DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thư Kiếm Trường An
Quyển 8 - Chương 14: Trở về Thiên Lam

Dịch: Tiểu Băng

Đường về Trường An rất thuận lợi.

Tô Trường An dẫn theo ba người Bạch Phong Dận chưa tới một tháng đã về tới Trường An.

Trên đường đi ba người đã hỏi được lý do vì sao Tô Trường An lại dùng tên giả.

Sở dĩ hắn kịp chạy tới Duệ Đạt trấn cứu ba người bọn họ, là vì trước đây hắn đã được Thiên Lam viện gởi thư, biết được ba người Bạch Phong Dận đã lén chạy ra khỏi viện để đi tìm Tà Thần. Các sư thúc đều bộn bề nhiều việc, lại sắp bắt đầu một lần chiêu sinh mới, không rảnh để đi túm về, nên Tô Trường An mới phải chạy thay một chuyến.

Chuyện giấu tên để quan sát tâm tính ba người, Tô Trường An đương nhiên sẽ không nói, mà chỉ bảo là lúc đó tiện miệng mà thôi.

Ba người cũng không nghi ngờ gì.

Từ khi rời khỏi Trường An, đến nay đã được bốn năm.

Thành Trường An vẫn là thành Trường An trong trí nhớ, phồn hoa, náo nhiệt, người đến kẻ đi, nối liền không dứt.

Trong lòng Tô Trường An rất nhiều cảm xúc.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn về lại nơi này, nhưng lần nào cũng có ảo giác như đã cách nơi này lâu lắm.

Hắn đã từng bị người nơi này gọi là phản đồ, nhưng bây giờ lại trở thành anh hùng trong lòng họ, nghe thực buồn cười.

Tô Trường An dẫn ba người đi về Thiên Lam viện.

Muốn tới Thiên Lam viện, thì phải đi qua Chu Tước phố.

Qua hơn ba tháng phiêu bạt bên ngoài, ba người Bạch Phong Dận đã rất nhớ nhà, nhìn con đường Chu Tước nhộn nhịp quen thuộc mà cười rạng rỡ, nhìn nơi này một cái, ngó bên kia một cái, rất là vui sướng.

Nhưng Tô Trường An lại cau mày. Chu Tước phố vẫn đông vui nhộn nhịp, nhưng hiện giờ xuất hiện rất nhiều gương mặt trẻ trung lạ lẫm, tốp năm tốp ba kết bạn mà đi, ai cũng nhìn quanh, mặt đầy tò mò.

"Viện Trưởng, người sao vậy?" Lý Các Đình vọt tới trước mặt hắn nhìn nhìn. Dọc đường đi, ba người đã nhận ra Tô Trường An là một người rất dễ thân cận. Lý Các Đình không còn cảm thấy kính sợ hắn như trước nữa.

"Hôm nay là ngày là gì? Sao có nhiều người trẻ tuổi thế?" Tô Trường An hỏi.

Lý Các Đình trợn trắng mắt nhìn Tô Trường An, tức giận nói: "Tô viện trưởng ngài thật đúng là quý nhân hay quên, mấy ngày nữa là tới ngày Trường An học viện chiêu sinh, tất cả học sinh ưu tú các nơi đều mang theo thư đề cử của học viện chạy tới đây để tham gia thi khảo.”

"Hở?" Tô Trường An lúc này mới nhớ ra, thì ra đã lại tới thời điểm Trường An học viện chiêu sinh.

Sau một năm lấy sức sau khi đại chiến kết thúc, tất cả các học viện lại bắt đầu chiêu sinh, nhưng cách chiêu sinh đã hoàn toàn thay đổi. Các quận huyện sẽ tiến hành thi thố, sau đó Trường An học viện sẽ dựa vào thành tích của họ để chọn lựa, các thí sinh sau khi thi xong, sẽ tới Trường An, tự chọn học viện mình muốn.

Đương nhiên các học viện sẽ vẫn tiến hành kiểm tra riêng.

Những học viện nổi danh nhất sẽ tổ chức thi trước, những thí sinh thi rớt sẽ có cơ hội chuẩn bị để tiếp tục thi vào những học viện kế tiếp, giúp họ có thêm nhiều cơ hội để được đi học.

"Đúng đó, chúng ta nhanh lên, trường thi tuyển sinh đầu tiên chính là Thiên Lam viện chúng ta cũng đã sắp bắt đầu rồi, chúng ta mà không quay về, với tính tình của Hoa sư phó nhất định sẽ...” Du Mục Cổ rụt rụt cổ, rõ ràng là e sợ Hoa Phi Tạc.

Hai người kia nghe vậy cũng không còn lòng dạ nào chơi bời, đều giục Tô Trường An.

Tô Trường An buồn cười, quả thực không sao tưởng tượng được một Hoa Phi Tạc xưa nay luôn bình thản lại trở thành hung thần ác sát trong mắt học viên như vậy.

Nhưng hắn không nói gì, tăng tốc mà đi, trên đường đi ngang qua quán rượu quen thuộc, Cô Thiên Phàm thư sinh vẫn còn đang trầm bồng du dương kể lại những câu chuyện về Tô Trường An hắn.

...

Thiên Lam viện hiện giờ và Thiên Lam viện trong trí nhớ của Tô Trường An đã khác biệt rất nhiều.

Vẻ ngoài vẫn như vậy, không phải vì địa vị tăng lên mà xây cho cao to huy hoàng, nhưng cái cảnh giăng lưới bắt chim ngày xưa đã bị thay bằng cảnh tượng chật như nêm cối.

Cổng trước của Thiên Lam chật ních học sinh tới ghi danh và cha mẹ họ.

Lượng người đông đúc làm Tô Trường An kinh ngạc.

"Năm đó lúc các ngươi gia nhập cũng như vậy?" Hắn quay qua Bạch Phong Dận.

"Vâng, không ít hơn bao nhiêu.” Bạch Phong Dận nhẹ gật đầu. Thiên Lam viện là chỗ nào cơ chứ? Những người có chút khát vọng trên đời ai chả muốn được vào trong học viện, đông như vầy mới là hợp tình hợp lý.

Tô Trường An không khỏi lại lắc đầu, nghĩ tới cảnh vắng lặng hồi hắn đến nơi này đi học, quả là thú vị.

"Đi thôi, vào xem.” Tô Trường An cất bước đi vào.

Nhưng ngoài cửa đông quá, đám đông chen đẩy nhau, không ai chịu nhường ai, Tô Trường An bất đắc dĩ phải dùng tới linh lực, đẩy đám đông dạt ra, đương nhiên hắn khống chế lực không để cho ai bị thương hay gây nên động tĩnh gì quá lớn.

Bốn người nhanh chóng tới được cửa ra vào.

Đứng ở cửa có thể nhìn thấy diễn võ trường bên trong đang có hai thiếu niên đang thi đấu, dưới đài có mấy gương mặt quen thuộc ngồi nghiêm chỉnh, chăm chú quan sát hai người trên đài.

Đám đông bên ngoài chỉ dám nhóng cổ nhìn vào, không ai dám đường đột xông vào trong.

Hẳn là các sư thúc đã lập ra quy định như vậy.

Tô Trường An bước chân đi vào.

Đám người bên ngoài nhìn hắn đầy kinh ngạc, nét mặt lộ vẻ hả hê. Tô Trường An như không biết, chân đã bước tới bậc thềm, thì một bàn tay thò ra chặn hắn lại.

"Hửm?" Tô Trường An nhìn chủ nhân của cái tay kia, là một thiếu niên áo trắng lưng đeo trường kiếm, khuôn mặt tuấn tú, nhưng gương mặt lạnh băng, là cái lạnh thật sự từ trong xương lạnh ra, hàn ý dày đặc như vậy lại xuất hiện trên người một thiếu niên tuổi chỉ chừng cỡ Bạch Phong Dận, quả là kì lạ.

"Thiên Lam Thánh Địa, người không phận sự không được vào.” Thiếu niên kia lạnh lùng nói với Tô Trường An.

Nhìn thiếu niên, nhớ tới ba năm trước, mấy người Bạch Phong Dận tới đây tham gia thi cử cũng bị chặn lại y hệt, Tô Trường An tự nhiên thấy buồn cười, đang định giải thích, thì ba người Bạch Phong Dận đã từ sau lưng hắn chui ra.

"Lạc sư huynh, đã lâu không gặp.” Bạch Phong Dận chào thiếu niên áo trắng, Du Mục Cổ và Lý Các Đình thì cúi đầu, vẻ rõ là hai người sợ vị Lạc sư huynh này.

"Các ngươi còn biết trở lại?" Thiếu niên áo trắng nhìn thấy ba người, mặt càng thêm lạnh, nhưng Tô Trường An lại cảm nhận được sự lo lắng ân cần ẩn sâu trong lời nói của y.

"...” Ba người cúi gằm đầu không dám nói một lời.

"Vào đi!” Thiếu niên áo trắng thấy vậy, cũng không đành trách nữa.

Ba người nghe vậy vui vẻ đi vào, Tô Trường An cũng bước theo, nhưng thiếu niên áo trắng lại chìa tay ra.

Xoẹt.

Y rút kiếm, chặn trước mặt Tô Trường An.

"Ta nói rồi, nơi này là Thiên Lam, người không phận sự không được vào.” Y lạnh băng gằn giọng, vẻ chỉ cần một lời không lọt tai, sẽ ra tay ngay tức khắc.

Ba người Bạch Phong Dận kinh hãi, định giải thích thân phận của Tô Trường An cho Lạc sư huynh.

Nhưng lời đã ra tới miệng thì không cần tiếp tục ra thêm nữa.

"Trường An!?" Trong nội viện vang lên một tiếng kêu vui sướng.

Một nam tử trẻ măng nhưng tóc bạc trắng đứng bật dậy, nhìn ra cửa, sắc mặt kích động vạn phần. Những người đang ngồi cao cao tại thượng cùng với y nghe y kêu lên, đều quay đầu qua, rồi đứng bật dậy, ào ào chạy ra.

Thiếu niên áo trắng hết hồn, các sư tôn làm gì thế?

Tô Trường An đưa tay lên, ôm quyền.

"Trường An ra mắt chư vị sư thúc.”

Hắn cung kính chào.

Đám dân chúng sau lưng ồ lên kinh ngạc.

---o0o---

Đọc truyện chữ Full