DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp
Chương 415: Tất cả đều là diễn

"Được, khởi điểm một trăm ngàn thế nào, nếu như người an hem Lục thấy nhiều thì đổi thành mười ngàn."

Vương Chân không nắm chắc ba người Lục Trần có bao nhiêu của cải, nhìn bên ngoài thì thấy ba người đều chỉ là những người bình thường, nhưng sự trầm tĩnh của Lục Trần lại làm hắn không chắc chắn lắm.

Bình thường những người dám chơi đoán điểm thì đều không phải tay mơ, đều là những người chơi bài bạc chân chính, nếu không ai dám chơi như vậy chứ.

Nhưng biểu cảm của Lục Trần quá bình tĩnh, hắn ta không thể nhìn ta được tâm tình của Lục Trần.

"Thấp nhất một trăm ngàn." Lục Trần dửng dưng nói.

"Được, người anh em Lục thật sảng kɧօáϊ." Vương Chân cười rồi lấy ra ba con xúc xắc cho vào ống lắc, tiếng kêu loảng xoảng vang lên, tay nghề trông vô cùng thành thục, thậm chí miệng của ống lắc luôn chúc xuống phía dưới, vừa nhìn đã biết là một cao thủ xúc xắc.

"Người anh em Lục, đoán đi." Vương Chân nói một tiếng rồi úp ống lắc xuống mặt bàn, khuôn mặt cười như không cười nhìn Lục Trần.

Lục Trần nhìn ống lắc, không đưa ra đáp án ngay, bộ dạng chần chừ không ngừng.

Mọi người đều có vẻ buồn cười, bọn họ đã nhìn ra Lục Trần không phải tay cờ bạc xịn, rất có khả năng chỉ là mấy tay công tử thích thể hiện trước mặt mỹ nữ mà thôi.

Đặc biệt là tên Yukidai Kawa và đồng bọn của hắn, trong lòng lại càng mừng thầm, đợi đến lúc Lục Trần thua sạch thì bọn họ sẽ hào phóng cho anh ấy mượn tiền, đến lúc đó làm sao có thể thoát được sự bài trí của bọn họ chứ.

"Mười……ba điểm, tôi đoán là mười ba điểm." Lục Trần lưỡng lực khoảng hơn mười giây, mới do dự nói ra.

"Người an hem Lục chắc chắn là mười ba điểm sao?" Vương Chân nhìn Lục Trần.

"Chắc, chắc chắn." Lục Trần có vẻ không chắc chắn lắm gật đầu.

Nhìn bộ dạng của Lục Trần mọi người không còn nghi ngờ gì nữa.

"Được, vậy tôi mở ra nhé." Vương Chân đặt tay lên ống lắc, từ từ mở ống lắc ra cười nói: "Hi vọng người anh em Lục may mắn……"

Vương Chân còn chưa nói xong đã đờ người ra, chỉ nhìn ba con xúc xắc lần lượt nằm ở 3 điểm, 5 điểm và 5 điểm, cộng hết lại vừa đúng 13 điểm.

Vẻ mặt của mọi người đều không thể ngờ được, ngay ván đầu tiên đã bị Lục Trần đoán trúng, lẽ nào tên này thật sự có vận may bên mình sao?

Thế mà cũng đoán trúng ngay lần đầu được.

Nếu như không phải là quá may mắn thì sao có thể một lần đoán trúng được luôn như vậy.

Có điều mọi người nghĩ cũng thấy buồn cười, tay này nhìn thì có vẻ như người mới chơi, có thể đoán trúng cũng chỉ là do ăn may mà thôi, cái gì mà vận may tại thân chứ, đối với những tay cờ bạc chân chính mà nói, bọn họ vốn không tin vào thứ gọi là vận may mờ ảo hư vô này, bọn họ chỉ tin vào kỹ thuật của bản thân thôi.

"Oa, Lục Trần, anh thật lợi hại, ngay ván đầu đã đoán trúng rồi, đúng là 13 điểm rồi." Trần Sơ Nhiên vui mừng nói, trông có vẻ rất phấn khích.

“Cô không nghĩ xem tôi là ai sao, tôi chính là thần cờ bạc số 1 ở Du Châu đó!" Lục Trần lắc lắc đầu, trông bộ dạng rất tấu hài.

Nhìn Lục Trần như vậy, trong lòng mọi người ngược lại lại thở phào một hơi nhẹ nhõm, nếu như Lục Trần thể hiện bộ dạng bình tĩnh khiêm tốn thì bọn họ lại vẫn nghi ngờ liệu Lục Trần có phải là tay cờ bạc xịn hay không, liệu có phải ở đây giả heo ăn hổ hay không.

"Ha ha, xem ra người anh em Lục đúng là một người có vận may bên mình đó, nào chúng ta tiếp tục." Vương Chân sau khi ngây người ra thì cảm thấy tên này đúng thật sự chó ngáp phải ruồi, lớ ngớ lại ăn may trúng ngay được một số.

Vương Chân đẩy chín trăm nghìn thẻ bài đến trước mặt Lục Trần rồi tiếp tục lắc xúc xắc.

Ngay ở ván đầu tiên hắn đã thua chín trăm nghìn rồi, đúng là thua đau rồi.

Có điều hắn tin Lục Trần nhất định chỉ là do mèo mù vớ phải cá rán mà thôi.

"Ván này Lục huynh đệ đặt bao nhiêu?" Vương Trần vừa lắc xúc xắc vừa hỏi, ván vừa rồi hắn đã thua chín trăm nghìn rồi, ván này đương nhiên hi vọng ván này Lục Trần sẽ đặt nhiều hơn một chút.

Nếu không hắn phải thắng liên tiếp 9 ván thì mới thu hồi được vốn.

"Một triệu, vào hết đi, hôm nay tôi đã xem tử vi rồi phát hiện tối nay mình có vận may rất lớn." Lục Trần cười ha ha nói.

"Ái dà, hóa ra người an hem Lục là một cao thủ xem tướng à, có cơ hội nhờ anh xem giúp tôi thế nào nhé?" Vương Chân cũng cười phụ họa nói, hắn hi vọng Lục Trần tăng tiền lên, nếu không cứ chơi một ván một trăm nghìn thì thật lãng phí thời gian của hắn.

Hơn nữa nếu như lần này cũng bị Lục Trần đoán trúng thì có chơi cả nửa ngày hắn cũng chưa kiếm lại được.

Đây chính là ưu và khuyết điểm khi chơi đoán số.

Cơ hội đoán trúng của người chơi là quá thấp, nhưng nếu người chơi mà may mắn thì nhà cái sẽ phải khóc ròng mà bồi tiền.

"Lần này đoán mấy điểm?" Vương Chân vừa hạ cái rụp một tiếng ống xúc xắc xuống bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Trần.

"Ừ vừa nãy tôi vừa đoán số lớn, cho nên ván này tôi thấy tỉ lệ số nhỏ sẽ cao hơn chút, nếu như anh lắc ba con xúc xắc thành một con thì phạm vi chỉ từ 3 đến 7 điểm. Con người tôi có chút thích cực đoạn nên tôi đoán ván này nếu không phải là 3 thì sẽ là 7 điểm." Lục Trần nghiêm túc phân tích.

Mọi người nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh của Lục Trần lúc này đều có chút buồn cười, kiểu đoán số này chính là đoán mò, tên tiểu tử này đúng là tự coi mình là thần bài rồi.

"Vậy thì anh đoán 3 điểm hay 7 điểm đây?" Vương Chân cười mà như không cười nhìn Lục Trần, ván này hắn nhất định phải mang chiến thắng về.

"Tôi đoán 7 điểm đi, à từ từ, tôi, tôi có thể thay đổi không?" Lục Trần đột nhiên bày ra bộ dạng do dự.

"Ha ha, đương nhiên không được rồi." Vương Chân nhìn thấy Lục Trần do dự thì trong lòng nghĩ tên này đúng là đoán mò, thế nên hắn cười rồi từ từ mở con lắc ra, chỉ là khi hắn nhìn vào những quân xúc xắc trêи mặt bàn thì nụ cười biến mất trong nháy mắt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Ba con xúc xắc trêи bàn lần lượt 1 điểm, 2 điểm và 4 điểm.

Tổng cộng chính là 7 điểm!

Đám người Yukidai Kawa chết đứng cả người.

Không ngờ lại đúng là 7 điểm!

Anh ấy lại đoán trúng 7 điểm?!

"Oa, anh Lục Trần, anh thật giỏi quá, lại đoán trúng rồi, lần này có thể thắng được 9 triệu, ôi mẹ ơi!" Tiêu Tử Hinh nắm lấy cánh tay của Trần Sơ Nhiên, biểu cảm vô cùng kϊƈɦ động lẫn vui mừng.

Lục Trần liếc mắt nhìn biểu cảm của cô ta, trong lòng cũng thầm khâm phục khả năng diễn xuất của cô ta thật sự quá tài tình.

Đây là sát thủ diễn viên sao?

"Ha ha, tôi đã nói rồi, tôi là thần bài số 1 ở Du Châu mà, cũng chỉ là trò đoán xúc xắc thôi mà, từ 3 tuổi tôi đã biết chơi rồi." Lục Trần cười ha ha, bộ dạng rất khoa trương nói.

Trần Sơ Nhiên mặc dù biết Lục Trần đang chém gió, nhưng Lục Trần liên tiếp đoán trúng hai ván liền nên trong mắt cố vẫn là lộ ra vẻ sùng bái anh ấy.

"Mẹ kiếp mày gian lận à!"

Đúng lúc Trần Sơ Nhiên và Tiêu Tử Hinh đang vui mừng vô cùng, thì Vương Chân đập mạnh một phát xuống mặt bàn, sau đó đứng bật dậy ánh mắt vô cùng tức giận nhìn Lục Trần, vài tên đàn ông cao lớn thô kệch khác cũng đứng lên, vẻ mặt hung dữ nhìn Lục Trần.

Biểu hiện này chính là có ý một lời không hợp nữa thì sẽ phải động thủ.

Nhưng điều khiến đám người Vương Chân nghi ngờ là cho dù là Lục Trần hay là hai mỹ nữ Trần Sơ Nhiên và Tiêu Tử Hinh đều không hề bất ngờ hay sợ hãi trước tiếng hét vô cùng giận dữ của hắn.

Thậm chí vẻ mặt của cả ba người đều không có bất cứ biểu cảm thay đổi gì.

Đọc truyện chữ Full