DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tướng Dạ
Quyển 1 - Chương 2: Nuôi tỳ nữ lấy tự trọng

Vẻ mặt vị tỳ nữ rất khó coi, vì vậy vẻ mặt giáo úy vẫn đang đứng bên cạnh len lén quan sát thái độ của nàng cũng biến thành khó coi. Hắn đưa tay nắm lấy rèm cửa, hít sâu một hơi, đang định ho khan vài tiếng đầy nghiêm nghị bỗng bị ánh mắt nghiêm khắc đứng cạnh ngăn lại.

Sau khi ngăn gã giáo úy đánh động đối phương, tỳ nữ bám theo gã thiếu niên và cô thị nữ nhỏ đang rời khỏi doanh trại, cứ một mực lặng lẽ quan sát từ xa. Giáo úy cũng không hiểu rốt cuộc nàng muốn làm gì, đành tự thỏa mãn với quan điểm người bên cạnh quý nhân sẽ có những thói quen cẩn thận đầy quái dị.

Dọc đường đi, gã thiếu niên gọi là Ninh Khuyết không làm điều gì khác thường, chỉ mua ít đồ ăn hay lớn giọng chào hỏi đại thẩm béo mập của quán rượu bên đường, dáng vẻ cực kì nhàn nhã, điều duy nhất khiến tỳ nữ cảm thấy quái dị, khiến sắc mặt nàng càng ngày càng khó coi chính là…

Gã thiếu niên không hề có ý định giúp đỡ cô thị nữ ốm yếu đang nặng nhọc xách thùng nước kia.

Đế quốc là một quốc gia có quan niệm giai tầng hết sức nghiêm ngặt, nhưng người dân đề cao giản dị, ngay cả những quý tộc cao sang lạnh lùng nhất trên mảnh đất đầy phù hoa và đen tối như đô thành Trường An cũng không thể ngó lơ khi thấy một cô gái gầy yếu mười một mười hai tuổi phải làm việc cật lực.

- Trong quân đội chẳng lẽ cũng cho phép binh lính nuôi người hầu? - Cô tỳ nữ xinh xắn cố đè nén cơn giận hỏi giáo úy.

Gã giáo úy gãi gãi đầu, đáp:

- Tình huống của bọn họ hơi đặc biệt. Vài năm trước khu vực Hà Bắc chịu đại hạn, vô số dân chúng rời bỏ quê hương kéo xuống phương nam cùng những quận biên giới, bên đường khắp nơi đầy người chết, nghe nói Tang Tang vốn được Ninh Khuyết lôi ra từ đống xác chết đó, Ninh Khuyết cũng là đứa trẻ mồ côi, từ đó trở đi hai người này nương tựa vào nhau mà sống, sau này hắn báo danh nhập ngũ nên đem nha đầu kia cùng tới Vị Thành.

Hắn liếc nhìn cô tỳ nữ một cái rồi nói thêm:

- Cũng biết trong quân đội không cho phép loại chuyện này xảy ra, nhưng rốt cục không ai nỡ đánh đuổi nha đầu kia đi nên mọi người coi như không nhìn thấy.

Nghe xong lời giải thích sắc mặt cô tỳ nữ dễ coi thêm một ít, song khi nàng nhìn thấy Ninh Khuyết tay cầm nửa con gà quay, chân nhún nhảy trên đường, rồi lại nhìn phía sau hắn mấy thước cô bé gầy gò đang cật lực xách thùng nước đến nỗi hai gò má đen nhẻm biến thành đỏ bừng thì tâm trạng lại trở lên u ám, lạnh lùng nói:

- Thế này gọi là nương tựa vào nhau sao? Rõ ràng hắn đang muốn lấy tính mạng của cô bé kia.

Vị Thành quả thực rất nhỏ, không mất bao nhiêu thời gian bốn người đã trước sau đi tới một căn phòng nằm ở phía nam thành, trước nhà có một cái sân nhỏ rải đá, bao xung quanh là hàng rào đơn sơ, cô tỳ nữ và giáo úy đứng ở hàng rào nhìn vào.

Cô thị nữ nhỏ khó nhọc xách thùng nước cao đến nửa thân mình đến bên giếng rồi đứng lên chiếc ghế đặt cạnh đó, dùng hết sức bình sinh đem nước đổ vào trong giếng. Không kịp nghỉ ngơi, nàng tiếp tục vo gạo nấu cơm, trong lúc chờ cơm sôi lại lấy khăn ra lau bàn ghế cửa lớn cửa sổ, chỉ một lát sau hơi nước đã bốc lên che kín thân thể gầy nhỏ của nàng.

Mặc dù đêm qua có mưa nhưng mưa không đủ lớn nên lớp đất vàng bám trên cửa không bị rửa trôi hết mà biến thành từng vết bùn loang lổ xấu xí, chúng nhanh chóng bị biến mất dưới bàn tay lau chùi cần mẫn của cô thị nữ, căn nhà nhỏ trở lên sạch sẽ sáng sủa. Dường như loại công việc này nàng phải làm thường xuyên nên tỏ ra hết sức thành thạo và nhanh nhẹn.

Cô bé tựa như con kiến cần cù chịu khó, tựa như người đầy tớ chạy đông chạy tây, mồ hôi đầy trán, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn vừa buồn cười vừa khiến người ta thương xót.

Gã khốn tên gọi Ninh Khuyết kia rõ ràng không có định nghĩa về tình thương, hắn nhàn nhã nằm trên một chiếc ghế trúc, tay trái cầm quyển sách đọc, tay phải cầm cành cây quét qua quét lại trên mặt đất, thỉnh thoảng có lúc đọc đến nhập thần gã liền ném luôn cành cây đi, ngửa lòng bàn tay lên trời, chỉ một lát sau đã có chén trà thơm nóng vừa phải đặt lên đó.

Đám binh lính ở Vị Thành đã sớm quen với hình ảnh sinh hoạt hằng ngày diễn ra ở căn nhà nhỏ này nên hoàn toàn không cảm thấy gì khác lạ, nhưng ánh mắt cô tỳ nữ của quý nhân đang đứng ngoài hàng rào dần dần trở lên lạnh lẽo, đặc biệt khi chứng kiến thị nữ kia vừa phải vội vàng nấu cơm quét dọn vừa không dám quên hãm trà rót nước để thỏa mãn yêu cầu của tên kia thì sắc mặt của nàng âm trầm như mây muốn hóa thành mưa.

Nếu quả thật là thị nữ của ngươi thì cũng được thôi, nhưng chẳng phải ngươi nói đã lôi nàng ra từ đống xác chết hay sao? Chẳng phải nói hai ngươi sống nương tựa vào nhau sao? Dù bị bức bách biến thành thị nữ, nhưng lẽ nào ngươi không cảm thấy nàng còn là một đứa trẻ?

Có lẽ bắt nguồn từ hồi ức không mấy tốt đẹp lúc nhỏ, cũng có thể những tưởng tượng tốt đẹp lãng mạn về tình người trong lòng bị tên khốn này đập tan quá mức triệt để, cô tỳ nữ đẩy thẳng hàng rào bước vào trong.

Ánh mắt rơi lên ghế trúc, rơi vào gã thiếu niên vẫn đang nằm chăm chú đọc sách, nàng lạnh nhạt nói:

- Cứ tưởng đang xem đại tác phẩm của thánh hiền nào đó khiến ngươi nhập tâm mà quên mất tất cả những sự việc xảy ra bên cạnh, không ngờ chỉ là loại sách vớ vẩn bán đầy trên thị trường "Thái thượng cảm ứng thiên". Chẳng lẽ loại người như ngươi cũng dám mơ hão có ngày bước được vào đại đạo tu hành hay sao?

Ninh Khuyết nhỏm dậy, hiếu kì liếc nhìn vị tiểu nương tử mặc quần áo sang trọng lẽ ra vĩnh viễn không nên xuất hiện ở Vị Thành, rồi nhòm gã giáo úy đang tỏ ra xấu hổ đứng cạnh, nói:

- Chỉ mua được bản này thôi, sở dĩ chăm chú đọc chẳng qua là do hiếu kì, nào dám có hy vọng gì xa vời.

Tỳ nữ không ngờ hắn trả lời một cách bình tĩnh tự nhiên như vậy khiến nàng cứng họng không biết nói gì, chợt nhìn sang cô thị nữ nhỏ đang mồ hôi mồ kê nhễ nhại bên cạnh nói vẻ không vui:

- Đường đường là Đại Đường ta tại sao lại xuất hiện loại đàn ông con trai như ngươi?

Ninh Khuyết nhăn mày vẻ khó hiểu, theo ánh mắt cô ta nhìn về phía Tang Tang đang đứng ngây ngô bên cửa sổ, chợt hiểu ra tại sao giọng điệu của đối phương lại đẫm mùi châm chọc như vậy. Gã cười một tiếng làm núm đồng tiền bên má khi ẩn khi hiện:

- Nhìn cô dường như còn lớn hơn ta, hay là cô đừng coi ta là đàn ông nữa, cứ coi là một đứa bé trai đi.

Cô tỳ nữ từ trước đến giờ nào gặp phải một gã mặt dày vô sỉ đến vậy, bàn tay nhỏ nhắn khuất trong ống tay áo hết nắm vào lại mở ra, mặt lạnh như sương, đang lúc định phát tác chợt ánh mắt rơi vào đám bùn cạnh chiếc ghế trúc, nơi có mấy chữ do gã thiếu niên vừa dùng cành cây viết ra, trong lòng bỗng hoảng hốt, đôi mắt đầy vẻ khó tin, những câu châm chích chưa kịp thốt ra đã quên béng.

……………

Trong doanh trại tốt nhất tại Vị Thành, lão già mặc áo choàng rách rưới đang nhắm mắt dưỡng thần, còn vị tướng Mã Sĩ Tương nửa khom nửa cúi nói chuyện với quý nhân bên trong trướng, trong thái độ khiêm tốn ẩn chứa vẻ ngạc nhiên không che dấu được:

- Ngài không hài lòng với người dẫn đường đó ư? - Gã nghi hoặc hỏi: - Tại sao vậy?

Giọng nói của vị quý nhân tỏ ra cực kì không vừa ý, nàng trách mắng:

- Ta cần một kẻ tinh minh nhanh nhẹn làm người dẫn đường chứ không phải một gã trong đầu toàn là mộng tưởng tu hành, một tên thiếu niên bại hoại tay trói gà không chặt chỉ biết cầm gà quay là giỏi.

Mã Sĩ Tương ho khan vài tiếng, nhẹ giọng giải thích:

- Theo như mạt tướng biết Ninh Khuyết tuy tuổi còn nhỏ nhưng hai năm qua đã chém được không ít đầu người man trên thảo nguyên, nên… chuyện trói vài con gà hẳn là không thành vấn đề.

Đại Đường lấy võ lập nước, coi trọng quân công, người ở sau trướng tuy rằng thân mình tôn quý nhưng khi động chạm đến vinh quang của quân đội thì Mã Sĩ Tương không hề ngần ngại đáp lại, ngoài thì giải thích nhưng thực ra ý tứ đầy vẻ châm chọc.

Giọng nói lạnh lùng sau trướng hơi khựng lại rồi hỏi vẻ không vui:

- Kẻ biết giết người thì dẫn đường giỏi hay sao?

Mã Sĩ Tương lại trả lời đầy khiêm tốn:

- Trong ba trăm thuộc hạ ở Vị Thành, Ninh Khuyết không phải là kẻ giết nhiều người nhất nhưng mạt tướng dám lấy đầu mình đảm bảo rằng bất kể chiến trường có khốc liệt đến đâu thì chắc chắn gã thiếu niên này sẽ là kẻ sống sót cuối cùng.

Nói rồi hắn ngẩng đầu nên, mỉm cười:

- Nhờ tích lũy quân công, hắn nhận được thư đề cử của quân bộ. Thằng nhóc này cũng không kém, nửa năm trước đã vượt qua kiểm tra ban đầu, lần này quay về đô thành hắn sẽ tới thư viện trình diện.

Nghe thấy hai từ "thư viện", sau trướng bỗng trở lên im lặng, vị quý nhân kia không còn tỏ ra ý kiến nữa.

Đọc truyện chữ Full