DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp
Chương 147: Lái một chiếc xe tồi tàn

Bảo vệ tươi cười bước lên nghênh đón: "Anh hai, đừng nóng vội, tôi sẽ

lập tức bảo cậu ta dời xe đi."

Bảo vệ nói xong thì chuyển hướng sang Lục Trần, mặt lạnh nói: "Người

anh em, phiền cậu dời xe đi, đừng làm chậm trễ công việc của chúng tôi."

Lục Trần nhíu mày, khởi động xe chuẩn bị đỗ lại.

"Này, đây là để cậu lái xe ra ngoài, chứ không phải nhường cho cậu đậu ở

chỗ này. Tôi đã nói với cậu chỗ của chúng tôi là câu lạc bộ tư nhân, cậu

không thể đậu ở đây." Bảo vệ thấy thế, gõ gõ cửa sổ xe, vẻ mặt lạnh nhạt

nhắc nhở.

Đúng là mắt chó coi thường người khác.

Lục Trần chưa từng thấy bảo vệ nịnh hót như vậy.

"Tôi muốn đậu ở chỗ này, thì sao?" Lục Trần cũng hơi tức giận, anh chưa

từng gặp qua người nào không nói lý lẽ thế.

Không nói chuyện nơi này có rất nhiều chỗ đậu xe, mà còn vì rõ ràng là

anh được Trần Sơ Nhiên mời đến, nhưng lại không cho anh đỗ xe, vậy có

phải là muốn vả mặt của anh hay không?

"Muốn gây sự à?" Bảo vệ cười lạnh một tiếng, giễu cợt nhìn Lục Trần.

Câu lạc bộ của bọn họ không sợ có người khác đến gây sự, nếu Lục Trần

muốn tìm cái chết, anh ta sẽ tiện thể cùng chơi đùa với Lục Trần một phen.

Anh ta nói dứt câu thì lấy bộ đàm ra, dự định gọi người đến.

Đúng vào lúc này, thanh niên lái G-Class mở cửa bước xuống, đá một

cước lên trêи cửa xe của Lục Trần, lạnh giọng quát lên: "Mày là thằng quái

nào, mau cút đi, nếu làm lỡ thời gian của ông, ông sẽ đập mày thành thằng

tàn phế."

Lục Trần cũng nổi giận, kéo cửa xe xuống, dùng chìa khóa khóa lại, vẫn

không dừng, muốn nằm ngang ở giữa đường như vậy.

"Tốt nhất cậu nên cư xử với xe của tôi cho tốt, bằng không tôi sợ anh

không đền nổi đâu." Lục Trần nói với bảo vệ.

"Đệt, mày là cái thá gì. Ông đây muốn mày dời xe đi, mày có tin ông đập

mày hay không?" Thanh niên lái G-Class tức giận hừ một tiếng, lại đạp thêm

một cước lên cửa xe của Lục Trần.

"Cậu cứ thử xem.'' Lục Trần giễu cợt nhìn thanh niên lái G-Class, muốn

ngang ngược với anh, để anh xem ai cho cậu ta dũng khí đó, dám đập xe của

anh.

Lần trước Hồ Hồng đập xe của anh, toàn bộ siêu thị của nhà họ Hồ đều

bán tháo cho anh, bây giờ cũng còn chưa mở siêu thị lại. Anh muốn xem xem

thanh niên lái G-Class này có năng lực gì, dám ngang ngược với anh.

Thấy Lục Trần nói xong liền đi về phía cửa lớn, cũng không thèm nhìn cậu

ta cái nào, thanh niên đó có cảm giác bản thân bị coi thường.

Cậu ta tiến lên một bước, thò tay nắm lấy vai Lục Trần: "Người anh em,

làm người đừng quá không biết điều, nếu không mày không gánh nổi hậu quả

đâu."

"Cậu nghĩ mình là ai, dám uy hϊế͙p͙ tôi? Bỏ tay của cậu ra." Lục Trần quay

đầu lại nhìn về phía thanh niên, vẻ mặt khinh bỉ.

"Tao có thể buông tay, nhưng mày phải lập tức lái chiếc xe tồi tàn của mày

cút đi. Nếu không đừng trách ông đây không khách khí." Thanh niên uy hϊế͙p͙

nói.

"Ồ, vậy thì tôi muốn xem thử cách thức không khách khí của cậu là như

thế nào." Lục Trần giễu cợt nhìn thanh niên.

"Thì ra mày chọn cái chết" Thanh niên tức giận hừ một tiếng, tay dùng

sức, muốn đẩy ngã Lục Trần.

Lục Trần hừ lạnh, nhanh chóng ra tay, một phát đã chộp được bàn tay của

thanh niên đang đặt trêи vai anh, cong người một cái, mạnh mẽ kéo về phía

trước.

Bịch!

Cả cơ thể của thanh niên bị ném bay qua bả vai anh, đập mạnh xuống sàn

rắn chắc.

"Đậu má mày, mày dám động thủ, mày nghĩ mày là ai?" Thanh niên bị ngã

không nhẹ, từ dưới đất bò dậy, nhìn chằm chằm Lục Trần tức giận quát lên.

"Tôi là người cậu không động vào được đâu, không tin thì cậu có thể thử

xem." Lục Trần cười lạnh một tiếng, xoay người đi vào trong câu lạc bộ.

Bảo vệ chứng kiến cảnh này há hốc mồm, chỉ là một người lái chiếc Audi

tồi tàn lại lớn lối như thế, không muốn sống nữa à?

Anh ta vội vàng chạy tới hỏi: "Anh trai, cậu không sao chứ?"

"Cút!"

Thanh niên gầm lên một tiếng, lập tức đi về phía chiếc G-Class của mình.

Mẹ, dám động thủ trêи đầu thái tuế, ông đây muốn mày chết thật khó coi!

Sau khi cậu ta lên xe, nhìn chiếc Audi chắn ngang giữa đường của Lục

Trần, trong mắt loé ra tia lạnh lẽo: "Không dời xe đúng không, ông đây sẽ giúp

mày dời!"

Cậu ta nói xong lập tức dồn sức đạp chân ga, lái chiếc G-Class đâm sầm

vào nó.

G-Class không hổ là một trong những quý tộc của dòng Mercedes-Benz,

chỉ một cú đã đâm gục chiếc Audi A6 của Lục Trần, hơn nữa còn khiến cho

Audi không thể nhìn ra hình dạng.

Đương nhiên, G-Class cũng không khá hơn là mấy, toàn bộ nắp xe phía

trước đều va lật lên.

Nhưng thanh niên không để ý chút nào, trực tiếp đỗ G-Class vào chỗ chiếc

Audi đã đậu.

Bảo vệ nhìn đến trợn mắt há mồm.

Đây chính là chiếc xe hạng sang gần hai triệu đó, chỉ vì đâm vào một

chiếc Audi tồi tàn, có đáng không?

Đệch mợ, mấy tên nhà giàu này đúng là không biết quý trọng tiền bạc.

Lúc này một chiếc Porsche lái tới, một người thanh niên dừng xe xong,

nhìn thanh niên lái G-Class, hiếu kỳ hỏi: "Ngũ Khải, chuyện gì xảy ra với xe

của cậu vậy, sao lại nát như thế kia?"

"Mẹ, một thằng ngu muốn chơi cướp chỗ đậu xe của tôi, tôi phá tan xe của

nó." Ngũ Khải lạnh giọng lên tiếng.

"Má nó, là chiếc Audi này hả? Cậu bị bệnh thiếu máu à?" Thanh niên nhìn

về phía chiếc Audi của Lục Trần, kinh ngạc nói.

"Đối với tôi mà nói, chiếc G-Class này chỉ là một phương tiện thay thế việc

đi bộ mà thôi, nhưng đối với thằng ngu kia mà nói, cái này không chừng là

toàn bộ gia sản của nó, đương nhiên tôi không bị thiệt rồi." Ngũ Khải ngạo

nghễ nói.

Vừa vặn cậu ta cũng muốn đổi xe, chỉ cần có thể xả cơn giận này, đâm

hỏng thì đâm hỏng, căn bản không phải chuyện gì lớn.

"Cậu nói vậy cũng đúng, có điều thằng ngu kia có thể để cậu phải đánh

đổi một chiếc G-Class, đêm nay cậu cũng sẽ không định cứ như vậy nhỉ?

Đúng rồi, nó cũng đến dự tiệc à?" Thanh niên gật đầu, hỏi.

"Có lẽ là vậy, tôi thấy nó đi vào trong, đi, chúng ta cũng vào xem xem,

thằng ngu dám đùa giỡn với ông đây, đêm nay ông sẽ từ từ chơi đùa với nó."

Ngũ Khải hừ lạnh, lập tức bước vào bên trong hội trường.

Lúc này Lục Trần vừa đi vào câu lạc bộ.

Câu lạc bộ này không hổ câu lạc bộ tư nhân cao cấp, vật trang trí nào

cũng vô cùng xa hoa, người bình thường vốn không có tiền để đến đây.

Lục Trần đi tới đại sảnh, nhìn thấy có rất nhiều nam nữ trẻ tuổi đã đến.

Trang phục của những cô gái rất đẹp, phần lớn đều mặc lễ phục, sang

trọng tao nhã, con trai cũng ăn mặc thời thượng, trẻ trung anh tuấn.

Nhìn quang cảnh này, Lục Trần đã biết đây là một buổi tụ hội thường

xuyên được các cậu ấm cô chiêu tổ chức, thông thường nhất định sẽ uống

rượu trêu ghẹo gái, đồng thời cũng giả vờ tiếp cận, thể hiện sự giàu có của

nhau.

Có một câu nói thế nào ấy nhỉ, nhàn cư vi bất thiênn, câu này chính là chỉ

đám nhà giàu này.

Bọn họ có tiền, nhưng lại không có bản lĩnh gì, cũng chỉ có thể thường

xuyên tổ chức những buổi tụ hội này, sống phóng túng để giết thời gian.

Lúc này Ngũ Khải cũng đã đến đại sảnh, xa xa nhìn thấy Lục Trần, cậu ta

lập tức dẫn theo mấy người đi đến chỗ của anh.

Hiện tại Lục Trần vẫn chưa tìm ra bóng dáng Trần Sơ Nhiên, vừa mới

chuẩn bị tìm một chỗ ngồi xuống, chờ Trần Sơ Nhiên đến tìm mình, thì đã

thấy Ngũ Khải dẫn người đi đến chỗ của anh.

"Chính là thằng ngu này, chính là nó cướp chỗ đậu xe của tôi, tôi đã đâm

vào chiếc xe tồi tàn của nó." Ngũ Khải giễu cợt nhìn Lục Trần lên tiếng.

"Mỗi lần chúng ta tụ hội, đều sẽ có mấy thằng rác rưởi trà trộn vào, nhưng

quan trọng là mấy tên rác rưởi kia trà trộn vào để nịnh bợ chúng ta, tôi rất tò

mò, bọn họ đến nịnh bợ chúng ta, vì sao còn dám đối nghịch với chúng ta, ai

cho nó dũng khí thế nhỉ?" Một người thanh niên bên cạnh Ngũ Khải đánh giá

Lục Trần, trong mắt tràn đầy xem thường và khinh bỉ.

Những người khác cũng đều giễu cợt quan sát Lục Trần.

Bọn họ cũng nghe Ngũ Khải kể chuyện Lục Trần cướp chỗ đậu xe của cậu

ta, bọn họ cũng rất tò mò, là ai đã cho Lục Trần dũng khí. Lái một chiếc Audi

tồi tàn còn dám làm ầm ĩ với đám nhà giàu bọn họ.

Đọc truyện chữ Full