DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]
Chương 62: - Ta muốn thăng quan

Mộ Cửu nhớ Lâm Kiến Nho đã từng nói, muốn có nơi ở độc lập, chỉ cần thăng thành Bách Phu Trưởng là được!

Mà Bách Phu Trưởng là chức quan thấp nhất trong Thiên Binh Doanh, nàng chỉ cần nghĩ cách lập một đại công, thăng chức thành Bách Phu Trưởng chỉ là chuyện trong tầm tay!

Chỉ cần thăng lên thành Bách Phu Trưởng là đã có thể có một nơi ở độc lập, không cần lo lắng đến uy tắc, đừng nói đến một người Lục Áp, ngay cả thu nhận giúp đỡ mười người cũng có thể!

Mà cho dù không phải vì Lục Áp, với đạo đức của đám người Dư Tiểu Liên này, nàng cũng tuyệt không muốn ở lại!

Nàng nên vì mình mà tranh thủ phúc lợi!

" Đại nhân!" Nàng nhảy dựng lên, " Ta muốn thăng lên làm Bách Phu Trưởng!"

" Ngươi muốn thăng lên làm Bách Phu Trưởng?" Lưu Tuấn nheo mắt lại, " Ngươi thăng thế nào?"

" Ta có thể phá án, có thể lập công nha!" Mộ Cửu phấn chấn cực kì, " Nếu ta có thể phá được một vụ án mạng của Thần tộc, đại nhân có thể hứa cho ta thăng lên làm Bách Phu Trưởng không?"

" Án mạng? Nói thì dễ, ngươi nghĩ có là có thể có sao?" Lưu Tuấn không khách khí chút nào giội cho nàng một gáo nước lạnh.

" Mặc kệ có hay không có, chỉ cần ngài nói có đồng ý với ta không là được! Chỉ cần ta có thể phá án, ngài sẽ thăng quan cho ta, được không được không được không?"

" Chuyện như vậy làm sao có thể tùy tiện đáp ứng?" Lưu Tuấn nói, " Để xem độ nghiêm trọng của vụ án đó đã!" Chuyện thăng quan có thể chỉ bằng câu nói của nàng mà cam kết được sao?

Mộ Cửu đáp: " Hồ tộc ở Thanh Khâu bị người ta ám sát, chết ba Cửu Vĩ Hồ, mất vài món pháp bảo, đồng thời hồ đan của Tứ hoàng từ Hồ Cung cũng bị đoạt mất, như vậy đã đủ nghiêm trọng chưa?"

Nàng vừa nói những lời này, những người đứng trong sân lập tức kinh hãi.

Ngay cả ánh mắt của Lục Áp cũng biến thành trầm ngưng.

Lưu Tuấn nhíu mày: " Ba Cửu Vĩ Hồ bị gϊếŧ ở Thanh Khâu? Thế là sao?"

Mộ Cửu ho khan một tiếng, nói: " Vừa rồi, khi đang trên đường về Thiên Đình, tiểu nhân tình cờ gặp được một Cửu Vĩ Hồ, nàng ta vừa nhìn thấy Lâm Kiến Nho liền không nói lời nào mà muốn mạng của hắn. Sau đó, chúng ta hỏi chuyện một chút, hóa ra Thanh Khâu xảy ra đại án, họ không chỉ bị mất pháp khí quan trọng, hơn nữa còn có ba Cửu Vĩ Hồ bị gϊếŧ, hung thủ gây án vô cùng ác độc."

" Hồ tộc Thanh Khâu vô cùng giận dữ, đang đi khắp nơi tìm kiếm hung thủ. Hơn nữa, họ liền mặc kệ đúng sai phải trái ra tay bắt người gϊếŧ người, lần trước cũng đã bị tiểu nhân bắt gặp. Không bằng đại nhân giao vụ án này cho tiểu nhân, nếu tiểu nhân có thể làm tốt, có thể được thăng lên làm Bách Phu Trưởng không?"

Vụ án lớn như vậy, nàng vốn không nghĩ tới chuyện bản thân sẽ làm, chỉ định nói cho Lưu Tuấn biết để hắn xử lí mà thôi. Tuần Sát Ty có một nhóm người chuyên phá án, một là chuyện này không tới phiên nàng, hai là nàng cũng không có hi vọng. Người sát hại hồ ly là đệ tử Xiển giáo, nàng không trêu chọc nổi. Thế nhưng hiện tại, để ra khỏi cái tiểu viện này, nàng sẽ bất chấp tất cả!

Mặc kệ Lục Nhai có được lưu lại hay không, nàng đều tuyệt đối không muốn ở cùng một chỗ với đám người Dư Tiểu Liên và Dương Vận kia nữa!

Trường Diễn Tinh Quân chắc chắn sẽ không điều nàng ra ngoài, nàng cũng chỉ có thể nắm lấy cơ hội này, tự mình tranh thủ mà thôi!

" Có chuyện như thế?" Lưu Tuấn vô cùng nghiêm túc, mấy người Trường Diễn Tinh Quân cũng đều vây quanh, " Tại sao Thanh Khâu không cho người đến báo án?"

" Đại nhân có lẽ là đã quên, Thanh Khâu thân là Thần tộc thượng cổ, có thế lực có thực lực, sao có khả năng đi báo cáo như người bình thường? Không lừa gạt đại nhân, Cửu Vĩ Hồ chúng ta gặp ra tay với Lâm Kiến Nho, chính là bởi có người ở nhìn thấy đệ tử Xiển giáo xuất hiện ở Thanh Khâu, hơn nữa còn từng ngộ hại người ta."

" Vì lẽ đó, họ hễ gặp đệ tử Xiển giáo là sẽ ra tay gϊếŧ chết, vừa rồi tiểu nhân và Lâm Kiến Nho định đến báo án với đại nhân, nhưng đại nhân lại đang ở nơi này. Tiểu nhân cảm thấy án này nhất định phải xử lí, hơn nữa phải xử lí rất nhanh, nếu không chắc chắn sẽ thành đại loạn!"

Đây cũng không phải chuyện giật gân gì, hai bên thế lực Thanh Khâu và Xiển giáo đều không thể khinh thường, Thanh Khâu tuy rằng ít người, thế nhưng Thần tộc thượng cổ vẫn luôn đoàn kết, quan hệ ổn định, chỉ cần trong tộc xảy ra chuyện liền chắc chắn sẽ không bàng quan. Xiển giáo chỉ cần phản kháng, như vậy tất thành tư thế ác chiến, cho đến lúc này, không ai có thể không để ý đến.

Không có ai phủ nhận lời nói của nàng.

Tình huống như thế rất dễ dàng có thể đoán trước được, nếu nói chuyện của Phạm Khâu Sơn trước đó là chuyện đỏ, kéo đến Thanh Khâu, sự tình tuyệt đối không còn nhỏ nữa.

Lục Áp tự nhiên hỏi: " Nàng có bị thương không?"

" Không." Mộ Cửu nhìn A Phục, " Là A Phục cứu ta. Cửu Vĩ Hồ kia thấy A Phục là Bạch Hổ, thả chúng ta ra."

Lưu Tuấn đưa mắt nhìn sang Lâm Kiến Nho, Lâm Kiến Nho tựa như đang xuất thần, nửa ngày mới ngẩng đầu lên nói: "Mộ Cửu nói không sai. Cửu Vĩ Hồ đó đúng là nói như vậy."

" Lại là Xiển giáo!" Lưu Tuấn ngồi yên trên ghế, cau mày.

" Thanh Khâu cũng xảy ra vấn đề rồi? Làm sao có thể trùng hợp như thế!" Thượng Quan Duẩn lúc này cũng vỗ cánh, chui đầu ra từ sau lưng Mộ Tiểu Tinh, " Hơn một nghìn món pháp khí của chúng ta vẫn chưa tìm ra được đâu! Nói không chứng, đó cũng là do người của Xiển giáo gây ra!"

Mộ Cửu liếc mắt nhìn hắn.

Lưu Tuấn trầm ngâm một lát, cau mày hướng về phía Mộ Cửu: " Ngươi đem ngọn nguồn nói lại cho ta một chút!"

Mộ Cửu liền kể lại toàn bộ sự tình lúc nàng gặp phải Cửu Vĩ Hồ kia dưới nhân gian cho hắn. Kể xong, nàng lại nói: " Theo ý tứ của Cửu Vĩ Hồ đó, Hồ Vương Thanh Khâu lần này vô cùng giận dữ, Xiển giáo đương nhiên cũng sẽ nhận được tin tức. Lần này không thể để chuyện tiếp diễn như cái chết của Thanh Xà tinh như vậy, nhất định phải điều tra tới cùng!"

Lưu Tuấn liếc nhìn nàng, không để ý tới, tiếp tục trầm tư.

Mộ Cửu thỉnh thoảng lại lảm nhảm: " Đại nhân..."

Lưu Tuấn quay mặt nhìn nàng: " Ngươi nói vụ án này rất quan trọng, ngươi có năng lực gì để giải quyết nó?"

" Đại nhân cứ tin vào ta!" Mộ Cửu vội vàng trả lời, " Coi như ngài cho ta một cơ hội kiểm nghiệm trình độ dùng binh của ngài đi. Nếu như ta thật sự có thể giải quyết, không chỉ có lợi đối danh dự Thiên Đình, mà còn có lợi cho cả danh tiếng của ngài nữa."

" Đại nhân." Lưu Tuấn còn chưa nói, Lâm Kiến Nho cũng đi tới, " Tiểu nhân đồng ý hiệp trợ Mộ Cửu điều tra vụ án này."

Lục Áp liếc hắn một cái, trong mắt có sự xem thường. Hắn có thể giúp đỡ? Chứ không phải sẽ gây cản trở sao?

Bỗng nhiên, hắn phát hiện tay áo mình giật giật, cúi đầu vừa nhìn, hóa ra là Mộ Cửu đang tha thiết mong chờ nhìn hắn. Vốn hắn không muốn dính líu đến việc này, chỉ muốn phất tay gọi mây đến bay đi mất, nhưng một cái kéo này lại khiến hắn không còn gì để nói, quên đi, nàng đáng thương như vậy, hắn nhịn. Nếu nàng có thể thăng chức rồi rời khỏi nơi này, trong tương lai, sau khi hắn rời đi cũng sẽ không phải lo lắng chuyện gì nữa.

Vì thế, hắn liền cố hết sức mà nói rằng: " Tuy ta không phải người của Thiên Binh Doanh, nhưng ta cũng đã đi qua Thanh Khâu vài lần, cũng có thể giúp đỡ."

Lưu Tuấn trầm ngâm không nói, một lát sau lại nhìn Mộ Cửu: " Ngươi thật sự muốn nhận vụ án này?"

" Muốn!" Nàng lớn tiếng đáp lại, " Đặc biệt muốn!"

Dương Vận và Dư Tiểu Liên đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng. Bất đắc dĩ, đây là chuyện trong nha môn nhà người ta, họ không có cách nào xen mồm, chỉ có thể kìm nén.

pW

Đọc truyện chữ Full