DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoàng Đình
Quyển 1 - Chương 107: Lôi Đình Pháp Kiếm

Dịch giả: †Ares†

oOo

Y vừa nói xong đã có người tiếp lời:

- Nói đến thì Hà Bá Kinh Hà này cũng rất không tồi, nghe kể lúc con rùa đen ngàn năm ở Ác Long hạp độ kiếp cũng là do hắn hộ pháp.

- Trước khác nay khác, năm đó không có mấy người biết, hiện tại gần như ai cũng hay. Ta xem, ngày hôm nay chẳng nhưng Sơn Thần núi Thúy Bình không độ kiếp thành công, mà cả Kinh Hà Trần Cảnh kia cũng phải chết. Không nên quên, Trần Cảnh cũng có không ít cừu địch. Năm đó còn có Diệp Thanh Tuyết để đám người ấy phải an tĩnh, giờ Diệp Thanh Tuyết đã biết mất, những người đó đương nhiên sẽ tìm tới cả.

Nhan Lạc Nương nghe mà lo lắng, con mắt không khỏi nhìn về đạo nhân đeo hai thanh kiếm xanh tím sau lưng, bởi vì lần gặp đầu tiên y đã hỏi bọn nàng đường tới Kinh Hà Tú Xuân loan.

"Lẽ nào hắn có cừu oán với Hà Bá gia?" Nhan Lạc Nương lại liếc nhìn hòa thượng có chín chấm son trên đỉnh đầu, nghĩ thầm không biết kẻ này tới đây làm gì. Đối với hai người này, nàng vẫn chưa tiêu tan sợ hãi trong lòng.

"Xẹt... Uỳnh..."

Ánh sét chiếu rõ tầng mây đen cuồn cuộn trên bầu trời. Dưới ánh sáng chói lọi ấy, tất cả âm thanh giống như đều biến mất, thời gian cũng bị ngưng lại trong khoảnh khắc. Nhan Lạc Nương vẫn luôn ngẩng đầu, nhìn thấy rõ ràng, từ trên chín tầng trời, có một người đang lao thẳng xuống theo ánh sét.

Người nọ mặc áo đen, tóc màu lam, cầm trong tay một thanh đoản xử* tỏa ra ánh vàng chói lọi.

(Thanh đoản xử* hay xử ngắn: một loại vũ khí, có nhiều cách tạo hình, nhưng phần nhiều sẽ giống như cái chày có một đoạn tay cầm, phần thân chày được đẽo thành dạng nhiều ngạnh không sắc nhọn, thuôn dần về phần chóp, nhưng không có mũi nhọn. Mời bạn đọc tự tra cứu google để biết thêm chi tiết, từ khóa: giáng ma xử)

- Cưu Thước.

Trong đình có người hô lớn lên. Nhan Lạc Nương không quay đầu xem ai lên tiếng, cứ nhìn người nọ không chớp mắt. Giờ khắc này, nhịp tim của nàng cũng ngừng lại, tia sét đánh xuống trong nháy mắt mà nàng lại cảm thấy như đã qua cả trăm triệu năm.

Theo ánh sét cắt qua màn đêm đen kịt, một giọng nói lạnh như băng truyền khắp đất trời.

- Bạch Tố Phiến, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi...

Thế nhưng, âm thanh ấy lại lập tức tan biến theo ánh sét, giống như cùng bị đêm tối cắn nuốt. Cả ánh vàng kia cũng mờ nhạt dần rồi biến mất.

- Là cái gì??

Lại có người hô lớn thắc mắc trong đình, ai nấy đều tiến ra sát lan can mà nhìn cho rõ, nhưng lại không có tiếng trả lời.

Ánh sét tan đi, Nhan Lạc Nương tạm thời không thấy được gì nữa. Tới khi mắt của nàng quen với bóng tối, thì chỉ nhìn thấy trên bầu trời, Cưu Thước kia đã đầu thân chia lìa, hai phần đang rơi từ trên cao xuống, máu vẫn không ngừng phun mạnh từ phần cổ bị chặt kia. Rơi một đoạn, phần thân thể kia biến thành một con chim khổng lồ không đầu, còn cái đầu cũng biến thành đầu chim màu lam.

Không chỉ là Nhan Lạc Nương không thấy rõ Cưu Thước chết như thế nào, ngay cả trong đình cũng chỉ có một ít người có thể thấy rõ.

Yên tĩnh, trời đất yên tĩnh, trong đình tránh mưa lại càng yên tĩnh.

Nhan Lạc Nương bỗng nghe được có tiếng người thì thào tự nói:

- Không thể tưởng tượng được, ngoài La Phù ra, còn có người có kiếm thuật cao minh như thế.

Nàng ghé mắt nhìn lại, người nói chín là đạo nhân trẻ tuổi lưng đeo song kiếm, có một đôi lông mày trắng kia.

- Là Trần Cảnh.

Giọng nói rất khẳng định, người nói là hòa thượng có chín chấm son trên đầu, người mặc tăng y màu xám.

- Tại sao có thể là hắn chứ?

Có người không tin.

"Xẹt... Xẹt xẹt..."

Ánh chớp không ngừng xuất hiện trong tầng mây đen trên trời, giống như một con rồng bạc bị nhốt, đang giãy cố sức giãy giụa muốn thoát khỏi trói buộc của bóng tối.

Ngay khi người trong đình tránh mưa mới nói xong một câu kia, đã nghe một giọng nói lãng đãng khắp hư không.

"Kinh Hà Trần Cảnh bảo hộ Sơn Thần núi Thúy Bình độ thiên kiếp hóa hình tại đây, những người có cừu oán cùng Trần Cảnh ta, xin đợi thiên kiếp đi qua, đến trước thần miếu của ta."

Chỉ nghe được giọng, không thấy được người. Lời vừa dứt, sét lại đánh xuống, ánh sáng chói mắt xua tan đi màn đêm, một tiếng nổ vang thật lớn, giống như là tăng uy thế cho lời của Trần Cảnh.

- Thật sự là hắn.

Có người xuýt xoa nói.

Nhan Lạc Nương đột nhiên kích động lên, nỗi sợ hãi suốt nhiều ngày qua như đã bị xua đi hết cả vào lúc này. Nàng thật không ngờ Hà Bá bó tay hết cách trước cá chép tinh ở giữa sông năm đó đã lợi hại như thế. Ngay cả nhiều người trong Phong Vũ đình cũng cảm thấy kinh ngạc.

Lại một tia sét nữa giáng xuống trong tĩnh lặng, bởi vì âm thanh không kịp tốc độ của ánh sét.

Đợt lôi kiếp thứ sáu qua đi trong yên bình, tựa hồ những người trong bóng đêm đã bị Trần Cảnh làm kinh hãi cả.

Nhan Lạc Nương âm thầm thở phào một hơi, nghĩ thầm đám người kia sẽ không tới nữa. Nhưng nàng vừa nghĩ đến đó, đợt lôi kiếp thứ bảy đã đánh xuống. Mà ánh sét vừa xuất hiện, trên bầu trời đã có ba người, đồng loạt lao xuống theo tia sét như Cưu Thước ban nãy. Tim của Nhan Lạc Nương lại đập lên thình thịch.

Bỗng tia sét này như ngừng lại giữa trời, như hóa thành một sợi chỉ trắng có thể khâu cả không gian.

Dưới ánh sáng của nó, mọi thứ đều trở nên rõ ràng.

Thân thể của người cuối cùng trong ba người kia đột nhiên tách đôi, máu phun dữ dội. Tiếp đó, người thứ hai cũng như thế, mà thân thể của người thứ ba đột nhiên biến mất, rồi xuất hiện lại ở một nơi khác thì đã biến thành hai đoạn, rơi xuống từ hư không.

Ánh sét tan biến, tất cả lại quay về tối đen. Đây chỉ là chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, vậy mà đã có ba người chết đi.

- Kiếm rơi xuống từ trong mây, tan vào trong ánh sét.

Chủ nhân đình tránh mưa chắp hai tay sau lưng, nói khẳng định.

Nhan Lạc Nương có thể cảm giác được sự khiếp sợ ẩn giấu trong giọng nói tưởng như bình thản kia. Chính nàng cũng từng nghe sư phụ nói qua, thiên uy vô cùng, vạn pháp đều phải hướng theo thiên uy, mượn thiên uy mà hành pháp mới là thủ đoạn của người tu đạo chân chính. Lúc nàng mới nghe câu này thì không cho là đúng, nhưng theo pháp lực tinh tiến, cảnh giới đề cao, nàng mới phát hiện, muốn mượn thiên uy mà hành pháp khó khăn đến thế nào, hơn nữa còn nguy hiểm cực độ. Hiện tại nàng nhìn thấy Trần Cảnh lấy kiếm tan vào trong sấm sét, mượn sức sấm sét giết địch như chém gà chém chó mới hiểu được mình kém Hà Bá gia đến cỡ nào.

Luồng lôi kiếp thứ tám đánh xuống.

Tiếng sấm ầm ì kéo dài không dứt, thiên uy cuồn cuộn, khiến cho Nhan Lạc Nương bị mưa gió vây trong đình mà vẫn có thể cảm thụ được, không biết ở trên chín tầng trời kia còn kinh tâm động phách tới cỡ nào. Ở một khắc này, Nhan Lạc Nương hiểu được, mình cùng Há Bá gia chênh lệch không ở pháp lực, mà ở cảnh giới, ở tâm cảnh đối mặt thiên uy cuồn cuộn mà còn dám dung hợp vào trong đó.

Đột nhiên, có tiếng đàn vang lên trong trời đất.

Tiếng đàn không lớn, chỉ nghe loáng thoáng, như có như không, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi tắt âm thanh này. Thế nhưng bất chấp sấm chớp ầm vang, tiếng đàn kia vẫn lẩn quẩn bên tai, mơ hồ từng đợt.

- Đây là... Đây là Cầm Ma Bạch Nham ở châu Hắc Diệu.

Trong đình tránh mưa, người thanh niên luôn phe phẩy cái quạt giấy vẽ hình hoa mẫu đơn trắng đột nhiên khiếp sợ nói.

- Là hắn, không thể tưởng được hắn cũng tới.

Chủ nhân đình tránh mưa thở dài.

Nhan Lạc Nương không biết Cầm Ma Bạch Nham là ai, lại nghe được có người cũng không biết đang hỏi thăm, rồi có người giải thích nói:

- Cầm Ma Bạch Nham này nghe nói là một tảng đá lớn hấp thu tinh hoa của trăng sao mà đắc đạo, theo truyền thuyết thì đã hóa hình trăm năm trước, một khúc "Thiên địa loạn" có thể làm loạn tâm chí con người, làm mê thần hồn.

Người này vừa giải thích xong, đã nghe giọng của Trần Cảnh vọng xuống từ chín tầng trời:

- Không ngờ ngươi cũng tới.

- Đúng vậy, ta tới rồi. Hơn mười năm trước, ta đã thấy kiếm thuật của ngươi, hiện tại, ta muốn tự mình lĩnh hội. Cũng không uổng ta tặng ngươi một khúc "Cửu Hoa kiếm tiên".

Giọng nói này rất nhẹ, giống như là tiếng của một người đã ba ngày ba đêm không ăn cơm, không có khí lực nói chuyện, nhưng lại cực kỳ tương hợp với tiếng đàn.

- Ngươi đến đây là vì cái gì?

- Ta vốn vì con hổ trắng trong núi Thúy Bình mà đến, hiện tại, càng muốn tự mình lĩnh hội một chút uy từ lôi đình kiếm của ngươi.

- Cần gì phải thế thứ, ngươi có ân với ta, sao không để sau ngày hôm nay đến thần miếu của ta nâng cốc chuyện trò, ta múa kiếm trợ hứng cho ngươi chẳng tốt hơn sao?

- Ha ha, ta chính là thích xem người giãy giụa bên bờ sinh tử. Lần trước ngươi đã nghe khúc "Cửu Hoa kiếm tiên" của ta, lần này tiếp tục thưởng khúc "Thiên địa loạn" do ta tự nghĩ đi.

Y dứt lời, tiếng đàn vốn như có như không cũng trở nên rõ ràng.

Nhan Lạc Nương nghiêng tai lắng nghe, chỉ cảm thấy tiếng đàn này vô cùng dễ nghe, tiết tấu trầm bổng du dương. Tiếng đàn vừa lên, tất cả âm thanh khác đều biến mất, trong tai chỉ có tiếng đàn, ngoài nó ra tất cả đều không tồn tại. Rồi chợt trong mơ hồ, nàng như loáng thoáng nghe thấy có người từ phía sau hô:

- Không tốt...

Nhưng mà Nhan Lạc Nương lại cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái, tất cả phiền não cũng đã biến mất. Mắt nàng vẫn nhìn lên bầu trời, nhưng cả sấm sét lẫn những người đột nhiên xuất hiện đều giống như thuộc về thế giới khác, tựa như cá trong nước ngẩng đầu nhìn người trên bờ, bất kể người chinh chiến ra sao cũng không quan hệ gì đến mình.

Trên chín tầng trời xuất hiện một con con bướm. Con bướm này bay ra từ trong ánh sét, bay xuyên qua mấy người, cánh bướm màu lam nhạt khẽ động, mờ ảo chớp tắt. Ở trong mắt Nhan Lạc Nương, trên chín tầng trời kia giống như đang diễn ra một bộ phim không tiếng động.

Từng đòn pháp thuật chói lọi nổ tung, muôn màu muôn vẻ, đủ loại. Từng luồng hào quang chói mắt bỗng dưng hiện lên. Từng kiện pháp bảo phô ra uy thế phô thiên cái địa.

Gió rít gào, mưa như trút nước.

Thế nhưng, ở trong mắt Nhan Lạc Nương, tất cả đều không một tiếng động.

Đột nhiên, ở trong mắt nàng, bầu trời rực rỡ bởi đủ loại pháp thuật kia biến thành một biển hoa, trong biển hoa có một con bướm màu lam nhạt nhẹ nhàng vỗ cánh. Tự do tự tại, vô câu vô thúc. Trong đầu của nàng đột nhiên sinh ý tưởng muốn chơi đùa trong biển hoa đó. Ở một khắc này, nàng đã quên đi chính mình, nàng cảm giác mình cũng là một con bươm bướm.

Trong lòng bàn tay đột nhiên đau đớn, nàng bỗng bừng tỉnh, trong tai không hề chỉ còn nghe tiếng đàn nữa. Từng tiếng pháp thuật nổ mạnh, tiếng gió tiếng mưa tràn ào ạt vào trong tai nàng. Nàng cúi đầu nhìn xuống chỗ đau đớn, chính là lòng bàn tay đang nắm chiếc đèn, chỉ thấy ngọn lửa trong đèn chỉ còn một đốm nhỏ, lúc nào cũng có thể tắt lịm. Nàng vội rót pháp lực vào, rồi tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên, khoảng không đã yên tĩnh trở lại từ lúc nào. Biển hoa kia, màn pháo hoa pháp thuật rực rỡ, cả những người kia, tất cả đã biến mất.

Trong tai nàng truyền đến một tiếng kiếm ngân vang. Nàng còn chưa kịp nghiêng đầu nhìn, từ đình tránh mưa đã có một luồng sáng xanh tím xông ra ngoài, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm. Ngay sau đó, lại có một luồng sáng đỏ lao ra. Nhan Lạc Nương biết đây là hòa thượng kia, mà luồng sáng đầu tiên chính là đạo nhân có đôi lông mày trắng. Còn không có đợi nàng phục hồi tinh thần lại, trước mắt đã tối sầm, mái tóc đen của nàng bay lên, mưa phùn lất phất hắt lên mặt lên cổ. Giờ nàng mới phát hiện, đình tránh mưa đã biến mất, mà người trong đình sớm đã chẳng biết đi đâu.

Nàng nhìn lại, sư huynh sư tỷ của nàng vẫn yên lặng đứng ở phía sau, có người đang ngẩng đầu nhìn bầu trời, có người lại cúi đầu, có người thì nhìn về phía bóng tối. Nhị sư tỷ vẫn được tứ sư huynh vác trên vai, hôn mê bất tỉnh, còn sắc mặt của đại sư huynh thì càng lúc càng kém.

Tất cả như mộng, như ảo.

-----oo0oo-----

Đọc truyện chữ Full