Edit: Yunchan
Lúc Vân Khâm chạy tới tòa tiểu lâu thì quả nhiên nhìn thấy cửa đã bị mở ra, chuông trên góc hiên vẫn kêu leng keng như nào giờ, có vài đóa hoa tuyết bị gió thổi lùa vào cánh cửa mở toang.
Khi nhìn thấy cảnh tượng này Vân Khâm chỉ cảm thấy trong lòng mình nổi lên tiếng trống ngày một lớn, âm thanh đó hối thúc nàng phải chạy nhanh vào, nhưng đôi chân nàng như cắm rễ tại chỗ, hồi lâu không dám cử động.
Mãi tới khi trong tiểu lâu vọng ra tiếng động khả nghi.
Vân Khâm hơi ngẩn ra, nhưng như phát giác được điều bất thường, rốt cuộc nàng cắn môi cất bước vào trong.
Lê bước khó nhọc vào trong, cảnh tượng trong lâu lập tức đập vào mắt nàng, người nọ vẫn đang yên giấc trên giường đá, có điều áo quần hơi xốc xếch, mà bên cạnh giường là một tên áo đen đang đứng quay lưng về phía nàng, người này hình như đang cúi đầu lục soát gì đó trên người đang ngủ say.
Nghe thấy tiếng Vân Khâm bước vào, người này bỗng quay phắt đầu lại, gương mặt của nam tử này hết sức xa lạ với Vân Khâm.
Người này có nước da trắng muốt thanh tú, dáng dấp trông khá có phong thái của thư sinh hoặc thế gia công tử, vậy mà lại tròng lên mình bộ trang phục đen đúa, thậm thà thậm thụt lục lọi trên người Mộ Sơ Lương, Vân Khâm nhìn thấy hành động của người này thì không khỏi ngớ ra một thoáng, ngay sau đó tức tốc rút Uẩn Hoa kiếm chém thẳng tới cổ của người nọ.
Người nọ trông thấy Vân Khâm thì nhướng mày ra chiều ngạc nhiên, còn chưa kịp nói câu nào đã thấy Vân Khâm bổ kiếm tới.
Nhát kiếm chém tới bất thình lình, nhanh như tia chớp, người nọ vội lách mình lui nhanh ra sau, bóng người vụt qua đã núp vào sau hàng lớp vải trùng trùng.
Vân Khâm đuổi theo sát gót, dĩ nhiên không có ý định bỏ qua cho hắn, Uẩn Hoa kiếm lưu chuyển hào quang vung lên lần nữa, chỉ kịp gạt một chiếc màn trong số đó ra thì bóng người nọ đã phóng vụt ra từ sau màn, lẩn vào sau một lớp màn khác.
Vân Khâm lại xuất thủ lần nữa, hai người giao thủ trong căn phòng không tính là quá rộng này hồi lâu, mắt thấy tất cả màn vải đều sắp bị Vân Khâm chém rách bươm, nam tử hắc y nọ ứng phó đến phát bực, không dằn lòng được bèn lướt tới bên mép giường của Mộ Sơ Lương, khóa lấy chỗ hiểm trên cổ y, rồi ngước mắt nói: “Cô mà cử động nữa là ta bóp chết hắn.”
Lời đe dọa này quả nhiên còn hiệu quả hơn bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ một câu nói đã khiến Vân Khâm đứng khựng lại ngay tức thì, nhưng ánh mắt nàng vẫn nhìn người nọ lom lom đầy cảnh giác.
Nam tử hắc y nhếch mày như đang mỉm cười, sau đó nâng một bàn tay khác lên lục lọi trên người Mộ Sơ Lương.
Động tác của hắn chẳng chừng mực chút nào, y phục vốn chỉnh chu của Mộ Sơ Lương bị hắn kéo đến nỗi mở phanh ra, Vân Khâm trợn mắt nhìn hành động của hắn mà giật thót trong lòng, hớt hải thét lớn: “Ngươi đừng đụng vào huynh ấy!”
Nam tử hắc y không ngờ Vân Khâm sẽ phản ứng quá khích như vậy nên cũng giật bắn cả mình, quay người lại ngó Vân Khâm với vẻ hứng thú.
Vân Khâm cố đoán nét mặt của hắn, không biết tên áo đen bất ngờ xuất hiện này muốn gì.
“Rốt cuộc thì ngươi là ai?” Vân Khâm dằn giọng, lạnh lùng hỏi.
Nam tử hắc y dừng tay một lát, cười nhạt đáp: “Ta á? Ta là sát thủ.”
Nói rồi trong lòng bàn tay hắn chợt thò ra một ngọn dao găm đen nhánh, ấn lên cổ của Mộ Sơ Lương đang ngủ mê.
Tim Vân Khâm như bị ai đó bóp nghẹt, nàng muốn bước tới nhưng lại e dè lưỡi dao trong tay người này nên đành chôn chân tại chỗ, nói với giọng bất đắc dĩ: “Ngươi muốn gì?”
“Chẳng có gì hay ho.” Nam tử hắc y cúi đầu xuống nhìn người trước mắt, gằn từng chữ: “Chẳng ai thèm mua mạng hắn đâu, ta tới đây lần này là để tìm đồ, tìm được rồi sẽ đi ngay, nhưng nếu cô dám tới gần thêm một bước nào nữa, ta bị cô dọa, tay run lên bất cẩn đâm cho hắn một nhát, vậy là không thể trách ta được đâu.”
Vân Khâm tất nhiên không dám manh động nữa, nhưng thấy người nọ chuyên tâm sờ tới sờ lui trên người Mộ Sơ Lương thì bỗng sinh ra cảm giác kỳ dị, bèn buột miệng hỏi: “Ngươi là người trong Quỷ môn, đúng không?”
Người nọ nghe câu hỏi của Vân Khâm thì hừ khẽ, tay vẫn hoạt động không ngừng: “Sao cô biết?”
“Ta không biết.” Vân Khâm nhìn thẳng vào người nọ, hất cằm nói: “Là tự ngươi thừa nhận thôi.”
Quỷ môn là tổ chức sát thủ lớn nhất trong thiên hạ, nếu đã xưng là sát thủ thì bất cứ ai cũng nghĩ ngay tới thế lực này, lúc nãy Vân Khâm chỉ thuận miệng hỏi dò một câu, không ngờ người này lại gật đầu thừa nhận ngay tức thì.
Lúc này nam tử hắc y mới ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Vân Khâm, nghiêng đầu bật cười: “Cũng hay đấy.”
Vân Khâm không hùa theo hắn mà chỉ mím nhẹ môi, hỏi tiếp với nét mặt dè dặt: “Ngươi đang tìm thứ gì?”
Nam tử hắc y hừ khẽ không buồn trả lời, chỉ luồn tay vào vạt áo trên ngực của Mộ Sơ Lương, Vân Khâm nhìn thấy cảnh này thì bật kêu lên, sau đó lật đật bịt miệng lại.
Nam tử hắc y phát hiện ra chỗ bất thường của Vân Khâm, bèn nhướng mày nói: “Cô thích hắn?”
Dù Vân Khâm đã quan sát người này từ trên xuống dưới còn đoán luôn cả lai lịch và thân phận của hắn, nhưng tài nào cũng không ngờ nổi hắn lại đột nhiên hỏi một vấn đề kỳ lạ đến vậy, nàng nghệt ra chốc lát rồi lắc đầu do dự.
Nam tử hắc y “À” một tiếng, sau đó lại mò vào trong vạt áo của Mộ Sơ Lương.
Vân Khâm lại buột miệng kêu thành tiếng.
Như thấy phản ứng của Vân Khâm rất thú vị, nam tử hắc y cứ thử đi thử lại nhiều lần, trêu tới nỗi mặt Vân Khâm tái mét, hắn mới chẹp miệng bật cười: “Còn nói không thích?”
Vân Khâm có lời mà chẳng biết tỏ cùng ai, chỉ cảm thấy mười mấy năm sống trên đời mình chưa bao giờ hoảng tới nỗi này, bèn trừng mắt lườm người kia, quát: “Ngươi không được đụng vào huynh ấy!”
“Được rồi được rồi, ta không đụng nữa.” Rốt cuộc nam tử hắc y cũng thôi cười, thả hai tay ra chắp sau lưng.
Dù vậy, Vân Khâm vẫn nhìn thấy hắn mò được một vật từ vạt áo của Mộ Sơ Lương, nhét vào người mình.
“Ngươi lấy thứ gì đi đó?” Vân Khâm hét lớn, nhân lúc người nọ giấu đồ thì nhào lên, chắn giữa người nọ và Mộ Sơ Lương, người nọ thấy Vân Khâm muốn động thủ trận nữa thì tức tốc phi thân bỏ chạy, khi ra tới cửa còn quay lại cười với Vân Khâm một cái, sau đó mới lủi vào trong màn tuyết, cũng chẳng biết hắn dùng loại thuật pháp nào mà thân thể lại hóa thành tuyết rơi biến mất ngay tại chỗ!
Vân Khâm đuổi theo vào trong tuyết thì chẳng thấy bóng dáng người nọ đâu nữa, chỉ thấy dấu chân trên tuyết đến đây thì dừng lại.
Lòng tự nhủ không thể đuổi kịp người nọ nữa, Vân Khâm bèn chạy vội về lại tiểu lâu, thấy Mộ Sơ Lương vẫn đang nằm bình yên trên giường đá, cơ thể chẳng có gì khác thường thì mới hơi ân tâm lại. Khổ nỗi y bào trên người đã bị nam tử hắc y lúc nãy vò cho nhăn nhúm, Vân Khâm toan rời khỏi đây, nhưng khi ngó thấy y bào xộc xệch đó thì chợt dừng bước, nhích tới gần chiếc giường đá.
Trước đây Vân Khâm tới tửu lâu này dọn dẹp cùng lắm chỉ châm thêm chút dầu cho bốn ngọn đèn hoặc là quét tước phòng ốc, chứ chưa bao giờ đến gần đối phương tới mức này.
Tuy nàng có thiện cảm khó nói rõ với người này, nhưng luôn cố hết sức để giữ khoảng cách, chưa bao giờ vượt qua giới hạn.
Mãi tới bây giờ.
Tầm mắt nàng khóa trên người Mộ Sơ Lương không tài nào dừng được, nhìn thấy chiếc xương quai xanh gầy gò nhưng đẹp đẽ lộ ra dưới vạt áo nhăn nhúm, và cả làn da trắng trẻo sáng bóng vì quanh năm không thấy ánh mặt trời, tất cả khiến nàng nhìn tới thừ người ra.
Vì vài nguyên nhân mà tính tình của Vân Khâm già dặn hơn những bạn cùng lứa khá nhiều, nhưng ở phương diện nào đó nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương chưa trải sự đời mà thôi.
Khi trông thấy cảnh tượng này sắc mặt Vân Khâm lập tức đỏ ửng, lẩm bẩm “Xin lỗi” một tiếng, sau đó rụt rè nâng tay lên, chỉnh lại y bào cho đối phương.
Động tác của nàng vô cùng nhẹ nhàng thận trọng, chỉ hận không thể vuốt phẳng tất cả nếp nhăn trên áo bào, mãi tới khi y bào được sửa sang ngay ngắn nàng mới chậm rãi rụt tay về, ánh mắt dừng lại rất lâu trên mặt của Mộ Sơ Lương.
Dưới ánh đèn chập chờn, đường nét trên gương mặt của Mộ Sơ Lương đẹp đẽ hiền hòa, như người ở trong tranh.
Cảm giác vừa rồi khi đầu ngón tay chạm vào thân thể đối phương, hơi ấm đó vẫn còn đọng lại ở đáy lòng.
Vân Khâm cố dằn cảm xúc bất thường trong lòng lại, nghiêng đầu ôm lấy Uẩn Hoa kiếm bước thật nhanh ra khỏi tiểu lâu, đi thông báo tin này cho mọi người trong Không Thiền phái.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Văn Thuyết
Chương 7
Chương 7