DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 133: Cát gia diệt tộc đêm (2)

Cát gia bây giờ trưởng lão hội vẫn là giữ nguyên bảy người, đều là bảy vị nhị lưu cao thủ, Triệu Vô Cực giống như là một cái mị ảnh xông tới nhắm ngay vào Cát Hân.

Cát Hân tức giận rống to một tiếng:

“ thật xem chúng ta Cát gia là bùn nặn, người đâu bao vây lấy hắn, tối hôm nay ta muốn cho Hỏa Vân Thành đệ nhất thiên tài mới nổi chết ở chỗ này!”

Hắn vừa rống xong cảm giác được không hợp lí, cũng không hề có ai lao lên. 

Tiếng kiếm chém giết đang bắt đầu tràn lan, ở bên ngoài đám kia tam lưu cao thủ hoặc bất nhập lưu võ giả đang bị một đám người mặc đồ màu đen vây công, Cát gia người đang bị đánh cho liên tục bại lui, người chết nhanh thành một mảng lớn.

Hắn đôi mắt đỏ hoe, đám người này tuy cảnh giới không ra sao, nhưng đều là Cát gia tương lai a, giết chết bọn hắn đám lão gia hỏa này sống còn có ý nghĩa gì.

Hắn đang muốn ra lệnh mấy vị trưởng lão phân công bảo vệ đánh lùi đám người kia, bên tai hắn lại vang lên một âm thanh lạnh lùng tới cực hạn:

“ đang chiến đấu cùng ta mà ngươi lại dám phân tâm?”

Triệu Vô Cực từ bên cạnh hắn lóe lên, khuôn mặt âm trầm sát khí nồng nặc, không khí xung quanh như là đọng lại vậy.

Triệu Vô Cực đã phóng thích sát khí của bản thân, không gian xung quanh hắn nhanh chóng trở nên áp bức khó thở vô cùng, Triệu Vô Cực thì như là từ cửu u địa ngục đi ra ác ma, cực kì dọa người.

Cát Hân cảm giác sống lưng lạnh sưu sưu, hắn không dám chậm trễ lập tức vận công lên tới tột cùng xuất chiêu:

“ khai sơn quyền!”

Triệu Vô Cực hai mắt híp lại, trên cổ tay hắn hiện lên hai vòng âm dương hoàn, một chưởng nhanh như thiểm điện đón lấy:

“ Thiên Địa Tinh biến chưởng!”

Ầm!

Không hề có chút nào nội công giao đấu thời gian, hai chưởng vừa chạm vào nhau Cát Hân lập tức như diều đứt dây bay ngược ra ngoài, mà Triệu Vô Cực thì ung dung đứng nguyên tại chỗ, góc áo bay lượn phiêu phiêu.

Hắn lạnh nhạt nói:

“ cùng ta là nhị lưu cảnh giới, ngươi tu luyện khai sơn quyền lại so với Cát Hổ kém đến quá xa, không biết ngươi là lấy đâu ra tự tin muốn giết ta?”

Cát Hân ngã xuống đất, kéo ra trên mặt đất một đoạn dài. hắn muốn ngồi dậy, nhưng vừa ngồi dậy lập tức cảm khác khí huyết lộn xộn, phun ra một ngụm máu tươi, cả người lập tức uể oải xuống.

Hắn không dám tin nhìn Triệu Vô Cực, tên thiếu niên này lại mạnh tới mức độ như vậy.

Hắn cũng là nhị lưu cảnh, tuy đối với khai sơn quyền tu luyện không thâm sâu, nhưng cũng không đến nỗi một chưởng cũng không đối nổi a.

Tên này rốt cuộc có còn là người hay không?

Phụt!

Một ngụm máu lại phun ra, Cát Hân ngay lập tức cảm nhận được một luồng ám kình vô cùng hung hăng bá đạo đang ở trong kinh mạch hắn hoành hành phá tan kinh mạch hắn.

Hắn muốn vận công đi tiêu diệt luồng ám kình này, nhưng ám kình vô cùng mạnh mẽ, như là giao long quá hải, một đường trái xông phải đột, đánh cho hắn thể nội kinh mạch bị thương không nhẹ 

Nếu hắn có thể sống sót sau sự việc này, sợ rằng võ công sẽ ngừng tiến bộ, thân cũng mang ám thương khiến thể lực sụt giảm nhanh chóng, sống không được bao lâu.

Nhưng tiên quyết là hắn còn sống tới lúc đó, ngay bây giờ hắn đối mặt Triệu Vô Cực, Cát Hân cũng không cảm thấy được mình có chút sinh cơ nào.

Một tên trưởng lão thấy Triệu Vô Cực sắp giết chết Cát Hân vội vã xông tới, bọn hắn bây giờ chỉ có thể hợp lực ứng đối không thể tư tâm, nếu không chết nhất định là Cát gia toàn bộ tộc nhân.

Hắn vừa huy quyền xông tới, bên tai lập tức tiếng xé gió réo vang.

“ 

- xuyên vân nhất kích!”

Từ Tiểu Bạch thế tới nhanh như mũi tên, mũi kiếm xé gió để lại một đường âm bạo uy thế kinh người, có thể thấy được hắn gần đây bởi vì chiến đấu mà kiếm pháp tinh tiến không ít, ra tay vô cùng quyết đoán cùng tự tin.

Trước đây ở Từ gia Từ Tiểu Bạch cũng không như thế một mặt chiến ý sôi trào, tính cách hắn vẫn thiên về mềm mại hiền hòa loại kia. ở trong gia tộc cũng không thể ra tay quá ác độc, bởi vậy kiếm pháp có nhiều thiếu sót.

Nhưng đi cùng Triệu Vô Cực, hắn cũng bị Triệu Vô Cực lây nhiễm. Triệu Vô Cực từng nói qua với hắn, thiên kiêu tất nhiên phải có được của thiên kiêu tự tin, nhưng không được tự đại. 

Bởi vậy theo nội công tăng tiến, kiếm pháp cũng trở nên tinh diệu, lại thêm Triệu Vô Cực bản lãnh khắp nơi gây sự hắn được chiến đấu không ngừng, dần dần hình thành tự tin vào kiếm pháp của bản thân.

Bây giờ Từ Tiểu Bạch đã không còn là một cái thiếu niên ra tay còn phải lo lắng bó tay bó chân, sợ đả thương người khác nữa mà là một cái kiếm khách, một khi vào trạng thái chiến đấu sẽ không nương tay với bất kì ai, hoặc sợ hãi ai cho dùng đối phương có mạnh hơn mình.

Hắn đang dần hướng tới hình mẫu một cái kiếm khách chân chính bước đều, chỉ cần tiếp tục như vậy trưởng thành, tương lai chính là đỉnh cao kiếm khách một thành viên.

Tên này trưởng lão dùng là quyền pháp, lại không có đồ phòng thủ, đối diện bảo kiếm của Từ Tiểu Bạch hắn rất sợ hãi, lập tức lui nhanh không dám tới gần Triệu Vô Cực thêm nửa bước.

Đám trưởng lão còn lại thì lại thay hắn xông tới, Từ Tiểu Bạch thấy rõ nhưng không muốn ngăn cản, hắn tin Triệu Vô Cực không hề để bọn họ vào trong mắt, hắn cần chính là nhanh chóng giết chết tên này.

Từ Tiểu Bạch quát khẽ một tiếng:

“ 

- đạp vân bộ!”

Đối phương lui nhanh thì hắn tiến còn nhanh hơn, xuyên vân kích trên tay bị hắn giải khai, trong nháy mắt Từ Tiểu Bạch đã lao tới bên cạnh đối phương, chiêu thức lại biến đổi:

“ 

- bạt vân!”

Một kiếm xuất ra, tên trưởng lão không kịp né tránh chỉ có thể trong nháy mắt tùy cơ ứng biến vồ lấy một thanh kiếm của hạ nhân đứng kế bên hắn đỡ lấy một đòn bạt vân của Từ Tiểu Bạch.

Từ Tiểu Bạch cười lạnh, một cái vũ khí cấp thấp như vậy cũng muốn cùng hắn bảo kiếm tranh phong, muốn chết!

Trên tay thêm mấy phần lực, Từ Tiểu Bạch lập tức hoàn mĩ đánh ra một chiêu bạt vân.

Keng! xoẹt!

Bảo kiếm chi uy không phải là nói chơi, tên hạ nhân kia kiếm không đủ cứng rắn lập tức bị kiếm của hắn chém gãy làm đôi, Từ Tiểu Bạch cũng thuận tiện một kiếm chém vào người tên này trưởng lão, đem hắn suýt nữa chém làm đôi.

Tên trưởng lão này bay ngược mà ra, co giật nằm trên đất không ngừng đổ máu, nhìn tình hình là sống không nổi.

Từ Tiểu Bạch định sang trợ giúp Triệu Vô Cực, nhưng khi hắn nhìn lại thì liền bỏ ngay cái ý nghĩ này.

Triệu Vô Cực đại phát thần uy, mỗi trào mỗi chưởng đều là đánh cho đám trưởng lão liên tục bại lui trong miệng hắn thì còn đanh không ngừng lẩm bẩm:

“ quá yếu! quá yếu!”

Nhị lưu ở Cát gia, lấy tên Cát Hân làm đầu đương nhiên hắn là mạnh nhất.

Cát Hân còn không chịu nổi một chưởng cua Triệu Vô Cực, đám này trưởng lão chịu nổi sao?

Đương nhiên là không. Triệu Vô Cực hai tay múa tung, không ngừng ở trên người bọn họ để lại năm đường huyết trảo, đánh cho bọn hắn liên tục bại lui.

Hắn bỗng nhiên mở miệng nói: 

“Ta đối với các ngươi hết hứng thú rồi, giờ chơi đã hết!”

dưới chân thân pháp phát động, Triệu Vô Cực như một cái tàn ảnh biến mất, các trưởng lão trong nội tâm đều lộp bộp một tiếng, bọn hắn không nhìn thấy Triệu Vô Cực đã di chuyển tới chỗ nào, thân pháp của hắn quá nhanh.

Phập!

Một âm thanh xuyên não vang lên, Triệu Vô Cực từ phía sau một cái râu dê trưởng lão đi qua, tên này trưởng lão lập tức trợn tròn mắt khí tuyệt bỏ mình ngã xuống đất. 

Một người trong đó lập tức nhận rõ thực tại hét lớn:

“ không ổn, chúng ta không phải đối thủ của hắn, mau chạy thôi.”

Bọn họ chạy, cũng đồng nghĩa với việc Cát gia chắc chắn sẽ bị diệt tộc, từ nay bát đại gia tộc thừa ra một chỗ trống chỉ còn thất đại gia tộc.

Triệu Vô Cực cười tà nói:

“ chậm rồi, các ngươi đã không còn cơ hội chạy trốn!”

Ma ảnh của hắn không ngừng lấp lóe lên, những trưởng lão này chưa chạy được ba bước thì đều bị hắn mạnh mẽ đuổi kịp đánh xuyên sọ não, chết không nhắm mắt.

Cát Hân nằm trên đất, cố gắng hết sức dãy dựa ngồi dậy, nhìn Triệu Vô Cực đang từ từ bước tới hướng mình nói:

“ ngươi là ác ma, là ác ma. thân là chính phái nhân sĩ lại hành động như tà phái, cả giang hồ nhất định sẽ tiêu diệt ngươi!”

Triệu Vô Cực lắc đầu nói:

“ ta là chính hay là tà đều không quan trọng, ta chỉ cầu không thẹn với lương tâm mà thôi, ta không hề để ý chính ta phân chia cùng cách nhìn người khác như thế nào. 

chính phái ở trong mắt các ngươi chính là các ngươi tự phủ lên mình một lớp vỏ hào nhoáng để tiện làm những hành động bẩn thỉu thôi, trên giang hồ có được mấy cái môn phái là chính phái thật sự.

hơn nữa chính phái cũng chưa chắc đã không làm những chuyện mờ ám, chẳng qua là thủ đoạn của bọn hắn vô cùng tinh tế mềm mại, không ai có thể nói gì mà thôi. 

còn đám thích gì làm nấy không từ thủ đoạn, vô cùng trực tiếp thì lại bị các ngươi xưng làm tà phái, kêu đánh kêu giết. 

nhưng bọn hắn dám làm dám chịu, so với các ngươi nhiều ngụy quân tử còn có đảm đương. nhưng ta không muốn cùng ngươi tranh luận cái gì cả, chỉ là muốn nói cùng ngươi vài lời để trước khi ngươi xuống suối vàng cùng Cát Hổ đoàn tụ không quá cô đơn mà thôi!”

nói xong hắn đi tới trước mặt Cát Hân, dưới chân một nhấc lập tức hướng ngực hắn đạp mạnh mà xuống.

“răng rắc!”

tiếng xương gãy liên tục vang lên, Cát Hân cũng bị hắn đạp nằm rạp trên đất, liên tục thổ huyết, ánh mắt trở nên mờ nhạt, sinh cơ nhanh chóng trôi đi.

Triệu Vô Cực lực chân cũng là cực kì to lớn, bị hắn một đạp như thế, Cát Hân sợ rằng cũng gãy hết xương sườn, làm sao có thể sống nổi.

Không quá năm giây, quả nhiên Cát Hân lập tức nằm yên, khí tuyệt bỏ mình.

Hắn nhân sinh coi như cũng đi đến đỉnh cao, bước lên gia chủ chi vị.

Đáng tiếc lại là đoản mệnh nhất Cát gia gia chủ trong lịch sử Cát gia.

Qua hôm nay Hỏa Vân Thành Cát gia đã không còn tồn tại.

Triệu Vô Cực đối với một góc tối nói:

“ giết sạch cho ta!”

Trong góc tối truyền tới một cái nũng nịu âm thanh, chính là giọng của Yên Vũ:

“ như ngươi mong muốn!”

Đọc truyện chữ Full