DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tướng Dạ
Quyển 1 - Chương 57: Cùng nhau chiến đấu!

Triều Tiểu Thụ, một kiếm hóa năm.

Ba miếng kiếm phiến mang theo những tiếng “xuy xuy” vượt qua chiếc bát đồng hướng về khổ hành tăng lao tới. Hai miếng còn lại căn bản không quan tâm đến đạo ánh sáng màu xanh kia mà quay lại hộ thân. Với một góc nghiêng nghiêng chúng đâm vọt về phía đầu của tên kiếm khách.

Tuy là cuộc chiến giữa những kẻ tu hành, thế nhưng vị nam tử trung niên trước mặt vẫn giữ thái độ tàn nhẫn chốn giang hồ khiến bao người Trường An run sợ. Ngươi nếu có gan giết ta ngươi liền chết, ta vốn lăn lộn giang hồ nơi Trường An tu hành đã lâu, sinh tử vốn chẳng màng. Ngươi lại tu hành chốn danh sơn đại xuyên, ngày ngày được tông môn che chở, như vậy thử hỏi ngươi có sợ chết không?

Tên kiếm khách áo dài rõ ràng sợ chết, sắc mặt hắn trở nên hơi trắng bệch. Kiếm quyết kéo ra một đường thanh quang bay được một nửa đường đã bị cưỡng ép quay lại, tại nguy hiểm trước mắt đánh bay hai mảnh kiếm phiên. Chỉ động tác này thôi đã khiến cho hai tay hắn khẽ run rẩy, gân xanh ẩn hiện trên mu bàn tay trắng nõn.

Bên cạnh, tên khổ hành tăng cũng mang sắc mặt ngưng trọng nhìn về ba miếng kiếm phiên đang đánh tới. Hắn không kịp triệu hồi bát đồng cồng kềnh kia về hộ thể kịp, đành lầm bầm trong miệng mấy tiếng. Hổ khẩu tay trái khẽ rung, lập tức tràng hạt nơi tay từ từ nổi lên bồng bềnh, xoay tròn gào thét xung quanh thân thể hắn. Chỉ thấy một mảnh hoa lửa tóe ra khắp nơi, không biết đã cùng ba mảnh kiếm phiên kia va chạm bao nhiêu lần.

Kiếm ảnh phá không lao tới, bát đồng nước dâng tràn liên tục, đoản kiếm vẽ nên một đạo thanh quang đâm thẳng về cửa, kiếm ảnh màu tro nhạt hóa năm mảnh kiếm phiên, đoản kiếm như chớp quay về, tràng hạt lơ lửng bảo vệ…Mỗi một khâu đều ẩn chứa sự nguy hiểm cùng cực, chỉ cần xử lý không thích đáng, ba vị cường giả này nhất định sẽ có người đổ máu thân vong.

Đối với cường giả, mọi sự so sánh về thời gian đều trở nên khập khiễng. Một màn này nhìn có vẻ dài dòng và phức tạp và chứa đầy hung hiểm, nhưng tại thế giới thật chỉ diễn ra trong nháy mắt. Giọt nước rơi ra từ bát đồng từ lúc bắt đầu tới lúc kết thúc vẫn chưa từng chạm đất, vẫn vần vũ vũ trên không trung rồi hóa thành từng mảnh lóng lánh như lưu ly tuôn rơi. Mưa vẫn chầm chậm quyện vào những tấm mành nước, và những tên binh lính tinh nhuệ Đại Đường kia cũng chia kịp làm ra phản ứng nào.

- Lên! Bắn! Mau bắn!

Đám binh sĩ tinh nhuệ Đường quân tận dụng khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi thất thần mà phản ứng gảy cò. Mấy chục mũi tên mạnh mẽ bắn ra mang theo âm thanh xé gió hướng về phía cổng vọt tới. Lúc này năm miếng kiếm phiên vẫn đang dây dưa cùng hai tên tu hành phía bên trong Thính Vũ Lâu, Triều Tiểu Thụ hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ mình. Nếu dính hết đống tên kia chắc chắn hắn sẽ bị xỏ thành nhím.

Đúng lúc tên nỏ sắp ghim lên Triều Tiểu Thụ thì một ánh đao sáng như tuyết tỏa sáng khắp đình viện hiện lên đem vô sỗ những mành nước soi rõ ràng, đồng thời cuốn sạch mớ tên nỏ chằng chịt vừa lao tới.

Đế giày đạp bì bõm lên những vũng nước nơi cổng Triều phủ tựa như tiếng đinh đâm xuống mặt đường. Hai tay Ninh Khuyết nắm chặt chuôi trường đao mạnh mẽ đầy kiên định, chẳng biết từ lúc nào hắn đã tiến lên trước Triều Tiểu Thụ, từng thớ thịt trên bắp tay không ngừng kéo căng rồi thả lỏng với một tốc độ khó có thể tưởng tượng. Thanh phác đao sáng như tuyết được huy vũ nơi tay ngày càng nhanh, xoay tròn rồi hóa thành một tấm khiên tròn màu sáng bạc đem cụ khăn che mặt che màu đen trên mặt hắn soi rõ đồng thời gạt bay tất cả tên nỏ đánh tới.

Hàng loạt tiếng “đương đương” thanh thúy vang lên trước hai người. Hơn mười mũi tên nỏ bị phác đao cứng rắn đập bay đi, đổi hướng bay loạn đâm vào bên trên tấm bảng phủ bằng gỗ phát ra từng âm thanh trầm đục.

Mấy chục mũi tên trầm trọng như mưa rào nặng hạt khiến Ninh Khuyết vô phương ngăn cản hoàn toàn. Đúng lúc này, đồng tử hắn hơi co lại, ánh mắt trở nên cực kỳ lợi hại tựa như đôi mắt của một con hùng ưng đang bay lượn giữa bầu trời nhưng vẫn quan sát được tỉ mỉ, chi tiết những gì phía dưới. Tinh thần của hắn lúc này cực kỳ tỉnh táo, khóa lại góc cạnh những mũi tên có thể làm hại tới mình cùng Lão Triều, còn những mũi chỉ đi lướt qua hắn hoàn toàn không để ý.

Trong nháy mắt, tên thiếu niên từng đơn độc trải qua vô số tràng chiến đấu sinh tử thể hiện xúc giác mẫn cảm cùng năng lực phán đoán hoàn mỹ của mình. Những mũi tên nỏ nhìn như cực kỳ hung hiểm kia hoặc chỉ sượt qua vành tai, hoặc chỉ xuyên thấu qua lớp quần áo bị gió thổi tung, mà hắn không hề chịu bất cứ một thương tổn nào.

- Xông lên – Một gã thủ lĩnh đám binh sĩ nghiệm nghị quát.

Theo âm thanh này, đám binh sĩ tinh nhuệ nhà Đường chia làm hai nhóm. Một nhanh chóng kéo căng nỏ trở lại, hơn mười tên còn lại rút những thanh đao thép sáng loáng bên hông nhầm hướng Triều Tiểu Thụ nơi cửa phủ xông tới.

- Bạch! Bạch! Bạch

Một tên lính Đường đột nhiên rống to một tiếng, hai chân đang đạp trên nền đất ẩm ướt mà lao tới nhất thời nhảy vọt lên không trung. Khi khoảng cách đến cửa phủ chỉ còn một đoạn ngắn, song đao trong tay dùng xu thế không thể ngăn trở nện xuống đầu của Ninh Khuyết.

Đôi mắt thâm thúy lộ ra bên ngoài cặp khăn che mặt đen xì nhất thời cụp xuống, Ninh Khuyết nhìn mà như không nhìn, hắn tựa như không hề thấy một đao kia tồn tại. Cổ tay hắn khẽ đảo, lưỡi đao nơi tay hóa thành một đạo bạch quang vô cùng chuẩn xác chém bay hai mũi tên nỏ cuối cùng. Ngay sau đó… ánh đao chợt thu liễm rồi biến mất không dấu vết.

Bầu trời trong đêm mưa thâm trầm một cách đáng sợ được soi sáng phần nào nhờ ánh đèn từ trong lâu vọng ra. Đao nếu động tất sẽ phản chiếu ánh sáng của đèn mà tạo thành ánh đao. Nếu như ánh đao biến mất vô tung, vậy chỉ có một khả năng là nó hiện đang bất động.

Quả thật lúc này cây phác đao nhìn bình thường kia lúc này đang bất động nằm im trên cổ tên cao thủ Đường quân. Phác đao gọt sâu vào trong, chỉ còn cách cần cổ tên lính rất rất gần.

Lưỡi đao cắt đi da thịt, xương cốt khiến máu tươi theo khe nhỏ mới tạo ra không ngừng tuôn, sau đó không ngừng bị nhòe ra trong cơn mưa. Tay trái Ninh Khuyết cầm sát chuôi đao gần miếng thép bảo hộ, tay phải thì cầm gần chuôi, hắn cúi đầu nhìn một giọt mưa rơi xuống rồi tung tóe ra trên nền đá xanh trong khi vẫn bảo trì tư thế đầu gối cong, eo hơi nghiêng.

Thời gian dường như đình chỉ ngay lúc đó, nhưng sự thật nó không thể đình chỉ. Ninh Khuyết kéo tay trái như thiểm điệm, lưỡi đao đặt trên cổ tên Đường quân rít lên một âm thanh rùng rợn, đó là âm thanh do kim loại ma sát với xương cốt mà ra. Trong lúc tên Đường quân cao thủ ngã xuống chết không nhắm mắt, Ninh Khuyết tay trái nắm chặt đao rồi đẩy về phía trước, lưỡi đao xé mưa đâm vào yết hầu tên địch nhân thứ hai.

Hai tay nắm chặt cán phác đao, hai chân biến đổi linh hoạt tại phạm vi cực nhỏ, hắn nhảy người lên né tránh. Ninh Khuyết đưa tay chém một đao sang trái đánh úp lại địch nhân. Ngay sau đó thân hình bỗng nhiên phát lực, lưỡi đao xé mành mưa chém dứt thân đao ẩn giấu trong màn đêm, chém đứt bả vai của tên địch nhân thứ tư.

Vừa va chạm lần đầu, lập tức bốn gã Đường quân bị giết dưới đao của hắn, máu huyết từ trên thân thể không còn nguyên vẹn phun như suối, phảng phất còn nồng đậm hơn cả mưa. Ninh Khuyết giữ đúng lời hứa của mình, hắn không để cho một người, một ngọn tên nào có thể đụng tới Triều Tiểu Thụ. Còn những hạt mưa ngày càng nặng hạt kia thực sự không phải thứ hắn để tâm.

Ba tên tu hành lấy nguyên khí trong thiên đia tiến hành chém giết sinh tử. Vốn dĩ bọn binh sĩ tinh nhuệ nhà Đường cho đây là cơ hội tốt nhất để ra tay, nhưng bọn chúng không thể ngờ rằng cái tên thiếu niên thủy chung trầm mặc đứng sau lưng Triều Tiểu Thụ lại lợi hại như thế. Bị đao khí bức người chấn nhiếp, ánh mắt ẩn trên chiếc khăn che mặt đen sì kia bỗng chốc trở nên đáng sợ, tốc độ xông lên của chúng bỗng nhiên có chút chậm lại.

Hai tay cầm đao, miếng che mặt màu đen bị mưa ướt nhẹp phập phồng chậm rãi theo từng hơi thở, Ninh Khuyết chân mày khẽ cau lại.

Trên thế giới này thì quân đội Đại Đường chính là đôi quân có kỷ luật, sức chiến đấu cường đại nhất. Xuất hiện tối nay ở đây chính là tinh nhuệ trong binh lính. Những tên như vậy cho dù gặp phải địch nhân cường đại nhưng nếu không có mệnh lệnh của thượng cấp bọn chúng nhất định sẽ không lui lại. Không có quân lệnh, cho dù là vực sâu vạn trượng trước mặt chúng nhất định cũng sẽ dũng cảm tiến tới, tuyệt không vì khiếp sợ mà chùn bước.

“Sưu sưu sưu” ba đạo âm thanh rất nhỏ vang lên. Trong cơn mưa nặng hạt không ngừng oanh tạc xuống đất, nện lên mái hiên Thính Vũ Lâu, lên trên bàn đá xanh phát ra âm thanh như sấm rền này thì âm thanh kia dường như không ai có thể phát hiện ra.

Nhưng Ninh Khuyết hoàn toàn không hề thả lỏng, từ đầu hắn luôn chằm chằm nhìn lấy những tên Đường quân nhìn như có vẻ khiếp sợ kia. Hai tay nắm chặt đao, hắn chuyên chú lắng nghe bất kỳ âm thanh nào vẳng lên trong đêm mưa. Thế nên hắn rất nhanh phát hiện ra ba âm thanh rất nhỏ kia, đồng thời rất nhanh đưa ra phán đoán, âm thanh vừa rồi là của “Nỏ Thần Hầu”.

Nỏ Thần Hầu chính là thứ vũ khí kinh khủng nhất mà binh sĩ nhà Đường được mang theo. Hộp nỏ bên trong cho phép nó bắn ra một lần mười tên, đáng sợ hơn đó là những chiếc lò xo bên trong nỏ được sắp xếp một cách đặc biệt để bắn tên cực nhanh. Loại nỏ này từng sáng tạo ra vô số chiến công huy hoàng trong lịch sử chinh chiến thiên hạ của Đại Đường. Nhưng việc chế tạo nó cần một loại thép đặc biệt, nhưng do sản lượng ngày càng ít nên nó mới dần dần không được xếp vào trang bị thông thường của Đường quân. Không nghĩ tối nay Ninh Khuyết lại gặp thứ vũ khí này ở đây.

Đường quân mai phục trong Triều phủ từ đầu không có ý định dùng Nỏ Thần Hầu bởi chúng có không lòng tin có thể dùng nó đánh gục Triều Tiểu Thụ ở trạng thái hoàn hảo nhất. Nhưng tên thiếu niên mang khăn che đen sì kia thì quả thật không có tư cách để bọn hắn sử dụng. Chúng vốn định dùng tên nỏ phối hợp với hai tên kiếm khách cùng khổ hành tăng từng bước tiêu hao thực lực, cuối cùng mới dùng Nỏ Thần Hầu phát động một kích trí mạng. Nhưng cục diện hiện tại khiến bọn hắn không thể làm khác hơn, bởi nếu không sử dụng, bọn chúng ngay cả giết tên thiếu niên mang khăn che mặt kia cũng không được chứ đừng nói tới Triều Tiểu Thụ.

Giọt mưa như những hạt đậu nành lớn nhỏ men theo khăn che mặt màu đen nhỏ xuống. Trong thời gian ngắn như vậy Ninh Khuyết đã suy nghĩ rất nhiều chuyện. Tay trái của hắn đã sớm đã yên lặng rời khỏi chuôi phác đao đưa về phía sau, đầu nắm tay đã sắp chạm tới cây dù được vải thô trùm kín sau lưng.

Hắn không cường đại như những người tu hành kia, hắn chính là một thiếu niên bình thường. Tuy rằng đã từng trải qua vô số tràng chém giết khiến hắn trở nên có chút không bình thường nhưng hắn cuối cùng không có lòng tin chỉ dựa vào thanh phác đao trong tay mà có thể ngăn chặn được Nỏ Thần Hầu.

Đúng lúc đó, những âm thanh rất nhỏ lại liên tiếp vang lên trong mưa. Những âm thanh này so với âm thanh mưa rớt xuống dây đàn còn thanh thúy hơn, so với nhạc công tấu nhạc nhanh nhất còn muốn nhanh hơn.

Đinh đinh đinh đinh... Đinh đinh đinh... Đinh đinh... Đinh

Năm đạo kiếm ảnh màu tro chẳng biết tự lúc nào đã lặng yên từ Thính Vũ Lâu trở về. Ở giữa đình, chúng tựa như những cơn gió bất trị liên tục gao thét xuyên thẳng qua lại cực nhanh tạo thành một chiếc lưới không hề có kẻ hỡ nhưng đầy linh tính chụp tới những mũi tên nỏ từ Nỏ Thần Hầu đang bay một cách chuẩn xác, rồi đem chúng từng cái đánh bay đi.

Triều Tiểu Thụ sắc mặt có chút tái nhợt đứng trong mưa, ngoài trừ bình tĩnh thì không còn cảm thấy có chút sắc thái tình cảm nào khác. Chỉ thấy đầu tay phải của hắn dần dần mở ra, lập tức năm miếng kiếm phiến “sưu sưu” rung động rồi bay trở về. Tại bốn phía, năm mảnh kiếm phiến lượn tròn bay múa xung quanh khiến màn mưa quanh hai người bị cắt ra từng lổ hổng, thay vào đó là từng đạo bạch tuyến lòe lòe.

Đọc truyện chữ Full