Ngày Hai tám tháng Chạp,
khi tôi và Lưu Giang lo lắng đến nỗi bên mép mỗi người đều mọc ra hai cái mụn
rõ to, chú trưởng thôn đã dẫn theo hai người thợ mộc là Lão Lý và Lão Hàn của
thôn La Điền cạnh Trần Gia Trang đến gõ cửa nhà tôi.
Sau đó là việc đón Tết.
Đây là cái Tết đầu tiên
của tôi sau khi ngược dòng thời gian quay về quá khứ, sau ngày hôm nay là đến
năm 1982 rồi. Mỗi độ Tết đến, nỗi nhớ người thân lại tăng lên bội phần, hôm
nay, trong lòng tôi tràn ngập nỗi nhớ bạn bè và người thân ở năm 2010 dù mới
hôm qua tôi vẫn còn ngồi ăn cơm, nói chuyện cùng họ, dù họ không hề biết về
cuộc hành trình này của tôi…
Lưu Giang thì như người
mất hồn, mặt mày thơ thẩn, tôi nghĩ đây chắc cũng là lần đầu tiên cậu ta ăn Tết
xa gia đình. Tính ra thì cậu ta cũng mới có hai mươi hai tuổi, không lâu trước
đó còn được sống những ngày thảnh thơi dưới sự bao bọc của gia đình, vậy mà giờ
lại phải ở cùng một chỗ với tôi, suốt ngày vất vả bận rộn. Sau một thời gian
nữa, trên người cậu ta chắc sẽ còn nồng nặc mùi phân gà, cũng thật là làm khó
cho cậu ta.
Trong ba người bọn tôi,
người tỏ ra vui mừng nhất là Tiểu Minh Viễn. Trẻ con đều thích Tết, câu nói này
thật không sai chút nào. Thằng bé thay đổi hẳn tác phong già dặn thường ngày,
suốt ngày chạy theo đám trẻ con trong thôn, lúc thì đốt pháo, lúc lại bắn bi,
nô đùa vô cùng vui vẻ.
Khi còn đang mơ mơ màng
màng, tôi chợt nghe thấy có tiếng pháo nổ vang lên, còn tưởng là mình đang nằm
mơ, nhưng lập tức bị Lưu Giang lay tỉnh: “Mau dậy thôi, chúng ta đi đốt pháo
nào!”
Tiểu Minh Viễn cũng kéo
lê đôi giày đi tới nằm bò bên cửa sổ, ngó nghiêng nhìn ra bên ngoài, trong mắt
ánh lên những tia hưng phấn và vui vẻ.
Lưu Giang hết sức cẩn
thận châm ngòi bánh pháo, rồi hai người chúng tôi vội vã lùi về phía sau, chạy
vào trong nhà. Cùng với tiếng pháo rộn rã vang lên, năm 1982 đã chính thức tới
rồi.
Tháng Giêng, trong thôn
có hai nhà có việc mừng, đều là gả con gái. Tôi làm theo tập tục của Trần Gia
Trang, đi biếu mỗi nhà hai đồng, kết quả là bị kéo đến uống rượu mừng. Lưu
Giang còn thú vị hơn, được người ta khách sáo mời đến giúp đỡ ghi chép.
Trong tháng Giêng, Lưu
Giang có lên thị trấn một chuyến, tôi bèn nhờ cậu ta gửi cho cô Lưu ít thịt hun
khói. Nói thực, từ sau vụ đánh nhau lần trước, tôi cũng ngại không dám đến nhà
họ Lưu nữa. Sau khi Lưu Giang quay về, tôi cũng chẳng hỏi cậu ta xem mọi người
nghĩ về tôi thế nào.
Lưu Giang lên thị trấn
thực ra cũng là vì việc của trại nuôi gà. Sau Tết Nguyên tiêu, hai bác thợ mộc
của thôn kế bên đã bắt đầu đến đây làm việc, tôi liền nhờ thím Ba qua nấu nướng
giùm mỗi ngày, còn Lưu Giang thì đi lên trạm thu mua đặt mua gà giống.
Vừa ăn cơm trưa xong,
khi đang ngồi trong bếp rửa bát, tôi chợt nghe Tiểu Minh Viễn ở bên ngoài lớn
tiếng kêu lên: “Cô ơi, có xe hơi đến nhà mình này.”
Tôi vội vàng lau khô tay
rồi đi ra, thấy đã có mấy chú, mấy bác đang đứng ngoài sân, còn có không ít trẻ
con tò mò chạy tới. Tôi không kìm được bật cười một tiếng, nhớ lại cảnh lần
trước khi Đội trưởng Lưu đưa tôi về.
Chiếc xe jeep chòng
chành đi một mạch đến cổng nhà tôi rồi mới dừng lại, cửa xe vừa mở ra, không
ngờ người đầu tiên xuống xe lại là ông cụ nhà họ Lưu với cây gậy chống trong
tay. Lưu Giang và Đội trưởng Lưu đều cúi đầu đi theo sau lưng ông, nhìn bộ dạng
lủi thủi không dám ho he gì của bọn họ, có thể đoán ra được uy của ông Lưu ghê
gớm đến cỡ nào.
Sau khi vào nhà, ông cụ
ngồi chễm chệ ngay trên giường lò. Lưu Giang và Đội trưởng Lưu đều rất khép
nép, chỉ dám ghé nửa cái mông lên đó. Duy có Tiểu Minh Viễn là con nghé mới
sinh không biết sợ hổ, chẳng nhìn ra ông cụ này có vẻ gì đáng sợ, liền lon ton
bò lên giường lò, ngồi sát bên cạnh ông cụ, còn chào một tiếng rõ ngọt ngào:
“Cháu chào cụ
Ông Lưu dù có uy nghiêm
thế nào thì cũng không tiện thể hiện với một thằng bé ba tuổi, khuôn mặt nghiêm
khắc hơi run lên, sắc mặt rốt cuộc đã hòa nhã hơn phần nào, đưa tay ra khẽ xoa
gáy Tiểu Minh Viễn, nói: “Gáy thằng bé này được đấy, sau này nhất định là có
tiền đồ.”
Tôi cũng không biết hôm
nay ông Lưu đến cái nơi thôn quê hoang vắng này làm gì, nhưng nhìn bộ dạng của
hai anh em nhà họ Lưu, trong lòng không khỏi có chút thấp thỏm. Bất kể thế nào,
việc tôi lừa cháu nhà người ta về đây nuôi gà đúng là sự thực. Với tư tưởng bảo
thủ của người thời đại này, chắc chắn chẳng có ai lại đồng ý để cho một cậu
sinh viên đại học tiền đồ xán lạn về nông thôn nuôi gà cả.
Mang theo tâm trạng thấp
thỏm bất an, tôi lần lượt rót trà cho họ, rồi lẳng lặng ngồi xuống giường lò
chờ ông cụ dạy bảo.
Ông cụ ngồi đó chậm rãi
uống trà, lại tán gẫu linh tinh một lát, cuối cùng mới nói vào chuyện chính:
“Lưu Giang nói muốn ở lại Trần Gia Trang này nuôi gà, cháu nói thật đi, chuyện
này có phải là do cháu xúi giục không?”
Vở kịch chính thức bắt
đầu rồi đây! Trong lòng tôi thầm nghĩ như vậy.
Sắc mặt Lưu Giang hơi
biến đổi, hình như chuẩn bị nói chen vào, nhưng lại bị Đội trưởng Lưu ngầm kéo
lại. Tôi sợ cậu ta nhất thời kích động, khiến ông cụ càng thêm giận dữ hơn,
liền nói: “Ông Lưu, ông đừng giận mà! Cháu thừa nhận, đúng là cháu có khuyến
khích Lưu Giang, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ông cũng có một phần trách
nhiệm đấy.”
Tôi vốn cho rằng ông cụ
sẽ lập tức nổi giận, nào ngờ ông lại chỉ hờ hững liếc nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng
hỏi: “Chắc cháu định nói đến chuyện ông ngăn không cho nó tới Thâm Quyến phải
không?”
Tôi khẽ cười với ông cụ
một tiếng, rồi rót thêm ít trà vào trong chén của ông, nói: “Thực ra suy nghĩ
của ông cũng không sai chút nào. Bây giờ đang là thời kỳ đổi mới, chính là lúc
các luồng tư tưởng từ nước ngoài ào ào đổ vào nước ta, chỉ cần thiếu vững vàng
một chút thôi, tư tưởng sẽ rất dễ bị hủ hóa. Lưu Giang vẫn còn trẻ, ông ngăn
cản cậu ấy quả thực cũng là một quyết định hợp lý. Chỉ có điều…”
Tôi cố ý dừng lại ở ngay
chỗ mấu chốt, ông cụ quả nhiên không kìm được mà cất tiếng hỏi ngay: “Chỉ có
điều cái gì?”
“Chỉ có điều, ông không
hiểu cậu cháu nội này của ông cho lắm.” Tôi mỉm cười liếc nhìn sang Lưu Giang,
nói tiếp: “Lưu Giang là người thanh niên năng động nhất mà cháu từng gặp, tất
nhiên, trong suy nghĩ của những người lớn tuổi như ông, đó có thể là không biết
yên phận. Nhưng bây giờ chúng ta đang ở trong thời đại nào chứ? Là cải cách mở cửa!
Thế nào là cải cách mở cửa? Không cải cách tư tưởng cũ, vậy thì sẽ không thể mở
cửa được, càng đừng nói gì đến chuyện phát triển…”
Tôi nói một hồi đến nỗi
khô cả miệng, bắt đầu từ sự phát triển của đất nước, cho đến kinh tế của nông
thôn, rồi lại đến viễn cảnh của Trần Gia Trang và tiền đồ của Lưu Giang, đến
bản thân tôi cũng cảm thấy mình nói như thế chắc là đã có thể thuyết phục được
người ta rồi.
Nhưng ông Lưu hiển nhiên
vẫn chưa hài lòng lằm, nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi: “Nhóc con, lời cháu nói cũng
có lý lắm, nhưng ông chỉ hỏi một câu thôi, nếu chẳng may lỗ vốn, cháu định làm
thế nào đây?”
Lần này thì tôi quả thực
đã hơi bí, suy nghĩ suốt một hồi lâu mới cười gượng trả lời: “Dạ cháu cũng
không cách nào đảm bảo rằng Lưu Giang nhất định sẽ thành công. Nhưng nếu một
người ngay đến dũng khí để đón nhận thất bại cũng không có, vậy thì nói còn nói
gì đến thành công nữa chứ. Khi còn trẻ, thất bại một lần, hai lần thì không có
vấn đề gì, vì còn có thể gượng dậy được. Chỉ sợ ngã xuống khi đã già, ngay đến sức
để bò dậy cũng không còn nữa, đến khi đó thì có hối hận cũng không kịp.”
Ông cụ không nói gì, mà
chậm rãi thưởng thức chén trà trong tay, mãi một lúc lâu sau mới ngoảnh đầu
sang chơi đùa với Tiểu Minh Viễn.
Hai anh em nhà họ Lưu
hình như đều thở phào một hơi, còn tim của tôi rốt cuộc cũng đã quay trở lại
lồng ngực, khi ra ngoài còn bàn với thím Ba xem tối nay ăn gì.>
Tối đó, sau khi ăn cơm
xong, ông Lưu và Đội trưởng Lưu đã cùng rời đi, việc tôi dụ dỗ Lưu Giang ở lại
Trần Gia Trang nuôi gà đã được giải quyết ổn thỏa.
Cuối tháng Giêng, lồng
gà đã được làm xong, Lưu Giang thuê thêm mấy người trong thôn tới quét dọn hai
cái kho lương thực kia. Đến tháng Hai, tiết trời rốt cuộc đã chuyển ấm, Lưu
Giang liền tới trạm thu mua trên thị trấn mang về ba ngàn con gà con, trại nuôi
gà của chúng tôi đã chính thức đi vào hoạt động.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trở Về Năm 1981
Chương 17
Chương 17