Kim Phi Dao lấy chiếc khăn lụa mà Hùng Thiên Khôn để lại ra, rót linh lực
vào rồi ném về phía con rết. Khăn lụa đập vào đôi nanh, tiếng bùm bùm
vang lên liên tục, đỡ lấy công kích của nó.
Thừa dịp này, hai tay Kim Phi Dao nhoáng lên, Minh hỏa màu lam liền xuất hiện trong tay.
“Nếm thử Minh hỏa của ta đi, con rết thối tha.” Kim Phi Dao đấm một quyền
vào bụng con rết, lớp vỏ cứng của nó lập tức bị đánh thành một lỗ, Minh
hỏa cũng thiêu cho lớp vỏ cứng cháy đen sì.
Con rết rống lên một
tiếng, quăng đuôi tới, Kim Phi Dao xoay tay lại đấm một quyền, cái đuôi
bị đấm văng ra. Không cho con rết có cơ hội hít thở, Kim Phi Dao liền
liên tục đánh vào đầu nó, chỉ cần tránh khỏi đôi nanh của con rết, chú ý không để nó kẹp lấy thì sẽ không có gì nguy hiểm.
Bình thường,
một tu sĩ Luyện Khí kỳ phải tốn khá nhiều công sức mới bắt được thiết
rết, dưới một quyền của Kim Phi Dao, đôi nanh đã bị đánh gãy, không còn
cơ hội được sử dụng.
Lớp vỏ trên lưng thiết rết vô cùng cứng rắn, thường được dùng như một phụ gia khi luyện chế pháp khí để tăng cường
độ dẻo dai. Còn lớp vỏ dưới bụng tuy kém hơn một chút nhưng hạ phẩm pháp khí cũng rất khó đánh vỡ. Cứng nhất chính là cái đầu, có rất ít tu sĩ
có thể trực tiếp công kích đầu mà giết chết thiết rết.
So với
việc các tu sĩ khác dùng pháp thuật công kích cộng thêm pháp khí công
kích vào lớp vỏ cứng này thì cách của Kim Phi Dao đơn giản hơn nhiều.
Con rết bị nàng đấm, cộng thêm Minh hỏa làm bỏng, đầu óc choáng váng. Đầu
và chỗ bị thương ở bụng cháy đen, vài đốt vỏ trên lưng cũng bị đánh cháy đen sì. Kim Phi Dao hét lớn một tiếng, tay phải tập trung Minh hỏa và
linh lực, hung hăng nện một quyền vào vết cháy ở bụng con rết.
Lớp vỏ cứng rốt cục cũng không chịu được công kích của Kim Phi Dao mà vỡ
ra. Minh hỏa len theo khe hở của lớp vỏ, vèo một cái chui vào trong cơ
thể con rết. Mà Kim Phi Dao cũng nhảy ra xa năm bước, nhìn con rết quằn
quại rồi lăn ra chết.
Minh hỏa tiến vào trong cơ thể con rết chỉ
cần mấy giây đã thiêu hủy toàn bộ nội tạng của nó, xử lý nó mà không làm hỏng bộ giáp cứng bên ngoài.
Thật sự quá đơn giản! Kim Phi Dao
vô cùng hưng phấn, chỉ hận là con rết này thật sự khó kiếm, nếu không
nàng giết nó cũng chỉ mất thời gian hai ly trà nhỏ. Riêng đám vỏ giáp
cứng này đã kiếm được ít nhất hai mươi khối linh thạch, đấy là còn chưa
tính đến đôi răng nanh kia. Chỉ bằng vào độ sắc bén đó thì sẽ rất thích
hợp để luyện chế pháp khí công kích.
Lấy chủy thủ ra, Kim Phi Dao vừa định cắt đám vỏ cứng thì cảm giác mặt đất chấn động, hơn nữa có
tiếng chạy bộ hướng tới phía nàng, nghe âm thanh thì có lẽ không ít hơn
trăm người.
Nàng ngừng tay, khó hiểu đứng lên nhìn về phía thanh
âm truyền tới. Tiếng chạy càng ngày càng gần, chấn động cũng càng lúc
càng lớn, xuyên qua đám sương mù mỏng manh giữa trưa, Kim Phi Dao nhìn
thấy từ trong đám cây cối phía xa lao ra một nam tử khoảng hai mươi
tuổi.
Không đợi Kim Phi Dao nhìn rõ tu vi người này thì đã bị thứ xuất hiện phía sau hắn dọa nhảy dựng, “Mẹ kiếp, đây là cái gì vậy?”
Kim Phi Dao không kịp thu thiết rết vào túi trữ vật, quay đầu lại bắt đầu chạy trối chết.
Tên nam tử kia đuổi theo nàng, mồ hôi đầy đầu xin lỗi, “Vị đạo hữu này, xin lỗi.”
“Ngươi có bệnh à? Dẫn một đám ngọc diện đường lang tới đây, muốn hại chết ta sao?” Kim Phi Dao liều mạng chạy, hổn hển quát hắn.
Sau đó nàng liếc nhìn phía sau một cái, hơn ba mươi con ngọc diện đường
lang đã vọt tới chỗ thi thể con rết, hàn quang chợt lóe, con rết trên
đất bị đá lên không trung, lập tức bị cắt thành mảnh vụn.
“A,
thiết rết của ta. Ngươi, ngươi, đền linh thạch cho ta.” Kim Phi Dao đau
đớn đứt ruột đứt gan, lập tức trút giận lên đầu nam tử kia.
Nam
tử lau mồ hôi trên đầu, bất đắc dĩ nói: “Đạo hữu, hiện tại không phải
lúc bàn chuyện linh thạch. Ngọc diện đường lang đang đuổi theo, mau mau
chạy đi.”
Kim Phi Dao lại quay lại nhìn, thấy đám ngọc diện đường lang toàn thân màu trắng đang đuổi theo rất nhanh, tốc độ không kém họ
chút nào. Trên tay chúng là hai thanh liềm cực to, phát sáng lóng lánh,
dễ dàng cắt gọn thiết rết, nhìn là biết sắc bén thế nào.
“Sao
chúng lại đuổi sát không tha vậy? Rốt cục ngươi đã làm gì?” Nhìn đám
ngọc diện đường lang đằng đằng sát khí, Kim Phi Dao căm giận tên nam tử
đã kéo chúng đến này.
Nam tử ném một viên đan dược vào miệng, áy
náy cười nói: “Ta chỉ bắt một con ngọc diện đường lang cái, đám đuổi
theo phía sau đều là đực…”
“Ngươi có bệnh à… Nghĩa là con cái kia đang ở trên người ngươi? Vậy ngươi chạy cách ta xa xa một chút. Tránh
ra, tránh ra, lăn xa một chút. Không cần ngươi đền thiết rết nữa, mau
mang ngọc diện đường lang của ngươi chạy xa khỏi ta.” Kim Phi Dao hiểu
ra, xua đuổi nam tử.
Nam tử bất đắc dĩ cười khổ, “Đạo hữu, ta đã
chạy cả một ngày rồi, chỗ này cách cốc khẩu gần nhất. Bổ linh đan của ta đã dùng hết, thật sự không có cách nào dẫn bọn chúng chạy đi chỗ khác.”
“Vậy ngươi có Thần Hành phù không? Cho ta một cái, ta sẽ không cần ngươi đền con rết, ngươi không đi thì ta đi.” Nhìn trang phục của hắn có dấu hiệu của môn phái, Kim Phi Dao đoán hắn là đệ tử một môn phái nào đó ở thành Lạc Tiên, trên người hắn chắc hẳn là có Thần Hành phù.
“Thần
Hành phù?” Nam tử sửng sốt một cái, đột nhiên đại hỉ, “Sao ta có thể
quên chứ, ta còn có Thần Hành phù. Ha ha ha, để xem các ngươi có đuổi
theo ta được không.”
Kim Phi Dao nhìn nam tử hồ đồ này, trong lòng đột nhiên có chút bất an.
Quả nhiên, nàng thấy nam tử kia lấy ra một lá Thần Hành phù, phi thường áy
náy nói: “Vị đạo hữu này, trên người ta chỉ còn một lá Thần Hành phù.
Trên người ngươi không có đường lang cái, chúng nó hẳn là sẽ không đuổi
theo ngươi. Lần sau gặp lại đạo hữu, ta nhất định sẽ bồi thường cho
ngươi một linh sủng. Đạo hữu, bảo trọng.”
“Xem như ngươi lợi
hại.” Lúc Kim Phi Dao nghiến răng nghiến lợi nói ra câu đó thì nam tử đã thúc giục Thần Hành phù, bóng dáng lóe lên, biến mất ở phía trước.
Đám ngọc diện đường lang phía sau mất đi hành tung của đường lang cái, càng trở nên tức giận, toàn bộ mục tiêu dồn lên người Kim Phi Dao phía
trước.
Nếu cứ thế chạy về phía cốc khẩu thì chẳng mấy chốc sẽ bị
ngọc diện đường lang đuổi kịp, không bằng tìm một chỗ tạm trốn đi đã. Dù sao trên người nàng cũng không có mùi của đường lang cái, chỉ cần không để bị đám đường lang kia nhìn thấy thì hẳn sẽ an toàn.
Nhìn thấy
phía trước có một chỗ cây cối bị gãy đổ ngổn ngang, rêu xanh mọc đầy,
Kim Phi Dao hạ quyết tâm, nhảy vọt vào trong đám cây cối này.
Keng! Keng! Roẹt! Roẹt!
Bên tai Kim Phi Dao chỉ có tiếng ma sát của đám liềm trên tay ngọc diện
đường lang, tựa hồ như chúng đang nói chuyện với nhau. Nàng tránh ở phía dưới một gốc cây khô phủ đầy rêu xanh, gốc cây này vừa vặn nằm vắt
ngang một cây khác, tạo thành một khoảng trống nho nhỏ ở giữa, vừa khít
cho thân thể nàng.
Nàng còn đắp đầy lá mục lên người, lấy cả hủ
mộc nhĩ ra, rắc lung tung phía dưới đám cây khô. Vì thời gian không đủ
nên đám mộc nhĩ bị nàng ném ngổn ngang, thực không giống như là mọc ra ở đây.
Nhưng ngọc diện đường lang lại không quá thông minh, không
nhìn ra sự khác thường của đám hủ mộc nhĩ này, chỉ biết người mà bọn
chúng đuổi theo đã không thấy đâu, liền tìm kiếm không ngừng ở đó.
Kim Phi Dao nhìn qua kẽ hở của đám lá mục, thấy bóng trắng của ngọc diện
đường lang lúc ẩn lúc hiện. Nàng chịu đựng mùi tanh, không dám cử động,
lẳng lặng nằm, cuối cùng dứt khoát bắt đầu tu luyện.
Đợi đến lúc
nàng mở mắt ra, bốn phía đã tối đen, không còn thấy bóng dáng của ngọc
diện đường lang đâu nữa. Có lẽ là tìm kiếm hồi lâu mà không thấy, nơi
này lại không phải địa bàn của chúng nên đành phải trở về.
Sau
khi xác định bên ngoài thật sự không có ngọc diện đường lang chứ không
phải chúng ẩn thân đợi nàng xuất hiện, Kim Phi Dao chui ra khỏi đống cây khô. Vừa chui ra, nàng rũ hết lá mục trên người xuống, hít thở, mùi
thối của đám hủ mộc nhĩ bốc lên nồng nặc, xem ra cái mùi này còn bám
theo nàng mấy ngày nữa.
Ban đêm ở Bách Trùng cốc, sương mù dày
đặc hơn ban ngày rất nhiều. Trời tối, sương mù lại lắm, không một chút
ánh sáng, muốn tìm một chỗ trú thân đúng là không có khả năng.
Kim Phi Dao đành phải trú đêm ở chỗ này, lấy đá lửa ra chuẩn bị nhóm lửa thì phía sau lại xuất hiện tiếng sa sa.
Nàng căn bản không quay đầu lại, hai tay nổi lên Minh hỏa, xoay người tung
quyền loạn xạ ra sau. Thứ phía sau nàng bị đánh cho ngã ra, nhờ vào ánh
sáng của Minh hỏa, Kim Phi Dao mới phát hiện thứ bị nàng đánh ngã xuống
đất là một con rết nhỏ.
Con rết này không dài lắm, thân thể chỉ có hai mươi mấy khúc, bị nàng đánh một chút đã vỡ ra, bị Minh hỏa đốt nội tạng mà chết.
“Vận may như vậy sao? Thế mà lại nhặt được một con thiết rết.” Kim Phi Dao
vui vẻ, nhanh chóng đốt lửa, lấy chủy thủ ra cắt những đốt xác còn lành
lặn ra, cả đôi nanh nữa, để hết vào túi trữ vật.
Xử lý con rết
xong, Kim Phi Dao mới cảm thấy mình đã đói đến mức da ngực dán vào lưng. Lau mồ hôi, nàng lấy lương khô và nước ra, ăn mấy miếng.
Điều
nàng không ngờ đến là trong sương mù lại truyền đến thanh âm sa sa, một
con rết lại bò tới chỗ nàng. Kim Phi Dao vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ
đống cây mục này là hang ổ của thiết rết?
Không kịp nghĩ nhiều,
cũng không thể để thiết rết chạy mất. Kim Phi Dao ném túi nước và lương
khô trong tay xuống, vọt lên tiếp đón thiết rết. Lại cuồng đánh Minh
hỏa, con rết này bị nàng nhẹ nhàng xử lý.
Không đợi nàng cắt xác, bốn phía lạ truyền đến thanh âm sa sa. Đến lúc này thì Kim Phi Dao hoàn toàn mờ mịt, không phải nói thiết rết hành tung bất định, lại phi
thường cảnh giác, không dễ dàng bắt được sao? Thế này là thế nào? Sao
thiết rết đều đổ hết về đây? Nàng chưa từng nghe nói thiết rết thích ăn
thịt người nha.
Tuy nhiên, chúng chính là tiền, hiện tại nàng
không rảnh nghĩ đến nguyên do của chuyện này, hét lớn một tiếng liền
đánh tới đám linh thạch di động này.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 17: Bị nhân họa hại
Chương 17: Bị nhân họa hại