DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sang Dị Giới Làm Thanh Niên Nghiêm Túc
Chương 9: Đầu to như cái đấu!


Sáng hôm sau.
Không khí của Từ phủ có vẻ hơi khác thường. Đó là vì một trong hai lão tổ đã bị thương, dù không thương nặng, lại được cao nhân nhanh chóng dùng công lực áp chế, có thể nhanh chóng hồi phục nhưng điều này cũng vẫn làm cho Từ phủ cảm thấy áp lực.
Cao thủ nào có thể đả thương lão tổ? Là cao nhân nào tới cái ngôi thành Thanh Yến nhỏ bé này? Có mục đích gì? Còn nữa, tin tức lão tổ bị thương phải giấu thật kín, không cho lọt ra ngoài. Vì chuyện này mà gia chủ họ Từ chạy đông chạy tây kiếm dược vật đại bổ, ton hót hiếu kính cho lão tổ, làm Từ phủ gà bay chó chạy một phen. Đã vậy còn dặn dò con cái làm việc khiêm tốn một chút, đừng gây sự lung tung trong thời gian này, cao nhân kia có lẽ còn trong thành, chọc phải hắn thì nguy to.
Do đó, không khí của Từ phủ có vẻ nghiêm trang túc mục hơn bao giờ hết, ai nấy nghiêm chỉnh như bộ đội, mấy thằng ăn hại cũng bị nhốt trong nhà, nghiêm cấm thả ra cắn bậy cắn bạ…
Từ phủ đã bị Trần Nam và Hoàng Tuyết Nhu quậy cho tưng bừng, đúng theo phong cách của Trần Nam, nhưng cả hai vẫn hồn nhiên coi như không biết, tiếp tục cuộc cách mạng cưới xin vĩ đại.
Sáng hôm nay, Trần Việt Thanh đã dẫn theo bà mối, mang theo chút quà cáp, đích thân sang nhà họ Hoàng để cầu thân. Ngoài ra còn nhờ ông bác cả đứng ra nói chuyện với người trong tộc, xem phản ứng của tất cả mọi người thế nào.
Nhưng quả nhiên xuất sư bất lợi, sau khi biết được rõ ràng ý định của Trần Việt Thanh, Hoàng Thanh Giang tỏ ra khó xử, lấy cớ phải hỏi ý kiến Hoàng Tuyết Nhu mới có thể quyết định, thực tế là dùng kế hoãn binh, kiếm thời gian suy xét xem lợi ích của chuyện này có đủ lớn hay không rồi mới quyết định.
Lúc này, Trần Nam đã nhận được tin báo từ gia đinh, hắn quay mặt kỳ quái nhìn Hoàng Tuyết Nhu:

- Bố vợ muốn nghe ý kiến của em kìa? Có lẽ em nên về nhà một chuyến.
Liên Hương Nhu có vẻ hơi do dự một chút, sau đó chợt dặn dò một câu:
- Có lẽ lần này về nhà họ sẽ không cho em gặp lại anh. Em cũng không chắc lắm, nhưng anh yên tâm, với thực lực của em bây giờ, có trốn ra cũng không phải khó khăn gì, tối nay gặp anh ở cổng thành. Sau khi xác nhận lại tất cả mọi chuyện em sẽ nói lại với anh. Tin em, được không?
Trần Nam chợt cảm thấy sửng sốt khó hiểu, nhưng sau đó thì nhẹ nhàng gật đầu. Trước đó vài ngày hắn còn phát biểu hùng hồn rằng: “Trên đời không còn chữ tín thì anh vẫn tin em”, bây giờ mà lắc đầu thì chẳng phải tự tát vào mồm hay sao? Hơn nữa, bản thân có thực lực cũng làm lòng tin của hắn tăng cao, thực lực… đúng là thứ tốt a.
Quả nhiên, ngay sau đó đã truyền ra tin tức Hoàng tiểu thư trở về, nhưng tạm thời chưa đồng ý mối hôn sự này.
Ban ngày qua đi, buổi tối lại đến.
Một bóng đen vọt ra khỏi Hoàng phủ, thân hình như quỷ mỵ, chỉ giây lát đã biến mất không còn bóng dáng, đến một chút tiếng gió cũng không phát ra, giống như chưa từng xuất hiện vậy.
Ngoài cổng thành:
- Sao rồi? Người nhà em rốt cuộc muốn cái gì? Sao lại truyền tin tức ra ngoài là không đồng ý?
- Họ… muốn lợi ích tối cao! – Hoàng Tuyết Nhu ảm đạm nói.
- Lợi ích tối cao? – Trần Nam khó hiểu hỏi lại.
- Anh nghe em kể chuyện được không?
Trần Nam gật đầu, ngồi xuống yên lặng chờ nàng kể. Hắn đã quá hiểu nàng, có lẽ nàng đang buồn, cần người chia sẻ gì đó.
Từ hồi quen nhau tới giờ, hắn luôn thấy Hoàng Tuyết Nhu vui cười vô tư, nhưng mấy ngày nay, nàng buồn phiền rất nhiều việc, mà chuyện gì cũng có liên quan đến nhà họ Hoàng chó má kia. Trần Nam đang oán giận nghĩ đến việc có nên quậy cho Hoàng Phủ tưng bừng lại phế đi vài thằng “thiên tài” cho bõ tức hay không.
- Em từng nói với anh! Người họ Hoàng bản tính lạnh lùng, tu luyện Huyền Băng Quyết thì còn lạnh lùng hơn, càng tu luyện nhiều lại càng như thế. Cha từ nhỏ đã nhồi vào đầu em một mớ lý thuyết cái gì mà trung thành tuyệt đối với dòng tộc, có thể hy sinh tất cả vì lợi ích của dòng tộc! Có người cha nào giáo dục con mình nên hy sinh này hy sinh nọ không?
Giọng nói của nàng thật ưu thương, buồn phiền. Trần Nam cũng cảm thấy vô cùng khó chịu, trong lòng chửi rủa tổ tông mười tám đời Hoàng Thanh Giang, nhưng nghĩ lại đó lại là tổ tông mười chín đời Hoàng Tuyết Nhu nên đành phải buồn bực nuốt lại vào bụng.

- Những lời của ông ta trái ngược hẳn với lời của mẹ. Mẹ nói rằng mẹ mãi mãi thương em, nói rằng mẹ có hy sinh tất cả vì em, nói rằng cha mẹ nào cũng có thể làm thế, mẹ còn nói cuộc sống là truy cầu hạnh phúc, mẹ không mong em cũng truy cầu thứ hạnh phúc ảo tưởng giống như những người họ Hoàng kia. Chính vì thế lời của cha em giống như những lời rác rưởi của một con người độc ác đang nhồi vào đầu mình vậy.
- Lớn hơn một chút nữa, em càng ngày càng chán ghét những người ở trong cái nhà đó. Lạnh lùng, bình tĩnh, vô tình. Lúc nào bên mồm cũng chỉ dòng tộc, dòng tộc. Vì vậy em quyết định tự lập một thế giới riêng ình, kiếm những người bạn mà mình thích, từ đó mà thần tiên hội ra đời.
Nói đến đây, Hoàng Tuyết Nhu lại cười vui vẻ nhìn Trần Nam:
- Anh biết không, ngày đó có nhiều bạn, dù vui nhưng ai cũng coi em là chị cả, dần dần cũng mất đi thú vị. Mãi cho đến khi tên nhóc nào đó xuất hiện, tự dâng đầu lên cho em vỗ, dâng mông lên cho em đá, những tháng ngày đó mới là những ngày mà em vui nhất. Hì hì.
Thấy Trần Nam có dấu hiệu chuẩn bị động thủ, Hoàng Tuyết Nhu lè cái lưỡi thơm tho ra một cái, giơ tay che đầu cười khúc khích:
- Đừng đánh! Để em kể nốt đã nào…
Qua một hồi cười vui vẻ, tâm tình của nàng có vẻ khá hơn, câu chuyện cũng bớt đi vẻ u ám vừa rồi.
- Cho đến năm mười hai tuổi, em quyết định không tu luyện Huyền Băng Quyết nữa. Lúc đó cha và mẹ đã cãi nhau một lần. Em vẫn còn nhớ, ông ta cho rằng em là một khối tài liệu tu luyện Huyền Băng Quyết rất tốt, nếu làm ra thành tích thì sự nghiệp của ông ta sẽ tiến một bước dài, còn mẹ dù yếu ớt nhưng vẫn cố ủng hộ em, cuối cùng ông ta cũng còn chút tình cảm với mẹ, nhân nhượng cho em đi tới học viện Thành Đô học tập, nếu khi tốt nghiệp mà không phải người mạnh nhất trong đám người cùng tuổi trong tộc, vậy thì phải bắt đầu tu luyện Huyền Băng Quyết, đồng thời phục vụ hết mình cho dòng tộc…
- Vậy trong tộc không có ai giống như em hay sao? – Trần Nam không nhịn được hỏi.
- Không! – Nàng lắc đầu:
- Cả đám người đó đều đã được tẩy não hết từ bé rồi, cả một lũ mặt như cương thi. Nếu không có mẹ thì em bây giờ có lẽ chẳng khác gì bọn họ cả, nghĩ đến mà sợ. – Nàng không khỏi rùng mình hai cái.
- Còn chiều nay… - Hoàng Tuyết Nhu chợt hừ lạnh một tiếng:
- Những người trong tộc này vốn muốn gả em cho hoàng tử Âu Tùy, hoàng tử thứ 88, nhưng em lại nói mình muốn lấy anh, vì vậy họ bắt đầu sử dụng “chiến thuật” vừa đấm vừa xoa, cây gậy và củ cà rốt mà anh đã từng kể cho em nghe. Có người kiên quyết phản đối, nói anh không tốt, chỉ là tên có thiên phú tầm thường, vô năng, có người còn độc ác hơn, nói lấy anh thì dòng tộc đắc tội với hoàng tử Âu Tùy, kể cả anh cũng sẽ không chết được tử tế… Hừ, tưởng em không biết họ chỉ muốn dâng em lên làm thị nữ cung nữ gì đó cho Âu Tùy hay sao? Tưởng em không biết họ sợ anh vô dụng, tương lai không mang đến được lợi ích to lớn cho họ hay sao? Đến cái tên Hoàng Tuyết Nhu có khi Âu Tùy còn chưa nghe thấy, có gì mà đắc tội? Lại còn có kẻ ra vẻ thân thiết đứng ra phân tích chỗ tốt của Âu Tùy thế này thế nọ, nói rằng chỉ muốn tốt cho em mà thôi.
- Cuối cùng? Em nói rằng chỉ lấy một mình anh, không lấy ai khác, lại vờ lấy cái chết ra uy hiếp! Họ thấy không ép được nên bắt đầu lùi một bước, nói rằng cần suy nghĩ thêm rồi giam lỏng em lại. Sau đó còn ở sau lưng em đàm luận cái gì mà: Phong bế tu vi, tống vào cung là được. Hiện giờ chính thất của Âu Tùy vừa mất, một trưởng lão lại tình cờ nhìn thấy dung mạo của người đó rất giống em, vì vậy muốn dâng em cho Âu Tùy để đổi lấy lợi ích. Lại còn cái gì mà khi nó hưởng được vinh hoa phú quý thì sẽ quay lại mà cám ơn chúng ta. Em nhổ vào.
Bốp.
Trần Nam tức giận vỗ đùi đánh đét một cái, sau đó lại suýt xoa cái đùi đáng thương, bực bội nói:

- Cái gia đình kiểu chó má gì vậy? Thích làm khó thì thôi, mai anh dẫn em đi luôn, trước khi đi lật tung cái nhà họ Hoàng đấy lên cho bõ tức. Móa… không, bây giờ đi quậy luôn. Đi, đi nhanh lên.
Trần Nam căm phẫn bừng bừng đứng dậy lôi kéo Hoàng Tuyết Nhu, có xu thế núi lửa phun trào tới nơi rồi.
Trong lòng hắn căm tức vô cùng, định gả vợ tương lai của hắn cho kẻ khác không nói, đã thế còn hết lần này đến lần khác chỉ là vì cái lợi ích chó má của bọn chúng, còn cảm tưởng của nàng bị vứt vào xó nhà. Thế thì có khác gì bán con chó con mèo đâu? Như thế chẳng phải cho rằng hắn muốn cưới con chó con mèo hả? Hả? Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng mà!
Càng nghĩ càng tức, Trần Nam không quậy tung cái nhà họ Hoàng đấy lên thì…
- Thôi mà! Bình tĩnh đi đã. – Âm thanh nũng nịu nhu nhuyễn truyền tới, cùng với đó là hai cánh tay trắng như ngó sen ôm chặt lấy hắn. Lời thề của Trần Nam còn chưa kịp phát ra đã phải chật vật chui trở về.
- Em cũng muốn làm thế lắm chứ! Nhưng còn mẹ em mà! Em làm thế thì mẹ em chắc chắn chẳng dễ chịu gì. Bà lại chỉ một lòng một dạ yêu ông ta, ông ta cũng đối xử với mẹ không tệ. Mẹ thương em như thế, em không thể hại mẹ được.
Đầu Trần Nam bắt đầu to như cái đấu, có cảm giác trời đất quay cuồng muốn ngất xỉu. Trong lòng uất ức vô cùng.
Lại là chiêu bài tình thân! Hết lần này tới lần khác lại trói buộc được hắn! Vốn định trực tiếp phá phách một hồi, nhưng giờ thì hết! Lần đầu vào đời đã gặp phải cái thứ rắc rối như tình thân, hắn nhất thời đứng ngẩn ra đó như con gà gỗ, chẳng biết phải làm sao.
- Àiz! Thần công cái thế, tu vi cao cường, cuối cùng vẫn là đầu óc vô địch a. – Trần Nam cảm thán.
- Anh lẩm bẩm cái gì đó.
Trần Nam thâm trầm nhìn lên vầng trăng khuyết như cái lưỡi liềm, tâm tình sâu kín như vừa lĩnh ngộ ra được một chân lý nào đó:
- Trăng hôm nay thật là tròn a…
Hoàng Tuyết Nhu: “…”


Đọc truyện chữ Full