DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 109: Sắp xếp cuối cùng !

Triệu Vô Cực đứng dậy nói:

“ trở về phòng trọ của các ngươi, đồ vật tới rồi! ”

Hai ngươi đều hiểu ý, lập tức đứng dậy trả tiền, sau đó nhanh chân bước theo Triệu Vô Cực trở về.

Trở lại nhà trọ, Triệu Vô Cực mở tay nải ra, quả nhiên bên trong đựng toàn là bình ngọc, không cần mở ra cũng biết, bình ngọc bên trong chính là tôi cốt đan rồi.

Tôi cốt đan dựa trên Thiếu Vân Tự đan phương vốn đã được cải tiến mạnh hơn Vạn Sơn Tự hai phần, lại trải qua Thanh Vân Tông Luyện Đan phong phong chủ Bạch Vô Thường cải tạo, dược lực gần như đã đạt tới gấp đôi. 

Triệu Vô Cực đếm sơ qua, tổng có sáu mươi lọ, mỗi lọ mười viên vậy là sáu trăm viên.

Hắn chia ra thành sáu phần, cho Độ Hải hai mươi lọ, Từ Tiểu Bạch mười lọ còn toàn bộ bản thân thu vào. 

Từ Tiểu Bạch cùng Độ Hải đều không có ý kiến gì.

Lần này hắn vốn xuất lực nhiều nhất, đan dược cũng là thế lực của Triệu Vô Cực luyện ra, hắn cầm đầu to là hoàn toàn hợp lí.

Hơn nữa Từ Tiểu Bạch cũng không phải thể tu làm chủ, cầm một phần cũng là đủ nhiều rồi.

Độ Hải mở nắp bình ra,từ trong bình lập tức truyền tới một cỗ thấm sâu tim gan mùi thơm làm hắn hai mắt trở nên mê hoặc một chút, cả người cảm thấy thật thư thái.

Độ Hải vội lấy lại bình tĩnh, trợn to mắt nhìn trong bình đan dược Tôi cốt đan.

Đổ một viên ra tay, hắn có thể thấy rõ được đan dược cực kì tròn trịa, màu trắng oánh nhuận sáng bóng, bề mặt như ngọc trai, gần như có thể phản xạ ánh sáng vậy.

Dược lực cực kì nội liễm, không tiết lộ ra ngoài quá nhiều, chỉ nhìn sơ qua liền có thể thấy được là đại sư chi thủ luyện thành.

Độ Hải trợn to mắt, là cực phẩm đan dược, dược lực so với của hắn Vạn Sơn Tự Tôi cốt đan còn gấp ba lần.

Hắn có chút không dám tin tưởng vào mắt mình, Triệu Vô Cực thế lực sau lưng lại có loại này kinh khủng luyện đan sư sao?

Hắn có thể biết rõ Vạn Sơn Tự luyện đan sư luyện tôi cốt đan đã rất nhiều năm tay nghề cực kì tốt.

Bởi Vạn Sơn Tự đều lấy luyện thể làm chủ, luyện đan sư của bọn họ nhiều năm chìm đắm trong luyện Tôi cốt đan, tay nghề có thể nói là lô hỏa thuần thanh đã không thể lại tốt hơn được nữa.

Vậy mà luyện ra đan dược cũng chỉ là hạ phẩm mà thôi, may mắn lắm mới có một hai viên trung phẩm.

Đối phương vừa ra tay chính là cực phẩm, dược lực tổng kết lại có thể còn gấp ba Vạn Sơn Tự luyện đan sư.

Cái này chỉ có thể nói quá thần, cảnh giới luyện đan thuật của hai bên cách quá xa, đã không thể dùng lẽ thường để hình dung.

Cùng một đan phương, luyện chế ra hiệu quả lại khác biệt một trời một vực như vậy, Độ Hải chỉ có thể thay đám luyện đan sư của Vạn Sơn Tự cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Độ Hải run run nói:

“ cái này, cái này... quá quý giá! ”

Triệu Vô Cực cười nói:

“ không có gì, đây là ngươi nên được! ”

Độ Hải vẫn là run giọng nói:

“ vậy cũng không thể tính như vậy, ta xuất lực cũng không nhiều, ngươi cho ta quá nhiều! ”

tvc giơ ra hai tay nhún vai nói:

“ nếu không có ngươi chia sẻ tình báo, cùng chúng ta đi thám hiểm sợ rằng chúng ta cái gì cũng không có được, đây là một chút thành ý mà thôi, Triệu Vô Cực ta đây trước giờ không để bằng hữu bị thiệt! ”

Độ Hải ánh mắt hơi híp, Triệu Vô Cực đây là muốn cùng hắn kết giao sao?

Triệu Vô Cực thế lực đằng sau mạnh mẽ, hắn lại là giang hồ thiếu hiệp bên trong nhân tài kiệt xuất. tuổi còn nhỏ võ lực cao cường, tâm cơ cẩn thận tỉ mỉ, có thể nói là rồng phượng trong loài người.

Nếu hắn đã có lòng như vậy, không bằng thuận nước đẩy thuyền kết giao một phen.

Độ Hải lập tức chắp tay nói:

“ được, nếu là như vậy bần tăng xin nhận, ân tình này của Triệu thí chủ ta cũng nhớ kĩ, sau này chúng ta chính là bằng hữu tốt! ”

Triệu Vô Cực cũng là cười nói:

“ ha ha, Độ Hải ngươi nên thử một chút dược lực đi! ”

Độ Hải gật đầu, vui vẻ lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng, lập tức đi vào trạng thái thiền định tu hành.

Tôi cốt chính là dựa vào nội lực đi uẩn dưỡng cốt cách, nhưng nếu có Tôi cốt đan quá trình này sẽ trở nên nhanh chóng đơn giản hơn nhiều.

Độ Hải nhắm mắt tu luyện, Triệu Vô Cực cùng Từ Tiểu Bạch đều ở một bên nhàn nhã chờ đợi.

Độ Hải tu hành một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi mở mắt ra, thở ra một ngụm trọc khí.

Triệu Vô Cực hỏi:

“ cảm thấy thế nào? ”

Độ Hải vui mừng nói:

“ dược lực đúng là gấp ba nhưng hiệu quả không chỉ gấp ba lần, ta cảm thấy so với trước đây tôi cốt dễ dàng hơn nhiều, cũng nhanh hơn nhiều. Cứ tiếp tục như vậy, không tới mấy năm ta có thể phá tan bình cảnh nhị lưu cao thủ tiến vào nhất lưu cao thủ rồi! ”

Độ Hải đối với chuyện này hết sức xem trọng cùng vui mừng, hắn vốn tưởng rằng sẽ phải tốn rất lâu thời gian mới có thể tôi cốt xong xuôi, không ngờ một chuyến đi ra ngoài gặp Triệu Vô Cực, hắn lại có được kì ngộ của bản thân,

Chỉ cần Triệu Vô Cực còn tôi cốt, hắn đan dược vẫn sẽ không ngừng chuyển tới.

Độ Hải chỉ cần nhẹ nhàng góp dược thảo, sau đó ngồi hưởng cực phẩm đan dược thành quả là được, so với ở Vạn Sơn Tự luyện đan sư chỉ là hạ phẩm Tôi cốt đan quá có lời.

Chuyện này có thể giúp hắn tiết kiệm được không ít thời gian, nhanh chóng bước vào nhất lưu cao thủ.

Một khi vào nhất lưu, tốc độ tu luyện của hắn sẽ tăng mạnh lên nhiều lần, không còn khó khăn như trước đây nữa.

Đối với luyên thể tu sĩ mà nói, luyện cốt chính là quá trình dài đằng đẵng nhất, muốn nhanh chóng vượt ải chỉ có thể cần cù tu luyện cùng cắn đan dược.

Tiết kiệm được càng nhiều thời gian, Độ Hải con đường tu luyện càng rộng mở, hắn càng có cơ hội trùng kích càng nhiều bình cảnh về sau này.

Nếu không tới nhất lưu cảnh giới cũng đã là một cái lão gia hỏa, khí huyết suy bại, lúc đấy cũng không cần nói cái gì tiến cảnh nữa rồi.

Võ giả chính là giành giật từng ngày, từng giờ. không có chỗ cho sự lười biếng.

Lười biếng chính là bị người khác bỏ xa, là tính mạng sẽ gặp nguy hiểm trong tương lai.

Triệu Vô Cực cực phẩm Tôi cốt đan lúc này đưa tới quá đúng dịp, đúng là giúp hắn một đại ân.

Độ Hải lúc này kinh hỉ vô cùng, chỉ muốn một mực tu luyện tiếp tiêu hóa hết dược lực trong người.

Triệu Vô Cực hiểu ý hắn, cùng Từ Tiểu Bạch đi ra ngoài.

Từ Tiểu Bạch cũng muốn tranh thủ thử nghiệm một chút dược lực, Triệu Vô Cực đối với hắn nói:

“ vậy thì chúng ta tu luyện mười ngày đi, mười ngày sau chúng ta sẽ cùng nhau lên đường hướng về Hỏa Vân Thành, ta cũng cần thời gian sắp xếp một số công việc! ”

Từ Tiểu Bạch gật đầu, tỏ ý hiểu. Triệu Vô Cực quay lưng bước đi, trở về Trang gia.

Hắn muốn dành chút thời gian hướng dẫn Trang Huyền Nhi tiến cảnh võ công, để lại cho nàng một chút nội tình, cùng xử lí Trang gia tai họa ngầm.

Trang gia nhìn bên ngoài phong qua nhưng bên trong yếu ớt, hắn muốn Trang gia có thể đứng vững sau khi hắn rời đi còn phải bố trí một phen mới được.

Triệu Vô Cực trở về Trang gia, hắn cũng không vội bế quan mà là xem qua Trang Huyền Nhi luyện võ tới đâu rồi.

Trang Huyền Nhi không hổ sự kì vọng của hắn, tiến bộ rất nhanh chóng, kiếm pháp cơ sở luyện đã gần như đạt tiêu chuẩn, sắp đạt tới ngưỡng cửa thấp nhất thỏa mãn luyện ngọc nữ kiếm pháp rồi.

Hắn hướng dẫn nàng tu luyện một chút sau đó từ nhẫn trữ vật lấy ra một đống tụ khí đan đưa cho nàng nói:

“ đây là tài nguyên cho ngươi tu luyện, ngươi cứ cầm lấy, chừng này đủ để ngươi tu luyện một thời gian dài, tới một cảnh giới rất cao rồi! ”

Trang Huyền Nhi thấy Triệu Vô Cực đưa cho nàng nhiều như vậy đan dược, không vui mà phản buồn hỏi:

“ Vô Cực, ngươi sắp đi rồi sao? ”

Triệu Vô Cực gật đầu nói:

“ Ta bế quan một thời gian ngắn kết thúc xong sẽ sắp xếp toàn bộ mọi việc cho trang gia các ngươi, rồi mới rời đi, không cần lo lắng quá nhiều! ngươi sẽ có đầy đủ thời gian trưởng thành, có thể gánh vác Trang gia! ”

Trang Huyền Nhi nhìn hắn, hai mắt lệ uông uông đẫm nước nói:

“ ngươi biết ta muốn hỏi cái gì mà! ”

Triệu Vô Cực thở dài nói:

“ chúng ta sau này nếu có duyên sẽ còn gặp lại, ngươi có của ngươi Trang gia cần lo lắng, ta lại mà một cái phiêu bạt khắp nơi công tử, chúng ta vốn không hợp! ”

Nói xong hắn quay người rời đi, để lại Trang Huyền Nhi một mình thất lạc đứng trong sân.

Nàng buồn bã đau đớn, mối tình đầu tựa như một giấc mộng, tan biến như bọt nước vô tình.

Giọt lệ từ khóe mắt thiếu nữ rơi xuống, Trang Huyền Nhi ngồi thụp xuống đất, vô lực thở dài, ôm mặt khóc nức nở.

Triệu Vô Cực không tiếp tục quan tâm chuyện ở đây, hắn muốn cho Trang Huyền Nhi một thời gian yên tĩnh để nàng tự hiểu ra, hiểu được bản thân cần làm gì, cần cái gì!

Nếu nàng khư khư cố chấp, vậy thì chỉ có thể phụ lại Triệu Vô Cực đối với nàng kì vọng, hắn sẽ không giúp đỡ gì thêm Trang gia, để cho Trang gia tự sinh tự giệt, xem Trang Huyền Nhi bản lãnh tới đâu mà thôi.

Nếu Trang Huyền Nhi thông minh, có thể ngộ ra được, xem ở bằng hữu quen biết một thời gian trên mặt, hắn sẽ ra tay giúp nàng một chút, coi như là kết thúc cái nhân quả này.

Triệu Vô Cực trở về phòng, kiểm tra kĩ phòng của mình, sau đó mở ra trận pháp.

Trận pháp vừa kích hoạt, hắn liền lập tức nằm ra giường, ăn vào đan dược, vận chuyển Pháp Luân Chiếu Minh đại pháp, tiến hành sâu thức tu hành.

Tử Hà Bất Diệt thần công vận chuyển vô cùng nhanh chóng, như là một dòng nước lũ bắt đầu ở trong cơ thể theo chu thiên vận chuyển, một phần bắt đầu đi uẩn dưỡng cốt cách của hắn.

Triệu Vô Cực trước đây chỉ cần dựa vào Tử Hà Bất Diệt thần công cùng Pháp Luân Chiếu Minh bí pháp liền có thể tăng năm thành tốc độ tu luyện, một ngày tôi nửa cái cốt.

Bây giờ hắn lại có thêm cực phẩm Tôi cốt đan có thể nói là như hổ thêm cánh, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Cực phẩm Tôi cốt đan dược lực gấp ba, nhưng đưa lại tốc độ tu luyện lại là gấp bốn lần.

Triệu Vô Cực dựa vào Pháp Luân Chiếu Minh trạng thái sâu tu hành, có thể phát huy ra toàn bộ tiềm năng tu hành của bản thân, lập tức ở trong trạng thái này tu luyện.

Chỉ một ngày, hắn liền hoàn thành tôi cốt hai khúc xương.

Triệu Vô Cực tỉnh lại, dược lực đã tan hết, cần hắn tiếp tục bổ sung dược lực mới có thể bế quan.

Triệu Vô Cực đã bế quan nguyên một ngày, tuy ở trạng thái sâu tu hành nhưng hắn vẫn giữ lại một tia thanh minh ý thức rất dễ dàng hiểu được thế giới bên ngoài trải qua bao lâu.

Chỉ một ngày dựa vào cực phẩm Tôi cốt đan dược lực, Tử Hà Bất Diệt thần công uy lực mạnh mẽ, lại là Pháp Luân Chiếu Minh bí pháp thần hiệu, hắn liền mạnh mẽ uẩn dưỡng thành công hai khối xương cốt.

Hắn bây giờ tổng cộng đã uẩn dưỡng xong xuôi ba mươi khối xương.

Chiếu theo tốc độ này còn có một trăm bảy mươi sáu khối xương cần uẩn dưỡng, tiêu tốn của hắn tám mươi tám ngày, cũng là gần ba tháng thời gian mà thôi.

Triệu Vô Cực nếu một mực bế quan tu luyện, hắn rất nhanh liền có thể phá tan nhất lưu cảnh giới rồi. 

Nhưng Triệu Vô Cực không muốn làm thế, tiến cảnh quá nhanh căn cơ cũng sẽ bất ổn, không một cái nào cao thủ là đóng cửa luyện công một mạch mà thành.

Hắn còn có tám ngày bế quan, ngày thứ mười hắn sẽ xuất quan tìm tới Trang Huyền Nhi, xem nàng tình huống sau đó quyết định mọi việc.

Triệu Vô Cực từ nhẫn trữ vật lấy ra đồ ăn, nhanh chóng giải quyết bữa ăn. 

Bởi không vận động gì nhiều, năng lượng hắn tiêu thụ không lớn nhưng vẫn cần năng lượng để tạo nội lực, Triệu Vô Cực một ngày ăn một bữa cũng đã đủ rồi, hắn ăn chính là linh thực.

Mỗi ngày đều là lặp đi lặp lại như vậy thuần thục bế quan cùng ăn uống, Triệu Vô Cực chỉ trong tám ngày tiếp theo lại tiếp tục hoàn thành mười sáu khối xương tôi cốt, nâng tổng số lượng tôi cốt lên bốn mươi sáu khối.

Triệu Vô Cực mở mắt ra, cảm nhận một chút trong cơ thể mình sôi trào lực lượng, đây chính la một thời gian dài bế quan sinh ra ảo giác.

Hắn chỉ cảm thấy bản thân gần như vô địch rồi, một quyền có thể đánh vỡ đôi đại sơn giống như vậy.

Đương nhiên đây chỉ là hắn đơn thuần ảo giác mà thôi, so với hắn mạnh còn có khối người.

Triệu Vô Cực tuy biết rõ là vậy, nhưng cũng không thể ngăn được cảm giác hưng phấn mạnh mẽ từ trong cơ thể không ngừng truyền tới, nắm tay ở giữa tràn ngập lực lượng, cảm giác hưng phấn ở trong thần kinh tăng vọt.

Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy muốn hét to một tiếng thể hiện bản thân mạnh mẽ nhưng hắn nhịn được.

Cho dù hét cũng có cách âm, chả ai nghe, vậy khỏi hét đi.

Xương chi trên sáu mươi tư khối xương bàn tay hai mươi tám khối hắn đã sớm tôi cốt xong, bây giờ cả bản tay hắn cảm giác lực lượng mạnh mẽ mười phần, có thể bóp nát mọi thứ vậy.

Triệu Vô Cực hài lòng thu công, chín ngày đã qua hắn muốn quyết đinh một số chuyện rồi.

Triệu Vô Cực đóng lại trận pháp, chậm rãi đi ra ngoài. 

Bên ngoài đang là sáng sớm, trời cũng không quá nắng, thời tiết rất đẹp.

Triệu Vô Cực đi tới Trang Huơng Nhi sân nhỏ, hắn lập tức thấy được Trang Huyền Nhi bóng hình xinh đẹp đang ở trong sân múa kiếm.

Hắn đi tới hỏi:

“ thế nào rồi? có tiến bộ gì sao? ”

Trang Huyền Nhi gật đầu, lau trên trán một chút mồ hôi nói:

“ nhờ có sự chỉ bảo của ngươi, cuối cùng ta cũng đạt tới yêu cầu thấp nhất luyện ngọc nữ kiếm pháp rồi, đa tạ! ”

Nàng hơi cúi đầu, lời nói rất chân thành, như là một cái học sinh đang cảm ơn lão sư của mình vậy.

Triệu Vô Cực gật đầu, hắn nhẹ nhàng nói:

“ ta hôm nay sẽ rời Thiên giang thành! ”

Trang Huyền Nhi hơi run lên, mấy ngày nay Triệu Vô Cực bế quan, nàng không dám làm phiền hắn.

Trang Huyền Nhi cũng từ từ tỉnh táo lại, suy nghĩ rõ ràng Triệu Vô Cực ý tứ, cũng nhắc nhở bản thân không cần làm việc ngu ngốc.

Nàng thật sự thích Triệu Vô Cực, nhưng Triệu Vô Cực không thể cùng nàng nói yêu thương, sự thật này tuy rất đau buồn, nhưng là kết quả đã có từ trước.

Thái độ Triệu Vô Cực cũng rất rõ ràng, hắn không hề lấp liếm hay giấu diếm nàng cái gì.

Trang Huyền Nhi từ trong đau buồn cùng không cam long thoát ra, nàng đã nhận rõ hiện thực.

Trang gia mới là thứ cuối cùng nàng cần, nàng muốn đi thủ hộ.

Triệu Vô Cực nếu có thể làm trượng phu nàng, nàng rất hạnh phúc.

Nếu không thể, cũng là do duyên phận, hai người có thể kết thúc ở đây.

Trang Huyền Nhi nhẹ giọng nói:

“ Ta sẽ đưa tiễn ngươi! ”

Triệu Vô Cực gật đầu, rất tốt! đã hiểu ra.

Hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh cực phẩm phàm khí kiếm, đưa cho Trang Huyền Nhi nói:

“ đây là quà chia tay, sau này ngươi học ngọc nữ kiếm pháp rất cần một thanh kiếm tốt, hi vọng nó có thể giúp đỡ ngươi giương danh thiên hạ! ”

Trang Huyền Nhi tiếp kiếm, vuốt ve nó.

Nàng nhẹ nhàng chạm vào thân kiếm, âu yếm nhìn nó như là nhìn một cái tình nhân, Trang Huyền Nhi nhẹ giọng hỏi:

“ kiếm có tên không? ”

Triệu Vô Cực gật đầu, tiện thể đặt luôn tên cho kiếm:

“ Kiếm tên tố nữ, giữ cẩn thận rồi! ”

Trang Huyền Nhi gật đầu, đây là món quà cuối cùng của Triệu Vô Cực, nàng cũng hiểu cực phẩm phàm khí có bao nhiêu quý giá, chỉ sợ nó cũng là thứ sẽ theo nàng suốt đời, Trang Huyền Nhi đối với kiếm vô cùng trân trọng!

Nàng đã không còn là một cái vô dụng tiểu cô nương, mà đã là giang hồ nữ sĩ rồi, tương lai Trang gia còn cần nàng tới gánh vác.

Phải có được cao thủ phong phạm cùng kinh người thủ đoạn, mới có thể giúp Trang gia sống sót qua sóng gió sau khi Triệu Vô Cực rời đi.

Trang Huyền Nhi nhẹ giọng hỏi:

“ lúc nào ngươi đi? ”

Triệu Vô Cực trả lời:

“ ta ra ngoài có chút việc, sau đó trở về sẽ xuất phát, ngươi nếu muốn đưa tiễn thì chuẩn bị đi là vừa! ”

Trang Huyền Nhi gật đầu, nàng ôm kiếm đi vào phòng, hẳn là muốn tắm rửa thay quần áo.

Triệu Vô Cực đi tới thư phòng, bắt đầu viết một phong thư.

Thư rất đơn giản, là hắn gửi cho toàn bộ thế gia cùng bang phái trong Thiên giang thành.

Nói rõ bản thân hắn sẽ rời đi không tranh giành quyền lực của Thiên giang thành với bọn họ, nhưng đổi lại bọn họ cũng không được chèn ép Trang gia, nếu sau này hắn quay trở lại, biết Trang gia gặp khó vì ai, người đó tất gặp vận rủi.

Sau đó là đưa cho người hầu sao chép lại, gửi cho tất cả mọi gia tộc có máu mặt trong Thiên giang thành.

Triệu Vô Cực tự thân xuất mã tới Thanh Vân Tông cứ điểm một chuyến.

Tiếp đãi hắn vẫn là mặt dài như ngựa Mã Anh Tài mã sư huynh.

Mã sư huynh cười ha ha nói:

“ Triệu sư đệ lại tới chơi a, không biết Triệu sư đệ có việc gì không? ”

Lần trước Triệu Vô Cực nói tiễn hắn một cái đại tiện nghi đại tạo hóa hắn có chút nghi ngờ.

Nhưng không ngờ Triệu Vô Cực lại ở gần địa bàn của hắn phát hiện mỏ Linh thạch, khiến bản thân hắn cũng được thơm lây.

Tông môn ban thưởng xuống cùng bản thân hắn tích lũy, đã đủ hắn đột phá đến cảnh giới tiếp theo.

Mã Anh Tài quả là vui đến không ngậm miệng lại được, thấy được Triệu Vô Cực chính là cười ha ha không ngừng, hận không thể bám lấy hắn xoạt một vài lần tạo hóa.

Triệu Vô Cực vào thẳng vấn đề chính:

“ sư huynh hẳn là biết ta đang ở Trang gia? ”

Mã Anh Tài gật đầu:

“ cả Thiên giang thành đều biết! ”

Triệu Vô Cực nói:

“ Trang gia đại tiểu thư là bằng hữu của ta, ta sắp rời đi Thiên giang thành, nếu sau này Trang gia có họa diệt tộc, mong sư huynh ra tay bảo hộ một lần, nếu không phải họa diệt tộc sư huynh có thể nhắm mắt làm ngơ, đây là của sư đệ một điểm tâm ý! ”

Triệu Vô Cực từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một cái túi đựng Linh thạch, bên trong tiếng Linh thạch xôn xao leng keng, lập tức hấp dẫn Mã Anh Tài chú ý.

Hắn trông coi cứ điểm ở đây cũng nghèo leng keng, hiếm khi mới có một lần phát tài.

Từ lúc Triệu Vô Cực đến quả là cuộc sống sáng sủa lên không ít, một cái tin mừng tiếp một cái tin mừng đi tới.

Triệu Vô Cực bây giờ con muốn đưa hắn Linh thạch, hắn có thể không vui sao?

Nhưng hắn cũng vừa mới nhận được Triệu Vô Cực giúp đỡ đại ân, có chút không tiện nói:

“ Triệu sư đệ vừa giúp ta đại ân, ta không thể tiếp tục nhận Linh thạch của sư đệ. Nếu sư đệ đã nhờ đây cũng là việc sư huynh nên làm, sư đệ cất Linh thạch đi, chuyện này bao trên người ta! ”

Bảo vệ một cái tiểu gia tộc khỏi diệt họa chi tai không phải là cái gì khó khăn sự tình, hắn còn làm nổi.

Triệu Vô Cực lắc đầu nói:

“ ta trước giờ không hề để ai làm chuyện gì không công, sư huynh xin cứ nhận lấy, đừng để ta phải hổ thẹn trong lòng! ”

Hai bên đùn đẩy một hồi, cuối cùng Mã Anh Tài có vẻ vô cùng không đáng thở dài nói rằng:

“ vậy được rồi, sư huynh chỉ đành nhận lấy tấm lòng của sư đệ, chuyện sư đệ nhờ ta nhất định làm tốt! ”

Nói xong hắn nhanh chóng thu lấy Linh thạch, một bộ sợ Triệu Vô Cực đổi ý vậy.

Triệu Vô Cực đối với việc này đều nhìn ở trong mắt hiểu trong lòng, nhân loại chính là như vậy tham làm cùng lời hư ý giả quá nhiều, xem quen thuộc liền không sao.

Triệu Vô Cực coi như là làm xong chuyện hắn lập tức đứng lên nói:

“ vậy đa tạ sư huynh, sư đệ cáo lui trước! ”

Mã Anh Tài vội vàng đứng lên chắp tay nói:

“ sư đệ đi thong thả! ”

Triệu Vô Cực đi ra khỏi Thanh Vân Tông cứ điểm, chuyện này xem như có một cái kết thúc, trang gia có Trang Huyền Nhi bảo vệ cùng Thanh Vân Tông hai lớp bảo vệ, cho dù gặp tai họa cũng sẽ không diệt môn, hắn trong lòng cung yên tâm.

Trở lại Trang gia, Triệu Vô Cực đã thấy Trang Huyền Nhi đợi sẵn, hắn hướng nàng mỉm cười nói: 

“ Đi thôi! ”

Đọc truyện chữ Full