DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hồng Hoang Liệt Diễm Chi Thần
Chương 79: Trấn Thiên Tháp

Thời gian chậm rãi trôi, ban đầu vốn chẳng ai thèm để ý cái thiết tháp kia ma chỉ lo đánh nhau hoặc đề phòng bị đánh lén, nhưng đến khi nhân số trên đài bắt đầu giảm dần chỉ còn chừng ngàn người thì đã có vài kẻ chú ý đến thiết tháp.

- Hừ trốn trong đó sao, lão tử phải lôi ngươi ra.

Một đại hán râu xồm, áo đen chừng bốn mươi tuổi, tu vi Hóa Linh Cảnh trung kì hét lên vung thanh đại đao chém tới.

Bang Rắc

Hai thanh âm gần như cùng lúc phát ra, chỉ thấy thiết tháp quang mang mờ nhạt lưu chuyển không hề có chút xức mẻ nhưng còn thanh đại đao đạt đến Địa cấp Hạ phẩm trong tay tên đại hán đã nhiều hơn mấy cái vết nứt, nhìn thanh đao mà hắn đau lòng không thôi. Một tán tu như hắn muốn kiếm được một thanh binh khí Địa cấp đâu phải dễ dàng gì vậy mà lần này lại bị huỷ, không kìm được tức giận hắn lại rống lên, nắm tay bốc lên hỏa diễm hừng hực hướng thiết tháp oanh tới.

Vút

Một âm thanh như một thứ gì đó bay cao vang lên, chỉ thấy nắm tay rực lửa của đại hán khi chạm đến một tầng quang mang mỏng bên ngoài thiết tháp thì tắt ngắm còn tên đại hán xui xẻo thì bị ném thẳng lên không đến khi đụng phải trận pháp của lôi đài mới bị ném xuống đất.

Kết cục của đại hán không làm những kẻ khác lui bước mà lại có vài kẻ tiến lên, đương nhiên rút kinh nghiệm không kẻ nào dám dùng đến binh khí mà chỉ dùng linh lực oanh kích. Nhưng kiểu gì đi nữa thì kết quả vẫn là bị oanh bay khỏi lôi đài, cho dù kẻ đó quyền đấm, cước đá, chưởng ấn đều không có ngoại lệ.

Đến khi tên thứ mười lăm bị oanh bay thì bỗng dưng thiết tháp quang mang đại thịnh, một vòng lam quang từ trong thiết tháp bay ra đem những thứ trong phạm vi mười thước quanh nó thổi bay, hơn hai mươi tên có kẻ xem náo nhiệt tranh thủ nghĩ ngơi, cũng có kẻ đang đánh nhau đều bị oanh khỏi lôi đài.

Ngay sau đó trên thiết tháp hiện ra hai chữ " Trấn Thiên" bằng quang mang màu xanh vô cùng chói mắt, nhưng có một thứ khiến mấy người đang ngồi ở ghế chủ vị đều phải động dung là khi nhìn vào hai chữ này họ như cảm ngộ được chút ít lí cảm ngộ về đại đạo, điều này thể hiện cái gì, đương nhiên là nói lên thực lực của người viết ra hai chữ nào rồi. Nếu không phải một người có tu vi siêu việt thì sao có thể một chữ viết ra khiến họ có được lĩnh ngộ chứ, ngoài ra họ càng thêm nghi hoặc về lai lịch của vị Khách Khanh Trưởng Lão Băng Ngưng Cung này hơn, một người có thể lấy ra kiện pháp bảo mà họ không thể giám định cấp bậc lại còn có bút tích của đại năng giả thì không thể nào là một người tầm thường được, nhưng rất nhanh họ đã ném mấy thứ đó qua một bên mà khoan chân ngồi xuống tranh thủ cảm ngộ huyền ảo trong hai chữ kia.

Nói một chút về Thiết Tháp, nó vốn có tên Trấn Thiên được một luyện khí tộc siêu cấp thời thượng cổ luyện ra, ngoài sức phòng ngự kinh khủng ra nó còn có thời gian pháp tắc gia trì, tòa tháp gồm chín tầng.

Ở tầng một thời gian sẽ gấp mười lần bên ngoài đến tầng thứ hai sẽ là hai mươi lần, cứ như vậy tính lên cao nhất là tầng chín với thời gian gấp chín mươi lần bên ngoài. Không những vậy bên trong này còn là một khoảng không gian vô cùng rộng lớn,mỗi tầng giống như một tiểu thiên thế giới chứ chẳng chơi, nếu phân cấp bậc thì Trấn Thiên Tháp chính là thần khí chứ không kém, bởi như vậy thang Địa cấp đại đao của tên kia khi chẹ́m đến mới bị chấn nứt.

Ngoài ra Trấn Thiên Tháp còn một tác dụng khác chính là ngăn cản thấn thức cũng như các bảo vật hoặc bí pháp truy tung, có nghĩa là người một khi vào tháp sẽ chặt đứt toàn bộ liên hệ với bên ngoài kể cả Thiên kiếp, cho dù là bảo vật hay bí pháp truy tung cũng vô phương cảm ứng.

Vốn cổ tộc kia khi luyện thành Trấn Thiên Tháp thì có thể uy chấn một phương nhưng tiếc là bọn họ đặt một cái tên quá kiêu ngạo "Trấn Thiên" hai chữ này rõ ràng thể hiện ý nguyện nghịch thiên, trấn trời của bọn họ. Mà Vô Thiên hắn chính là trời và kết quả là khi hắn cảm ứng được cái tháp này hắn đã một phen tức giận xịt khói, dùng Thiên kiếp buông xuống đem cổ tộc kia trực tiếp huỷ diệt. Còn Trấn Thiên Tháp bị hắn thu lấy, khí linh bị phong ấn còn tháp biđ hắn ném lăn lóc trong Bổn Nguyên không gian.

Trải qua không biết bao nhiêu năm thì cái tháp này mới được sử dụng lại, nhưng nếu khí linh của tháp mà nhìn cảnh tượng hắn dùng Thần tháp để cản một đám đến cả Tiên Thiên cũng không tới này không biết có ủy khuất đến chết không nữa.

Trở lại lôi đài, dù bị một màn đẩy bay hơn hai mươi tên của Trấn Thiên Tháp chấn nhiếp nhưng cũng có vài một mớ lớn kẻ ôm hy vọng đánh bay người ở trong ra cướp lấy thiết tháp. Bọn chúng đã tập hợp lại thành một nhóm chừng năm mươi tên, tu vi trong vòng Hóa Linh Cảnh từ sơ kì đến đỉnh phong, và đa phần là tán tu cùng một ít đệ tử tiểu môn phái toàn lực oanh ra một kích.

Nhưng kết quả lại khiến người ta không biết nói gì là một kích toàn lực của năm mươi người lại không khác gì một người, à cũng khác xíu là lần này số người đo đất lên đến năm mươi, từ đó tất cả những người còn lại đã bỏ qua việc đánh thiết tháp mà chỉ toàn lực đánh nhau.

Bên ngoài thì đánh nhau quyết liệt còn bên trong lại diễn ra một màn tu luyện đầy hương diễm, một mình Vô Thiên không ngừng nghỉ vận Long Phượng Hỗn Nguyên quyết đem tu vi chúng nữ không ngừng đề cao, trong suốt mấy tháng bên ngoài họ hoàn toàn là thuần túy giao hoan không hề song tu vì hắn muốn để chúng nữ ổn định cảnh giới cũng như tăng cường lĩnh ngộ để cũng cố tốt căn cơ. Sau mấy tháng khi thấy chúng nữ đã ổn định căn cơ hắn mới định bắt đầu song tu nhưng Đại Tái Tông Môn đã tới hắn đành gác lại, nhưng hôm nay có cơ hội thì hắn đương nhiên không thể bỏ qua rồi, còn chúng nữ trước dâm uy của hắn cũng đành phục tùng, kết quả là bỏ mặt tràng chiến đấu gay go bên trong này lại đầy xuân sắc.

Đọc truyện chữ Full