Âm hậu lời nói lập tức khiến cho Kiến Đức đại sư cùng Hiền Tụ Nghĩa chú ý.
Bọn hắn đồng thời nhìn về Tiếu Mị Mị, cảm giác trên người nàng khí thế.
Lúc đầu Triệu Vô Cực xông tới kéo hết đi sự chú ý của bọn hắn nên bọn hắn cũng không quá chú ý đến Tiếu Mị Mị, nhưng lúc này Âm hậu vừa nói lập tức khiến cho bon hắn đều hướng Tiếu Mị Mị quăng tới dò xét ánh mắt, nhưng vừa dò xét trong lòng bọn hắn liền có chút kinh ngạc, thậm chí là kinh hãi.
Triệu Vô Cực vừa đột phá xong không lâu lại đột phá tới đỉnh phong trung kì thì cũng thôi đi, có thể xem như hắn là trường hợp đặc biệt
Vậy mà Tiếu Mị Mị cái này nữ nhân của hắn cũng là đột phá đến đỉnh phong trung kì, nếu nói trong này không có cái gì bí mật bọn hắn liền không tin.
Một người tư chất tốt, công pháp tu luyện tốt thì thôi, đằng này Âm hậu cũng là tu luyện Cực Nhạc Ma Công, nàng năm nay cũng gần năm mươi tuổi mới đột phá tới đỉnh phong viên mãn.
Mà Tiếu Mị Mị cùng Triệu Vô Cực hai người tuổi còn trẻ vô cùng đã là đỉnh phong trung kì, nếu như dựa theo Âm hậu lời nói, vậy thì bọn hắn chính là dựa vào một môn song tu công pháp.
Môn song tu công pháp này có lợi hại như vậy sao?
Kiến Đức đại sư cùng Hiền Tụ Nghĩa có chút khó mà phân biệt thật giả.
Nhưng bọn hắn cũng rất động tâm.
Bởi vì bọn hắn đều tu luyện qua cảnh giới này, bọn hắn biế để có thể đột phá, phải trả bao nhiêu đắng cay cùng công sức, thời gian tu luyện đều là dài đằng đẵng.
Mà Triệu Vô Cực năm nay mới năm tuổi, Tiếu Mị Mị năm nay vừa tròn mười tám.
Tư chất hai người có thể khác biệt rất lớn, công pháp tu luyện thì chắc chắn đều là đỉnh cấp, vậy mà hai người có thể đồng thời tiến cảnh, nếu trong này không có liên quan tới song tu công pháp, bọn hắn cũng không tin.
Song tu không nhất thiết phải là làm mấy chuyện không thể miêu tả kia, bọn hắn cũng có thể ngồi xuống bình tĩnh tu luyện, hòa hợp âm dương, âm dương đủ nội lực sinh, tức thì cảnh giới sẽ tiến mau.
Nhưng cảnh giới tiến nhanh đến mức này thì thật sự đã nằm ngoài hiểu biết của bọn hắn.
Môn song tu công pháp kia rốt cuộc là gì? Nó có thật sự lợi hại như vậy sao? Nếu có được nó không phải bọn hắn môn nhân đệ tử cũng có thể trở thành thiên tài trong thiên tài sao?
Bọn hắn đám người này đỉnh phong viên mãn cường giả đã không cần tu luyện quá nhiều nữa, bởi vì bọn hắn đã tới cực hạn của võ giả rồi.
Nhưng bọn hắn còn có người thân, có đệ tử, bởi vậy bọn hắn đối với thật thật hư hư môn song tu công pháp này rất hiếu kì cùng thèm muốn.
Đương nhiên hỏi dò công pháp của mỗi người đều là tối kị chứ đừng nói gì đến cướp đoạt công pháp.
Đây chính là sinh tử đại thù, không có cách nào hóa giải.
Bởi vậy bọn hắn hiếu kì về phần hiếu kì, đỏ mắt về phần đỏ mắt, tất nhiên chưa ở xác định cùng chắc chắn có thể làm rơi được Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị, bọn hắn cũng không dám loạn động.
Triệu Vô Cực là đến tham gia Hoa Sơn luận võ hắn cũng không phải chỉ tới một mình.
Đám người đều xét ở hai người chính là một cặp, Tiếu Mị Mị cũng không hề có ý tham gia Hoa Sơn luận võ nên chưa hề cùng nàng động thủ.
Nhưng bây giờ nếu muốn ép hỏi hay cướp đoạt đồ vật của một trong hai người, lúc này chỉ sợ hai người sẽ lập tức cùng hợp công mà lên, lúc đó ai cũng đừng nghĩ được chỗ tốt.
Quan trọng nhất là Âm hậu còn ở bên kia nhìn chằm chằm, ai dám đối với đệ tử chân truyền của nàng động tay?
Không muốn sống nữa sao!
Tiếu Mị Mị cười khổ nói:
“ sư phụ, làm gì có hiệu quả mạnh mẽ như vậy a! chúng ta đều rất chăm chỉ tu luyện đây!
Âm hậu sắc mặt khẽ tốt một chút, vừa rồi nàng vì cảnh giới của Tiếu Mị Mị tăng tiến quá nhanh mà có chút thất thố nên nói hớ, để cho nàng bị đám này cường giả nhìn chằm chằm vào, may mắn tình huống cũng không quá tệ
Dù sao Triệu Vô Cực mạnh như vậy, hai người luôn ở bên nhau, cũng không sợ đỉnh phong cường giả vây giết.
Lúc này mọi người mới nhớ ra, bọn hắn lúc này việc chính.
Bây giờ chỉ còn bốn người, Triệu Vô Cực chính là đối tượng bị tranh đoạt.
Hắn nếu ngã về bên nào đều có thể nhanh chóng quyết định kết quả của trận đấu này.
Kiến Đức đại sư đâu thể ngồi nhìn Âm hậu lôi kéo làm quen cái này tiểu thiên tài, không đúng, là tiểu yêu nghiệt, hắn lập tức nói:
“ Triệu công tử, có thể công tử không biết, trong môn phái của chúng ta còn lưu lại không ít của tiền bối ghi chép về đột phá cảnh giới tam hoa tụ đỉnh. Chúng ta hôm nay đã có duyên gặp mặt ở đây như vậy, không bằng công tử cùng bần tăng phối hợp một chút, chúng ta đánh bại bọn họ trước, sau đó chúng ta lại phân cao thấp. Nếu được, ta có thể mời công tử đến Huyền Không Tự của chúng ta xem qua những cái này thư tịch a. công tử tương lại chính là muốn xung kích cảnh giới cao siêu kia, bởi vậy những kinh nghiệm này vô cùng quý giá, không thể bỏ qua a!”
Triệu Vô Cực ánh mắt híp lại.
Tên lừa đầu trọc này quả nhiên bỏ được tiền vốn.
Hắn tất nhiên hiểu Triệu Vô Cực muốn là thứ gì.
Lấy tuổi tác cùng cảnh giới của hắn, Triệu Vô Cực chắc chắn là muốn xung kích tam hoa tụ đỉnh cảnh, phá tan ba trăm năm chưa ra tam hoa tụ đỉnh cảnh cường giả ghi chép, tái hiện một đời truyền kì.
Bởi vậy hắn không thể nào từ chối được những cái này ghi chép hấp dẫn, có bọn nó Triệu Vô Cực mới có thể tăng thêm đại lượng tỉ lệ thành công lúc đột phá cho bản thân mà không phải giống như những tiền bối kia thân tử đạo tiêu.
Đương nhiên bên trong này hắn cũng là chơi cái tiểu tâm cơ.
Có bao nhiêu ghi chép? Mười hay hai mươi cái?
Có bao nhiêu chính là hắn nói. Cho dù hắn nói là ba cái, Triệu Vô Cực lúc đó cũng không thể làm gì được, bởi vì hắn không hề biết nội tình, cũng không dám ở Huyền Không Tự cùng đối phương đánh lên.
Nhưng mà những ghi chép này, là của người đột phá thành công sao?
đương nhiên không phải, đều là kinh nghiệm thất bại mà thôi.
Tuy thất bại là mẹ thành công, nhưng nó vẫn không thể che giấu được sự thật bọn hắn chính là người thất bại.
Bọn hắn cách thành công, còn một bước xa lắm.
Bởi vậy cái này hứa hẹn có vẻ rất hấp dẫn, nhưng cái hố rất sâu, chỉ cần Triệu Vô Cực đồng ý, hắn tựu mắc bẫy.
Nhưng Kiến Đức đại sư cũng không biết, Triệu Vô Cực đã có được bí mật đột phá của Thiên tài hòa thượng, hắn đối với mấy thứ kia cũng không quá hứng thú.
Một đám người thất bại kinh nghiệm gộp lại cũng chưa chắc có thể so với kinh nghiệm của một người thành công, hơn nữa Triệu Vô Cực còn chưa biết hắn được xem số lượng bao nhiêu, bên trong nội dung có phải chỉ là mơ hồ phỏng đoán hay không.
Nói chung, đề nghị của hắn nếu như Triệu Vô Cực chưa hề xem qua Thiên tài hòa thượng để lại bí mật rất có thể sẽ động tâm, nhưng đáng tiếc, hắn đã xem qua.
Triệu Vô Cực ngược lại hứng thú nhìn lấy Hiền Tụ Nghĩa. nếu hắn bây giờ đồng ý, đối phương cũng sẽ phải thuận theo dòng nước cùng hắn và Kiến Đức đại sư vây công Âm hậu, lặp lại quá trình chiến đấu của Ngũ tuyệt chi chiến lần trước.
Kết cục cuối cùng, cũng là hắn bị Triệu Vô Cực cùng Kiến Đức đại sư đánh bại.
Nhưng nếu hắn cùng Âm hậu hợp tác, vậy thì chuyện này liền vui.
Tình thế sẽ trở lại thế cân bằng, bên nào thắng bên nào thua, vậy thì còn phải xem xét lại một chút.
Triệu Vô Cực ánh mắt bỗng nhiên lóe lên tinh quang, hắn bắt đầu ra vẻ chần chờ do dự, đối với Kiến Đức đại sư nhìn nhiều mấy lần, có dấu hiệu muốn đồng ý.
Hiền Tụ Nghĩa ánh mắt hướng xuống, hắn đang suy nghĩ.
Hắn sống đến chừng này tuổi, làm đến chưởng môn chức vị, tâm tư đương nhiên hơn người.
Tràng diện này, hắn đương nhiên cũng có thể nhìn ra, hắn sau này tất bại.
Hắn đang chọn lựa giữa giữ vững chính phái lập trường không cùng tà phái người liên thủ, hoặc là liên thủ cùng Âm hậu khiến cho trận chiến này trở về cân bằng.
Nếu liên thủ với Âm hậu, hắn không phải là không có cơ hội thắng.
Nhưng không liên thủ, vậy hắn ắt bại.
Đã vậy thì liều!
Hiền Tụ Nghĩa cũng không phải giống mấy lão cổ hủ kia, đã quyết liền không thể thay đổi.
Hắn hướng Âm hậu nhanh chóng nói ra:
“ Âm hậu, xem ra lần này chúng ta chỉ có thể tạm thời gác lại ân oán, cùng bắt tay nhau vào trận chiến này rồi!”
Âm hậu ánh mắt lóe lên tinh quang.
Tên này Hiền Tụ Nghĩa quả nhiên thức thời, co được giãn được.
Nàng lập tức dùng ánh mắt trêu tức nhìn về phía Kiến Đức.
Ngươi có thể mời chào được Triệu Vô Cực thì thế nào? Không phải chúng ta vẫn là có sức đánh một trận sao? Hươu chết về tay ai còn chưa biết đây!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 502: Chia người
Chương 502: Chia người