chân, việc này khác nào một gã vương gia bị tên chăn ngựa giày xéo?
Lưu Ngọc vô cùng xấu hổ và giận dữ ho lên một tiếng, miệng phun ra một búng máu tươi.
“Diệp Vân, ngươi chớ làm xằng làm bậy. Đệ tử tạp dịch dám giết chết đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Tông sẽ bị truy sát không cần hỏi nguyên do.” Lưu Đạo Liệt khẩn khoản nói với Diệp Vân. Hắn biết, nếu Lưu Ngọc xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở nơi này thì hắn cũng khó thoát tội, chắc chắn bị ném vào Linh Thú Tháp.
“Vô dụng thôi.”
Lưu Ngọc đang nằm bẹp dưới chân Diệp Vân nở nụ cười hung ác, gầm gừ: “Ngươi dám làm chuyện này sao? Ta mà bẩm báo lên trên thì không ai cứu được ngươi.”
Mọi người đứng ở xung quanh nghe Lưu Ngọc gầm gừ thì đều khiếp sợ, chỉ có Diệp Vân vẫn cười lạnh lùng, tăng thêm sức nặng xuống lòng bàn chân đem đầu Lưu Ngọc ấn sâu vào trong bụi đất.
“Ngươi thử nói xem, nếu ngươi chạy đi khắp nơi rêu rao chuyện một gã đệ tử của Thiên Chúc Phong bị đệ tử làm tạp dịch ở nơi hái thuốc này đánh cho thành bộ dạng như bây giờ thì người mất mặt sẽ là ai? Người của Thiên Chúc Phong biết được sẽ trách phạt ngươi hay ta?”
Lưu Ngọc đang gào thét nghe thấy vậy thì vội im bặt.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này hắn ở Thiên Chúc Phong sẽ không còn tiền đồ gì nữa, mọi người cũng sẽ xem thường hắn, nói không chừng còn bị mấy vị sư thúc, sư bá an bài tới nơi hiểm ác thì cái mạng nhỏ của hắn tiêu rồi.
“Không liên quan tới ngươi, chuyện vừa rồi đều là do chúng ta mà ra cả. Lưu Ngọc cũng không phải bị ngươi đả thương, mà chỉ vì hắn muốn biểu diễn vũ kỹ cho chúng ta xem, trong lúc sơ ý tẩu hỏa nhập ma trọng thương đó thôi. Tất cả mọi người nói xem, có đúng như vậy không?” Lo lắng cho tính mạng bản thân, Lưu Đạo Liệt đã không còn giữ được phong thái cao ngạo như bình thường, bỏ cả liêm sỉ kêu to.
“Thật vậy sao?” Diệp Vân nheo mắt, nhếch miệng cười.
“Không sai! Không sai! Sự thực đúng là vậy, mọi người ở đây đều thấy và có thể làm chứng.” Toàn thân Lưu Đạo Liệt run lên.
“Đúng, chính là như vậy.” Đám đệ tử tạp dịch đứng xung quanh đã khôi phục tinh thần, đồng thanh hô lớn.
“Nếu đã dễ bị tẩu hỏa nhập ma như vậy thì sau này nhất định phải cẩn thận, không có việc gì thì nên ở Thiên Chúc Phong mà luyện chế đan được, không nên tới nơi này.” Diệp Vân nói xong, nhấc chân lùi lại mấy bước.
Lưu Ngọc được đám xu nịnh đi theo nâng dậy, khóe miệng và vạt áo loang lổ vết máu căm tức nhìn Diệp Vân như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Diệp Vân căn bản không thèm để ý. Trong mắt hắn, Lưu Ngọc đã không còn xứng làm địch thủ. Hắn ngước nhìn về đỉnh núi khuất trong sương mù phía xa xa thầm nghĩ. “Đám Lưu Ngọc đã không phải đối thủ của ta, lần khảo hạch đệ tử ngoại môn tới đây, nếu không có bất ngờ nào thì ta chắc chắn sẽ vượt qua.”
Diệp Vân đang nghĩ bất chợt quay đầu, một đạo ánh sáng từ trước mặt hắn phóng thẳng leen trời phát ra tiếng rít chói tai. Trong chớp mắt, pháo hoa bảy màu từ trên không trung nở rộ hóa thành từng chùm chậm rãi rủ xuống, màu sắc vô cùng đẹp mắt.
“Sư huynh, ngươi định làm gì?” Lưu Đạo Liệt hoảng sợ hô lên.
“Các ngươi nghĩ chỉ dùng mấy câu nói ấy mà có thể cho qua chuyện này hay sao? Đừng hòng, sư huynh chưởng quản luật lệ của tông môn không đời nào nghe lời các ngươi.” Trong mắt Lưu Ngọc lóe lên khoái ý.
Bốn xung quanh đang nhốn nháo bỗng lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại tiếng gió thổi lá cây sào sạo. Sau đó, đám đệ tử tạp dịch đang đứng quanh đấy như chim sợ cành cong cuống cuồng chạy trốn.
Hiện trường chỉ còn lại Thẩm Mặc vẻ mặt đầy khiếp sợ nhưng ánh mắt chứa đầy sùng kính và kiên định bước tới bên cạnh Diệp Vân.
“Thì ra, chưởng quản luật lệ của tông môn ở nơi này với hắn đều là cá mè một lứa cả sao.” Diệp Vân nghĩ tới chuyện này thì vô cùng ngạc nhiên, sau đó lửa giận bừng bừng thiêu đốt toàn thân, xộc thẳng lên đầu.
“Ngươi cuối cùng cũng chỉ là một gã đệ tử tạp dịch giống như loài heo chó hay cỏ rác mà thôi.” Lưu Ngọc đưa tay lấy ra hai khỏa đan dược bỏ vào trong miệng, tay trái hắn xuất hiện hai khỏa trung phẩm Linh Thạch.
Hắn lo sợ Diệp Vân có thể giết mình nên cố kéo dài thời gian, chỉ cần khoảng thời gian đủ để uống cạn một nửa chén trà là người của Tông Luật Điện sẽ đến, lúc đó Diệp Vân phải chết không thể nghi ngờ.
Lưu Đạo Liệt xanh lét mặt mày, tức tốc chạy trốn. Thực lực của Diệp Vân hắn rất rõ. Mấy ngày trước còn chưa đột phá đến Luyện Tạng cảnh tứ trọng đã khiến hắn sống dở chết dở. Với tu vi hiện giờ của Diệp Vân thì hắn không thể nào ứng phó nổi. Chưa tới mấy hô hấp là có thể mang hắn ra mà chém giết rồi.
Tu tiên giả trên thế gian vốn đều là những vì tinh tú, một khi trở thành Tiên lòng liền mang thiên địa mà thương xót tới chúng sinh mới phải, nhưng trước mắt thì sao? Những điều mắt thấy đều là bất bình, hắc ám. Chẳng lẽ Thiên Kiếm Tông lớn như thế lại không có nổi một vị Tiên sư trong sạch thuần khiết, mà chỉ toàn lừa gạt cùng những dạng chó lợn hay sao?
Hỏa khí ngày một bốc cao trong lòng Diệp Vân, khiến hắn mơ hồ cảm thấy khí tức của vầng sáng hai màu đen trắng, thậm chí trong mắt còn mờ mờ hiện ra hai đạo quang diễm hai màu.
Trong chốc lát, hắn như cảm nhận được tâm ý của hai thân ảnh ấy, đứng trước thủy triều kim giáp mà vô cùng lạnh lùng, băng lãnh. Mọi vật xung quanh như không còn tồn tại.
“Uỳnh!” Sát khí lạnh thấu xương từ thân thể Diệp Vân tỏa ra.
“Mau ngăn hắn lại!” Lưu Đạo Liệt vẫn còn hoảng sợ vội kêu lên, nhưng rất nhanh sau đó hắn cảm thấy có điều khác thường, hô hấp bỗng nhiên dừng lại.
Thân ảnh Diệp Vân lướt tới trước mặt hắn trong tích tắc, một đạo quyền ảnh đã đánh trúng lồng ngực hắn.
Răng rắc!
Âm thanh của xương gẫy giòn tan vang lên, Lưu Đạo Liệt thấy thân thể như que đũa bị bẻ gãy làm đôi. Linh Lực từ Diệp Vân tràn vào cơ thể hắn điên cuồng tàn sát bừa bãi. Nội tạng hắn đã trải qua rèn luyện không chịu nổi một kích này như muốn vỡ nát.
Thân thể Lưu Đạo Liệt bắn ngược trở lại. Trong lòng trào lên một nỗi oán hận không nguôi!
Oán hận! nhưng đã không còn kịp nữa.
“Các ngươi xem chúng ta như bầy heo chó thì hôm nay ta cũng giết các ngươi như giết một bầy heo chó.” Sau khi một kích giết chết Lưu Đạo Liệt, ánh mắt Diệp Vân dừng lại trên người Lưu Ngọc.
“Diệp sư huynh, đi mau!” Thẩm Mặc đứng phía sau vội hô lên. “Bây giờ huynh chạy còn kịp, sư thúc sư bá của Tông Luật Điện mà tới bây giờ, sẽ mang hai người bọn hắn về chữa thương nên không đuổi theo huynh. Nếu huynh giết chết bọn họ rồi, đám người kia sẽ truy sát không tha cho huynh đâu.”
Thẩm Mặc tuy còn nhỏ tuổi, trong thời khắc quan trọng này vẫn tỏ ra không nao núng sợ hãi, rất nhanh tìm cách ứng biến.
Diệp Vân nghe lời chỉ lắc đầu cười cười.
Thiên Kiếm Tông là tồn tại thế nào chứ? Đệ tử của Tông Luật Điện là hạng người gì? Tuy Thẩm Mặc mới nhập môn còn không biết nhưng hắn lại rất rõ rằng. Dù thực lực hắn có tăng lên mấy lần thì lúc này cũng không phải đối thủ của bọn họ.
“Thẩm Mặc, ngươi nhất định phải sống lâu hơn.” Diệp Vân xoay người, không để cho Thẩm Mặc kịp tra lời liền xuất ra một quyền.
Âm thanh trầm đục vang lên, Thẩm Mặc trúng một quyền ngất xỉu, toàn thân bay xa tới mấy mét.
“Lưu Ngọc, ngươi cũng không trốn thoát.”
Thời khắc này chính là thời khắc sinh tử, suy nghĩ đã thông suốt khiến Diệp Vân cảm thấy rất hài lòng, trong lòng vô cùng khoan khoái dễ chịu. Trong cơ thể, hai vầng sáng màu đen và trắng lại lóe lên. Một cảm giác tức giận không hiểu từ đâu xuất hiện bao phủ lấy Lưu Ngọc.
Toàn thân Lưu Ngọc giống như bị cự thú nuốt chửng, thân thể không tự chủ được run rẩy đứng lên. Mồ hôi từ da thịt thấm ra ngoài khiến hắn không thể nào cử động.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thế Giới Tiên Hiệp
Chương 8: Liều mình
Chương 8: Liều mình