"Vậy anh điều tra đi, tôi muốn xem, một sinh viên tài năng du học trở về,
cô ta ở nước ngoài đã học được những thứ gì, chẳng lẽ chỉ học được vu oan
và đánh trẻ con? Kẻ mất trí như vậy, có tư cách gì ở lại công ty." Lục Trần
lạnh lùng nói.
"Đậu má anh! Tôi làm sao có thể vu oan nó? Anh có muốn tôi bật ghi âm
cho anh nghe không, là chính chị ta thừa nhận, cũng không phải tôi đơn
phương nói nó ăn trộm." Vu Lệ cao giọng phản bác, lời của Lục Trần có chút
vạch tội, sao cô ta có thể thừa nhận là cô ta vu oan Tiểu Bảo.
"Nếu cô không vu oan thằng bé, vậy hãy để Vương Duy điều tra, tôi không
tin không tra ra manh mối gì." Lục Trần hừ lạnh một tiếng, trực tiếp mở điện
thoại gọi điện cho Vương Duy.
Trong lòng Hứa Trí Hằng co rút mạnh, để Vương Duy tới sao được?
Thấy Lục Trần đã bấm điện thoại cho Vương Duy, hắn giơ tay tát một cái
lên mặt Vu Lệ.
"Nói, tại sao cô phải vu oan một đứa bé?" Hứa Trí Hằng tức giận nói.
Mọi người bối rối, Vu Lệ cũng bối rối.
Cô ta tức giận nhìn Hứa Trí Hằng, không thấy Hứa Trí Hằng không ngừng
nháy mắt với cô ta, tức giận nói: "Hứa Trí Hằng, anh lại đánh tôi? Còn tại sao
tôi phải vu oan một đứa bé? Tất cả mọi chuyện không phải đều là ý của anh
sao? Là lần trước anh đắc tội Lục Trần, bị giám đốc Vương xử phạt, trong
lòng khó chịu, sau đó tra được Lý Hồng Mai là Lục Trần giới thiệu vào công ty
làm, vì thỏa mãn một chút tâm lý trả thù Lục Trần, anh bảo tôi ra tay với Lý
Hồng Mai, anh lại dám hỏi tôi tại sao phải vu oan một đứa bé?"
"Hả? Việc này…"
Mọi người tất cả đều ngơ ngác, thì ra mọi chuyện là Vu Lệ và Hứa Trí
Hằng liên hợp lại vu oan Tiểu Bảo.
Nhất là mấy đồng nghiệp nam, nội tâm lại đang suy nghĩ quan hệ giữa Vu
Lệ và Hứa Trí Hằng, vì sao Vu Lệ lại liên hợp với Hứa Trí Hằng làm chuyện
mất trí như thế này.
Về phần mấy đồng nghiệp nữ, nội tâm xem thường không thôi, lúc trước
tất cả bọn họ đều bị Vu Lệ lợi dụng, bọn họ còn ngây thơ cho rằng, thật sự là
Tiểu Bảo trộm son môi của Vu Lệ.
"Cô nói bậy bạ gì đó?" Trong lòng Hứa Trí Hằng trầm xuống, không ngờ
Vu Lệ lại ngu ngốc như vậy, mới mở miệng đã phun hết mọi chuyện, đây là
ngu xuẩn mức độ nào chứ.
Hắn vốn định diễn kịch trước mặt Lục Trần, để Vu Lệ nhận lỗi, tránh Lục
Trần túm mãi không tha, nhất định phải gọi Vương Duy đến.
Đâu nghĩ đến Vu Lệ lại ngu ngốc như thế.
"Hứa Trí Hằng, anh lại dám đánh tôi, chia tay đi!" Vu Lệ tức giận nói xong
thì nổi giận đùng đùng rời đi.
Trong lòng cô ta rất tức giận, không ngờ Hứa Trí Hằng lại sợ Lục Trần
đến nước này, lại còn đánh cô ta ngay trước mặt Lục Trần, đây không phải
khiến cô ta khó xử sao?
Cái gì? Chia tay?
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không nghĩ tới nữ thần trong lòng
bọn họ – Vu Lệ lại là bạn gái Hứa Trí Hằng.
Hứa Trí Hằng muốn đuổi theo Vu Lệ, nhưng vừa cất bước, hắn lại ngừng
lại.
Lục Trần lạnh lùng nhìn Hứa Trí Hằng, xoay người nói với Lý Hồng Mai:
"Chị Lý, chị dẫn Tiểu Bảo về nghỉ ngơi trước đi, nghỉ ngơi hai ngày rồi hẵng đi
làm."
"Ân nhân Lục, tôi, tôi nghĩ từ chức là được rồi." Lý Hồng Mai nghĩ đến Lục
Trần cũng không phải người công ty này, tuy hôm nay con trai cô rửa sạch nỗi
oan, nhưng lần sau thì sao?
Lục Trần không thể lần nào cũng giúp cô, cô cũng không thể lần nào cũng
tìm Lục Trần giúp đỡ.
"Yên tâm đi, từ nay về sau, không có ai dám bắt nạt chị, nếu ai dám bắt
nạt chị, tôi sẽ đuổi việc người đó." Lục Trần nói bằng giọng chắc chắn.
Sắc mặt Hứa Trí Hằng rất khó coi, nhưng trong lòng nghĩ đến chuyện Vu
Lệ nên không hiểu ý trong lời nói của Lục Trần.
Nhưng người khác lại người nào người nấy nhìn Lục Trần đầy trêu tức,
lời này của Lục Trần thật sự quá ngông cuồng rồi.
Tuy bọn họ không đến mức vu oan mẹ con Lý Hồng Mai như Vu Lệ,
nhưng Lục Trần nói lời này cũng khiến một số người không nhịn được trào
phúng.
"Người anh em, chỗ này là công ty chúng tôi, Kỹ thuật Di Kỳ, liệu có phải
cậu đang nói mớ không?" Có người nhìn Lục Trần cười nhạo nói.
"Người này không phải người điên chớ, chạy đến công ty chúng ta
giương oai không nói, còn phát ngôn ngông cuồng, còn tưởng rằng anh ta là
ông chủ lớn công ty chúng ta ấy." Một đồng nghiệp nam vừa rồi bị Lục Trần
đánh ngã dưới đất trong lòng rất khó chịu, cũng châm chọc.
Tất cả mọi người nhìn Lục Trần đầy khinh thường, ngay cả Lý Hồng Mai
cũng có chút không tin Lục Trần thật sự có năng lực như thế.
Theo cô thấy, Lục Trần thật sự có bản lĩnh, con người cũng rất tốt, là ân
nhân cứu mạng mẹ con cô.
Nhưng thời gian này đi làm trong Kỹ thuật Di Kỳ, cô mới biết được đây là
công ty như thế nào, đây chính là công ty mạnh nhất toàn bộ Du Châu, cô
thật sự không tin Lục Trần có thể chi phối cấp cao nơi này.
"Ân nhân Lục, nếu không hay là thôi đi…" Thấy mọi người đều cười nhạo
Lục Trần, Lý Hồng Mai hơi áy náy.
Cô cảm thấy nếu không phải bởi vì cô, Lục Trần cũng sẽ không bị người
ta cười nhạo.
Trong nội tâm cô hơi tự trách.
"Chị Lý, chị phải tin tưởng tôi, trước hết chờ một lát đi, tôi nói, ai bắt nạt
chị, tôi đuổi việc người đó, bao gồm Hứa Trí Hằng và Vu Lệ hôm nay bắt nạt
chị." Lục Trần nói một cách kiên định.
Anh thật sự rất tức giận, Hứa Trí Hằng nhằm vào anh, anh còn có thể
xem trọng Hứa Trí Hằng một chút.
Không ngờ Hứa Trí Hằng không dám nhằm vào anh, lại trút giận lên Lý
Hồng Mai cơ thể tàn tật.
Mà Vu Lệ thì càng khiến anh thất vọng.
Không nói vu oan, lại còn ra tay đánh đứa bé sáu tuổi, làm sao anh có thể
để hai người đó ở lại công ty.
"Định mệnh, người này điên thật rồi à? Lại dám nói lớn mà không biết
ngượng như thế? Lại muốn đuổi việc phó quản lý Hứa?"
"Mau báo công an, tôi cảm thấy người này có thể là chạy đến từ bệnh
viện tâm thần nào đó."
"Ừ, người này thực sự có chút không bình thường, vừa rồi đánh đồng
nghiệp nam công ty chín ta không nói, lúc này lại còn tuyên bố muốn đuổi việc
phó quản lý Hứa, chắc là tinh thần bị kϊƈɦ thích gì rồi."
"Mấu chốt nhất chính là, ai cho anh ta lá gan, dám ở công ty chúng ta ăn
nói khoác lác như thế."
Mọi người nghe xong lời của Lục Trần, nhất thời lại cười nhạo, lại càng
hoài nghi Lục Trần có phải bệnh nhân chạy ra từ bệnh viện tâm thần hay
không.
Xét cho cùng lời của Lục Trần quá ngông cuồng, chắc chắn không ai tin
tưởng.
"Ân nhân Lục, đừng nói nữa, hay là chúng ta ra ngoài trước đi." Lý Hồng
Mai thấy mọi người lại cười nhạo Lục Trần, coi kéo tay Lục Trần nói.
Tuy cô cũng không tin Lục Trần, nhưng lại càng không muốn thấy ân nhân
cứu mạng của mình bị người khác cười nhạo.
Lục Trần thầm thở dài, chuẩn bị lấy điện thoại ra giục Vương Duy.
"Lục Trần, anh đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, có phải anh
cảm thấy anh có chút quan hệ với công ty chúng tôi là có thể muốn làm gì thì
làm? Muốn đuổi việc tôi? Anh dựa vào cái gì? Có tư cách gì ăn nói khoác lác
ở công ty chúng tôi?" Hứa Trí Hằng hừ lạnh một tiếng, thấy Lục Trần còn
chưa đi, nhất định chờ Vương Duy xuống xử lý, hắn cũng nổi giận.
"Đúng, anh có tư cách gì ăn nói khoác lác như vậy? Còn nói khoác mà
không biết ngượng muốn đuổi việc phó quản lý Hứa, anh là cái thá gì!"
Thấy Hứa Trí Hằng lên tiếng, những người khác cũng nhao nhao chỉ trích
Lục Trần.
Lục Trần lắc đầu, ánh mắt lướt qua trước mặt mọi người, lạnh lùng nói:
"Chỉ bằng việc công ty này là do Lục Trần tôi định đoạt."
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp
Chương 237: Nơi này do tôi định đoạt
Chương 237: Nơi này do tôi định đoạt