Edit: Yunchan
Vân Khâm không thích tiếp xúc với ai, cũng không muốn tiết lộ quá nhiều chuyện riêng tư với người khác, vì vậy nàng nói câu này xong thì bỏ đi ngay.
Mấy ngày sau Vân Khâm không tới sân xem Hoa Tình luyện kiếm nữa, dù bị cây gậy kia hành hạ tới chết đi sống lại Vân Khâm cũng làm lơ.
Cứ tưởng lời mình nói đã đủ tỏ rõ thái độ, nào ngờ vị đệ tử mới nhập môn này lại chẳng thèm hiểu ý nàng chút nào, mấy hôm sau, nàng ta lại mò tới ngoài căn nhà nhỏ của Vân Khâm.
Khi thấy Hoa Tình đột nhiên xuất hiện, chuyện Vân Khâm làm đầu tiên chính là vớ lấy cây gậy đang nhảy choi choi khắp phòng nhét vào góc tường.
Hoa Tình không thấy rõ hành động của Vân Khâm, nàng ta đứng bên ngoài cửa sổ, cười với Vân Khâm qua cửa sổ: “Gần đây ta luyện kiếm không thấy muội tới.”
Vân Khâm im lặng, lát sau mới đáp: “Có chuyện nên không đi.”
Bây giờ nàng mới biết, đệ tử mới này vẫn chưa bỏ thói quen luyện kiếm trong trời giá rét.
Đợi hồi lâu Hoa Tình mới nằm nhoài ra bệ cửa sổ, nói khẽ với Vân Khâm trong phòng: “Ta đã nghe chuyện của muội từ chỗ sư phụ rồi, câu hỏi hôm đó, ta xin lỗi.”
Vân Khâm đang cúi đầu nghịch hoa trên bàn, nghe Hoa Tình ngoài cửa sổ nói xin lỗi mới nghiêng đầu sang, bình thản đáp: “Không sao.”
Nàng biết tại sao Hoa Tình lại nói “Xin lỗi”.
Hiện tại chưởng môn Không Thiền phái đã không còn thu đồ đệ nữa, sư phụ mà Hoa Tình nhắc tới hẳn là con gái của chưởng môn, Mai Sương Mộng, mà Mai Sương Mộng cũng chính là người thu nhận nàng vào Không Thiền phái ba năm trước.
Có lẽ Hoa Tình đã nghe Mai Sương Mộng kể về quá khứ của nàng, nên mới nói xin lỗi.
Đoạn quá khứ ấy cũng rất đơn giản, ba năm trước nàng trọng thương hôn mê ở bên ngoài sơn môn của Không Thiền phái, là do Mai Sương Mộng nhặt nàng về đây, thương thế của nàng nghiêm trọng, Mai Sương Mộng phải mất rất lâu mới trị thương được cho nàng, Mai Sương Mộng thấy nàng có duyên với Không Thiền phái nên có lòng thu làm đồ đệ, muốn nàng ở lại Không Thiền phái để kế thừa y bát.
Nhưng sau khi Vân Khâm khỏi bệnh thì Mai Sương Mộng mới phát hiện thể chất của Vân Khâm đặc biệt, kinh mạch yếu ớt như thể sinh ra đã kém cỏi, hoàn toàn không thể tu hành.
Mai Sương Mộng vô cùng lấy làm tiếc, nhưng Vân Khâm lại nhìn rất thoáng, nàng không cần tu hành, nàng chỉ cần một nơi để dung thân thôi.
Cho nên nàng mới ở lại trong Không Thiền phái, ngày thường chỉ làm việc tạp dịch, cũng coi như tự tại.
Vân Khâm nhớ lại ba năm trước, rơi vào im lặng rất lâu, Hoa Tình nghĩ rằng nàng để bụng chuyện mình không thể tu hành, nên lật đật lên tiếng cắt ngang dòng suy tư của Vân Khâm: “Thật ra thì tu hành cũng không vui tí nào, vừa mệt vừa khổ, ta thà làm người bình thường còn hơn.”
Vân Khâm nghe vậy thì ngước mắt nhìn Hoa Tình, Hoa Tình vội chuyển chủ đề: “Nhắc mới nhớ, hiện tại Không Thiền phái có bao nhiêu người thế? Ta tới đây lâu lắm rồi, vậy mà ngoài chưởng môn với sư phụ ra thì chỉ thấy mỗi mình muội thôi.”
Thấy Hoa Tình không nhắc tới chuyện tu luyện nữa, giọng Vân Khâm cũng dịu lại đôi chút, đáp: “Cô còn có một sư bá, ba sư huynh và sư tỷ, có điều ba người này thường xuyên vắng mặt, lúc ở đây cũng rất ít ra ngoài, rồi sau này cô sẽ được gặp họ thôi.”
Hoa Tình gật đầu cười cười, sau đó kéo Vân Khâm tán gẫu chuyện từ khi lên núi tới nay, Vân Khâm đang rảnh rỗi nên cũng trả lời câu được câu chăng, hai người cứ trò chuyện mà quên cả thời gian.
Chẳng biết có phải vì hôm đó Vân Khâm không quá bài xích mình hay không, mà trong một tháng tiếp theo, Hoa Tình lại cố tình dời nhà tới đối diện Vân Khâm, ngày nào tu luyện xong cũng tới tìm Vân Khâm tán dóc, dần dà hai người cũng quen thuộc hơn.
Mãi đến hôm nay, sáng sớm Hoa Tình chào hỏi Vân Khâm xong thì đi luyện kiếm, Vân Khâm thì kéo cây gậy bọc thành cây chổi bắt đầu đi quét tuyết.
Suốt đêm tuyết rơi nhiều khiến cả Không Thiền phái biến thành vùng mịt mùng tuyết trắng, cảnh tuyết này khi mới tới Vân Khâm còn thấy mới mẻ, nhưng nhìn lâu thì cũng tẻ nhạt vô vị. Nàng toan bắt tay vào quét dọn như trước giờ, nhưng không ngờ trên con đường núi thường ít người lai vãng, lúc này lại xuất hiện khá nhiều người.
Những người này mặc y phục màu táo, thấy Vân Khâm ra ngoài quét tuyết thì lớn giọng đòi gặp chưởng môn Không Thiền phái, Vân Khâm thấy giọng điệu của họ bất thiện thì khẽ cau mày, đang định đáp lại thì chợt nghe một giọng nói khác vọng tới từ bên cạnh: “Các người là ai?”
Giọng nói này Vân Khâm rất quen thuộc, nàng quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, đập vào mắt là một cô gái mặc đạo bào, dung nhan thanh nhã, người tu đạo vốn khó nhìn ra tuổi tác, cô gái này trông thì khá trẻ, song đôi mắt lại tỏa ra nét cơ trí thâm trầm, khiến người ta khó lòng nhìn thấu.
Cô gái này chính là con gái của chưởng môn Không Thiền phái, cũng chính là người đã nhặt Vân Khâm từ trong tuyết, Mai Sương Mộng.
Sau khi Mai Sương Mộng tới thì hướng mắt ra hiệu cho Vân Khâm, muốn nàng đi trước, Vân Khâm hiểu ý bèn lui sang bên, nhưng nàng không đi ngay mà chỉ lánh khỏi tầm mắt của những người đó, ôm cây gậy nép vào sau góc tường, im lặng nghe Mai Sương Mộng đối thoại với những người đó.
Không Thiền phái có rất ít người lui tới, những người này cố tình đến đây, lời lẽ còn hết sức lạnh lùng, nhìn qua là biết không phải người hiền lành gì, tu vi cũng sâu không lường được, Vân Khâm thấy rõ điều đó nên mới ở lại đây chờ, muốn biết bọn người này tới đây với mục đích gì.
Suy đoán của Vân Khâm quả nhiên không sai, Ma Sương Mộng đối đáp với bọn người kia chốc lát, giọng đã trở lạnh.
Từ cuộc đối thoại này Vân Khâm mới hiểu ra.
Họ tới tìm Hoa Tình, Hoa Tình mang trên mình mối thù gia tộc, bọn người này tới đây là muốn đòi người của Không Thiền phái, cũng chính là đòi mạng Hoa Tình.
Nghe đến đây, ánh mắt Vân Khâm không khỏi trầm xuống, đang tính rời khỏi đây thì nghe Mai Sương Mộng nổi lên xích mích với bọn người kia, cuối cùng động thủ.
Vân Khâm trầm mặc lắng nghe tiếng đánh nhau, chỉ cảm thấy cây gậy trong tay run lên khe khẽ, cứ như có thứ gì đó muốn phóng ra, nàng vội vàng ghì nó thật chặt trong tay, muốn cây gậy kia yên tĩnh lại.
Nhưng ngay vào lúc này, động tĩnh bên này đã đánh động đám đánh nhau bên kia, một nam tử mặc y phục đỏ thẫm đập xuyên vách tường, ngã uỵch xuống trước mặt Vân Khâm.
Vân Khâm bỗng dừng bước lại, những người còn lại cùng lao về hướng này, ban đầu Vân Khâm vốn không quan tâm, lúc này lại vô tình bị cuốn vào trong vòng chiến.
Cũng may Mai Sương Mộng đến kịp, chặn lại đòn tấn công của mấy tên nam tử cho Vân Khâm, sau đó đẩy Vân Khâm ra, hối thúc: “Chạy trước đi! Dẫn Hoa Tình trốn đi!”
Mắt thấy mấy tên nam tử đuổi theo mình, Vân Khâm cũng biết bây giờ mình đã bị cuốn vào, muốn không quan tâm cũng không thể nữa, nàng đành gật đầu, nhân lúc Mai Sương Mộng kiềm chân mấy người đó thì vội vàng quay lưng bỏ chạy về hướng nơi ở của đệ tử.
Hằng ngày Hoa Tình luyện kiếm xong sẽ quay về chỗ ở của đệ tử để tìm nàng, quả nhiên lúc này Hoa Tình đang đứng ở cạnh cửa phòng nàng, có vẻ như đang định gõ cửa vào nhà.
Thấy Vân Khâm đang hớt hải chạy tới, Hoa Tình hơi kinh ngạc, lên tiếng hỏi: “Muội sao thế?”
Vân Khâm biết tính của Hoa Tình, đã hỏi là phải hỏi cho tới, vì vậy không muốn giải thích nhiều mà chỉ nói ngắn gọn: “Cô theo ta!”
Hoa Tình còn chưa kịp hiểu gì đã bị Vân Khâm dắt chạy qua con đường nhỏ, lánh sang một hướng khác.
Nàng tới Không Thiền phái đã được ba năm nên cũng rất quen địa thế của vùng này, dắt Hoa Tình chạy chưa bao lâu thì chui vào trong rừng mai. Vân Khâm không biết tình hình giao thủ giữa Mai Sương Mộng và bọn người kia ra sao, nhưng bọn chúng rất đông, dù Mai Sương Mộng có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ có một thân một mình, không thể nào chặn được tất cả, bọn chúng có thể đuổi theo bất cứ lúc nào, do đó Vân Khâm cũng không dám dừng lại, chỉ muốn dẫn Hoa Tình tới nơi an toàn, tìm được những người còn lại trong Không Thiền phái.
Tiếc là người của Không Thiền phái cũng không nhiều, lúc muốn tìm người thì cỡ nào cũng không moi ra được một mống, hai người chạy qua lại trong rừng mai hồi lâu, còn chưa chạy được tới chỗ muốn đến thì đã thấy một chiếc bóng màu đỏ lao vút xuống từ trên trời, chặn đường cả hai.
Hoa mai run rẩy theo cơn cuồng phong mà bóng người này đưa tới, Vân Khâm hơi ngẩn ra, tức tốc kéo Hoa Tình dừng chân lại.
Hồng ảnh này chính là một trong những tên đánh nhau với Mai Sương Mộng lúc nãy, chẳng biết hắn làm thế nào đuổi kịp hai người, vóc dáng hắn cao lớn, đứng chắn ở trước mặt hai thiếu nữ mà chẳng khác nào một ngọn núi nhỏ.
Hoa Tình thấy trang phục của người nọ thì sắc mặt trắng bệch ra, lui về sau rung giọng nói: “Là các ngươi…”
“Hoa Tình cô nương.” Giọng người nọ gằn xuống, tầm mắt chưa từng dừng trên người Vân Khâm, chỉ chĩa thẳng vào một mình Hoa Tình, giơ tay lên nói: “Cuối cùng cũng tìm được cô.”
Trên tay hắn là thanh đao sáng loáng, mũi đao chĩa vào Hoa Tình, hàn quang chói lòa.
Chẳng biết từ bao giờ bốn bề lại bắt đầu nổi tuyết, màu trắng xóa của tuyết hòa vào màu trắng muốt của mai, bên trong dường như còn nhuộm vào sát ý của nam tử trước mắt, hắn dợm từng bước tới trước, mũi nhọn từ từ ép sát, đằng sau là tiếng gào thét hòa trong tiếng gió, hẳn là có rất nhiều người đang chạy về hướng này.
Vân Khâm biết tình hình hiện tại rất nguy ngập, nhưng bàn tay nắm chặt Hoa Tình lại không hề nới lỏng, nào ngờ Hoa Tình lại đột nhiên sấn lên một bước, đẩy Vân Khâm gầy gò ra sau lưng.
“Không thoát được đâu.” Hoa Tình hạ giọng thì thầm bên tai Vân Khâm, sắc mặt trắng bệch nhưng lại cố chấp cắn răng nói: “Chuyện này không liên quan tới muội, muội đừng quan tâm tới ta, đi đi.”
Vân Khâm nhìn Hoa Tình, nét mặt tối tăm nhưng không trả lời.
Nam tử kia bước thêm một bước đã tới gần hai người họ.
Hoa Tình khẽ run tay, cầm chặc bội kiếm tùy thân của mình, chờ đợi với vẻ mặt khẩn trương, chờ giây phút xuất thủ.
Nhưng khi đối phương xuất thủ lại khác xa tưởng tượng của nàng rất nhiều! Chỉ kịp nghe một tiếng choang, trong tích tắc hoa mai bay tung lên như tuyết rơi, ánh đao đã vụt tới! Hất bay thanh kiếm trong tay Hoa Tình chẳng chút lưu tình.
Hoa Tình cứng đờ cả người, bàng hoàng ngửa đầu nhìn người nọ.
Người nọ nhếch mép cười lạnh, bước tới thêm một bước, lúc này hắn đã tới trước mặt Hoa Tình, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng Hoa Tình.
Vung đao, xuất thủ, động tác rạch ra lưu quang, chẳng chút chần chừ!
Nhưng lưỡi đao chém xuống lại không thấy cảnh máu văng tung tóe như trong tưởng tượng!
Lưỡi đao đó va phải một vật cứng, tấu lên tiếng vang thanh thúy trong rừng mai, chặn đứng chiêu thức của nam tử nọ.
Người ra tay cản đòn là Vân Khâm gầy gò thấp bé.
Mà thứ chặn đứng lưỡi đao của nam tử nọ chính là cây gậy bên trong lớp vải tối màu.
Một đao này khiến cho lớp vải bao ngoài cây gậy rách ra đôi chút, vài miếng vải trượt xuống, để lộ đường vân kiếm tinh xảo bên dưới lớp vải.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Văn Thuyết
Chương 2
Chương 2