Dường như hiểu được tiếng hét của gã đàn ông cao lớn, biết mình vừa rơi vào một cái bẫy, thanh tiểu kiếm không chuôi ảm đạm vô quang bỗng rung động kịch liệt giữa không trung, phát ra tiếng kêu ong ong không ngớt, như một chú chim đang bay ngang bay dọc trong lồng hòng tìm đường trốn.
Đôi tay vẫn đặt yên trên đầu gối, lão già nhìn thanh tiểu kiếm cách mi tâm mình không đến một thước bằng ánh mắt nhu hòa tĩnh lặng như sợi tơ, nhưng những sợi tơ này lại chứa đựng sức mạnh kinh khủng, nhanh chóng bọc chết thanh kiếm đang muốn thoát đi khiến nó không có cách nào nhúc nhích nổi.
Nơi ánh mắt của lão già chạm tới nhiệt độ liền hạ xuống nhanh chóng, trong nháy mắt trên thân thanh tiểu kiếm đã phủ một tầng sương mỏng, thanh kiếm rung lên càng ngày càng kịch liệt nhưng trước sau vẫn không thể thoát ra.
Quá trình giãy dụa vô ích đó diễn ra không biết bao lâu, rốt cuộc thanh tiểu kiếm ngân lên một tiếng cuối cùng rồi rơi xuống mặt đất giống như vừa mất đi tính mạng.
Đúng lúc thanh kiếm rơi xuống, phía sau một thân cây trong rừng cách chiếc xe ngựa không xa chợt vọng ra một tiếng rên rỉ đau đớn.
Trong đôi mắt bình tĩnh của lão già thoáng hiện vẻ thả lỏng, hai tay lão chống xuống đầu gối, thân thể gầy gò bỗng bắn vọt lên khỏi xe ngựa, nương theo gió bay vào sâu trong rừng, đến ngay trước mặt gã đàn ông to lớn.
Gã đàn ông quát lớn một tiếng, đưa bàn tay to như cái quạt vồ thẳng xuống, khí thế mạnh mẽ như một hòn núi nhỏ ép lên thân thể gầy gò của lão già, tưởng như chỉ tích tắc sau bàn tay ấy sẽ dễ dàng nghiền nát lão thành một đám máu thịt bầy nhầy.
Lão già lãnh đạm nhìn bàn tay đã tới sát mặt, đôi môi khô khốc hé ra lẩm nhẩm một lời chú không nghe rõ, hai bàn tay dính đầy bùn đất chồng lên nhau đánh ra phía trước tạo thành một thủ ấn.
Theo lời chú như có như không thoát ra khỏi miệng, theo thủ ấn vừa được kết xong, tấm áo choàng cũ nát bẩn thỉu trên mình lão chợt căng phồng lên, trở thành cực kì cứng rắn, nhìn như không phải lão đang khoác áo choàng mà là áo choàng đang chống đỡ thân mình gầy nhom của lão.
Bàn tay gã đàn ông đang vồ xuống đột nhiên bị cản lại, rung rung trên đỉnh đầu lão già nhưng không có cách nào ấn xuống thêm một tấc, động tác của các bộ phận còn lại trên thân thể gã cũng trở lên vô cùng cứng nhắc chậm chạp, bên khóe mắt bắt đầu chảy ra máu tươi, cái cằm run rẩy liên tục có vẻ cực kì thống khổ.
Sắc mặt của lão già cũng trắng bệch, lão khó nhọc đưa bàn tay phải về phía ngực gã kia, động tác có vẻ hết sức chậm chạp.
Lúc này gã đàn ông to lớn dường như đang bị một sức mạnh kỳ dị nào đó khống chế, chỉ biết trơ mắt nhìn bàn tay đối phương cứ từng tấc từng tấc tới gần mà không cách nào ngăn lại.
Bàn tay lão già vô thanh vô tức đặt lên ngực gã.
Kình phong ào ạt bắn ra từ chỗ tiếp xúc giữa bàn tay cùng bộ ngực, chợt "rắc" một tiếng, bộ ngực rắn chắc như phiến đá của gã to lớn liền gãy xương đứt thịt, lõm hẳn xuống một đoạn.
Nương theo kình phong, thân hình lão già nhanh chóng lui lại, vạt áo choàng phần phật trong gió, nháy mắt đã tới cạnh chiếc xe ngựa, lão khoanh chân ngồi xuống.
Tới lui cũng chỉ vài cái tích tắc lão già đã quay trở lại, đôi tay nhẹ nhàng đặt xuống đầu gối, tấm áo choàng vẫn nhàu nát bẩn thỉu như xưa, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Gã đàn ông to lớn giờ mới lấy lại được quyền khống chế thân thể, bàn tay theo quán tính đập xuống mặt đất tạo ra một cái hố lớn, nhưng tất cả đã quá muộn, hắn nhìn vào hố máu trên ngực mình rồi gào lên một tiếng bất cam cuối cùng, ngã xuống mặt đất như một ngọn núi ầm ầm sụp đổ.
Lão già ngồi bên xe ngựa liếc mắt nhìn rồi gập người ho khan dữ dội, thậm chí có thể nhìn thấy cả mấy vết máu đỏ tươi bắn lên tấm áo.
Đám thị vệ bố trí đao trận không để ý sống chết chém giết với thanh tiểu kiếm để tranh thủ khoảng thời gian vô cùng quý giá cho lão tính toán được vị trí gã đại kiếm sư của đối phương ẩn nấp, sau đó lấy tiểu kiếm làm cầu nối dùng niệm lực cách không đả thương kẻ địch, đánh xong một đòn này khiến tâm thần lão tổn hao cực lớn.
Quá trình sau đó lão bay vào rừng dùng tay đánh chết tên to xác kia nhìn tưởng nhàn nhã nhưng thực ra là hành động hết sức mạo hiểm, khiến niệm lực trong khí hải tuyết sơn bị dùng sạch sẽ, thân thể lão giờ đây cực kì yếu ớt.
May mà đại cục đã định.
Trận chiến bên đường Bắc Sơn chấm dứt, đám mã tặc đi theo công chúa đã dùng chính sự dũng cảm và thiện chiến trong chiến đấu để biểu hiện lòng trung thành, khi những thanh loan đao của thảo nguyên lấy đi tính mạng đám tử sĩ đối phương, họ cũng phải trả cái giá rất đắt, những kẻ may mắn còn sống sót toàn thân đẫm máu, mệt mỏi đến nỗi không cách nào đứng dậy được.
Người sống sót và có thể đứng lên trong đám thị vệ lại càng ít.
........................................
Lão già quan sát thân cây đại thụ cách đó không xa bằng ánh mắt phức tạp.
Sắc trời ngày một tối thêm, không gian đầu đường Bắc Sơn hoàn toàn tĩnh lặng, lớp vỏ trên thân đại thụ bong ra liên tục như một người bị uống thuốc lão hóa, đây đó trên cây xuất hiện những vết mục nát, hình như nó sắp đổ sụp đến nơi.
Một thư sinh độ tuổi trung niên mặc trường bào màu xanh thong thả bước ra từ sau thân cây, lưng đeo một vỏ kiếm hình tròn trống không, khuôn mặt tuấn tú, tuy tuổi hắn hơi lớn nhưng nếu đứng trên một con thuyền hoa trong thành Trường An tất có thể tả bằng hai từ phiêu dật.
Tiếc là nhìn bộ dạng hắn lúc này nói thế nào cũng không gọi là phiêu dật được, vô số giọt máu nhỏ bé chảy ra từ lỗ chân lông trên mặt biến hắn thành thành một người máu trông rất kinh khủng, một số nơi trên quần áo cũng loáng thoáng thấy những đám màu đỏ thẫm, từ đó có thể đoán ra thân thể dưới những nơi bị quần áo che khuất kia cũng phủ toàn là máu.
Gã thư sinh đưa tay áo lên lau máu và mồ hôi đọng trên trán, hết nhìn lão già ngồi bên xe ngựa lại nhìn vỏ kiếm trống không đặt cạnh lão, nhẹ giọng cảm thán:
- Một bước sai, cả bàn thua, không ngờ cung phụng Lữ Thanh Thần của Nam môn Hạo Thiên đạo lại bỏ kiếm tu niệm, tin tức này nếu truyền ra không biết sẽ khiến bao nhiêu người kinh hãi đây.
Hắn lặng lẽ một lát rồi cảm khái nói tiếp:
- Điều khó tưởng tượng hơn là ngươi cao tuổi như vậy mà vẫn đột phá thành công đến cảnh giới động huyền. Lẽ nào Hạo Thiên đạo lại có bí quyết riêng?
Lão già được gọi là Lữ Thanh Thần chỉ ôn tồn đáp:
- Từ khi theo điện hạ đi lên phía bắc, trên thảo nguyên được chứng kiến những phong cảnh tình người khác loại nên đột nhiên nảy sinh xúc động, vì thế cảnh giới may mắn tăng lên, không liên quan gì đến đạo pháp của bản môn cả.
Nghe được câu trả lời ngoài dự tính, gã thư sinh hơi giật mình, hắn im lặng rất lâu như ngộ ra điều gì đó rồi nhìn gã thủ lĩnh đội thị vệ đang chống đao quỳ dưới đất, nói một cách cực kì thành khẩn:
- Từ khi đạt tới cảnh giới đại kiếm sư, ta luôn nghĩ rằng loại sức mạnh của thế tục không còn cách nào chống lại mình, nhưng đến hôm nay ngươi cùng thuộc hạ đã dạy cho ta một bài học.
Rồi gã hướng về đám thị vệ trọng thương đang nằm trên lá rụng chắp tay thi lễ, khen ngợi:
- Có những người lính anh hùng bất khuất như các ngươi chính là may mắn của Đại Đường ta.
Thủ lĩnh đội thị vệ chỉ hơi cúi đầu đáp lễ chứ không lên tiếng.
- Trong Trường An cũng không có nhiều đại kiếm sư, ta lại không nhận ra ngươi. - Lữ Thanh Thần nhìn gã thư sinh cả người đẫm máu, nói - Thư viện quả nhiên là nơi ngọa hổ tàng long.
Nghe thấy hai từ "thư viện", những kẻ còn may mắn sống sót xung quanh đều lộ ra vẻ khiếp sợ và khó tin, chẳng lẽ trận ám sát nhằm vào điện hạ này lại liên quan đến thư viện có địa vị cao thượng?
Ninh Khuyết vô thức liếc sang cô tỳ nữ bên cạnh, thấy mặt nàng lộ vẻ đăm chiêu nhưng rõ ràng không hề tin vào phỏng đoán này.
Gã thư sinh ngẩn người rồi lắc đầu cười buồn:
- Không ngờ ngươi lại nhìn ra lai lịch của ta, có điều một kẻ chẳng ra gì như ta sao dám nhận bừa khiến thư viện phải hổ thẹn được... Ta chỉ là một đứa học sinh ngu ngốc đã bị đuổi khỏi thư viện thôi.
Đứng trước một kẻ địch toàn thân đầy máu, lung lay muốn ngã nhưng đám thị vệ và người man còn sống sót lại tỏ ra cực kì căng thẳng như lâm đại địch.
Ninh Khuyết cũng rất căng thẳng, nhưng lúc này cảm giác hưng phấn khó kiềm chế đang tràn ngập trong lòng hắn.
Ở Vị Thành đã rất nhiều năm, học tập Thái Thượng Cảm Ứng Thiên rất nhiều năm, nghe cũng rất nhiều lời đồn thổi tưởng tượng nơi đầu đường cuối phố về những cường giả này nhưng trận chiến bên đường Bắc Sơn chính là lần đầu tiên trong đời Ninh Khuyết được tận mắt chứng kiến cảnh cường giả ra tay.
Nghe nói những vị tướng tài giỏi trong quân đội Đại Đường mỗi người đều có thủ đoạn bá đạo riêng, nhưng nhiều năm nay biên giới luôn trong tình trạng yên bình, một tên binh sĩ nhỏ xíu như hắn lấy đâu ra cơ hội xem qua loại chiến đấu này cơ chứ.
Tiểu kiếm bay lượn giữa không gian đầy lá rụng, lực sĩ sức nhổ núi ném đá phá xe, hai mắt nhắm chặt niệm lực tung hoành, cách không đả thương người..., những điều thần kì khó tin cứ diễn ra liên tiếp trong khoảng thời gian ngắn ngủi khiến tâm thần hắn như muốn bay lên, không cách nào kìm nén được.
Ba cụm từ "thư viện", "bị đuổi", "học sinh ngu ngốc" truyền tới tai khiến hắn hơi tỉnh táo rồi da đầu lại tê rần đi.
Một tên học sinh ngu ngốc bị đuổi khỏi thư viện, chỉ dùng một thanh tiểu kiếm không chuôi ảm đạm lại có thể giết chết gần mười thị vệ tinh nhuệ nhất của Đại Đường, vậy những học sinh thực sự trong thư viện kia sẽ hùng mạnh tới mức nào?
- Chắc là người của Hạ Hầu. - Cô tỳ nữ lạnh lùng nói nhỏ.
Nghe thấy hai chữ Hạ Hầu, Ninh Khuyết hơi run lên, thân thể cứng đờ ra, một lúc sau mới bình thường trở lại nhưng ánh mắt đầy cám thán lúc nãy đã biến thành lạnh lùng tính toán.
- Ngươi tu luyện Hạo Thiên kiếm đạo nên việc đoán được ngươi là học sinh của thư viện cũng chẳng có gì khó khăn cả. - Lữ Thanh Thần nói - Nhưng cũng thật đáng tiếc, trước khi bị đuổi ngươi cũng chưa học thêm được gì nhiều trong tầng thứ hai nên kiếm mới xuất ra thế như sấm sét, cuối cùng bị ngươi cưỡng ép biến thành linh động quỷ dị, khí thế Hạo Thiên trọng về thẳng thắn không quanh co, ngươi đã đi vào đường rẽ, đây là loại lựa chọn gân gà. Nếu là hai mươi năm trước đang lúc tráng niên, dù ta chưa đạt tới cảnh giới động huyền nhưng ngươi cũng không phải đối thủ của ta.
Gã thư sinh cúi đầu mỉm cười, nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú đầy máu trông vô cùng thê lương.
Thân là một đại kiếm sư đã bước vào cảnh giới động huyền, gã thư sinh sau khi đồng ý nhận nhiệm vụ ám sát công chúa điện hạ, biết thực lực của lão già bên cạnh nàng vốn tưởng hành động này sẽ rất đơn giản, nhưng thế lực cung cấp thông tin tình báo cho hắn cũng không biết chuyện lão già đã đạt tới cảnh giới động huyền trong thời gian sống trên thảo nguyên. Chuyện càng khiến người ta khiếp sợ hơn là một cao nhân của Nam môn Hạo Thiên đạo không ngờ lại bỏ kiếm theo niệm.
Dẫu có thế hắn cũng không đến nỗi không có lực tiếp chiến, hắn còn sai lầm ở chỗ đánh giá quá thấp năng lực của những thị vệ Đại Đường kia, khoảng thời gian bị bọn họ dây dưa đủ giúp Lữ Thanh Thần kịp tính toán ra vị trí của hắn.
Bị cường giả cùng cảnh giới, nhất là niệm sư, tính toán ra vị trí là điều hết sức nguy hiểm. Đầu tiên Lữ Thanh Thần khống chế phi kiếm của hắn, sau đó dùng nó làm cầu nối cho niệm lực tấn công, đối mặt với niệm sư nổi danh về tốc độ sát thương vô địch hắn chẳng có biện pháp đối phó nào cả, bị niệm lực của đối phương xâm nhập thẳng vào thức hải tuyết sơn, đánh nát lục phủ ngũ tạng, ép máu tươi trong cơ thể phun ra.
Biết hôm nay chắc chắn phải chết bên đường Bắc Sơn, hắn đương nhiên chẳng buồn để ý đến mấy câu bình luận của Lữ Thanh Thần, nhưng dẫu có chết thì trước đó vẫn phải hoàn thành một số việc.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tướng Dạ
Quyển 1 - Chương 11: Kiếm ai đang than thở
Quyển 1 - Chương 11: Kiếm ai đang than thở