Dịch giả: Tiểu Nhiễm
* ngàn năm gặp lại như sớm chiều
Bởi vì cuộc nói chuyện nặng nề, giọng điệu mùi thuốc súng của Tô Trường An cùng sự bất đồng quan điểm giữa hắn và Thanh Loan mà bữa cơm tối nay kết thúc một cách qua loa.
Đợi mọi người rời đi hết, Phàn Như Nguyệt bắt đầu thu dọn bát đũa. Tô Trường An sau cùng thở dài một hơi, một mình đi tới đống đổ nát của Thiên Lam Viện.
Tuyết chưa ngừng hẳn mà vẫn rơi lác đác trên người hắn. Hắn đứng trên đống đổ nát và ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Kỳ thật tối nay trời không có sao.
Dù sao có tuyết rơi, mây đen đầy trời đã che khuất những vì sao cả rồi.
Nhưng thật ra, dù cho không có mây đen, trời quang như được tẩy rửa đi nữa thì Tô Trường An cũng không thể nhìn thấy những ngôi sao mình muốn nhìn.
Bọn chúng đã tắt, đã ngủ say ở bên trong mảnh Tinh Hải kia.
Nghĩ tới đây, hắn không nhịn được lại thở dài một hơi.
- Vì sao vẫn luôn luôn tồn tại.
Một giọng nói từ phía sau truyền đến. Tô Trường An quay đầu nhìn lại, đã thấy Thanh Loan một thân y phục màu xanh cách đó không xa đang chậm rãi đi tới.
Gió đêm chợt thổi.
Thổi bay làn váy, cũng thổi bay sợi tóc mai của nàng. Nàng lấy tay nhè nhẹ vén tóc mai vào sau tai, bước chân nhẹ nhàng, đều đều, cuối cùng đứng ở trước người Tô Trường An.
Có lẽ bởi vì xúc động trước lời nói của Thanh Loan, hoặc có lẽ vì mùi hương từ trên người nàng truyền đến quá mê người, thế nên thần sắc trên mặt Tô Trường An trong một khoảnh khắc kia nhất thời ngây ra.
Đợi hắn phục hồi tinh thần lại, sắc mặt không tránh được đỏ lên. Dù sao hắn mới đây còn nổi giận với Thanh Loan, đảo mắt lại có thái độ như vậy, hắn không khỏi có chút thất thố.
Nhưng đối với biểu hiện của hắn, Thanh Loan lại làm như không thấy. Nàng chỉ chỉ bầu trời, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng mang theo ôn nhu nhàn nhạt hiếm thấy.
- Vì sao luôn luôn tồn tại. Mặc cho nó có bị mây đen che lại hay không, có lâm vào ngủ say hay không, thì nó vẫn luôn ở bên trong mảnh Tinh Hải kia mà dõi theo chúng ta.
- Hơn nữa, chỉ cần ngươi trở thành Tinh Vẫn, cuối cùng sẽ có một ngày, ngươi có thể đi đến Tinh Hải gặp lại bọn họ.
Tô Trường An nghe vậy sửng sốt, bèn hỏi:
- Mảnh Tinh Hải kia rốt cuộc là nơi như thế nào?
Đây là một vấn đề làm khó Tô Trường An rất lâu rồi. Tinh Hải là cõi về của Tinh Vẫn, Tinh Vẫn chết đi sẽ hóa thành anh linh đi tới đó, cùng mệnh tinh của mình hòa làm một thể. Hắn thậm chí đã từng thấy Huỳnh Hoặc tinh mang theo hồn Mạc Thính Vũ xuất hiện, hắn lúc đó đã hô gọi y, y cũng dùng ánh sao chớp tắt đáp lại hắn. Thế nhưng hắn vẫn không hiểu lắm Tinh Hải đến cùng là nơi như thế nào, nghĩ mãi không rõ người sau khi chết rồi sẽ ra sao? Là chuyển thế đầu thai như trong mấy tiểu thuyết hay là cứ mãi như vậy?
Theo hắn thấy, Thanh Loan hẳn là người hiểu rõ những điều này nhất. Dù sao nàng đã từng tiễn đưa nhiều người đi tới đó.
Nhưng ra ngoài dự liệu của hắn chính là, Thanh Loan lại lắc đầu.
- Ta cũng không biết ở mảnh Tinh Hải kia đến cùng có cái gì. Nhưng đó hẳn là một chốn rất tốt để trở về, bởi vì cũng không phải Tinh Vẫn nào cũng có thể đến nơi này.
Tô Trường An nghe vậy khẽ gật đầu. Hắn dĩ nhiên biết rõ không phải cứ Tinh Vẫn là có thể về Tinh Hải. Ví dụ như Sở Tích Phong thắp sáng lên vì sao của tổ tông y, nhưng y không có vì sao của chính mình nên không thể đến mảnh Tinh Hải kia được. Nghĩ tới đây, hắn vốn đã không cao hứng, lòng lại càng trở nên nặng trĩu.
- Vì vậy ngươi cần có được vì sao của bản thân, khi đó ngươi mới có thể gặp lại bọn họ một lần nữa.
Thanh Loan lúc này nhìn về mảnh trời đêm kia, trong con ngươi lóe ra ánh sáng rực rỡ. Dù cho phía bầu trời ấy không có vật gì, nhưng dường như nàng vẫn có thể nhìn thấy thứ gì đó mà người thường không nhìn thấy được.
Tô Trường An nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Thanh Loan, trong lòng khẽ động, không nhịn được hỏi:
- Ngươi cũng muốn gặp ai ở mảnh Tinh Hải kia sao?
Thanh Loan nghe vậy khẽ giật mình, nhẹ gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Từ biểu lộ trên mặt Thanh Loan, Tô Trường An đoán được có lẽ nàng có điều khó nói, vì vậy cũng không truy hỏi nữa, mà lại hỏi sang một vấn đề khác.
- Khi nào thì ngươi trở về?
Thanh Loan sửng sờ. Ngay một khắc này, trong lòng nàng chợt sinh ra một chút quyến luyến. Đối với nàng, đây là một biểu hiện không thể tin được. Nàng tu luyện Thái Thượng Vong Tình lục để cho tâm vô trần vô cấu, thế nên loại cảm xúc này vốn không nên xuất hiện trong lòng nàng. Điều này cho thấy tâm cảnh nàng đã có vết rách, là một việc cực kỳ nghiêm trọng.
Nhưng Thanh Loan lại như không hề nhận ra. Nàng rất nghiêm túc ngẫm nghĩ, nàng dĩ nhiên sẽ rời khỏi đây, đợi cho anh linh Thánh Hoàng trở về Tinh Hải, nàng cũng phải trở lại Tinh Thần Các. Lúc trước, nàng vẫn cho rằng đây là một việc đương nhiên, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới Tinh Thần Các lạnh lẽo không có ánh mặt trời kia, cùng với chuỗi ngày trầm mê tu luyện dài dằng dặc như ngủ say, thẳng đến khi nhân gian lại có vì sao cần tiễn đưa thì nàng mới có thể thức tỉnh lần nữa.
- Điều này cũng không thể nói sao?
Tô Trường An thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của nàng thì trong lòng không hiểu dâng lên một chút giận dữ.
- Không phải vậy.
Thanh Loan vội vàng giải thích:
- Ta cũng không biết rốt cuộc lúc nào mới trở về, nhưng ta nghĩ cũng không còn xa nữa.
- Vậy sao?
Sắc mặt Tô Trường An trầm xuống lần nữa. Hắn không thích cô độc. Hắn muốn có bạn bè, muốn lúc ăn cơm có thể có người nói chuyện phiếm với hắn, lúc tu hành có người chỉ dạy hắn. Đây là một chuyện không có gì mất mặt cả. Ai cũng cần bạn bè, không có ai thích cô độc, chỉ là có một số người buộc phải lựa chọn cô độc mà thôi.
- Vì sao các người đều phải rời khỏi ta chứ? - Hắn hỏi như vậy.
Mạc Thính Vũ đi rồi, Ngô Đồng đi rồi, Sở Tích Phong đi rồi, Ngọc Hành cũng vậy, ngay cả Thanh Loan chẳng bao lâu nữa cũng sẽ rời đi.
Hắn không rõ, đã nhất định phải chia lìa, vậy tại sao ngay từ đầu còn lựa chọn gặp nhau? Nếu như không gặp nhau thì sẽ không cần ly biệt. Nếu như chưa từng có được, cũng sẽ không phải trải qua thống khổ lúc mất đi.
Thanh Loan tự nhiên cũng nghĩ không thông vấn đề này, cho nên nàng lựa chọn im lặng.
- Lúc nào chúng ta có thể gặp lại? - Tô Trường An lại hỏi.
Thân thể Thanh Loan chợt chấn động. Mỗi lần nàng tiến vào thời kỳ tu luyện như ngủ say kia đều cảm giác thời gian như ngừng trôi. Trong vòng ba trăm năm, nàng thức tỉnh tám lần tất cả, mặc dù mỗi lần cũng không đến nỗi thương hải tang điền biến cố lớn nhưng người và vật đều đã đổi thay.
Tuổi thọ con người rất ngắn. Hai mươi, ba mươi năm đủ để cho một chàng trai ngây thơ khờ khạo trở thành một người cha chín chắn, đủ khiến một mỹ nhân với dung mạo tuyệt thế trở thành bà lão đầy nếp nhăn trên khuôn mặt.
Cho dù Ngọc Hành là Tinh Vẫn mạnh nhất thì tuổi thọ cũng chỉ hơn hai trăm năm. Nhưng còn nàng, thân là di mạch của Phượng Hoàng Yêu tộc, tuổi thọ vốn đã dài, lại có được chí bảo Thái Thượng Vong Tình Lục. Đến lúc nàng tu đến cảnh giới như Các Chủ thì dù là ngàn năm, đối với nàng cũng chỉ là trong tầm mắt.
Nói không chừng, đợi nàng đến nhân gian một lần nữa thì Tô Trường An đã dần dần già nua, mà nàng thì vẫn là bộ dạng mười tám, mười chín tuổi như hiện tại.
Chỉ là nghĩ đến tình cảnh như vậy, trong lòng Thanh Loan lại sinh ra một chút sợ hãi.
Tâm Tô Trường An rốt cuộc chìm xuống triệt để. Hắn nhìn nàng, nhìn gương mặt dần hiện lên chút sầu lo kia, rốt cuộc không đành lòng.
- Ta sẽ sống sót, sau đó tìm được vì sao của chính mình, tu thành Tinh Vẫn. - Hắn nói.
Chẳng biết gió tuyết đã tạm ngừng từ lúc nào. Vài ánh sao xuyên thấu qua khe hở của mây đen mà chiếu lên mặt hắn. Con ngươi hắn phản chiếu ánh sao đầy trời, trở nên thật sáng ngời.
Thanh Loan nghe vậy, quay đầu nhìn về phía Tô Trường An. Hào quang trong mắt thiếu niên này khiến cho tâm nàng không khỏi run rẩy một hồi.
- Đợi đến ngày hồn ta về Tinh Hải. Ta hy vọng ngươi đến tiễn đưa ta.
- Sau đó, ta sẽ ở chỗ đó, một mực dõi theo ngươi.
---o0o---
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thư Kiếm Trường An
Quyển 4 - Chương 2: Thiên tái tương phùng do đán mộ*
Quyển 4 - Chương 2: Thiên tái tương phùng do đán mộ*