Nhóm người Lục Hải nhất thời không nói nên lời.
“Chị, anh rể, hai người cũng đến chơi à.” Thái độ của Lục Hải rất cung kính, chị gái hắn có triển vọng nhất trong gia đình bọn họ, còn được gả cho vương thất đảo Palau, điều này làm cho nhà bọn họ cũng có chút địa vị trước mặt mọi người trong gia tộc.
Đương nhiên, người Lục Hải sợ nhất là chị và anh rể của hắn.
“Tiểu Hải không lo luyện tập, lại đến đây chơi sao." Asgon làm ra vẻ già dặn nói.
“Bây giờ chẳng phải tết à, cũng phải nghỉ ngơi thoải mái chứ.” Lục Hải nhỏ nhẹ đáp lời.
Thấy Lục Hải rất coi trọng người thanh niên này, mấy người khác liền nhanh chóng đoán ra thân phận của Asgon, xôn xao tiến đến chào hỏi.
Asgon gật đầu, tận hưởng cảm giác được kính trọng.
Lục Trần liếc mắt nhưng cũng không nhìn hắn, Asgon không khỏi nhíu mày, vừa nãy Lục Luy Luy đã miễn phí cho bọn họ, anh không những không cảm kϊƈɦ, bây giờ còn không qua chào hỏi hắn, khiến sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên u ám.
Lục Hải thấy sắc mặt của Asgon rất khó coi, trong lòng đột nhiên có dự tính, cười nói: “Anh rể, người nhà Lục gia bọn em từ nhỏ lớn lên ở Hoa Hạ nên không thân quen với chúng ta, tích cách hơi quái gở, nghe nói lần này cũng là quay về nhận tổ tiên.”
“Lục Trần, đưa người nhà của cậu qua đây, tôi giới thiệu bọn họ với anh rể của tôi, anh ấy là một hoàng tử.” Lục Hải gọi Lục Trần đến.
Theo hắn thấy, Lục Trần từ nhỏ không lớn lên tại Lục gia, chắc chắn không hiểu rõ tình hình ở Lục gia, anh rể của hắn chính là hoàng tử đảo Palau, người bình thường nếu như không biết thế lực của Lục gia, chắc sẽ không hiểu rõ quan hệ giữa vương thất đảo Palau với Lục gia, chắc chắn sẽ nghĩ rằng tiểu hoàng tử Asgon còn ngang ngược hống hách hơn so với gia chủ Lục gia.
Lục Trần quay đầu nhìn, cũng lười quan tâm.
Quý tộc? Hoàng tử?
Lục Trần buồn cười, đến cả Lục gia anh còn không coi ra gì, sao có thể coi trọng vương thất bị Lục gia khống chế này chứ?
Nếu như anh đồng ý, anh có lòng tin tuyệt đối giành được thân phận người thừa kế gia chủ của Lục gia, đến lúc đó cho dù là quốc vương của đảo Palau đều muốn đến thăm hỏi anh, huống hồ gì một hoàng tử nhỏ bé.
Lục Trần không để tâm, sắc mặt Lục Hải trở nên rất u ám, bây giờ hắn đang thay Lục Minh làm việc, Lục Minh chính là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất cho người thừa kế gia chủ tối nay, nếu như làm không tốt, vậy chẳng phải ảnh hưởng đến tiền đồ của hắn sao?
Hắn còn muốn dựa vào Lục Minh để thăng chức, Lục Minh bảo hắn sỉ nhục Lục Trần, nếu như làm không được, Lục Minh chắc chắn không cho hắn cơ hội nữa.
Ngay khi định ra ngoài dạy dỗ Lục Trần thì gặp anh rể Asgon đi về phía Lục Trần.
Mắt của Lục Hải sáng lên, kỳ vọng anh rể sẽ dạy dỗ Lục Trần.
“Anh là đứa con hoang nào của Lục gia? Đến Lục gia cũng không coi ai ra gì vậy sao? Là coi thường một hoàng tử nhỏ bé tôi đây à?” Asgon nói với vẻ mặt u ám.
“Cút ra ngoài.” Lục Trần liếc Asgon, nhẹ nhàng nói.
Một hoàng tử nhỏ bé thôi mà, anh thật sự xem thường hắn.
Cái gì?
Loại con hoang này lại dám đuổi hoàng tử của vương quốc Palau đi sao?
Lục Trần chẳng phải mới về ư, sao lại có thể không coi trọng vương thất Palau vậy?
Cho dù anh ta là con trai của Lục Thiên Hành, nhưng Lục Thiên Hành vừa mới lên chức, bên gia tộc vẫn chưa có mấy người đứng về phía ông ta, người nhà vương thất đương nhiên không thể dễ dàng bỏ qua cho anh ta.
Loại con hoang này hống hách như vậy, ai cho anh ta lá gan đó.
Lục Trần dứt lời xong, Lâm Thông đi về phía Asgon.
“Anh nói gì? Muốn đuổi tôi đi ư? Anh biết đây là nơi nào không?” Asgon sửng sốt, sau đó giận tím mặt nhìn chằm chằm vào Lục Trần.
“Anh là nhánh bên nào?” Sắc mặt của Lục Luy Luy nhìn Lục Trần cũng không thoải mái.
Lúc trước cô ta thấy cú đánh của Lục Trần rất chuẩn, nghĩ rằng là nhân vật lớn nào đó, nên muốn cho nhóm người Lục Trần một ít phần lợi ích, sau đó kết bạn với bọn họ.
Nhưng Lục Hải nói Lục Trần chỉ là đứa con hoang quay về nhận tổ tông nên Lục Luy Luy cũng không coi trọng Lục Trần nữa.
“Tôi là nhánh bên nào không quan trọng, quan trọng là bây giờ không được làm phiền tôi.” Lục Trần nhẹ nhàng nói.
Lúc này, Lâm Thông cuối cùng cũng đến bên cạnh Asgon, sau đó không nói câu nào mà túm cổ áo của Asgon rồi nhấc hắn lên.
“Thả tôi ra, anh muốn chết sao!” Asgon hét lớn.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, chỉ thấy Lâm Thông hung dữ ném hắn lên, mọi người thấy cơ thể của Asgon bay ra ngoài.
Mọi người mở to mắt, hoàn toàn không dám tin cảnh tượng trước mắt.
Đa số bọn họ đều là võ giả, hiểu biết về thực lực nhiều hơn người bình thường.
Đó là lần đầu tiên họ nhìn thấy một người như Lâm Thông trực tiếp ném một gã người Đại Hải nặng bảy mươi lăm kg ra xa mười mét.
Cánh tay này phải mạnh đến mức nào?
Sức mạnh bên trong thâm hậu ra sao?
Asgon kêu rêи chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân rã rời.
Cũng may là mặt cỏ, nếu không lần này sẽ khiến xương cốt hắn gãy mấy cái, ước chừng khiến hắn choáng váng ngay lập tức.
Thấy vệ sĩ của Lục Trần lợi hại như vậy, Asgon muốn trả thù nhưng lại không dám, trong mắt lộ rõ vẻ muốn giết người.
Lục Luy Luy chạy qua dìu Asgon, thấy Asgon không có gì đáng ngại, mới đến trước mặt Lục Trần, nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng.
“Mời các người lập tức cút khỏi đây cho tôi, chỗ chúng tôi không tiếp đón các người!” Chỗ này chính là nơi kinh doanh của nhà Lục Luy Luy, trừ khi thuộc nhánh chính, nếu không Lục Luy Luy có quyền đuổi đối phương.
Lục Trần không nói gì, chỉ cười giễu cợt.
“Hỗn láo! Ai cho cô lá gan đó, dám nói như thế với đại thiếu gia nhánh chính của gia tộc như vậy?” Lục Trung tiến về phía trước, quát mắng Lục Luy Luy.
Ông ấy tuy là người làm của Lục gia, nhưng gia quy của Lục gia nghiêm ngặt, nhánh phụ không bằng người làm của nhánh chính.
Bây giờ ông chủ của ông chính là gia chủ của Lục gia, ông là đại quản gia của toàn bộ Lục gia, đương nhiên không coi trọng Lục Luy Luy bên nhánh phụ.
“Nhánh chính?” Lục Luy Luy chấn động, ánh mắt nhìn Lục Trần hơi kinh ngạc, nhưng nhiều hơn là hoảng sợ.
“Không sai, thiếu gia chính là đời sau duy nhất của gia chủ, lần này đến tham gia cạnh tranh người thừa kế gia chủ, cô có tư cách gì mắng thiếu gia? Bố của cô là ai?” Sắc mặt Lục Trung không thay đổi lớn tiếng mắng.
Khuôn mặt đám người Lục Luy Luy biến sắc, Lục Hải muốn nói gì đó nhưng dưới khí thế mạnh mẽ của Lục Trung thì một câu cũng không dám nói.
Asgon vừa bước đến muốn nói vài câu thô lỗ liền há hốc mồm, vẻ mặt không dám tin.
Vỗn dĩ hắn tưởng rằng Lục Trần chỉ là nhân vật nhỏ muốn quay về nhận tổ tông, không ngờ Lục Trần lại là con trai của Lục Thiên Hành.
Lục Thiên Hành bây giờ là gia chủ của Lục gia, bất luận Lục Trần có thể trở thành người thừa kế Lục gia hay không thì một hoàng tử nhỏ như hắn không thể so được với thân phận địa vị đó.
Đừng nói hắn chỉ là hoàng tử nhánh phụ của vương thất Palau, cho dù là hoàng tử chính thống cũng không dám khiêu khích Lục Trần.
Trong chớp mắt, vẻ mặt nhóm người Lục Luy Luy rất khó coi.
Nhưng lúc bọn họ không biết làm thế nào thu dọn đại cục thì Lục Minh và Lục Hạo cuối cùng cũng bước đến.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ông Bố Bỉm Sữa Siêu Cấp
Chương 430: Cút ra ngoài!
Chương 430: Cút ra ngoài!