DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tướng Dạ
Quyển 1 - Chương 17: Câu chuyện cổ tích kể bên đống lửa

Thằng nhóc kháu khỉnh thò đầu ra từ sau nách công chúa hiếu kì nhìn ngó xung quanh, nó hít hít nước mũi đang thòng lòng tận miệng rồi học theo Tang Tang vùi đầu vào lòng Lý Ngư, khuôn mặt nhỏ nhắn liên tục ngoe ngoẩy cọ cọ làm váy áo nàng chỉ chốc lát đã thấm đẫm toàn nước mũi nước dãi trẻ con.

Lý Ngư rút khăn tay ra vụng về lau cho thằng bé, nét mặt nàng chỉ có sự dịu dàng vô hạn, lau xong nàng quay đầu lạnh nhạt nói với Ninh Khuyết:

- Sau khi tới Trường An hãy đi theo ta, ta có thể cho ngươi một tương lai tươi sáng.

Ninh Khuyết vốn đoán được thân phận của thằng bé người man này từ lâu nhưng hắn chưa từng nghĩ Lý Ngư lại có thể yêu thương đứa con chồng đến vậy, nhất là hành động dùng tay lau nước mũi vừa nãy tuy nhỏ nhặt nhưng thật khó tưởng tượng, khiến hắn phải thay đổi một số cách đánh giá về nàng. Đang lơ đãng nghĩ ngợi, nghe hỏi hắn giật mình trả lời:

- Thưa công chúa điện hạ đáng kính, sau khi tới Trường An thần sẽ tham gia kì thi vào thư viện.

Con người có những cách hiểu hết sức khác nhau với cùng một câu nói trong những ngữ cảnh khác nhau. Có thể hiểu lời nói của Ninh Khuyết theo nghĩa đại khái hắn muốn lắm nhưng tiếc rằng không có đủ thời gian để cống hiến cho nàng, lại có thể hiểu rằng hắn đang từ chối khéo, ý tứ rõ ràng chứa đựng sự kiêu ngạo: vào thư viện học tự nhiên sẽ có tương lai, không cần phiền điện hạ phải tốn công mệt óc.

- Ngươi nghĩ mình có thể tham gia thi cử một cách suôn sẻ sao? Thậm chí là thuận lợi vượt qua kì thi? - Lý Ngư lạnh lùng nói - Đại Đường ta tuy căn cứ vào tài năng mà chọn kẻ sĩ nhưng những điều khuất tất bên trong cũng chẳng ít gì đâu, còn nếu ngươi vẫn khăng khăng cho rằng người có tài tất sẽ tìm được nơi thích hợp để thi thố tài năng thì trước hết hãy đi Trường An hỏi vị Liễu tiên sinh xem hắn tại sao lại phẫn chí đến nỗi suốt đời lang bạt chốn thanh lâu.

Ninh Khuyết nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, thẳng thắn nói:

- Thần cũng biết điều ấy nên giờ mới cầu xin công chúa hãy giúp thần loại bỏ những trở ngại không đáng có kia, thần chỉ hy vọng mình sẽ không bị tước mất cơ hội vào thư viện chỉ vì quá nghèo.

Lý Ngư nhìn hắn với nét mặt ngờ vực không thèm che đậy, nàng im lặng rất lâu vẫn không nghĩ ra vì đâu tên lính quèn bên cạnh lại từ chối cơ hội vô cùng tốt được nàng ban cho một cách lạnh lùng dứt khoát như vậy.

Nên nhớ rằng nàng là cô công chúa được hoàng đế cưng chiều nhất, thần dân kính yêu nhất, với thân phận địa vị của Ninh Khuyết bây giờ được nàng mở lời mời mọc chắc phải do phúc ấm của tổ tiên tu suốt tám đời lưu lại cho hắn. Nếu đổi thành một binh lính khác của Vị Thành, dẫu có tư cách tham gia kì thi vào thư viện nhưng nếu nhận được sự tán thưởng của nàng hắn còn không nhào tới dập đầu cảm ơn rối rít hay sao?

Cả hai im lặng một lúc lâu, cuối cùng Lý Ngư lạnh nhạt mở miệng:

- Được, ta sẽ giúp ngươi, bởi vì ta đã nợ ngươi.

Nói xong, nàng cũng chẳng còn hứng thú trò chuyện tiếp với Ninh Khuyết, chỉ ôm thằng bé nhìn đăm đăm vào ánh lửa bập bùng trước mặt, khóe mi dần dần ướt đẫm. Bên đống lửa, lão già Lữ Thanh Thần khoanh chân ngồi minh tưởng khôi phục tu vi, đằng kia đám thị vệ đã ngủ say, bóng đêm mang theo sự tĩnh lặng xâm chiếm khắp cánh rừng, chỉ đôi khi vang lên tiếng lửa lép bép hoặc tiếng đôi ba chú chim non bị ánh sao làm giật mình tỉnh giấc kêu lên chiêm chiếp.

Ninh Khuyết kinh ngạc khi thấy những giọt nước mắt óng ánh đọng trong mắt Lý Ngư, trông theo ánh mắt nàng hắn mới nhận ra cô công chúa hóa ra đang nhìn những thi thể của đám người man và thị vệ được đặt tại một chỗ cách đống lửa không xa.

Nghĩ đến cảnh khi nãy nàng lau nước mũi cho thằng bé, lại thấy tận mắt nỗi đau buồn xót xa của nàng trước cái chết của đám thuộc hạ, ấn tượng của Ninh Khuyết với cô công chúa lại phải thay đổi thêm một lần nữa, hắn thầm nghĩ nàng dẫu có hơi ngu thật nhưng ít ra cũng thuộc hàng ngu ngốc mà có tình người.

Tang Tang gối đầu lên đùi Ninh Khuyết ngủ say sưa, bốn phía xung quanh giờ chỉ có hắn và Lý Ngư còn thức. Hai người cứ lặng lẽ ngồi im đến khi thằng bé người man bỗng từ trong lòng nàng bò dậy, nó dụi dụi đôi mắt kêu không ngủ được và đòi nghe chuyện cổ tích. Lý Ngư bối rối nghĩ thầm những câu chuyện cổ nàng được nghe trong cung khi còn nhỏ giờ đã quên sạch, còn dòng tiểu thuyết lãng mạn về những mối tình tài tử giai nhân mà cô thiếu nữ trong thời kì mơ mộng như nàng thích nghe sao có thể kể lại cho một đứa con nít được?

Thằng bé kể ra cũng ngoan thật, nó không khóc um lên vòi vĩnh mà chỉ giương đôi mắt ngây thơ nhìn người mẹ trên danh nghĩa một cách đáng thương, trông rất tội. Ninh Khuyết ngồi bên mỉm cười nhìn cô công chúa đang rơi vào cảnh quẫn bách, hắn ho khan hai tiếng rồi cất giọng:

"Tiểu mạch vàng óng ả, yến mạch xanh mượt mà... Những quả trứng trong ổ cứ từng quả từng quả lần lượt nứt ra, chỉ còn một quả to nhất vẫn chưa hề có động tĩnh... Vịt mẹ nhìn đứa con đã to xác lại xấu xí của mình, thấy nó hớn hở bơi lội tung tăng trên mặt nước, bèn kiêu ngạo nói: nhìn đi, hãy nhìn đi, nó đâu phải giống gà ghê tởm, nó đúng là đứa con thực sự của ta."

"Nhưng nó thật quá xấu đi, xấu đến nỗi tới đâu cũng bị người ta chỉ trỏ bàn tán... Vịt hoang nói, miễn là ngươi không kết hôn với một con vịt khác trong dòng họ chúng ta, thì chuyện xấu xí hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì."

"Vào một buổi chiều tối, khi vầng mặt trời rực rỡ dần dần lặn xuống phía tây hoang nguyên, vịt con xấu xí bỗng thấy một đàn chim lớn bay ra từ trong rừng. Nó chưa từng nhìn thấy một loài sinh vật nào xinh đẹp như vậy, bộ lông trắng tinh như muốn phát sáng, cái cổ dài mềm mại duyên dáng, chúng xòe đôi cánh bay về miền đất ấm áp."

"Một mùa đông đi qua, vịt con được mấy con thiên nga lớn vây quanh, nó cảm thấy xấu hổ, nó nghĩ thầm sao mình lại xấu xí như vậy, nhưng con thiên nga lớn bên cạnh chỉ dịu dàng rỉa lông cho nó... Nó nhìn xuống dưới nước, nó bỗng thấy bóng mình hóa ra cũng xinh đẹp như vậy... Mùa xuân tới rồi, mặt trời ấm áp, những cây tử đinh hương buông mình là là mặt nước, mọi người nhìn nó hạnh phúc bừng bừng xòe cánh nhảy múa, ca hót vang trời, tất cả thích thú hô to: xem kìa, hãy xem kìa, một con thiên nga mới xinh đẹp làm sao!"

Ninh Khuyết tay cầm cành cây lơ đãng vẽ những đường cong ngoằn ngoèo lên mặt đất bên cạnh, cúi đầu kể một câu chuyện cổ tích rất cũ, rất xưa, truyện tuy đơn giản nhưng trong đó chứa đựng cả nỗi đau khổ và niềm hạnh phúc. Thằng bé người man ngồi trong lòng cô công chúa tròn mắt há miệng lắng nghe, Lý Ngư cũng dần dần nhập tâm vào trong câu chuyện, Tang Tang chẳng biết đã tỉnh giấc từ bao giờ, nàng vốn được Ninh Khuyết kể cho từ khi còn nhỏ, nhưng bây giờ vẫn lặng im nghe hắn, khóe môi he hé nụ cười.

Đêm càng lúc càng khuya, hai đứa nhóc nghe xong truyện cổ tích cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ ngọt ngào, Lý Ngư im lặng một lúc lâu rồi chợt nói:

- Câu chuyện của ngươi quá thâm thúy sâu sắc, Tiểu Man không thể hiểu được, nhưng ta vẫn muốn cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi vì đã nhắc nhở ta... Ta sẽ giống như bà mẹ vịt đó coi thằng bé là đứa con ruột của mình, nó sẽ thành niềm kiêu hãnh của ta. Sau khi về đến Trường An, ta quyết không cho phép bất cứ một kẻ nào dám nhạo báng kì thị nó, còn trong tương lai thằng bé có thể bay tới tận trời như con thiên nga trong câu chuyện hay không... đành trông vào tạo hóa của nó vậy.

Ninh Khuyết gãi đầu cười cười, nói:

- Thực sự thần cũng không nghĩ xa như vậy, đây là câu chuyện mà thần đã kể cho Tang Tang nghe khi còn nhỏ, nàng luôn nghĩ mình đã xấu xí còn đen đúa nên vẫn tỏ ra mặc cảm, vì thế thần liền bịa ra câu chuyện này để an ủi.

- Nói sao thì nói đây cũng là một câu chuyện rất hay. - Lý Ngư mỉm cười nhìn hắn nói - Vịt con xấu xí bị người ta coi thường bằng nỗ lực bản thân cuối cùng đã biến thành một con thiên nga trắng mà ai ai cũng đều phải yêu thích, thật là có chí khí.

Bàn tay đang cầm cành cây của Ninh Khuyết chợt cứng đờ, hắn ngẩng đầu thẳng thắn nói:

- Công chúa sai rồi, câu chuyện này sẽ chỉ khiến hầu hết những người trên đời nghe được cảm thấy tuyệt vọng, bởi vì vịt con xấu xí không hề biến thành thiên nga, nó vốn dĩ chính là một con thiên nga, cũng giống như điện hạ và tiểu vương tử đang nằm trong lòng ngài vậy. Còn những chú vịt con xấu xí vẫn vĩnh viễn là vịt con xấu xí mà thôi.

Lý Ngư lẳng lặng nhìn gã thiếu niên, trong lòng ngẫm nghĩ đến câu nói của hắn, dường như nàng đã lờ mờ hiểu ra một điều gì đó.

Đọc truyện chữ Full