DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Đi Lạc Tu Tiên Kí
Chương 612: Điện Chủ

Triệu Vô Cực cho treo lên Lôi Thập Bát thi thể, cũng không hề có ý chọc giận Thần Điện.

Đối với Thần Điện mà nói, chọc giận bọn hắn, sẽ chỉ khiến cho bọn hắn lực lượng đoàn kết lại một chỗ, càng trở nên khó đối phó, càng nguy hiểm.

Triệu Vô Cực lại vừa đại chiến xong, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ít nhất là một ngày, lúc này nếu bị tấn công, chỉ có thể xem năm vị chưởng môn ra sức rồi.

Mà hắn cho lấy lại thi thể của Lôi Thập Bát, ghép lại treo lên, mục đích chính là để cho đám người này nhìn rõ, bọn hắn các chủ, đã bị thua trong tay bản thân mình.

Cái này hành động, là một con dao hai lưỡi, không dùng cẩn thận, chính là tự đả thương mình.

Thần Điện là một đám người có chân tài thực học bản lĩnh, mỗi tên trong đó đều là phần tử hiếu chiến.

Bởi vì bọn hắn lúc đầu tự cho là đúng suy nghĩ rằng bản thân mạnh mẽ hơn giang hồ võ giả rất nhiều, cảm giác về sự ưu việt cực kì lớn, bởi vậy khí bọn hắn các chủ Lôi Thập Bát bị đánh bại mới thể hiện ra sự ngơ ngác khó tin cùng chấn kinh như vậy.

Trong suy nghĩ của bọn hắn, Lôi Thập Bát cho dù không thể thắng cũng có thể an toàn mà lui thân, không hề có vấn đề gì.

Ngược lại trên tay hắn Thị huyết ma đao còn là một cái to lớn át chủ bài.

Đang tiếc, đây chỉ là ý nghĩ chủ quan của bọn hắn, đến lúc quyết đấu, Triệu Vô Cực mới như là vung đến một cái bàn tay đánh cho bọn hắn một mặt mộng bức, sau đó tỉnh lại nhìn rõ thế cục.

Bọn hắn cũng không hề mạnh mẽ như bọn hắn tưởng tượng, giang hồ võ giả cũng khôn hề yếu như bọn hắn vẫn xem thường.

Võ lâm liên quân, hoàn toàn là một thế lực khiến bọn hắn phải nhìn thẳng vào đối đãi.

Cái chết của Lôi Thập Bát sau đó hắn lại bị trói lên, có thể gây ra rất nhiều người phẫn nộ.

Bọn hắn phẫn nộ, sẽ đoàn kết lại để trả thù, như vậy đối với Triệu Vô Cực không có lợi.

Hắn nắm rất chắc cái mức độ này, bởi vậy không hề cho người đi ra nhục mạ Thần Điện hay đối với thi thể của Lôi Thập Bát động tay chân làm khinh nhờn cái gì động tác.

Cho dù đám người này tức giận, cũng là bản thân bọn hắn tức giận mà thôi, không thể ảnh hưởng tới người khác.

Những người này, chắc chắn là người thân quen với Lôi Thập Bát, nên mới như vậy.

Đổi lại người khác, bọn hắn cũng sẽ không mấy quan tâm Lôi Thập Bát, bởi vậy không hề có chút đồng cảm nào.

Như vậy bọn hắn cũng sẽ không thể tập hợp lại một chỗ, bó buộc thành một bó lực lượng.

Triệu Vô Cực hoàn toàn có thể bỏ qua cái này nguy cơ.

Mục đích chính của hắn, chính là khiến cho Thần Điện người nhìn rõ thực tại, bọn hắn vốn cho rằng nhỏ yếu giang hồ võ giả, đã giết chết của bọn hắn ngũ vị các chủ một trong cũng đoạt đi của bọn hắn một thanh chí bảo.

Cảm giác bị khiêu khích người, đương nhiên là có.

Nhưng nhiều hơn nữa vẫn là cảm giác nhục nhã.

Giống như bản thân luôn tự hào vào điểm số môn toán học của bản thân, đến kì kiểm tra, lại bị một cái so với mình còn kém một bậc người cho vượt qua, sau đó còn bị rất nhiều người biết đến cùng nhau bàn tán chỉ trỏ.

Cảm giác này, vô cùng khó chịu.

Thần Điện người một thời gian này nhất định sẽ vì cái chết của Lôi Thập Bát mà cảm giác chán nản uể oải, chiến ý không cao.

Đây chính là thời cơ lợi dụng tốt nhất cho Triệu Vô Cực.

Nhưng nếu để lâu, ngược lại lại sẽ trở thành chỗ có hại cho bọn hắn.

Giống như một điều xấu hổ, lúc đầu sẽ khiến ngươi vì nó mà xấu hổ tự ti, không muốn bị người khác nhắc tới.

Nhưng bị người khác mang ra làm trò đùa dai, lâu ngày sẽ trở thành phản cảm. chỉ cần người khác nhắc tới, ngươi tựu sẽ khó chịu muốn đánh hắn một trận.

Việc này đồng nghĩa với Thần Điện người sẽ nổi lên tinh thần chiến đấu, muốn cùng giang hồ võ giả phân cái sống mái.

Bởi vậy, bọn hắn thời cơ cần phải tận dụng thật tốt, nếu không sẽ khiến cho chiêu này trở thành con dao hai lưỡi tự hại bản thân mình.

Tiếu Mị Mị nghe Triệu Vô Cực giải thích một hồi, ánh mắt sáng lên hỏi:

“ ồ, vậy chàng hẳn là đã có kế hoạch đối phó với đám người Thần Điện, có thể xông phá cửa lớn rồi sao?”

Triệu Vô Cực gật đầu, thần bí nở nụ cười.

Tiếu Mị Mị không nhịn được, trong lòng như là một cái hiếu kì bảo bảo, lập tức hỏi dò:

“ Vô Cực, chàng nói cho ta biết đi! Tiết lộ một chút xem nào! Thật khiến cho người ta tò mò a!”

Tiếu Mị Mị ở bên cạnh hắn làm nũng, muốn cùng Triệu Vô Cực hỏi dò một chút tin tức, xem hắn định làm như thế nào đánh thắng được đám người Thần Điện, công phá đại môn.

Triệu Vô Cực vừa nãy không nói, khiến cho nàng trong lòng như là có kiến bò, muốn lập tức hiểu rõ ngọn nguồn, xem hắn có cao chiêu gì có thể công phá được đối phương như là mai rùa phòng thủ.

Đáng tiếc, Triệu Vô Cực đối với nàng giữ im lặng không nói, khiến cho nàng tò mò không thôi.

Hắn chỉ là nói:

“ đêm nay sẽ rõ!”

Cuối cùng chính là hai người tiến vào tu luyện trạng thái, để lại Tiếu Mị Mị một lòng chờ mong.

Triệu Vô Cực bị thương, mấy vị chưởng môn chỉ là ghé thăm một chút, nhưng thấy bọn hắn đang tu luyện nên cũng không dám làm phiền, nhanh chóng trở lại.

Ngược lại ở bên ngoài, đám giang hồ võ giả lại đang nhiệt tình thảo luận xem Triệu Vô Cực hôm đó cuộc chiến có bao nhiêu dũng mãnh bao nhiêu lợi hại.

Không ít người còn đang dự đoán xem, Thần Điện lúc nào thì sẽ bị công phá, lúc nào thì Triệu Vô Cực sẽ dẫn dắt bọn hắn đánh vào bên trong nhặt khắp mặt đất toàn là bảo vật.

Bởi vì Triệu Vô Cực xuất quân thuận lợi giải quyết một cái các chủ khiến cho võ lâm liên quân khí thế đại chấn, sinh lực tràn đầy, đối với Thần Điện võ giả mạnh mẽ e ngại cũng là giảm đi rất nhiều.

Ngược lại Thần Điện bên này, sĩ khí đại giảm, một mảnh sắc mặt sầu thảm như là đưa tang đám người khiến cho Thần Điện bầu không khí cũng trở thêm nặng nề mấy phần.

Mà Chư Hiểu Mai lúc này, đang đứng trước mặt người có võ công cao nhất cũng là người mạnh mẽ nhất Thần Điện, Điện Chủ. 

Điện Chủ là một cái nam nhân trung niên, thân hình vô cùng khôi ngô, hắn ngồi ở trên bảo tọa ngay chính điện.

Phía dưới của hắn hai hàng trái phải bày sẵn hai hàng ghế, mỗi hàng đều có ba cái, chính là sáu vị các chủ vị trí ngồi.

Thần Điện cũng không phải chỉ có sáu các, bên dưới bọn hắn còn rất nhiều phân đường, mỗi phân đường riêng biệt nghiên cứu của mình chủng loại võ công riêng biệt, nhưng thực lực của bọn hắn phổ biến không mạnh, lại không giống như sáu các là từ ba trăm năm trước truyền thừa mà xuống, bởi vậy không hề có ghế ngồi Ở chỗ này.

Nhưng Thần Điện có nhiều phân đường nghiên cứu đủ loại võ công đó là sự thật.

Bọn hắn sức mạnh thể hiện ra trên gianh hồ mới là một mảnh của tảng băng chìm mà thôi.

Bất kì một cái nào phân đường của Thần Điện đều có khả năng tự mình đứng ra khai tông lập phái, ngược lại bọn hắn bản lĩnh cũng sẽ không ở trên giang hồ làm cái gì yếu ớt môn phái, ngược lại sẽ nhanh chóng có được vị trí đặt chân của mình.

Mà ngồi trên chủ vị, vị kia sắc mặt uy nghiêm lãnh đạm trung niên nam nhân, trên thân tỏa ra một luồng âm trầm thâm sâu khó dò như đáy biển khí tức, khuôn mặt hắn có một hàng râu mép rậm rạp khuôn mặt chữ điền khỏe mạnh cứng rắn, nhưng hốc mắt lại hãm sâu, còn có một vòng màu đen như là quầng thâm dưới mắt hiện lên

Hiển nhiên đối phương cũng là bị mất ngủ đã rất lâu rồi, mới có thể tạo nên được một vòng quầng thâm mắt vô cùng rõ rệt lại đáng sợ như thế.

Nhưng ở đây mọi người không ai dám vì thế mà cười nhạo hắn một chút nào, ngược lại càng đối với hắn phát ra kính nể dùng sợ hãi.

Bởi vì hắn chính là Thần Điện chi chủ, người có võ công mạnh nhất Thần Điện, cũng là người uy quyền nhất Thần Điện.

Chỉ dựa vào thái độ của Chư Hiểu Mai cùng Trịnh Hạo Nhiên đối với hắn thôi cũng có thể thấy được, quyền uy của hắn ở Thần Điện là không thể khiêu chiến.

Có thể để những cái này vì tài mà tự kiêu lại kiêu căng khó thuần đám người đối với hắn cung kính như một hiển nhiên chính là dựa vào thực lực tuyệt đối nghiền ép tất cả.

Mà lúc này, Chư Hiểu Mai chính là đang cúi đầu khom lưng đứng ở trược mặt hắn nhận lỗi, bên cạnh nàng chính là Trịnh Hạo Nhiên.

Ánh mắt hắn liếc về phía Trịnh Hạo Nhiên, mở miệng ồm ồm nói ra:

“ kiếm các các chủ, ngươi ra ngoài trước đi!”

Trịnh Hạo Nhiên đang muốn tranh thủ vạch tội Chư Hiểu Mai một phen, đương nhiên không cam lòng cứ thế liền ra ngoài, hắn tranh thủ nói:

“ lần này có thể phòng thủ thành công, cũng may là nhờ có sự xuất hiện kịp thời của ta.

Bởi vậy ta cảm thấy, vẫn là nên cho ta ở lại xem xét một chút cung các các chủ thái độ cùng lời nói xem sao.

Dù sao ta tới hiện trường sớm nhất, cũng là biết được một ít nội tình, nàng sẽ không thể ở trước mặt ngài lừa dối qua chuyện!”

Trịnh Hạo Nhiên một mặt như muốn giúp sức Điện Chủ hỏi tội Chư Hiểu Mai, nhưng Điện Chủ lại không hề quan tâm hắn ngược lại nói ra:

“ chuyện này ta cũng đã biết được bên trong nội tình rồi, bởi vậy ta muốn nói chuyện riêng với cung các các chủ. kiếm các các chủ, ngươi ra ngoài trước đi!”

hắn lời nói khách khí, nhưng thái độ chính là cực kì uy nghiêm không thể nghi ngờ.

Cuối cùng, tuy trong lòng rất muốn ngáng chân vạch tội Chư Hiểu Mai, nhưng Trịnh Hạo Nhiên vẫn là đành phải cúi đầu xuống nói:

“ vâng, Điện Chủ!”

Đọc truyện chữ Full