DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]
Chương 92: - Chê ta thiếu thịt?

Cung điện phía sau thạch đỉnh hoàn toàn được mở, mười danh thủ cầm bảo kiếm bước ra, phân chia đứng gác hai bên cổng điện. Bên phải cổng điện đặt một chiếc trống so với bàn tròn còn lớn gấp đôi cùng một tay trống Cửu Vĩ Hồ cao như núi Thái Sơn, tiếng trống vang lên kinh thiên động địa!

Chỉ trận chiến mà cũng không phải chiến này cũng đã khiến người ta hụt hơi ba phần. Cơ Mẫn Quân tuy có xuất thân hoàng tộc nhưng đến nơi này liền lập tức như biến thành nhà quê lên tỉnh, hai tay không biết nên buông hay nên nắm, trước kia nàng ta còn tưởng Thanh Khâu chỉ là một nơi hoang dã, bây giờ đến mới biết, đúng là so với Tử Cưu quốc của họ còn lớn hơn vài phần!

Bước vào trong điện, nhìn thấy rất nhiều bảo vật kì lạ không biết tên, khung đỉnh chạm trổ tinh tế, còn có tượng điêu khắc các loại thần thú tứ phương, Hoa Thanh cũng không khỏi túc nhan, chắp tay cúi người với Hồ Vương đang ngồi cao cao tại thượng: " Tử Cưu quốc Minh Nguyên Tông chủ Hoa Thanh bái kiến Hồ Vương." Nói rồi, hắn thuận tiện liếc về phía ba người Mộ Cửu đứng một bên xem kịch.

Mộ Cửu nghe được ba chữ Minh Nguyên Tông liền không khỏi cả kinh, Minh Nguyên Tông không phải chính là sư môn của Lâm Kiến Nho hay sao? Tại sao lại là họ? Lâm Kiến Nho đâu? Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn sang, Lâm Kiến Nho còn chưa thấy đã thấy một khuôn mặt quen thuộc, chính là người từng có tranh chấp với nàng ở Nam Thiên Môn, Lương Thu Thiền!

Quả nhiên là họ!

Nói như vậy, Lâm Kiến Nho vội vàng chạy về sư môn hẳn là vì việc này!

Lúc này, Lương Thu Thiền cũng nhìn thấy nàng, nhưng chỉ hơi kinh hãi một chút, sau đó liền bình tĩnh lại. Nàng ta trừng nàng một chút, đưa tay lên cầm chắc thanh kiếm đeo bên thắt lưng.

Chẳng lẽ định đánh nhau với nàng ở đây?

Nàng quyết định không thèm để ý đến nàng ta nữa, quay đầu lại nhìn Lục Áp, vẻ mặt hắn cao thâm khó dò, không biết đang suy nghĩ gì. Nhưng khi ánh mắt nàng vừa chiếu qua, hắn liền chậm rãi đưa tay ôm lấy eo nàng kéo đến bên cạnh, sau đó quay đầu nhìn xuống phía dưới.

Khuôn mặt Mộ Cửu lập tức đỏ bừng, ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn lại đang làm cái gì?

Lục Áp cũng bất động thanh sắc, thậm chí ngay cả tầm mắt cũng không thèm dời đi, chỉ nhẹ nhàng nói bên tai nàng: " Ở Bắc Minh có một loại cá chép tên là Kim Ban Hoa, rất giàu dinh dưỡng, khi nào về ta sẽ chuẩn bị cho nàng vài món để ăn, bồi bổ cơ thể."

Mặt Mộ Cửu như có thể nhỏ ra cả máu.

Hắn là đang chê nàng thiếu thịt sao?

Không đúng! Nàng nhiều thịt hay ít thịt thì mắc mớ gì đến hắn!

Suy nghĩ một chút, Mộ Cửu chậm chạp di chuyển ra xa khỏi hắn, miễn cho bản thân bị lây bệnh thần kinh.

Trong khi nàng và Lục Áp đang mập mờ đùa nghịch với nhau, Hồ Vương đã hừ lạnh, lên tiếng. Trước khi Hoa Thanh đạo nhân tiến vào, lão đã vận linh lực chữa lành vết thương, uy nghiêm nhìn qua cũng được khôi phục một chút.

" Không biết các ngươi tới tìm lão phu là có chuyện gì?"

" Chúng ta muốn gặp Mộ Dung Liễu Diệp!" Cơ Mẫn Quân giành quyền đáp lời trước, " Lâm Tiếp của Minh Nguyên Tông chúng ta đã chết trên tay nàng ta, ta muốn trực tiếp hỏi xem cuối cùng Minh Nguyên Tông và nàng ta có thù oán gì, cùng Thanh Khâu của các ngươi có thù oán gì!"

" Ngươi có chứng cớ gì chứng minh là do tiểu nữ gây nên?" Hồ Vương hừ lạnh một tiếng.

" Chỉ bằng cái này!" Cơ Mẫn Quân giơ lên một túm lông hồ ly, cắn răng nói, " Trước khi chết, bên gối Lâm Tiếp lưu lại một túm lông hồ ly, nếu Hồ Vương có thể chứng minh túm lông này không phải của Mộ Dung Liễu Diệp, Cơ Mẫn Quân ta sẽ lập tức rời khỏi đây, hơn nữa còn sẽ nhận lỗi với Thanh Khâu!"

Hồ Vương nhìn túm lông màu đỏ trong tay nàng ta, lông mày không khỏi nhíu lại. Vừa nhìn kĩ hơn, sắc mặt lão cũng trở nên ngưng trọng, Cửu Vĩ Hồng Hồ trong thiên hạ này không nhiều, màu lông của nữ nhi đương nhiên lão cũng sẽ không thể không nhận ra. Túm lông này không phải đồ giả!

" Liễu Diệp đâu?" Lão hỏi.

Thị vệ thiếp thân của lão báo cáo: " Thưa, đế cơ đang trên đường về."

Hồ Vương trầm ngâm.

Cơ Mẫn Quân nhìn ra một chút đầu mối, thấy thế liền thích thú nói: " Mộ Dung Liễu Diệp vô cớ sát hại phu quân của ta, hôm nay vô luận thế nào Hồ Vương cũng phải cho ta một lời giải thích!"

Hồ Vương trầm mặt nhìn về phía nàng ta, khinh khỉnh lên tiếng: " Thanh Khâu gϊếŧ không ít đệ tử Xiển giáo, chuyện này không sai, thế nhưng không phải đệ tử Xiển giáo các ngươi cũng đã gϊếŧ người của Thanh Khâu sao? Hiện tại hung thủ hành hung còn chưa tìm được, miệng ngươi đã oang oang kêu bản thân mình vô tội, làm sao ta biết được chuyện này không phải do các ngươi gây ra? Ngươi muốn đòi lẽ phải, trước tiên phải chứng minh được các ngươi không phải hung thủ đã."

Cơ Mẫn Quân cứng người.

Mộ Cửu đánh giá họ một lúc, sau đó đi đến trước mặt Cơ Mẫn Quân, hỏi: " Làm sao các ngươi có thể khẳng đinh chuyện này là do Liễu Diệp Đế Cơ gây ra? Coi như các ngươi lấy được hồ mao, tại sao có thể khẳng định được chính là do nàng?"

Cơ Mẫn Quân thấy nàng chỉ là một tiểu nha đầu non choẹt, không thèm để nàng vào trong mắt, hừ một tiếng: " Ta không nói chuyện với ngươi."

Lục Áp đứng phía trên nghe vậy liền cười lạnh: " Vậy ngươi cũng khỏi cần nói tiếp luôn đi. Nàng chính là tiên sai được Tuần Sát Ty Thiên Đình phái tới để điều tra vụ án, nếu không phải do nàng, e là các ngươi hôm nay ngay cả cái cửa này cũng không tiến vào nổi đâu."

Đám người Minh Nguyên Tông đều nhìn sang.

Lục Áp không tránh không né, một thân tia bảo không gió mà bay, trong đôi mắt như có ngàn vạn ánh sao hội tụ, người như vậy, mặc dù chỉ đứng trong một góc, mặc dù không có ý định mở miệng nói chuyện cũng không có cách nào khiến người ta lơ là.

Lời nói của hắn càng khiến cho Cơ Mẫn Quân chấn động, nàng ta tuy thường ỷ vào thân phận hoàng tộc tại Nhân giới mà mắt cao hơn đầu, cũng bởi có hậu đài nên mới dám đến Thanh Khâu náo loạn, nhưng đối với Thiên Đình vẫn tồn tại vài phần sợ hãi, nếu không cũng không bởi việc có mấy đệ tử gia nhập Thiên Binh Doanh mà nóng lòng.

Nàng ta mím chặt môi, đánh tan vài phần lệ khí, bất đắc dĩ làm một cái lễ với Mộ Cửu, sau đó nói: " Phu quân của ta cùng tam sư huynh đã qua đời chính là do bị con Hồng hồ ly đó đả thương, chính miệng phu quân ta đã nói vậy sau khi trở về! Đệ tử môn hạ ta cũng có người chính mắt nhìn thấy nàng ta nói muốn đuổi gϊếŧ hắn. Ta và Thanh Khâu không oán không thù, vốn sẽ không lấy lí do gì vô căn cứ, huống hồ còn có nhúm lông này làm chứng..."

" Đệ tử ngươi tận mắt nhìn thấy?" Mộ Cửu nhíu mày, " Là ai?" Sẽ không trùng hợp như vậy đi !

" Lâm Kiến Nho." Cơ Mẫn Quân nghe nàng hỏi vậy cũng nghi ngờ một hồi, " Chẳng lẽ tiên sai biết?"

Mộ Cửu không đáp, ngược lại hỏi thêm: " Nói như vậy, phu quân ngươi chính là Lâm Tiếp?"

Nói cách khác, lão nương trước mặt nàng đây chính là mẫu thân của Cơ Vịnh Phương, kẻ như nước với lửa với Lâm Kiến Nho, khiến hắn phải chịu dày vò bốn trăm năm?

Thành thật mà nói, Mộ Cửu nàng phản đối tất cả các hình thức tiểu tâm, đồng thời ủng hộ vô điều kiện trường phái chính thê, thế nhưng từ khi biết thân thế của Lâm Kiến Nho, nàng đối với đôi cẩu nam nữ Lâm Tiếp và Cơ Mẫn Quân liền cảm thấy hoàn toàn không thể dùng tư duy bình thường để suy nghĩ. Mẫu thân Lâm Kiến Nho mang thai hắn, đó đương nhiên không phải lỗi của nàng, vấn đề chính là Lâm Tiếp có được không? Đương nhiên, loại người đạo đức phân heo này nàng không muốn nghĩ tới.

Cơ Mẫn Quân muốn tìm nguyên nhân cái chết của Lâm Tiếp, ai cũng không thể nói được nàng ta, nhưng nàng ta hãm hại người khác như vậy thì sao? Mẹ con Lâm Kiến Nho cũng là người bị hại, kẻ cầm đầu chính là Lâm Tiếp phân heo đó được không! Nếu có bản lĩnh thật, nàng ta nên đá thẳng tên họ Lâm đó đi, hoặc là thẳng tay thiến hắn mới đúng a!

" Ngươi biết phu quân ta?" Cơ Mẫn Quân đột nhiên đề cao cảnh giác, lấy ánh mắt như nhìn hồ ly tinh để nhìn nàng.

Đọc truyện chữ Full