DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thượng Thần Đến Rồi [Quyển 1]
Chương 110: - Cường hào đến rồi

" Gia gia!" Hồ Vương bỗng nhiên khóc lớn, giả vờ ngã nhào xuống đất, nói, " Thập tam lần này đến Linh Tê cung, có thể coi là ăn đau khổ!"

" Ta bảo ngươi đi lấy Linh Đang, sao lại biến thành chịu khổ rồi hả?" Lục Áp không chút biến sắc bưng tách trà, trên mặt một chút xấu hổ áy náy hay không tiện đều không có.

" Mấy ngày trước, gia gia vừa rời khỏi Thanh Khâu, Thập Tam liền đến Linh Tê cung bái kiến nhị tổ sư gia gia. Vừa vặn, nhị tổ sư gia gia đang tu bổ con Hỗn Nguyên Bảo Linh kia, Thập Tam liền cố ý không đi, sau đó nhị tổ sư gia gia không chịu nổi bị ta quấn lấy, liền mang ta đến chỗ tam nương nương. Ta thừa dịp họ nói chuyện liền chạy về cung Linh Tê mang con bảo linh kia đi, nào có biết vừa nhét nó vào ngực, đi đến cửa liền vấp té, sau đó bị bọn thị vệ phát hiện..."

" Ngã cả ra?" Lục Áp nghiêng người, đáng tiếc cỡ nào!

" Không sai!" Hồ Vương vừa chảy nước mắt vừa chảy nước mũi, " Sau đó nhị tổ sư gia gia cũng tới, lão nhân gia biết ta cầm bảo linh theo, ngay lập tức híp mắt hỏi có phải gia gia ngài bảo ta đi hay không. Ta không dám nói dối, không thể làm gì khác hơn là nói phải. Nào có biết nhị tổ sư gia gia chỉ thở dài, bảo ta đi.

Ta thở phảo nhẹ nhõm, còn tưởng rằng như vậy là không sao, nào có biết từ khi bước ra khỏi Linh Tê cung, dọc đường về không phải đấu vật thì chính là té ngã, hôm qua còn suýt nữa ngã vào nồi đun nước trong tiệc rượu của Tây Hải Long Vương, quả thực mặt mũi già nua này đều mất hết, không được thái bình a ô ô!"

Lão than thở khóc lóc, đưa tay áo lên lau nước mắt.

" Thảm như vậy?" Lục Áp nói, chiếc chén trong tay chuyển động. Thế cũng tốt, hiện tại cuối cùng cũng có người nhận xui xẻo cùng hắn rồi.

" Thập Tam suýt nữa bị Long Vương nấu chín!"

Hồ Vương cường điệu nói.

Lão không tin là hắn không biết!

Cái tên này, đồ khác thì không bảo lão đi lấy mà lại bảo lão đi lấy con Linh Đang rách kia, bên trong sao có thể không có quỷ? Phải biết, lão vừa ra khỏi Linh Tê cung liền đi thẳng đến chỗ lão Cửu Vĩ Hồ, nghe lão nói mới biết, hóa ra cái tên trước mặt này cũng bởi đắc tội Linh Đang nên mới phải chạy trốn, trong lòng lão rất hối hận a! Không nghĩ tới lão khôn khéo một đời, nhưng vẫn bị tên khốn trước mặt này hãm hại!

" Được rồi, biết ngươi chịu khổ." Lục Áp động viên, sau đó đưa tay lấy ra một khối Băng Tinh như một cây ô nhỏ long lanh óng ánh, " Đây là một món đồ chơi nhỏ ta tự làm, thưởng cho ngươi."

Tứ thần thượng cổ đều rất giỏi luyện chế pháp khí, Hồ Vương vừa nhìn cái ô đó, bốn phía là những tia lưới mỏng như cánh ve, biết không phải vật phàm, vội vã nhận lấy.

Lục Áp lại nói: " Vậy ngươi còn có biện pháp gì mang Linh Đang đến đây được không?"

Hồ Vương tất nhiên là không muốn lại đi.

Thế nhưng nếu không đi, tên khốn này nhất định sẽ không đồng ý thu Duệ Kiệt làm đồ đệ. Thiếu Khanh đã bị hủy đi 3 vạn năm tu vi, lão thế nào cũng phải cho Duệ Nhi tiền đồ tốt chứ?

Thiên thượng địa hạ còn ai có thân phận địa vị cao hơn bốn vị trên tầng trời thứ 39 này? Hiện tại Hồng Quân không biết đã đi đâu, Hỗn Bằng mê muội làm ruộng trồng rau, Nữ Oa là chủ thượng của lão Cửu Vĩ hồ, lão cũng không thể giao tiểu hồ ly cho nàng? Như vậy chẳng phải sau đó, đám tổ tông như lão phải gọi tiểu hồ ly một tiếng thiếu chủ sao?

Cho nên nếu muốn đi, Lục Áp quả thực là thích hợp nhất.

Nghĩ như vậy, lão liền cắn cắn môi, nói: " Có thể thử một lần nữa. Có điều, nếu nhị tổ sư gia gia mắng ta, gia gia ngài phải thay Thập Tam làm chủ."

" Được rồi. Nhìn ngươi căng thẳng thành như vậy, có chút tiền đồ đi có được không!" Lục Áp quở trách, nói xong lại móc từ tay áo ra một con Linh Đang, " Ngươi lặng lẽ để con Linh Đang giả này vào chỗ cũ, cầm đồ thật kia về, món đồ này sư huynh ta không thường dùng đến, sẽ không phát hiện. Chờ ta chế trụ được nó, cả hai ta đều sẽ không phải chịu khổ nữa, biết chưa?"

Lúc này hai mắt Hồ Vương mới sáng lên, cầm Linh Đang nhìn quanh, càng nhìn càng kinh hỉ, con Linh Đang này không riêng màu sắc, ngay cả vết nứt vốn có cũng được mô phỏng giống đồ thật như đúc, nếu không phải Lục Áp nói nó là đồ giả, lão sẽ cho rằng hắn đã tự mình cầm về rồi!

" Vậy Thập Tam sẽ đi thêm chuyến nữa." Lão thu Linh Đang giả vào tay áo.

Họ đang nói chuyện, cửa viện lại truyền tới âm thanh đẩy cửa, Lục Áp nhìn qua, là Mộ Cửu và Thượng Quan Duẩn đang bước nhanh vào, trực tiếp đi về phía nhà Tây.

Lục Áp liền cười: " Họ hẳn đã tìm ra gì đó, ngươi có muốn di nghe một chút không?"

Hồ Vương tinh thần sảng khoái: " Đương nhiên là muốn!"

Vụ án được phá càng sớm, hồ đan của Duệ Kiệt càng sớm được mang về a!

Vì thế, lão theo chân Lục Áp đi về nhà Tây.

Doãn Tuyết Như sau khi ăn xong đã ra ngoài, tiền sảnh phía Tây đã sớm đổi thành phạn xá, vì thế cũng không có gì phải sợ.

Mộ Cửu đang nghe Tiểu Tinh kể rằng có một lão nhân tìm Lục Áp, ngẩng đầu liền thấy Hồ Vương đi theo sau Lục Áp, giật mình sững sờ!

" Quách cô nương có khỏe không?" Hồ Vương híp mắt cười, chào hỏi nàng. Sau đó, lão móc ra một viên đá kim cương đủ loại màu sắc đặt lên bàn, " Ra ngoài vội vã, không có gì đáng giá, một chút lòng thành của ta, mong cô nương vui lòng nhận."

Người có thể khiến cái tên Lục Áp này chiếu cố bằng mọi cách không phải người bình thường a, nếu lão muốn ngày tháng sau này dễ chịu hơn, tốt nhất vẫn nên làm lung lay nha đầu này. Lại nói, ngươi xem nàng bây giờ đi, tuy rằng thân phận thì chỉ là một tiểu Hóa Thần bị phong ấn một nửa linh lực, nhưng trái có Bạch Hồ cứ một bên, phải có Đại Bàng theo hàng, bầu trời này lòng đất này có thể phô trương như thế, cũng không có nhiều đúng không?

Chớ nói chi đến một thượng thần đang đứng sau lưng che chở cho nàng!

Nha đầu này trong tương lai không thể khinh thường.

Bên cạnh, Tiểu Tinh nhìn tảng kim cương đó, hít vào ngụm khí lạnh.

Nó thật hoài nghi ông lão này có phải vừa đi cướp bảo khố về không, ra tay lại hào phóng như vậy! Người tu tiên tuy không đấu phú, nhưng bảo thạch ngọc quý thì ai mà lại không yêu? Huống hồ lại là viên đá kim cương cực phẩm thuần khiết như thế!!

Mộ Cửu cũng ngạc nhiên: " Hồ Vương không cần khách khí như vậy."

Nhìn thật giống một con chồn mang gà đi chúc Tết a!

Có điểu phẩm chất của tảng kim cương này nhìn không tệ.

Thế nhưng, nàng đối với ý đồ của lão vẫn tò mò như cũ, lão hồ ly này vừa đến đã chỉ tên tìm Lục Áp, chẳng lẽ hai người họ lại có bí mật gì?

Thật khiến người ta cảm thấy như mình đang bị lừa a!

" Nhận đi." Lục Áp cầm cán quạt gảy viên kim cương mấy lần, sau đó hỏi Hồ Vương, " Ta nhờ ở tế đài của ngươi có mấy viên dạ minh châu, nơi này đến ban đêm phải đốt đèn, một tia sáng cũng không có, hay là ngươi mang hai viên đến đi?"

Hồ Vương ngậm chặt miệng ngăn bản thân không mở miệng chửi thề.

Nhưng lão nào dám thất lễ? Vì thế, lão đáp: " Vừa vặn trong tay ta có hai viên dùng để đi đường ban đêm, nếu cô nương không ngại đồ cũ, ta xin dâng tặng cho cô nương dùng chơi một chút." Nói xong liền đưa đến hai viên dạ minh châu to bằng quả dưa hấu.

Trong phòng, nhất thời hào quang bắn ra tứ phía, sáng đến mức không mở mắt ra được!

Đọc truyện chữ Full