Lần này Tiên Châu tham chiến ngược lại không phải là chuyện bất ngờ. Nhậm Thanh Nhai chung quy cũng không đủ hiểu rõ Thường Huy, hắn đối với thiên nhân cũng không có bao nhiêu tình nghĩa đồng tộc, sở dĩ căm hận cũng chỉ có Thần của mình, còn đối với cảnh ngộ của người khác lại cùng hắn có quan hệ gì? Cho nên tuy không tránh được sự châm chọc khiêu khích đối với Kỷ Mạch, nhưng Thường Huy cũng lười nghiêm túc tính toán, chỉ một lòng muốn bắt Thần của mình ra.
Thường Huy đối với Yêu Châu vốn dĩ cũng không có một chút tình cảm nào, hiện nay Thỉ Độc trận dùng để triệu hoán Thần cũng đã học được, sự thiếu hụt chẳng qua là nguồn năng lượng từ chúa tể một châu cung cấp mà thôi, vị chúa tể này có thể không nhất định phải là Yêu Vương. Vì vậy, trong lòng biết Tô Cách không thể nào để cho mình đối với Thần động thủ dưới mọi tình huống, lần này, hắn lựa chọn Tiên Châu.
Dân chúng Tiên Châu đều là người tu tiên, mỗi người đều là tâm cao khí ngạo coi thường chốn phàm tục, ngay cả sứ giả của Diệp Quân Hầu đều bị bọn họ đánh ra ngoài, thế lực tầm thường căn bản không cách nào liên lạc được với Tiên Châu. Nhưng mà, Thường Huy là người thế nào, tiên nhân ít khi xuất hiện tại phàm trần không thể nào liên lạc thì lại như thế nào, ngay lúc hậu cung Diệp Quân Hầu được phóng xuất, hắn liền ngăn cản mấy nữ tiên trong đó muốn trở lại Tiên Châu.
Những nữ tiên này đều bị Diệp Quân Hầu cướp đi và bị thất thân cho nên cần chiến công vãn hồi mặt mũi, chẳng qua là chỉ hơi thuyết phục liền thay hắn liên lạc với Lý Tiên Nhi chúa tể Tiên Châu. Đồ vật phàm tục Tiên Châu tự nhiên coi thường, nhưng yêu thú lại là tài liệu luyện khí, luyện đan cực tốt, đặc biết chính là yêu vương Nhậm Thanh Nhai, đối với người tu tiên mà nói cả người yêu vương đều là bảo. Song phương ăn nhịp với nhau, tạo thành một cuộc giao dịch, Tiên Châu liền đạt được nội loạn do Thường Huy nhấc lên, còn Lý Tiên Nhi phải giúp Thường Huy triệu hoán Thần linh.
Theo kế hoạch của Thường Huy chính là mượn lũ yêu phản loạn do mình đưa tới để vây công Lộc Tộc, ai ngờ đang trên đường thi hành liền đụng phải Dạ Minh Quân, cái tiên nhân này còn mang toàn bộ cao tầng Yêu Châu cướp không còn một mống, thậm chí cũng không biết đã thi triển thuật pháp gì, khi Thường Huy phái hóa thân đi trước điều tra, ngay cả Nhậm Thanh Nhai cũng lâm vào trạng thái hôn mê.
Vì vậy, hắn liền vô cùng dứt khoát mà đem con bạch lộc này bán cho Tiên Châu, đối với việc lần này mọi người Tiên Châu đều là khiếp sợ không thôi, bọn họ còn chưa bắt đầu làm phép thu yêu làm sao Yêu Vương đã bị đánh trở về nguyên hình đưa tới chứ? Chiến tranh bây giờ dễ dàng như vậy sao, nằm cũng có thể thắng!
Thường Huy cũng từ trên người Nhậm Thanh Nhai học được kinh nghiệm. Lần này cùng Lý Tiên Nhi kết thành huyết thệ, hôm nay Yêu Vương đã đưa đến, hắn chỉ cần lên đường đi Tiên Châu để triệu hoán Thần của mình thì đoạn ân oán này cũng liền kết thúc.
Húc Nhật tế ti cùng du tẩu giữa chúa tế các châu, tính kế người trong thiên hạ cuối cùng thành người chiến thắng, hôm nay cách thành công chỉ thiếu một chút nữa. Nhưng mà, ngay tại lúc trước khi rời đi, hắn phát hiện ở trong phòng mình, những con chim bồ câu bị giam giữ trong lồng đều lưu luyến mà nhìn mình, đột nhiên liền ngừng bước chân, lúc này mới bắt đầu cân nhắc một vấn đề bị mình tận lực xem nhẹ—— chính là, sau khi giết chết Thần linh, hắn lại muốn đi con đường nào?
Hắn đối với việc ở lại Tiên Châu không có nửa phần húng thú, việc mình chính tay đâm thần linh như vậy Tô Cách nhất định không thể tiếp nhận, Thần Châu cũng không trở về được, đại khái cũng chỉ có thể tùy ý tìm một địa phương để ẩn cư, cũng không quản thiên hạ phân tranh nữa.
Nhưng hắn, thật sự là có thể cam tâm yên lặng làm một người hương dã hay sao?
Thường Huy làm việc xưa nay cực kỳ quả quyết, lúc này lại có mấy phần do dự, quỷ thần xui khiến lại đi phá giải trận pháp ngăn cách trên lồng chim bồ câu, nhìn mảng lớn chim bồ câu đập cánh bay ra ngoài cửa sổ, tuy biết điều này không phải là cử chỉ sáng suốt, cũng chỉ âm thầm tự nói với mình,
Thôi, những con chim bồ câu này lưu ở trong phòng chính là bị các loại yêu thú ăn cho hả giận, hôm nay đại thế đã thành, hắn tuyệt sẽ không bị Tô Cách nói vài lời liền dao động, ngay cả khi những con chim bồ câu này được thả ra lại có gì phải sợ?
Nghĩ tới đây, hắn từ trong bao y phục của mình lấy ra trận đồ, liền hướng về con chim bồ câu vẫn dừng lại ở trên bàn không chịu bay đi mà ném qua,
“Nửa giờ sau Tiên Châu sẽ tấn công Yêu Châu, Thần Châu thu phục đất đai bị mất chỉ có thể thừa dịp bây giờ. Đây là bố trí phòng ngự của Yêu Tộc, nói cho Tô Cách, nên làm chuyện mà hắn nên làm, đừng tới dây dưa với ta nữa.”
Như vậy, duyên phận giữa hắn cùng Thần Điện cũng hết.
Mang trên lưng bao y phục, ngay tại một khắc khi Thường Huy sắp bước ra cửa phòng, chim bồ câu trên bàn dùng móng vuốt đụng một cái vào bản vẽ đã đánh dấu tỉ mỉ tất cả sách lược công thành, thanh âm Thường Huy lúc này không muốn nghe nhất liền truyền tới, “Đã lâu không gặp, Húc Nhật tế ti.”
“Ngươi im miệng, ta không nghe!”
Quả quyết một cái nắm ngay miệng chim bồ câu để cho nó im miệng, ánh mắt của Thường Huy rất quyết tuyệt.
Hắn tại sao phải đem tất cả những con chim bồ câu này giam lại, bởi vì hắn rất rõ nhược điểm của mình ở nơi nào, Tô Cách đơn giản là khắc tinh trời sinh của hắn, trước đây mỗi một lần cùng vị Đại Tế Ti này nói chuyện kết quả đều là hắn phải nhượng bộ. Thế nhưng liên quan tới vấn đề về Thần, hắn một bước cũng không muốn lui, cho nên hắn lựa chọn một câu nói cũng không nghe!
Nhưng mà, hắn không nghĩ tới chính là bây giờ Tô Cách đã cân nhắc đến một con đường mới, không nghe vậy thì xem đi.
Vì vậy, lại có một con chim bồ câu ngậm phong thư đậu xuống trước mặt Thường Huy, ánh mặt ôn hòa chỉ như vậy chăm chú nhìn hắn, “Thần viết phong thư cho ngươi, ta nghĩ ngươi nên nhìn một chút.”
Vì vậy, mọi người Thần Điện liền ngồi lên Phương Chu, bước lên con đường cùng Thường Huy thương lượng.
Đúng vậy, khi nhìn Tống Kiều cùng Đại Tế Ti liên thủ viết thư, Thường Huy vẫn đáp ứng trước khi đi Tiên Châu thì cùng bọn họ gặp mặt một lần, hắn lại bị Tô Cách thuyết phục.
Nghe Tống Kiều tự thuật quá trình làm việc liên tiếp của Thường Huy khi mình cùng Dạ Minh Quân đang nói chuyện yêu đương, Kỷ Mạch làm sao cũng không nghĩ tới chẳng qua là nói chuyện yêu đương mà thôi, vậy mà người này lại có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, còn đem Yêu Vương bán rồi, chỉ có thể thở dài nói: “Con trai ngươi bán đồng đội cũng quá thuần thục rồi.”
Chỗ phiền toái chân chính của Thường Huy chính là ở chỗ, bất luận hắn làm gì cũng không có phân nửa trì hoãn, luôn luôn lấy tốc độ nhanh nhất hoàn thành kế hoạch của mình, rất nhiều kế hoạch cũng không phải là không ai nghĩ tới, mà là thời điểm địch nhân mới vừa nghĩ đến vẫn có khả năng xảy ra thì hắn cũng đã làm thành, thậm chí ngay cả cách đối phó tiếp sau này đều đã bày xong. Như vậy căn bản không cần bất kỳ thời gian thở dốc hay nghỉ ngơi nào, không hại chết đối thủ hắn đều không ăn không ngủ, chỉ cần thử suy nghĩ khi bị hắn để mắt tới một chút cũng đủ để đổ mồ hôi lạnh.
Mà Thần linh xem như đang bị Thường Huy gắt gao nhìn chằm chằm, Tống Kiều chỉ có chột dạ dùng áo choàng che mình lại, cũng không biết là an ủi Kỷ Mạch hay là tự an ủi mình, chỉ nói: “Thấy không, cái gọi là ba ba thì thủy chung vẫn là ba ba, , ca một phong thư liền đối phó với con trai mình.”
Tống Kiều có giải quyết Thường Huy hay không Kỷ Mạch không biết, nhưng cậu rất chắc chắn người này vô cùng tinh chuẩn đối với kỹ năng chia rẽ uyên ương của mình, cho tới bây giờ Dạ Minh Quân còn đứng ở trên cột buồm mà suy nghĩ về nhân sinh a, nhìn bóng lưng u oán của tiên nhân, giọng của cậu cũng lạnh lên, “Ngươi dùng cái gì thuyết phục hắn? Đầu của ngươi?”
Biết rõ thời khắc mấu chốt của một người nam nhân bị cắt đứt sẽ tiến vào trạng thái thô bạo bực nào, Tống Kiều lúc này cũng không dám trêu chọc Kỷ Mạch, chỉ thành thật trả lời: “Được rồi, ta nói cho hắn, Thần của hắn đã chết.”
Không nghĩ tới bởi vì đem con trai câu trở lại lại có thể tự phát tiện đương (*) cho mình, Kỷ Mạch liền nhìn sang, “Hắn sẽ tin?”
(*)发 便 当: Phát tiện đương (đưa cơm) – Ý nói một tác giả hoặc một nhà sản xuất sẽ ban cái chết cho nhân vật.
“Không tin a, cho nên Tô Cách sẽ bồi hắn kêu gọi thần linh một lần, chỉ cần cuối cùng không có gì cả, thì cũng nên tuyệt vọng.”
Đây chính là cách đối phó mà Tống Kiều vắt óc suy nghĩ ra, Thường Huy làm việc mục tiêu rõ ràng, nếu là hướng về phía Thần, chỉ phải nghĩ biện pháp để cho hắn tin tưởng Thần đã chết, như vậy tất cả sau đó cũng không thành vấn đề.
Căn cứ suy đoán của Kỷ Mạch, vì để cho Thỉ Độc trận chính xác triệu hoán ra thần, Nhậm Thanh Nhai cần phải tăng thêm trận pháp phụ trợ đem phạm vi lục soát định ở thế giới hiện thật, như vậy, Tống Kiều đã ở chỗ này tự nhiên sẽ không được triệu hoán lần nữa, hơn nữa, coi như tìm được hắn, hắn cũng có thể giả chết không trả lời, tỷ lệ thành công của việc này vẫn tương đối lớn.
Tống Kiều vốn tưởng rằng thuyết phục Tô Cách kêu gọi thần linh sẽ có chút khó khăn, hắn cũng chuẩn bị xong các loại huyết thệ phát sinh bảo đảm Ngụy Tấn Nam Bắc Triều đã chết, cũng âm thầm an ủi mình trong lòng, triều đại này (Ngụy Tấn Nam Bắc Triều) cũng mất rồi a, coi như mở ra trận pháp phân biệt nói dối thì hắn cũng là nói thật.
Kết quả vừa nghe thấy kế hoạch của hắn thì vị Đại Tế Ti này ngược lại là đáp ứng rất sảng khoái, lại chưa cho hắn cơ hội nguyền rủa mình liền bắt đầu viết thơ, ngược lại khiến cho Tống Kiều có chút mộng, chỉ thầm nói, chẳng lẽ ngay cả Tô Cách đều cho rằng tác giả của Thường Huy chính là một bộ đoản mệnh? Lớp com lê này của hắn kỳ thực còn lôi kéo cừu hận của đại nhi tử hay sau?
Dĩ nhiên, hết thảy các thứ này chẳng qua là suy đoán, ngay cả Kỷ Mạch cũng không dám khẳng định trận pháp có thể xảy ra ngoài ý muốn hay không, Tống Kiều cũng chỉ có thể bất đắc dĩ than thở,
“Tám thành phần thắng, đánh cuộc một keo đi. Vạn nhất chúng ta đoán sai, liền kính nhờ tiên quân đem ta cướp về, cái khác từ nay về sau lại tính toán tiếp.”
Tống Kiều một chiêu này chính là vừa vặn rất đúng lúc, Thường Huy dụng hết tâm cơ chỉ vì bắt thần linh sáng tạo mình, hôm nay bỗng nhiên biết được mục tiêu không ngờ bỏ mạng, vô luận như thế nào thì trước tiên cần phải nghiệm chứng thật giả.
Khi Phương Chu rơi xuống, vị văn thần tối cường kia quả nhiên liền đứng ở nơi ước hẹn, nhìn thấy thân ảnh này, Tô Cách liền biết chuyện đã thành công một nửa, chỉ mỉm cười rơi vào trước mặt người mà mình hợp tác đã lâu, “Ngươi đã tới.”
Đã lâu không gặp, Tô Cách vẫn là dáng vẻ trước kia, Thường Huy cũng rất cảm khái, bất quá trong lời nói vẫn tràn đầy lãnh đạm, “Đây cũng không phải chân thân của ta, cho đến khi nghiệm chứng thần linh đã chết là sự thật trước, ta cũng sẽ không tín nhiệm ngươi.”
Thường Huy vốn cẩn thận, ai cũng không cho là hắn mạo hiểm dùng thân phận thật sự hẹn gặp Tô Cách như vậy, ngược lại là Tống Kiều hiểu ý đối với Kỷ Mạch lẩm bẩm một câu, “Hắn nếu nói như vậy, nhất định là chân thân, không thể lầm được.”
Đúng theo như lời của Tống Kiều, Thường Huy mặc dù cẩn thận, lúc nên mạo hiểm nhưng cũng sẽ không do dự, xác định sinh tử của thần đối với hắn mà nói cực kỳ trọng yếu, tuyệt không cho phép xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, nhất định phải lấy chân thân thử triệu hoán mới có thể yên tâm.
Lúc này không chỉ Tống Kiều đang quan sát hắn, hắn cũng là nghiêm túc đánh giá thanh sam nam tử bên cạnh Kỷ Mạch, dựa theo suy đoán của Thường Huy, người này nên là Thần của Tô Cách, thế nhưng trong thư lại tự xưng là người sáng tạo của Diệp Quân Hầu, liền khí chất mà nói, rất khó tưởng tượng người như vậy sẽ cho rằng trầm mê tửu sắc mới là nhân gian cực lạc.
Không, không đúng, Tô Cách không thể nào đối với Thần của Diệp Quân Hầu nói gì nghe nấy như vậy, hai người này đã cùng bàn bạc để tính toán hắn, hay là đang tính toán lẫn nhau?
Tính tình Tô Cách sẽ không tận lực đối phó ai, hừ, nhất định là thần linh này đang giấu giếm cái gì, hắn xuất hiện ở bên cạnh Tô Cách rốt cuộc là có mục đích gì?
Tống Kiều tao nhã lễ độ mặt mày vui vẻ như vậy Thường Huy quá quen thuộc, tất cả cáo già nội các đều là cái bộ dáng này, bất luận trong lòng có tính toán gì thì trên mặt cũng là một bộ thần sắc thân thiết hòa ái, mỉm cười liền có thể đem người nuốt xuống. Hơn nữa, cấp độ của người này chỉ sợ so với mấy đối thủ trước đây của hắn cao hơn rất nhiều, mà ngay cả hắn cũng mơ hồ từ trong ánh mắt nhìn thấu mấy phần thật lòng quan tâm, quả thực là ngụy trang lên đến cực điểm. Người như vậy, Tô Cách nhất định không đấu lại.
Chỉ là nhìn mặt mũi Thường Huy liền lấy được rất nhiều suy đoán, nghĩ tới con chim bồ câu này nói không chừng sẽ bị người bắt đi hầm, còn chưa bắt đầu, nhưng ý rời đi ngược lại là phai nhạt mấy phần. Bất động thanh sắc chuyển động bấm ngón tay, chắc chắn chân ngôn trận trên đó đã mở, hắn quyết định tự mình sẽ gặp gỡ vị thần linh này trước, “Chính là ngươi nói, thần của ta đã bỏ mệnh?”
Tống Kiều không xác định hắn sẽ dùng loại thủ đoạn nào dò xét mình, nhưng hắn có thể khẳng định câu hỏi này của Thường Huy tuyệt đối là cạm bẫy khắp nơi, chiết phiến khe khẽ gõ một cái lòng bàn tay, liền lựa chọn câu trả lời ổn thỏa nhất, “Ta chắc chắn thế gian này đã sớm không tồn tại Ngụy Tấn Nam Bắc Triêu.”
Nghe danh tự này, ánh mắt Thường Huy chính là động một cái, hắn đã từ trong miệng ba vị thần minh mà Nhậm Thanh Nhai triệu hoán lấy được tin tức liên quan giữa mình với thần, người kia chính xác là dùng tên này. Theo bọn họ giải thích, người sáng tạo Diệp Quân Hầu còn từng đề cử qua thư tịch của hắn, quan hệ giữa hai người không tệ, nhưng mà, mặc dù tin tức tất cả đều không sai, hắn vẫn giả vờ như không biết mà hỏi, “Thần của ta vì sao lấy tên kỳ quái gì như vậy?”
“Khi xem qua 《 Quyền Thần 》 người đều biết, tên tác giả của Thường Huy chính là Ngụy Tấn Nam Bắc Triêu.”
Tống Kiều trả lời rất cẩn thận, nhìn chân ngôn trận một chút không có bất kỳ phản ứng nào, Thường Huy xác định hắn nói cũng là lời thật, chẳng qua là luôn cảm thấy tồn tại vấn đề ở nơi nào đó, lại quan sát Tống Kiều một phen, cuối cùng ra được kết luận —— người này nhìn một cái chính là mặt hàng giả vờ nghiêm chỉnh, làm bộ làm tịch như vậy nhất định có mưu đồ.
Nghe nói thần linh của Diệp Quân Hầu cùng Tô Cách còn có lời đồn đãi ám muội, cái gọi là vật hợp theo loại, những thần minh này không chừng chỉ có sở thích đoạn tụ, đến gần Tô Cách chẳng lẽ cũng là mưu đồ gây rối? Thế nhưng người này một mực hàm tình thầm kín mà nhìn hắn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn mưu đồ hai người? Thật quá vô sỉ!
Cho ra suy đoán to gan này, trong lòng Thường Huy lập tức gõ lên tiếng chuông báo động, mằc dù xem như hắn là bạch y tế ti duy nhất ở Thần Điện có qua thê thất, chính mình cần phải lưu lại bảo vệ tay áo của Đại Tế Ti bị người nhìn chằm chằm, cuối cùng vẫn quyết định lại quan sát chốc lát, chỉ lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn qua không giống hạng người thuần lương, ta không tin ngươi. Trận pháp đã chuẩn bị xong, hết thảy đến khi nghiệm chứng thật giả mới tiếp tục thảo luận.”
Những lời này trong nháy mắt đối với vị cha già nào đó đã tạo thành tổn thương cực lớn khi tự cho mình là biểu hiện phong độ thật tốt, yên lặng siết chặt chiết phiết trong tay mà mình dùng để trang bức, trên mặt tuy vẫn duy trì nụ cười nhưng nội tâm cũng đã bi phẫn gào khóc,
Con a, ngươi trước khi nói chuyện có thể sờ lương tâm một cái hay không, nơi này, người không thuần lương nhất chính là ngươi có được không a! Tại sao phải dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ta như vậy, ngươi chẳng lẽ không cảm nhận được sự quan tâm chân thành tha thiết của cha hay sao?
Tâm tình bị nhi tử phản bội xuyên thấu qua như vậy Kỷ Mạch sớm đã lãnh hội, làm người từng trải chỉ có thể vỗ bả vai Tống Kiều một cái, bất đắc dĩ an ủi, “Quen rồi liền tốt.”
Nhưng mà, Tống Kiều cũng khoác com lê ra trận lại như thế nào nhận thua lúc này, tuy là bi phẫn, vẫn cắn răng nói với cậu: “Chớ vội, đợi trận pháp phát động, nhìn lão ca dùng lời nói khiến hắn chắp tay đầu hàng.”
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thường Huy: Hừ, cái gọi là đồng đội chính là dùng để bán.
Kỷ Mạch (lạnh lùng): Đây chính là lý do ngươi bán cái tên nhi tử hố cha kia?
Dạ Minh Quân (chột dạ): Làm bộ như không xảy ra chuyện gì.
Tống Kiều: Bên bờ nguy hiểm đang bị con trai bán cẩn thận dò xét.
Tô Cách (mỉm cười): Xem kìa, trừ ta không ai dám cùng ngươi họp thành đội.
Thường Huy: Đó là bởi vì ngươi hàng ngày treo máy căn bản không ra suối nước!
___________
Toàn là những người não động không thôi.
Chỉ tội nghiệp cho Dạ Minh Quân thôi =]]
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm
Chương 59
Chương 59