DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Vật Chính Làm Người Ta Tránh Lui Chín Mươi Dặm
Chương 105

Kỷ Mạch trở lại thế giới hiện tại liền đi gặp cha mẹ. Cậu mất tích đã lâu, trong nhà còn tưởng rằng đã bị bắt cóc đến vùng núi nào đó hoặc là đã gặp bất trắc gì rồi, nhưng so với những kết quả này, việc con trai xuất quỹ (come out) cũng không tính là chuyện gì đáng sợ.

Hơn nữa Dạ Minh Quân không biết từ đâu lấy được quốc tịch Hoa Kỳ, vừa đến thế giới này liền ôm Kỷ Mạch trực tiếp lĩnh chứng (kiểm chứng chiếm lĩnh). Nội tâm của nhị lão trong nhà mặc dù hơi xoắn xuýt, nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận lời giải thích là Kỉ Mạch bị người lừa bán, vì báo ân cho nên cùng Dạ Minh Quân ở nước ngoài kết hôn rồi.

Tuy như vậy, nhưng cái lý do bởi vì bị buộc tu tiên mà bỏ nhà ra đi này  Kỷ Mạch cũng sẽ không mang về để hù dọa cha mẹ chỉ là dân chúng bình thường của mình, sau khi gọi điện thoại về nhà liền dẫn một đám thiên nhân đi tới nhà Tống Kiều để tụ họp.

Cậu là mất tích ở trong ký túc xá của trường học, vì để dẹp yên chuyện này, nhà trường đã cùng người nhà hiệp nghị cho cậu nghỉ học. Bây giờ vừa quyết định tu tiên, Kỷ Mạch đối với người nhà chỉ nói, sau khi trải qua sinh tử khó khăn tự quyết định trở thành một tác giả theo đuổi mơ ước, tạm thời ở bên ngoài thuê một căn nhà của Tống Kiều để làm việc.

Tống Kiều xuất thân công chức, trong nhà lại là thư hương môn đệ, cha mẹ Kỷ Mạch thấy bằng hữu cùng phòng này cũng yên tâm. Lại thấy Kỷ Mạch mỗi ngày gọi điện thoại báo bình an chưa bao giờ gián đoạn, ngày lễ ngày tết cũng không quên mang Dạ Minh Quân về nhà, nhị lão tuy cảm khái con trai mình kiêu căng đột nhiên liền trưởng thành, dần dần cuộc sống cũng quen với việc Kỷ Mạch luôn đi ra ngoài lấy tư liệu.

Thần điện Thần Tinh Tế Ti vừa về tới thế giới mình liền trở thành sinh viên bị bắt cóc, cảm giác chênh lệch này cũng để cho Kỷ Mạch có chút vô ngữ. Cũng may tâm tính cậu đủ ổn, chỉ còn chờ cùng cha mẹ bầu bạn đi hết thời gian ở phàm trần, trăm năm sau liền theo Dạ Minh Quân trở lại tiên sơn.

So với Kỷ Mạch người học sinh này, Tống Kiều xem như là người xã hội ngược lại gặp phải không ít phiền toái. Hắn mất tích đã có mấy tháng, cũng may gia đình hắn có mối quen hệ tốt mới không bị đơn vị sa thải. Tuy như vậy, nhưng khi ứng đối cảnh sát dò hỏi cùng các thân hữu thuyết giáo, trên thực tế cũng phải bó tay toàn tập.

Càng miễn bàn trong nhà vì nhận định hắn bởi vì sống một mình mới xảy ra chuyện, ngay lập tức thúc dục hắn cưới vợ, thanh niên Tống Kiều lớn tuổi độc thân những ngày gần đây có thể nói là tương đối gian khổ.

Vì vậy, hai tác giả đều gặp phải di chứng khó khăn sau khi xuyên việt chỉ nắm tay nhau mà rơi nước mắt, đều  muốn đem bạch lộc đánh cho một trận, liền cùng nhau than thở bắt đầu  cuộc sống lười biếng.

Ngược lại, Kỷ Mạch ly khai Thiên Đình cũng không hoàn toàn lười biếng, thời điểm nên tu hành vẫn an tĩnh ngồi tĩnh tọa, mỗi ngày thổ nạp xong liền mở ra bức họa luyện tập kỹ  năng vẽ.

Sơn Hà Xã Tắc Đồ sáng tạo tiên thần chỉ có văn tự còn chưa đủ, khí linh phải cụ thể mô tả hình dáng bên ngoài mới có thể thành hình, trước kia những chuyện này đều là Chẩm Ca  làm, bây giờ cũng chỉ có thể do Kỷ Mạch toàn bộ đón lấy.

Liên quan tới nhiệm vụ tịnh thế, Dạ Minh Quân tại địa phủ liền mơ hồ có manh mối giải quyết. Hắn phát hiện thế gian có một loại thần thụ được đặt tên là Kiến Mộc, cây này lớn lên có thể tự động hấp thu linh khí trong cơ thể tu sĩ hoàn trả thiên địa, nếu tu luyện thành tiên là có thể tự do khống chế lượng hấp thụ.

Dạ Minh Quân nghĩ, tất cả những gì bọn họ phải làm chẳng qua là đem linh khí nhân loại hấp thu hoàn trả, không nhất định phải chọn lựa biện pháp chém giết sinh tử như vậy.

Thiên địa bản thân cũng không muốn biến mất, thần thụ này chính là thủ đoạn tự cứu mà thiên đạo ứng đối nguy cơ. Đáng tiếc thần thụ này chỉ có thể dựng dục từ chí thuần chi linh, càng cần thiết hơn là phải được tình yêu chăm bón mới có thể chính xác trưởng thành, rất khó phục chế ở các thế giới khác.

Việc cấp bách chính là tìm cách tạo một số lượng lớn linh vật có năng lực như Kiến Mộc, như vậy liền có thể lấy hy sinh nhỏ nhất giải quyết linh khí chi kiếp.

Trong thiên địa chỉ còn sót lại hai cây Kiến Mộc đã chết sau khi tự cứu thế giới của chính nó, lúc đó Sơn Hà Xã Tắc Đồ lại bị hư hại, Dạ Minh Quân tìm không ra biện pháp đem nó tái hiện, liền quyết định hiểu rõ yêu là cái gì trước tiên rồi mới  đi thử bồi dưỡng Kiến Mộc mới.

Hôm nay, Kỷ Mạch tiếp quản Sơn Hà Xã Tắc Đồ, cái vấn đề này ngược lại là giải quyết dễ dàng.

Ngoại trừ lịch sử truyền thừa, phục chế giống loài sắp lâm nguy diệt tuyệt cũng là chức năng của Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chỉ cần Kỷ Mạch tu vi đủ, liền có thể sáng tạo ra thiên nhân có dị năng Kiến Mộc. Vì vậy, chúng tiên Thiên Đình là hận không thể lập tức đưa cái vị khí linh mới này lên trời.

Bất quá, lần này Dạ Minh Quân liền không đồng ý. Trước khác nay khác, ngay cả Thiên Địa Qua cũng không chịu nổi tâm ma đầu độc, hắn sao dám để cho Kỷ Mạch vượt qua tâm kiếp phi thăng. Dù sao còn có năm trăm năm, bọn họ một mặt du lịch hồng trần, một mặt song tu độ kiếp, phu xướng phu tùy  chậm rãi phát dục mời đúng lẽ.

Dạ Minh Quân cũng không đem việc này giấu giếm, Kỷ Mạch cũng luôn luôn nhớ đến 500 năm ước hẹn giữa Dạ Minh Quân cùng tiên đế, hôm nay tuy vẫn không thể tự sáng tạo thiên nhân, nhưng đối với thiết định đã bắt đầu chuẩn bị.

Chỉ tiếc, dù cho cậu vẫn đang nghiên cứu hoàn thiện vị thiên nhân cứu thế này từ mọi phương diện này, nhưng trước mặt vẫn bày ra một rãnh trời không qua được.

Lúc này, Kỷ Mạch cùng Tống Kiều ngồi trên ghế sa lon nghiêm túc đối mặt, tuy Tống tiên sinh có kinh nghiệm nhân sinh phong phú cũng không khỏi đối với  sinh vật quỷ dị trên bức họa kia phát ra một tiếng thở dài,

“Đại huynh đệ, ngươi đúng là một họa sĩ tâm hồn thực sự, đồ chơi này thả ra ngoài ai có thể tin tưởng nó là tiên thú cứu thế, mười phần thì đó chính là một quái vật nguy cơ khoa học đưa tới ngày tận thế a!”

Đúng vậy, xem như Thần Điện ít có người đứng đắn, Thần Tinh Tế Ti lãnh tính tự kiềm chế, người duy nhất có thể ước thúc Khải Minh Châu cứu tinh thiên đình – Kỷ Mạch, tài nghệ vẽ tranh của cậu chính là trình độ nhà trẻ cũng không bằng.

Dùng một câu nói khái quát ra sinh vật mà cậu vẽ, đó chính là —— bất luận có công năng gì, tu sĩ nhìn bề ngoài một cái thì nhất định sẽ xem là yêu ma mà loại trừ, hoàn toàn có thể dựa vào khuôn mặt xấu xí trở thành nhân vật đại BOSS mạnh mẽ!

Dĩ nhiên, đối với kỹ năng vẽ của mình đủ để Sơn Hà Xã Tắc Đồ che mặt khóc, Kỷ Mạch chẳng qua là ương ngạnh bày tỏ, “Xin nhớ nghề chính của ta là tác giả.”

Mặc dù Tống Kiều tin chắc ngay cả học sinh tiểu học cũng có thể vẽ ra sinh vật hơn cái này, lúc này cũng chỉ có thể liếc xéo người này, “Đây chính là lý do ngươi tới nhà ta luyện tập linh hồn vẽ tranh?”

Kỷ Mạch kiên quyết không thừa nhận kỹ năng hội họa của mình có vấn đề, cũng từ nội tâm cho rằng đây chẳng qua thời kỳ tay mới quá độ mà thôi, đối với hoài nghi của Tống Kiều mà quả quyết phản kích, “Không, ta tới nơi này chẳng qua là tin tưởng ngươi chán chường như vậy tuyệt đối sẽ không học tập.”

Tống Kiều từ khi tốt nghiệp đại học cũng không biết học tập là vật gì, đối với lời này của cậu lại không lời chống đỡ, ngược lại là Tô Cách thấy bọn họ trò chuyện cao hứng, liền rót trà tới, chỉ đối với Kỷ Mạch cười nói: “Làm việc không thể nóng lòng cầu thành, Thần Tinh Tế Ti nếu đã tới liền lưu lại ăn cơm đi.”

Tô Cách khí chất bày ở nơi đó, cho dù mặc đồ bình thường ở nhà nhưng vẫn cùng người khác bất đồng, vừa nhìn liền biết đây không phải là nhân vật bình thường, nhưng, cái này cũng không ảnh hưởng Kỷ Mạch đem tầm mắt dời về tạp dề trên trên người Đại Tế Ti.

Xem như ở Thần Điện bồi dưỡng được tính cách ẩn núp bồ câu khống, Thần Tinh Tế Ti liền khiển trách mà nhìn về phía một vị cha già nào đó, “Ngươi để cho thần điện Đại Tế Ti nấu cơm?”

Tống Kiều thật là không chịu nổi loại ánh mắt này tựa như phát hiện hắn ngược đãi con trai, lập tức liền thề nói: “Ta thề mình chỉ dựa vào đồ ăn bán bên ngoài mà sống, dùng năm năm đơn đặt hàng không gián đoạn mua đồ ăn bên ngoài làm chứng!”

Đối với sinh hoạt của Tống Kiều không có sức khỏe này Kỷ Mạch cũng không hề hoài nghi, nhưng khi Đại Tế Ti quen thuộc mà bưng ra dĩa bánh quy tự làm, cậu lại liếc mắt một vị cha già kia,

“Ngươi là muốn nói cho ta, Đại Tế Ti tự học được cách dùng khí đốt thiên nhiên cùng nồi cơm điện, thậm chí còn mua một lò nướng?”

“Ta đã từng không tin, cho đến khi thực tế nói cho ta, con trai ta ở thế giới nào cũng là thiên tài.”

Nói đến điều này, bản thân Tống Kiều cũng tất kinh ngạc, hắn vốn tưởng rằng Tô Cách đi tới thế giới hiện đại sẽ rất khó thích ứng, kết quả Đại Tế Ti chỉ nhìn sách hướng dẫn liền học được cách sử dụng đồ điện, còn ở sân thượng nuôi mấy lồng chim bồ câu còn làm ra một tiểu hoa viên, thậm chí cùng một đám bạn tốt của Tống Kiều nhanh chóng quen thuộc, chỉ dùng một tháng liền hoàn mỹ sáp nhập vào xã hội hiện đại.

Đại Tế Ti ở dị thế ôn hòa dễ thân cận, đến thế giới này vẫn đem cha già chiếu cố cẩn thận. Kỷ Mạch yên lặng liếc nhìn bạch lộc nào đó tiến vào phòng khách liền nằm trên sàn nhà thổi hơi lạnh, một lần nữa ở giữa sự so sánh rõ ràng này đưa ra lời cảnh cáo nghiêm túc,

“Dừng lại hành vi khoe khoang của ngươi, nếu không ta không bảo đảm con lộc nào đó có thể phá hủy nhà ngươi hay không.”

Quan hệ giữa Kỷ Mạch cùng Nhậm Thanh Nhai, Tống Kiều cũng nghe Tô Cách nói một ít, nguyên tưởng rằng một người một lộc này định trước cả đời không qua lại với nhau, nhưng không nghĩ tới hôm nay ngược lại rất hòa thuận, không khỏi liền nghi ngờ nói: “Ngươi làm sao để cho hắn nghe lời?”

Sau khi trọng sinh, Nhậm Thanh Nhai không hóa thành hình người nữa, thái độ đối với Kỷ Mạch cũng nhàn nhạt, trừ khi thỉnh thoảng cùng Lý Tiên Nhi trò chuyện đôi câu, thường cùng Diệp Quân Hầu đánh một trận, phần lớn thời gian đều là nằm ở một bên mà thất thần.

Hắn vốn dĩ là tính tình có chút cô tịch, Kỷ Mạch cũng không có biện pháp gì. Ngược lại là Dạ Minh Quân rảnh rỗi liền cưỡng ép đè bạch lộc ra tắm cà lông, lại đem đủ loại tiên thảo nhét vào trong miệng hắn, sau khi bị húc vô số lần còn vô tri vô giác trở về đối với Kỷ Mạch khoe khoang quan hệ giữa mình cùng bạch lộc rất tốt.

Nhậm Thanh Nhai tuy không muốn để ý hắn, thế nhưng không đánh lại Khải Minh Châu đã khôi phục toàn bộ tu vi, sau khi phát hiện chỉ có Kỷ Mạch mới có thể ngăn lại người tiên nhân này quấy rầy mình, từ nay về sau vừa nhìn thấy Dạ Minh Quân liền giả vờ trấn định tránh đền sau lưng Kỷ Mạch.

Cứ như vậy thường xuyên qua lại, Kỷ Mạch dần dần có thói quen khi mình ngồi tĩnh tọa sẽ có một con lộc thủ bên cạnh, mà Nhậm Thanh Nhai vừa mượn Kỷ Mạch tị nạn, trong ngày thường cũng không kháng cự mang theo người này bay một đoạn thời gian.

Con trai phản nghịch bị cha kế dày vò rốt cuộc ý thức được cha ruột tốt, Kỷ Mạch đối với tình huống như vậy cũng xem như hài lòng, suy nghĩ Nhậm Thanh Nhai hiếm thấy cùng mình sống chung một đoạn thời gian hòa bình, vào một ngày rảnh rỗi  liền hỏi hắn: “Mấy ngày nay Yêu Vương cực khổ rồi, ngươi cần loại thù lao nào?”

Thái độ bây giờ của Kỷ Mạch đối với Nhậm Thanh Nhai cùng thiên nhân khác cũng không khác biệt gì, bạch lộc tuy có lúc cảm giác người này rất là chú ý mình, nhưng khi tỉ mỉ quan sát lại tựa như đây chẳng qua là ảo giác.

Dựa theo khế ước, Kỷ Mạch sử dụng thiên nhân trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ đều cần đưa cống phẩm, Ma Chủ nơi đó thì chất đầy đồ dùng của Thanh Đế lúc nhỏ, Lý Tiên Nhi chính là cơ hồ dời trống một cửa hàng thú cưng bên trong thành phố, chỉ có Nhậm Thanh Nhai từ đầu đến cuối chưa từng muốn cái gì.

Lúc này cũng không ngoại lệ, đối mặt nghi vấn của Kỷ Mạch, bạch lộc chẳng qua là tùy ý nằm ở bãi cỏ, trong lời nói tràn đầy lãnh đạm, “Không cần, đối xử thân thiện với người lạ là điều bình thường..”

Bọn họ đều không phải là người có cảm tình kịch liệt, hôm nay phương thức sống chung cũng đích xác giống như là người xa lạ hữu hảo, Kỷ Mạch nghe vậy rủ mắt xuống, không nói thêm nữa, chẳng qua là đem lễ vật mua xong  đưa tới, “Cho ngươi.”

Bạch lộc không thích Kỷ Mạch đối đãi mình cẩn thận như vậy, tuy đối mặt cường giả nên dùng lễ, nhưng chung quy lại thấy đôi bên vô cùng lạnh nhạt. Hắn tuy không nhớ chuyện quá khứ, cũng tự nhận thức duy trì cùng mọi người như người xa lạ là cách tốt nhất, cũng không biết vì sao, vừa nghe thấy Kỷ Mạch đưa thù lao cho mình thì nội tâm liền không khỏi có chút tịch mịch.

Nghĩ tới đây, tâm tình của bạch lộc có chút không tốt, khi lời cự tuyệt đã đến miệng, nhưng nhìn thấy vật Kỷ Mạch đưa tới cũng không tự chủ được mà cứng đờ.

Diệp Quân Hầu đối với thế giới này rất thích ứng, hắn cuối cùng cũng có trí nhớ trước khi xuyên không, nhanh chóng dùng thuật pháp chứng minh thân phận cho mình liền có một cuộc sống bình thường như người hiện đại.

Ma chủ thích hưởng thụ, sau khi đến nơi này liền đem tất cả sản phẩm điện tử đặt mua, không chỉ trở thành VIP cao cấp của các câu lạc bộ, còn dẫn Lý Tiên Nhi đi dạo phố mua đồ. Lúc ở nhà thì hai vị thiên nhân này cũng đều xem điện thoại di động, chỉ cần thích liền mua mua mua.

Nhậm Thanh Nhai đối với cái thế giới này không biết gì cả, tuy đối với đồ vật bọn họ dùng rất là tò mò, nhưng cuối cùng không thể kéo xuống mặt mũi chủ động cùng Diệp Quân Hầu nói chuyện, mấy ngày nay liền chỉ nhìn xa xa, tựa như mình căn bản không để ý ngoại giới như thế nào.

Hắn lạnh lùng đến đâu cũng là sinh vật, hơn nữa còn là lộc loại động vật quần cư như vậy, thỉnh thoảng thấy Diệp Quân Hầu mang Lý Tiên Nhi du ngoạn khắp nơi cũng sẽ cảm thấy tịch mịch.

Bạch lộc nguyên bản cho rằng mình đem ưu tư che giấu cực tốt, lại không nghĩ rằng Kỷ Mạch sẽ đem cái thứ kêu là điện thoại di động mà đưa cho hắn.

Tuy không phải pháp bảo gì quý trọng, nhưng được “Cha” đưa cho lễ vật mà bản thân mong muốn, chuyện như vậy Nhậm Thanh Nhai vẫn là lần đầu tiên thể nghiệm, tư vị rất phức tạp, làm hắn không tự chủ được liền thất thần.

Kỷ Mạch rất thận trọng, lúc Diệp Quân Hầu mang theo Lý Tiên Nhi chơi điện thoại di động, liền phát hiện ánh mắt bạch lộc nhìn về phía bọn họ có chút hâm mộ. Kỷ Mạch suy nghĩ như thế nào đi nữa cũng là con trai mình sáng tạo, nguyện vọng này nên thỏa mãn, sau khi trở lại nhân gian liền mua cho bạch lộc.

Bây giờ Kỷ Mạch thấy hắn yên lặng không nói, cho rằng tính tình con lộc này quật cường, mặc dù muốn nhưng không muốn thu, cũng không nói đến chuyện này, chỉ bình thản nói: “Dùng nó có thể tìm được phần lớn văn tự trên thế giới này cùng tư liệu điện ảnh và truyền hình, đối với ngươi rất hữu dụng.”

Kỷ Mạch đem hộp quà đặt ở bên cạnh bạch lộc, liền muốn rời đi tiếp tục tu luyện, nhưng không nghĩ bạch lộc xưa nay cùng cậu giữ một khoảng cách đột nhiên ngậm vạt áo mình, còn không chờ Kỷ Mạch hỏi đây là dụng ý gì, Nhậm Thanh Nhai có chút do dự nhìn về phía cậu, “Cha, dạy ta dùng.”

Bọn họ duy trì thái độ không mặn không nhạt đã có một đoạn thời gian, bỗng nhiên nghe tiếng xưng hô này Kỷ Mạch còn có chút kinh hãi, lập tức hỏi: “Làm sao đột nhiên kêu như vậy ta?”

Nhậm Thanh Nhai vốn dĩ không muốn cậu chỉ như vậy liền rời đi, lại không nghĩ rằng vừa mở miệng liền một cách tự nhiên nói ra chữ kia, tuy như vậy, chân chính nói ra miệng cũng không có bài xích như hắn tưởng tượng vậy.

Suy nghĩ trên đời này người sẽ chú ý hắn ưu tư cũng chỉ có một Kỷ Mạch, cuối cùng vẫn chủ động bước lên trước, chỉ nói: “So với tên ngươi, tiếng xưng hô này thuận miệng hơn.”

Sau đó, Nhậm Thanh Nhai thu lễ vật, đối với yêu cầu cơ bản của Kỷ Mạch cũng thi hành, thỉnh thoảng cũng sẽ như trước kia mà gọi cậu là cha.

Kỷ Mạch tuy không biết rốt cuộc là cái gì để cho con trai phản nghịch nghĩ thông suốt, đối với quan hệ hòa hoãn giữa mọi người cũng là vui tai vui mắt, hôm nay đối mặt nghi ngờ của Tống Kiều chỉ trêu ghẹo nói: “Bây giờ phí Internet của hắn đều là ta nộp, có thể không nghe lời sao?”

Tống Kiều nhất thời hiểu không ra ảo diệu đối với phụ tử văn nghệ này, thấy thần sắc Kỷ Mạch cởi mở hơn trước cũng liền tấm tắc than thở, “Quả nhiên là cơn ác mộng chung của tất cả thiếu niên phản nghịch khi bị gia trưởng rút dây điện.”

Sở thích của Nhậm Thanh Nhai cùng Kỷ Mạch nhất mạch tương thừa, xưa nay không thích nói chuyện phiếm, sau khi Kỷ Mạch chỉ nó lên mạng liền thừa kế tài khoản của cha, khi rảnh rỗi thì ở Zhihu cùng bình luận khu tiểu thuyết phát biểu các loại tình cảm tiểu luận văn.

Bạch lộc kiên trì không chịu hóa thành hình người, hôm nay cũng là nằm úp ở sàn nhà phòng khách dùng chóp mũi điểm màn ảnh, ngược lại là nhìn khả ái hơn trước.

Kỷ Mạch thấy bộ dáng kia của hắn cũng không khỏi cảm khái, nói ra các ngươi có thể không tin, cái ID đại lão tịch mịch thiếu phụ chuyên trả lời vấn đề tình cảm trên Zhihu thật ra là một con lộc.

Nhắc tới Nhậm Thanh Nhai, Kỷ Mạch cũng nhớ tới bạch lộc gần đây có sở thích mới là đi dạo Nam Tần, vậy liếc mắt nhìn Tống Kiều một cái, “Ngươi ngày hôm qua không ra chương mới, hắn đang truy cái hố mới của ngươi, cẩn thận nửa đêm bị lộc húc ra ngoài.”

Tống Kiều sau khi trở lại lại mở ra một lớp com lê mới chuyên viết chyện lạ về tiên nhân thời hiện đại, nghe lời này của Kỷ Mạch chính là giật kinh, thầm nghĩ văn mới của mình cũng chưa đăng thì bạch lộc này làm sao tìm được, lại nhìn Kỷ Mạch một cái trong nháy mắt bừng tỉnh, nhất định là đồng nghiệp này đem hắn giao cho Nhậm Thanh Nhai.

Suy nghĩ một chút đến tính tình hung tàn của con lộc kia, hắn lập tức bi phẫn nói: “Ngươi đây là đem ta đẩy vào trong hố lửa a!”

“A, ai kêu văn của ta hắn vừa nhìn một trang liền bỏ, lại cứ khăng khăng thưởng thức đại tác của ngươi.”

Nói đến chỗ này, ngữ khí của Kỷ Mạch cũng có chút không cam lòng, cậu có thể hiểu được Nhậm Thanh Nhai không muốn xem 《 Bạch Lộc Thanh Nhai Hành 》, nhưng cũng không đến nỗi còn không lật trang tiếp liền đi ra ngoài đi.

Càng tức người chính là, bạch lộc lại rất thích 《 Quyền Thần 》, ngay cả cái hố mới của Tống Kiều cũng mỗi ngày trông nom chờ đổi mới, quả thực Kỷ Mạch bị nhân vật chính của mình không thưởng thức mà buồn bực một cái, thầm nói, quả nhiên Nhậm Thanh Nhai chỉ đem thuộc tính phản nghịch chuyển tới một lãnh vực khác, đứa con này sinh ra cùng mình chính là oan gia!

Ngữ khí của Kỷ Mạch lành lạnh làm tống Kiều nhất thời run một cái, Nhậm Thanh Nhai loại này một lời không hợp liền đem tác giả bắt đi ra, loại độc giả yêu nghiệt này hắn có thể phục vụ không nổi, càng hoảng sợ liền quả quyết quát lên: “Dừng tay, không nên bởi vì ghen tị liền giết hại bằng hữu duy nhất của ngươi!”

Lúc bọn họ nói chuyện, Tô Cách vẫn luôn ở trước cửa sổ thưởng thức trà, nghe lời này ngược lại là nhẹ nhàng cười một tiếng, “Tống tiên sinh, ngươi nếu sợ, có thể cùng ta ngủ chung.”

Cùng so sánh với con bạch lộc nào đó, Tô Cách nhất định chính là chúa cứu thế tản ra thánh quang, Tống Kiều chỉ có thể cảm động cầm tay con trai,

“Tốt a, lần sau cha ngừng chương mới phải dựa vào ngươi bảo vệ tính mạng!”

Xem như là một nhà văn bán thời gian, Tống Kiều mỗi ngày đều ở sát biên giới ngừng ra chương mới mà thăm dò. Nghe vậy, tầm mắt của Tô Cách liền dời về phía dây điện mà người nào đó dựa vào sinh tồn, thần sắc rất là cao thâm.

Còn không đợi Đại Tế Ti suy tính như thế nào kinh sợ cha già mình, Diệp Quân Hầu đang chiếm đoạt máy tính chủ đánh võng du liền phát giác khí tức nguy hiểm, lập tức cả giận nói: “Bồ câu chết tiệt, thu hồi ánh mắt ngươi nhìn bộ định tuyến, lão tử đang đánh đoàn a,  rớt mạng đập chết ngươi!”

Ma chủ vốn dĩ hiếu chiến, thế nhưng cùng Kỷ Mạch ký khế ước quy định không thể lạm sát người vô tội, hắn cũng chỉ có thể dựa vào võng du PK để phát tiết dục vọng chiến đấu, bởi vì không keo kiệt nạp tiền mua trang bị, rất nhanh được nổi danh chỉ huy trên chiến trường.

Bởi vì hắn dùng tên thật là Diệp Quân Hầu, ngôn ngữ cũng cùng trong tiểu thuyết không khác nhau chút nào, sau khi tiếp xúc càng bị nhận định là thổ hào COSER… Vì vậy, Ma Chủ cứ như vậy trở thành người ái mộ Thâm Hắc, thậm chí còn bị mơ mơ hồ hồ mà kéo gần đến nhóm độc giả trung tâm, đoạn thời gian trước còn nhận được chữ ký của tác giả mình, cũng coi như là một truyền kỳ của  thiên nhân.

Diệp Quân Hầu xưa nay thích lãnh đạo người khác, hôm nay phát triển bang hội khiêu chiến cao thủ cũng chơi đến hứng khởi, đối với chinh phục thế giới lại không có hứng thú. Nhưng, nếu như ai cắt đứt dây mạng, hắn bảo đảm thiên ma huyết của mình nhất định sẽ sôi trào tới cực điểm chỉ trong nháy mắt, thần cản sát thần, ma cản giết ma!

Ngay tại thời điểm Ma Chủ bảo vệ dây điện, Lý Tiên Nhi cũng mới ôm một con mèo lông vàng trở về kéo kéo vạt áo hắn, ánh mắt mong đợi nhìn sang, “Diệp thúc thúc, Tiên nhi muốn mua thức ăn cùng đồ chơi cho mèo.”

Ma chủ xuất thủ xưa nay hào phóng, cũng chưa bao giờ từ bỏ thú vui mua sắm, đi tới thế giới này, thân là một cấp trên ngang ngược lại đưa tới sự chú ý của nhiều người.

Hắn biết mình là tính tình gì, phỏng đoán có nữ nhân yêu thương nhung nhớ là không thể nào, thế nhưng vừa nghĩ tới Thành Song lại không biết trả lời như thế nào. Nội tâm lại càng xoắn xuýt hơn, Ma Chủ liền dứt khoát không để ý tới bất kỳ người nào, chỉ cùng tiểu cô nương Lý Tiên Nhi này đi dạo phố.

Như vậy thứ nhất là để cho Lý Tiên Nhi đối với hắn không có ác cảm, thành công từ đại thúc hung ác lên cấp thành Diệp thúc thúc thân thiết.

Diệp Quân Hầu từ trong miệng Kỷ Mạch nghe đến tuổi thơ tao ngộ của Thanh Đế, nội tâm đều cảm thấy khó chịu, hắn cái lão tử này rõ ràng thứ tốt gì đều có thể cho con trai, nhưng tiểu tử này ngay cả thứ đồ rách nát trong mắt hắn cũng không có, xem như là thiên ma cũng quá oan uổng rồi.

Thế nhưng hiện tại Thanh Đế đã là một đời đế vương, bảo vật gì trên đời này cũng đều có, hắn cũng không có gì có thể cho con trai, cũng chỉ có thể thông qua Lý Tiên Nhi tìm kiếm mấy phần an ủi.

Bây giờ cũng là móc điện thoại di động ra đặt ở trong tay nàng, liền vung tay lên phóng khoáng nói: “Tùy tiện mua, chọn xong tìm ta trả tiền.”

Lý Tiên Nhi đối với mua cái gì cũng không thèm để ý, trước kia cùng gia gia đi dạo phố là hồi ức tốt đẹp nhất trong đời nàng, chỉ cần là cảnh tượng tương tự như vậy cũng có thể làm nàng cao hứng cả ngày, lúc này cũng là ngọt ngào cười nói: “Cám ơn Diệp thúc thúc, Tiên nhi sau khi lớn lên nhất định tìm một tỷ tỷ giống bức họa kia như đúc cho thúc làm vợ.”

Chẳng qua là nhắc tới bức họa Thành Song,  Diệp Quân Hầu chính là một trận hoảng hốt, lúc lấy lại tinh thần thì nhân vật trong trò chơi đã bị đối thủ chém nằm trên đất, Ma Chủ nhất thời giận dữ, triệu tập đội ngũ liền muốn báo thù, ngoài miệng chỉ nói: “Đi sang một bên, ngươi cái bối phận này cũng lộn xộn cái gì!”

Diệp Quân Hầu chỉ huy chiến trường tranh cãi lợi hại, Nhậm Thanh Nhai chỉ ở trong kết giới cách âm của mình hoàn toàn không muốn để ý hắn, cho đến lúc màn ảnh xuất hiện nhắc nhở số dư chưa đủ, mới vừa ngậm điện thoại di động đi tới trước mặt Kỷ Mạch, “Cha, nạp tiền cho ta.”

“Nhanh như vậy liền dùng hết rồi, ngươi xem cái gì?”

Kỷ Mạch không nghĩ tới sẽ có một ngày Nhậm Thanh Nhai ở trước mặt mình mà nhu thuận như vậy, nội tâm yên lặng than thở quả nhiên có sữa chính là mẹ, nhận lấy điện thoại di động nhìn nhật ký đặt mua cũng bị kinh ngạc ——

Nhậm Thanh Nhai cái tên văn nghệ thanh niên này lại toàn đặt hàng lạn vĩ thần văn《 Quân Lâm Đại Hoang 》?

Cho nên, thà nhìn 《 Quân Lâm Đại Hoang 》 cũng không nhìn văn ta viết, rốt cuộc là có mối thù bao lớn a!

Cảm tình Bạch lộc khiết phích cũng không phải giả, Kỷ Mạch hoàn toàn không cách nào tưởng tượng hắn sẽ đi xem hậu cung sảng văn, chỉ có thể nghi ngờ nói: “Ngươi thích loại phong cách này?”

Đối với lần này, Nhậm Thanh Nhai lựa chọn mặt không thay đổi trả lời: “Kết cục hả hê lòng người.”

《 Quân Lâm Đại Hoang 》 mặc dù bởi vì kết cục chuyển biến bị vô số độc giả tức giận mắng đến nay, nhưng vì nhân vật chính tính cách đặc thù lại thu hoạch một nhóm người ái mộ ẩn núp, nhất là tiên thần bị Khải Minh Châu dày vò qua, nhìn xong quả thật hận không thể bán pháp bảo khen thưởng tối cao cho tác giả Lão Vương, hôm nay Nhậm Thanh Nhai không thể nghi ngờ cũng gia nhập hàng ngũ.

Vô ngữ nhìn tài khoản của mình trở thành minh chủ《 Quân Lâm Đại Hoang 》, Kỷ Mạch bị lý do này thành công thuyết phục, “Được rồi, đối với ngươi mà nói đây chính là một ưu điểm không người nào có thể cự tuyệt.”

Nói đến nhân vật chính thì Dạ Minh Quân liền đến, Kỷ Mạch tiếng nói vừa dứt, sợi tóc trắng như tuyết của tiên nhân liền rủ xuống ở cổ cậu. Đem người yêu chưa kịp phản ứng lại ôm một cái, Dạ Minh Quân liếc mắt nhìn màn ảnh, liền cười nói: “Ta cũng biết hai ngươi đều là người ái mộ ta.”

“Vô sỉ!”

Bạch lộc bây giờ là vừa thấy gương mặt này liền đau dạ dày, tức giận một tiếng liền ngậm điện thoại di động trở về bức họa.

Thấy hắn như vậy Kỷ Mạch cũng bất đắc dĩ cười một tiếng, liền giương mắt nhìn về phía Dạ Minh Quân, khoan thai nói: “Đây chính là cái gọi là quan hệ tốt của ngươi?”

“Dĩ nhiên, ngươi nhìn hắn ở trước mặt ta rất hoạt bát a.”

Dạ Minh Quân tự nhiên không có khả năng vì vậy bị chế trụ, lúc này đáp lại cũng tràn đầy tự tin, bị Kỷ Mạch liếc mắt một cái liền cao hứng hôn lên gò má thanh niên, phát hiện cậu đang cầm Sơn Hà Xã Tắc Đồ cũng rất ngạc nhiên nói,

“Ngươi đang vẽ cái gì? Bạch lộc giống như ngươi, lại sáng tạo một người giống như con trai ta thì như thế nào?”

Kỷ Mạch cũng không muốn bức vẽ của mình bị Dạ Minh Quân nhìn thấy, lập tức liền đem bức họa khép lại, trên mặt vẫn tỉnh bơ giễu cợt, “Đó lại là chủng loại nào? Tôm tích sao?”

Nhưng mà, Dạ Minh Quân có công lực bực nào, nghe lời này cũng chỉ cười nói: “Chỉ cần có bóng dáng ta, đó chính là loài tôm xinh đẹp nhất trong thiên địa.”

Khải Minh Châu đối với dung nhan của mình  chính là tự tin kiên định như vậy, Kỷ Mạch liếc hắn một cái liền thôi. Cậu dĩ nhiên không thể nào làm ra một con tôm đi cứu thế, nếu sau này Thiên Đình ghi lại “Mỗi năm nào tháng nào, trên trời hạ xuống thần thú tôm tích cứu thế nhân…”, chuyện này làm cho sử quan biết sống thế nào?

Giờ khắc này, Kỷ Mạch rõ ràng cảm nhận được tương lai tôn nghiêm của tiên thần cũng đặt ở trên lưng mình, yên lặng quyết định khổ luyện họa kỹ, rốt cuộc chủ động hỏi tới chính sự, “Thiên Đình thế nào?”

Kỷ Mạch biết đúng mực, cậu bây giờ chưa phi thăng, hiện tại chỉ chuyên tâm tu luyện, đối với chuyện Thiên Đình không nhúng tay vào, thấy cậu hỏi tới, Dạ Minh Quân suy nghĩ một chút, chỉ nói: “Có tiên đế xuất thủ tương trợ, Thiên Địa Qua hẳn có thể thuận lợi khu trừ tâm ma.”

Thiên Đình thương nghị mấy tháng tự nhiên sẽ không chỉ thảo luận vấn đề này, nhưng ở Khải Minh Châu xem ra, trừ chuyện này, phân tranh khác đều không cần Kỷ Mạch để ý, mặc cho tiên thần đi làm là được. Kỷ Mạch của hắn vừa mới từ Thần Điện giải thoát, làm sao có thể bị Thiên Đình kéo đi làm việc, như vậy hắn sẽ đau lòng.

Kỷ Mạch nguyên tưởng rằng Dạ Minh Quân sẽ khuyên mình trở về, dù sao có tiên thần phụ đạo, tấn thăng càng dễ dàng hơn so với mình tự tu hành, ai ngờ hắn cuối cùng một chữ cũng không nói, ngược lại thuận thế ngồi ở bên cạnh mình, rõ ràng là muốn cùng nhau lưu lại tư thế. Điều này cũng làm cho Kỷ Mạch không khỏi nghi ngờ nói: “Ngươi không khuyên ta trở về?”

” Quy luật Thiên đạo nếu như chỉ học bằng cách ghi nhớ sẽ không thú vị, ta làm sao có thể để cho ngươi làm chuyện nhàm chán như vậy?”

Khẽ cười trả lời, Dạ Minh Quân đưa tay ra trước mắt thanh niên, ánh mắt vẫn sáng ngời ấm áp như lúc bọn họ lần đầu gặp nhau, nhưng trong lời nói lại là  tình ý  mà hai người khi đó cũng không cách nào tưởng tượng được,

“Ta đoạt sổ mệnh cách trên Thiên Đình, biết được kiếp số gần đây trên các giới, theo ta đi ba ngàn hồng trần nhìn hết nhân sinh bách thái, như thế nào?”

Một đường đi đến bây giờ, tiên nhân này vẫn không câu nệ lễ phép thế tục, hoàn toàn tùy tính mà sống. Thần kỳ là, Kỷ Mạch rõ ràng đã nhận thức được bất kỳ sự vật nào cũng không thể ràng buộc Dạ Minh Quân, nhưng lại không như trước kia mà đối với tương lại sợ hãi bất an.

Khải Minh Châu của Kỷ Mạch chính là đạp mưa xuân tới vạn vật sống lại, hôm nay, cuối cùng là khiến  thế giới khói mù của cậu tản đi tận hưởng phương hoa.

Giờ khắc này, chim bồ câu trước cửa sổ giương cánh bay lên, gió nhẹ chở đầy ánh mặt trời vén lên màn cửa sổ trắng như tuyết, Kỷ Mạch dùng ánh mắt trọng sinh nhìn chăm chú tiên nhân hướng mình đưa ra lời mời, không có bất kỳ do dự đưa tay nắm lại. Trên khuôn mặt tuy đã thêm sương trần, nhưng nụ cười đáp lại vẫn rực rỡ như thời niên thiếu, cõi lòng tràn đầy cảm xúc mạnh mẽ cùng hy vọng đối với sinh mệnh.

“Chỉ cần là ngươi, sinh tử tương tùy.”

[END]

Tác giả có lời muốn nói: 

Nhậm Thanh Nhai (khuôn mặt phản nghịch): Ta coi như cùng BOSS đồng quy vu tận cũng sẽ không gọi ngươi một tiếng cha.

Kỷ Mạch: Nga, ta mua cho ngươi cái điện thoại di động a.

Nhậm Thanh Nhai (độ hảo cảm 1000): Cha!

Dạ Minh Quân: Rốt cuộc rút được SSR rồi, ta phải nhanh ôm lão bà chạy trốn!

Kỷ Mạch: Học tập và làm việc đều không có khả năng, chỉ có du lịch rải cẩu lương mới là truy cầu của ta!

Tống Kiều: Bọn họ nhét ta một miệng cẩu lương, liền tay trong tay đi mất?

Tô Cách: Không hoảng hốt, thời điểm ngươi cô chẩm (ngủ một mình) khó ngủ có thể ôm ta ngủ.

Lão Vương: Cái đó, tiên quân, cho nên, ngươi không chỉ viết kịch bản của ta mà còn đem hệ thống vào cùng???

Dạ Minh Quân: Chớ cản đường, ta đã không kịp đợi đi toàn thế giới phơi thẻ a!

Kỷ Mạch: Dừng tay, ngươi như vậy sẽ bị người Phi châu vây công!

Liên tiếp  bốn tháng, chính văn rốt cuộc kết thúc!

Lần này rút ra được bài học là mạch cảm tình của tác phẩm đã hoàn thành, mạch truyện quá dài, thử xâu chuỗi mạch truyện cùng tuyến cảm tình chung một chỗ tiến hành, cảm giác tiết tấu so với [Hộc Máu Ba Lần] tiến bộ rất nhiều.

Bất quá, cũng thử vai phụ tuyến cùng nhân vật chính tuyến đồng thời tiến hành kiểu mới, phó bản Ma Châu lại mở ra ba đường, chính ta trước kia cũng chưa làm qua như vậy, mặc dù còn không xác định hiệu quả như thế nào, tóm lại là một kinh nghiệm, thật giống như đã học được cách sử dụng thì hiện tại tiếp diễn để tạo nên vai phụ?

Bất tri bất giác đây đã là cuốn nguyên đam thứ tư kết thúc rồi, đăng liên tục quả thật rất mệt mỏi, có lúc văn tới thật là muốn một đêm hói đầu, nhưng căn bản không dừng được, các loại não động vẫn nín đến muốn bùng nổ, đỡ ta đứng lên, ta còn có thể khai hố, ta phải đào xuyên địa cầu!

Cùng hàng loạt hố  xuyên thư.

《 Nhân Vật Chính Mỗi Ngày Hộc Máu Ba Lần 》: Đơn thuần ngay thẳng tiểu BOSS công X lạnh lùng ổn định hắc hóa thụ.

Giang hồ hướng tiên hiệp văn

《 Ngụy Ma Đầu 》: Thân thế khổ bức ma đầu công X bản thân thời niên thiếu đơn thuần, tự công tự thụ

《 Quỷ Tân Lang 》: Sát thủ xử nam Ma giáo người cuối cùng công X hằng ngày rơi tuyến lệ quỷ thụ.

Thông lệ đẩy hố một cái, tiếp theo còn có ba phiên ngoại, sau khi nghỉ ngơi một đoạn thời gian bảo dưỡng một chút

Đại khái cuối tháng năm liền khai hố mới《 Chưởng Môn Uống Thuốc Hay Không 》, bách bệnh triền thân tiểu lang cẩu công cùng chữa khỏi bách bệnh cây tiên nhân chưởng (cây xương rồng) thụ, một câu chuyện về người chữa bệnh khắp thiên hạ cũng không trị hết hướng giới tính của chưởng môn.

Huyền môn hệ liệt bộ thứ ba 《 Lão Giang Hồ 》 bắt đầu tham dự, sau khi chưởng môn kết thúc liền nối tiếp, nhật trình bắt đầu, không muốn kinh sợ, mở ra WORD chính là làm việc!

Cuối cùng, ảnh chân dung của tác giả vẫn rất tuấn tú như cũ, chẳng lẽ các ngươi không muốn vào chuyên mục và đặt mua bộ sưu tập của tác giả sao?

Đọc truyện chữ Full