DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tỏa Hồn
Chương 40

Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

Có lẽ Phong Siêu Sở cảm nhận được ánh mắt của Tô Tiện, người vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở mắt ra, cách một đám người xa xa giao nhau với tầm mắt của Tô Tiện.

Tô Tiện mím môi không nói gì, hai người cứ yên lặng nhìn nhau như vậy.

Trong lúc này, nam tử vẫn luôn yên tĩnh đứng cạnh Tiểu Liễu mở miệng: "Nếu đã như vậy, tốt nhất mọi người đừng hành động một mình, lỡ như thật sự gặp phải nguy hiểm cũng không ai cứu kịp."

Tô Tiện nhìn về phía nam tử nọ, đôi mắt lãnh mục, thần sắc bình đạm, bên trong sự bình tĩnh có nét trầm ổn không gì lay chuyển được, một câu vừa nói ra khiến mọi người đều có cảm giác an lòng.

Thấy mọi người đều nhìn mình, nam tử ấy khẽ cười nói: "Ta tên Phong Thanh Thanh, đệ tử của Dư Diệp Huyền Dương Phái."

"Sư huynh nói không sai, chúng ta vẫn nên ở cạnh nhau đi, cũng dễ tiếp ứng lẫn nhau." Tiểu Liễu vội vàng gật đầu.

Mọi người cũng không có ý kiến gì, ngược lại chỉ có Yêu Lan lên tiếng: "Chúng ta đều đợi mãi chả đi đâu vậy thì làm sao có thể ra ngoài? Chẳng lẽ đợi ở cái chỗ này này tới kiếp sau?"

"Tỷ..." Tiểu Liễu nghe thấy Yêu Lan có ý chống đối, khẽ cau chặt mày.

Yêu Lan nhíu mày nói: "Ta nói gì sai à?"

"Cô ấy nói không sai." Phong Thanh Thanh gật đầu nói, "Đợi ở đây cũng không phải cách nhưng nơi này còn nguy hiểm chưa rõ, yêu thú còn ở trong rừng nếu đụng phải nó thì ai cũng chạy không thoát, với cả trong trận còn có sát thủ đang ẩn núp, có lẽ đang mai phục trong rừng, hoặc là..."

Hai mắt Phong Thanh Thanh quét qua từng người: "Hoặc là ở ngay trong chúng ta."

Mọi người đã sớm có dự đoán nhưng nghe vậy vẫn không khỏi rùng mình.

Tô Tiện mượn lúc im ắng này nói: "Nếu đã vậy mọi người cứ ở lại đây, để ta và Phong Diêu Sở vào rừng xem xét tình hình, hai người chúng ta động tác nhanh nhẹn nếu có gặp phải nguy hiểm cũng có thể chạy thoát, nếu tìm được biện pháp ra ngoài bọn ta lập tức quay lại thông báo với mọi người, được không?"

"Ngươi..." Tô Tiện đột nhiên nói vậy mọi người vẫn chưa kịp phản ứng kịp, Yêu Lan là người đầu tiên lên tiếng, nàng ấy nhăn mày nói: "Ngươi điên rồi, trong rừng rất nguy hiểm..."

"A Tiện!" Quang cầu nhỏ bên cạnh Tô Tiện rất không vui.

"Không cần lo lắng." Tô Tiện nói với Yêu Lan đồng thời cũng trấn an quang cầu, "Khí tức của yêu thú đó rất mạnh, ta tự có thể phán đoán ra vị trí của nó, chỉ cần nó tới gần ta lập tức trốn, sẽ không gặp chuyện gì đâu."

Càng huống chi, mục đích của nàng không hẳn chỉ là dò tìm lối ra.

Tô Tiện nói xong, Phong Diêu Sở ở bên kia cũng cười đứng lên, quét sạch dáng vẻ trầm lặng khi trước, phủi bụi trên người rồi đến cạnh Tô Tiện: "Muội đã nói thế rồi ta cũng đâu thể chối từ, hai chúng ta đi là cách tốt nhất."

Thấy Phong Diêu Sở đã đồng ý, Tô Tiện quay đầu nhìn Phong Thanh Thanh nói: "Thế nào?"

Phong Thanh Thanh do dự một hồi, cuối cùng gật đầu: "Cách này quả thực không tệ."

"Ừ." Tô Tiện nói với Phong Diêu Sở, "Chúng ta đi thôi."

Phong Diêu Sở cười híp mắt gật đầu, không biết lôi đâu ra một cây quạt, phe phẩy quạt ra mấy ngọn gió lạnh, theo Tô Tiện đi vào cánh rừng. Thần sắc ai nấy phức tạp nhìn theo bóng dáng của hai người.

Tô Tiện dẫn Tiểu Sở, Phong Diêu Sở đi theo sau, hai người đi rất nhanh không lâu đã không còn thấy nơi mọi người vừa ở.

Phong Diêu Sở rất chuyên chú dùng cánh quạt đẩy nhánh cây kế bên ra xa, rũ mắt cười nói: "Đi xa như vậy không sợ lát nữa không tìm được đường về à?"

"Ta tự có cách." Tô Tiện tùy ý đáp, quãng đường này của hai người xem ra thì cực kỳ yên tĩnh, nhưng thực tệ không phải vậy bởi Phong Diêu Sở không nhìn cũng không nghe thấy quang cầu ở bên cạnh bọn họ đang nhảy lên nhảy xuống bày tỏ sự bất mãn khôn cùng: "Tên này là một lão hồ ly, A Tiện à muội chọn hắn đi chung làm chi vậy!"

Tiểu Sở ở Quỷ Môn cũng được một khoảng thời gian tương đối dài, hắn biết Quỷ Lục Tiểu Liễu thì chắc chắn cũng biết Hắc Y Phong Diêu Sở, và chẳng có tí hảo cảm nào với những người Quỷ Môn này.

Tô Tiện dẫn Phong Diêu Sở ra ngoài tất nhiên là có suy tính của riêng mình.

"Sao muội không nói gì, đặc biệt dẫn ta ra đây không phải muốn nghe cách nghĩ của ta sao?" Thấy rất lâu mà Tô Tiện không nói gì, Phong Diêu Sở thở dài tự mình hỏi trước.

Bước chân của Tô Tiện không hề dừng lại, chỉ nói: "Ngươi sẽ nói thật lòng ư?"

Phong Diêu Sở buồn cười nhìn nàng: "Ta nói thật, muội tin không?"

"Ngươi nói đi để ta xem xem có nên tin hay không." Tô Tiện nhướng mày nói, "Ngươi tham gia Huyền Thiên Thí là vì cái gì?"

Phong Diêu Sở nói: "Tố Hồn Châu."

Vẻ mặt Tô Tiện thoáng khựng lại, thấp giọng nói: "Ngươi muốn Tố Hồn Châu làm gì?"

"Tố Hồn Châu là bảo bối, ai cũng muốn tại sao ta không thể muốn?" Phong Diêu Sở cười, thấy Tô Tiện chau mày lại nói tiếp: "Đây là đồ môn chủ bọn ta muốn, ta cũng không biết ngài ấy định làm gì, đáp án này vừa lòng chưa?"

Lại là Tố Hồn Châu.

Tô Tiện biết Yêu Lan tới đây cũng bởi vì Huyền Nguyệt Giáo muốn có Tố Hồn Châu mà bây giờ Phong Diêu Sở nói hắn đến cũng bởi vì Quỷ Môn muốn Tố Hồn Châu, tác dụng của Tố Hồn Châu với người thường cũng không có gì lớn lao, Tô Tiện muốn thứ này chỉ vì muốn tìm về hồn phách của Sở Khinh Tửu, nhưng Quỷ Môn và Huyền Nguyệt Giáo lại vì cái gì? Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn tìm hồn phách?

Tạm thời không quan tâm vấn đề này nữa, Tô Tiện hỏi tiếp: "Những người xảy ra chuyện trong rừng kia không liên quan gì tới ngươi?"

Phong Diêu Sở nghiêm chỉnh đáp: "Thật sự không liên quan."

Tô Tiện bình tĩnh nhìn hắn, lát sau mới hỏi tiếp: "Vậy còn Quỷ Lục thì sao?"

Hai người nói đến đây, quang cầu đột nhiên nói: "A Tiện, có động tĩnh."

Tô Tiện cảnh giác nhìn bốn phía nhưng không phát hiện ra thứ gì kỳ lạ, Phong Diêu Sở đối diện nghe Tô Tiện nhắc đến hai chữ "Quỷ Lục" nét mặt đã xuất hiện biến hóa.

Hắn thở dài một tiếng, nói: "Thì ra muội biết Quỷ Lục."

"Là hắn làm à?" Tô Tiện hỏi.

Phong Diêu Sở nhún vai nói: "Ta không biết, ta đến đây vì Tố Hồn Châu mà Quỷ Môn chỉ phái mình ta tới cho nên mục đích của hắn không phải vì cái này nhưng mục đích thật là gì thì ta không biết cũng không hỏi." Phong Diêu Sở lại cười, "Muội muốn biết thì đi hỏi hắn đi."

Thấy Tô Tiện vẫn không nói gì, Phong Diêu Sở bèn nói: "Nhưng mà ta thật không ngờ muội lại nhận ra Quỷ Lục, lúc ta nhìn thấy hắn cũng cực kỳ kinh ngạc."

Nói đến đây, thần sắc hai người đều biến.

Phong Diêu Sở nhíu chặt này, nhìn ra phía sau nhỏ giọng nói: "Xem ra câu hỏi của muội sắp có câu trả lời rồi."

"Có người đến." Tô Tiện nói.

Đúng thật có người đến rồi nhưng cũng không phải là người.

Khu rừng yên tĩnh chợt nổi gió, trong gió ẩn chứa sát ý nhàn nhạt, khiến Phong Diêu Sở và Tô Tiện trấn định tinh thần. Trước mắt có một khí tức vô cùng nguy hiểm mà loại khí tức này Tô Tiện rất quen thuộc.

Giữa rừng sâu, Tô Tiện nhìn thấy vài viên quang dầu khẽ dao động sau từng hàng cây.

Nàng chợt nhớ ra, trên đường chỉ đặt mọi sự chú ý lên hai người của Quỷ Môn nhưng quên mất một chuyện khác còn quan trọng hơn - năm con rối Vạn Sênh tạo ra cũng theo họn họ vào Hồng Hoang trận.

Ngay thời khắc quang cầu vừa xuất hiện, mấy bóng đen cũng tức thì bao vây Tô Tiện và Phong Diêu Sở, năm con rối cứng đờ trầm lặng cầm đao, phong tỏa mọi đường lui của hai người.

- Hết chương 40 -

Đọc truyện chữ Full