Kim Phi Dao cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống sàn, âm thầm điểu khiển huyết
mạch, miệng đột nhiên phun ra một ngụm máu, sau đó cả người ngã vật
xuống sàn.
“Sao vậy, ngươi không khỏe sao?” Nữ hài lúc trước dẫn
đường cho nàng vội vã chạy tới, đỡ Kim Phi Dao dựa vào người mình, thân
thiết hỏi.
Kim Phi Dao chậm rãi ngước mắt, ho khan vài tiếng, lại phun ra một ít máu, sau đó biểu cảm cảm kích, mặt tái nhợt nói; “Đa tạ
đạo hữu, thương thế từ ngày ấy còn chưa khỏi, không ngờ hôm nay lại bêu
xấu trước mặt Lữ nương nương, thật sự là quá vô dụng.”
“Sư phụ,
nàng bị thương nặng như vậy, hay là để nàng trở về chữa thương đi. Chẳng lẽ chỉ vì giỏi giang, dựa vào mình bảo toàn mạng sống mà chúng ta lại
vu hãm nàng là cấu kết với tà phái sao? Nếu nói vậy thì Đinh Thiên Thành và Liễu Khinh Ba kia chẳng phải cũng thế sao? Chẳng lẽ tất cả Toàn Tiên môn chúng ta đều là tà phái sao?” Nàng nhíu mày, nói với Lữ nương
nương, ánh mắt thì dán vào mấy người Linh Không phái.
“Lữ nương nương, đệ tử của ngươi thật không có phép tắc.” Lôi lão mỉm cười, uy áp Kết Đan kỳ liền ập tới nữ hài.
Nữ hài biến sắc, biểu cảm ngưng trọng, mồ hôi lạnh túa ra, hai tay đang đỡ Kim Phi Dao run lên nhè nhẹ.
“Lôi lão đầu, đệ tử của ta chưa tới phiên ngươi quản giáo.” Lữ nương nương
tức giận quát, uy áp của Lôi lão đầu lập tức bị đánh tan, thiếu chút nữa còn bị lực lượng của chính mình phản phệ.
Lữ nương nương lạnh
mặt, mất kiên nhẫn nói: “Chuyện này đã rất rõ ràng, là người của các
ngươi học nghệ không tinh, không trách được người khác. Toàn Tiên môn
chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn tà phái, càng không để cho
người khác vu hãm môn nhân chúng ta là tà phái. Ức Chi, đưa nàng về chữa thương.”
“Dạ!” Ức Chi đáp to, đỡ Kim Phi Dao đi xuống dưới lầu.
Bà già điên và Lôi lão đầu không ngờ Lữ nương nương có tu vi Kết Đan trung kỳ, lúc chống lại uy áp Kết Đan hậu kỳ của Lôi lão đầu mà chỉ cần nhẹ
nhàng bâng quơ quát lên đã đánh tan. Xem ra thực lực của Toàn Tiên môn
quả nhiên cao thâm như trong truyền thuyết, nếu có thể có quan hệ với
một môn phái như vậy thì tốt rồi.
Nhìn Kim Phi Dao ốm yếu được
dìu xuống lầu, hai người rõ ràng cùng thực lực với Lữ nương nương mà
đành phải trơ mắt nhìn nàng rời đi, toàn bộ nỗi đau mất con đều đổ hết
lên người Kim Phi Dao. Con người đều như vậy, luôn khi dễ kẻ yếu, lúc
này Kim Phi Dao đã tự dưng trở thành mục tiêu.
Ức Chi đỡ Kim Phi
Dao xuống lầu, qua tiểu hoa viên tới tiền thính mới cười nói: “Ngươi còn muốn giả vờ đến khi nào, ta chỉ đưa ngươi đến đây thôi. Thật không ngờ
ngươi cũng thông minh, có thể nghĩ ra khổ nhục kế để chạy lấy người.”
“Cái này… ta thật sự bị thương hộc máu đấy, không phải là tự làm mình bị
thương đâu.” Kim Phi Dao hơi xấu hổ, sao người này lại như vậy chứ, có
gì nói nấy, không giữ chút mặt mũi nào cho người khác cả.
Ức Chi
ra vẻ lão thành vỗ vai nàng: “Không sao, sư phó của ta sẽ không so đo
chuyện đó đâu. Nàng đã sớm phiền chán với mấy lão già Linh Không phái
này rồi, suốt ngày chạy tới chúng ta gây chuyện. Không biết là muốn mượn chuyện này để tạo quan hệ với chúng ta hay là muốn mượn cớ diệt môn,
hôm nay không nể mặt như vậy thì sau này sẽ không cho bọn họ bước vào
cửa nữa.”
“Vậy, đa tạ, phiền ngươi cám ơn tiền bối giúp ta. Giờ ta phải về bế quan, tạm thời sẽ không ra ngoài.”
“Ta biết rồi, ngươi đi đi, ta còn muốn quay lại xem diễn tiếp.” Nói xong, Ức Chi liền xoay người rời đi.
Kim Phi Dao đi trên đường cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi thở ra một hơi,
đứng trước mắt mấy lão yêu quái Kết Đan thật đúng là không dễ chịu.
Không biết Lữ nương nương kia có địa vị gì trong Toàn Tiên môn, có vẻ
không thấp, thực lực cũng mạnh đến đáng sợ.
Ôm ngực, Kim Phi Dao
chậm rãi đi về Toàn Tiên môn. Nàng tới viện mười sáu thăm Liễu Khinh Ba, nàng ta vẫn tái nhợt mặt mày nằm hôn mê trên giường, thân mình vẫn sạch sẽ, xem ra Toàn Tiên môn vẫn phái người tới hầu hạ nàng. Nhưng hôn mê
lâu như vậy chưa tỉnh thì chắc chắn chỉ là chăm sóc chứ cũng không cung
cấp đan dược gì cho nàng cả.
Nghĩ ngợi một chút, Kim Phi Dao lấy
một chiếc bình ngọc màu đỏ ra, đổ ra tay một viên Sinh Kinh đan, đau
lòng hồi lâu, nàng mở miệng Liễu Khinh Ba, bóp nát đan dược bón vào.
“Đây là thứ rất tốt đấy, ta cũng chỉ có hai viên, giờ cho ngươi một, nếu
ngươi còn không tỉnh thì sau này ta biết tìm ai đòi chứ!” Kim Phi Dao
cười vỗ vỗ mặt nàng, đắp chăn cho nàng rồi yên lặng rời đi.
Trở
lại viện bốn mươi bốn, gặp vài người quen, ngoài hai người Ông lão và
Lưu Nhị Căn thì những người khác đều không thích quan tâm chuyện người
khác. Chuyện xảy ra với nàng mọi người đều biết một chút nhưng khi nhìn
thấy Kim Phi Dao còn sống trở lại thì cũng chỉ gật đầu với nàng, nói:
“Có thể sống là tốt rồi” rồi lại vội vã bỏ đi.
Nàng cười khổ trở
lại trong viện, thấy đám linh thảo do thiếu nước đều héo rũ, liền vội
vàng dùng khống thủy thuật lấy nước trong giếng tưới cho chúng, có thế
mới an tâm. Đột nhiên, nàng nhớ tới quả trứng phi thiên miêu, Kim Phi
Dao vội vã chạy tới phòng tu luyện, đá cửa rầm một cái rồi lao vào, thò
đầu ngó xuống chiếc giỏ trúc để trứng miêu.
Đống linh thạch xung
quanh quả trứng đã sớm biến thành bột phấn xám trắng, nàng thấy hơi khó
hiểu, lúc xuất môn nàng đã ném kha khá linh thạch vào trong giỏ, đằng
nào cũng thế, nàng không muốn lãng phí linh thạch, ấp trứng ra được cái
gì thì hay cái đó.
Vừa nghĩ như vậy thì nghe thấy tiếng tách tách vang lên, trên lớp vỏ trứng xuất hiện một cái khe nhỏ. Khéo như vậy?
Vừa lúc muốn nở. Kim Phi Dao vui mừng quá đỗi, nhìn chằm chằm vào quả
trứng, nghĩ xem nên đặt tên gì cho con phi thiên miêu này mới tốt.
“Cách.” Có cái gì đó đội vỏ trứng lên, thò cái đầu nhỏ nhắn ra ngoài thăm dò.
“Hoa Khê, tên hỗn đản nhà ngươi!!!”
Toàn bộ đại viện dành cho môn nhân Luyện Khí kỳ của Toàn Tiên môn truyền tới một tiếng gào phẫn nộ, thanh âm cao sảng hướng thẳng lên trời xanh, làm cả kinh vô số môn nhân ngẩng đầu lên nhìn trời, không biết trong môn đã phát sinh chuyện gì.
Mấy ngày sau.
Trên Trữ Đàm Phong có
một bóng dáng nhỏ gầy đang vội vã chạy lên núi. Nàng đi tới trước cửa
Thanh Thú môn, yêu cầu gặp Hoa Khê. Ai ngờ tên đệ tử gác cửa nói cho
nàng biết Hoa Khê vì cuộc chiến tranh giành Trúc Cơ đan hai năm sau mà
đã bị sư môn an bài vào cấm địa bế quan cùng các sư huynh đệ khác, phải
hai năm sau mới xuất quan.
Thảo nào nàng thả bùa Truyền Âm cho
hắn mà không thấy đáp lời, còn tưởng rằng hắn cố ý trốn tránh, hóa ra là bế quan tập thể. Nhớ tới cái thứ nở ra từ quả trứng phi thiên miêu kia
là Kim Phi Dao lại tức giận bừng bừng, không biết là do Hoa Khê nhầm lẫn hay vốn chính là lừa nàng.
Kim Phi Dao khẽ cắn môi, khổ không
nói nên lời. Nếu không phải lúc trước Hoa Khê nhắc nhở nàng vụ dưỡng hồn thú đã khiến hai người ngồi chung một thuyền thì nàng đã sớm kể chuyện
hắn nuôi dưỡng hồn thú cho người người đều biết rồi.
Lúc đi thì
cước bộ như bay, lúc về thì nửa bước khó cất, Kim Phi Dao vô lực bước
xuống từng bậc đá trên Tiên Túc sơn. Cứ nghĩ đến “linh sủng” đuổi không
đi bên cạnh, nàng lại đau lòng, số linh thạch đã lãng phí kia thì rốt
cục ai sẽ chịu trách nhiệm cho nàng đây?
“Ộp ộp!”
“Ộp cái
đầu ngươi, ta không lấy máu nhận chủ với ngươi, ngươi đừng có cả ngày đi theo ta có được không, đi chết đi!” Kim Phi Dao vốn đang bực dọc, “linh sủng” bên cạnh lại còn kêu to gọi nàng, vừa vặn thành cái thùng cho
nàng xả giận.
“Ộp ộp?” bên chân nàng có một con linh ếch lớn bằng bàn tay. Nói là linh ếch vẫn là nể mặt nó, ngoại trừ việc trên cái bụng trắng có một đồ án hình đám mây giản dị ra thì từ đầu xuống chân cơ hồ
giống một con ếch bình thường như đúc, đây chính là “phi thiên miêu” mà
Kim Phi Dao tỉ mỉ dùng linh thạch nuôi nấng ra.
Trứng phi thiên
miêu ấp ra ếch, Kim Phi Dao sau khiếp sợ ban đầu liền mang vỏ trứng tới
một cửa hàng bán linh thú để hỏi. Chủ tiệm sau khi cẩn thận kiểm tra vỏ
trứng thì xác nhận cho nàng, nàng bị lừa.
Quả trứng kia chính là
trứng của loài ếch Bàn Vân, kích thước không khác lắm so với trứng phi
thiên miêu, nhưng không có hoa văn màu lam. Còn những hoa văn trên vỏ
trứng này là do người ta vẽ lên, cố ý biến trứng ếch Bàn Vân thành trứng phi thiên miêu. Chủ tiệm còn vẻ mặt thán phục ngợi khen tay nghề của
người vẽ, nói rằng đây là lần đầu tiên hắn gặp được chế giả có tay nghề
hoàn mỹ đến vậy khiến cho Kim Phi Dao tức giận đến nỗi thiếu chút nữa
thì đánh phá cửa hàng của hắn.
Vốn nàng vẫn còn ôm hy vọng con
ếch này cũng là một linh sủng tốt, xấu xí thì mặc kệ, đã đầu tư lâu như
vậy thì cứ chấp nhận dùng nó. Ai ngờ lời nói tiếp theo của chủ tiệm lại
vô tình hủy diệt hy vọng của nàng, ếch Bàn Vân chính là đồ rác rưởi, đến cùng có thể quy vào hàng yêu thú hay không vẫn còn là đề tài tranh
luận.
Thứ này ngoài ăn ra thì không có bất luận pháp thuật gì cả, đầu óc ngu si, con thỏ còn thông minh hơn nó. Hơn nữa, chưa từng có ai
nhìn thấy ếch Bàn Vân thăng cấp, không có người nào từng bắt nó làm linh sủng. Sở dĩ ở chợ có bán ếch Bàn Vân là do có vài linh sủng rất thích
ăn thịt nó, nó chỉ thuần túy là thức ăn gia súc, một hạ phẩm linh thạch
là có thể mua được ít nhất hai mươi con ếch Bàn Vân trưởng thành.
Ra khỏi cửa hàng linh thú, Kim Phi Dao liền ném con ếch đi, nhưng tên này
lại đã nhận định nàng, cứ thế bám theo. Kim Phi Dao đi đến đâu là nó
theo tới đó, muốn bỏ rơi cũng không được, cuối cùng đành phải để nó theo tới Thanh Thú môn làm vật chứng, không ngờ lại chẳng được gì.
“Đại ca, đừng có ộp ộp nữa, ta không nuôi sủng vật. Ngươi không thể trông
nhà, lại không thể giúp ta phóng hỏa giết người, cái vóc người bé tí của ngươi dùng làm tọa kỵ cũng không được, không hề có chút tác dụng nào.
Hơn nữa, nghe nói ngươi ăn rất khỏe, ta không có khả năng nuôi nhàn
sủng, tự sinh tự diệt đi thôi.” Kim Phi Dao ủ rũ cúi đầu đi, không thèm
để ý đến con ếch đang nhảy lóc cóc theo nàng.
Con ếch nhỏ tựa hồ nghe hiểu lời nàng, ngừng lại, sau đỏ nhảy vào trong bụi cỏ ven đường.
Kim Phi Dao lắc đầu, đi rồi cũng tốt, giết nó cũng không thể giải hận. Muốn giết cũng phải giết tên lừa đảo Hoa Khê kia. Nàng xiết chặt nắm tay,
dám lừa gạt ta, chờ ngươi xuất quan, ta nhất định phải đánh cho ngươi
thành đầu heo.
“Ộp ộp!”
Phía sau lại truyền đến tiếng ếch
kêu, lại tới nữa, Kim Phi Dao phẫn nộ quay người lại, nâng chân hét lớn: “Ngươi đã muốn chết thì ta liền tiễn ngươi lên Tây Thiên vậy.”
Nhưng sau khi nhìn thấy con ếch thì bàn chân đang nâng lên của nàng lập tức
dừng lại, con ếch đang ngậm một đóa hoa dại đáng yêu trong miệng, mở to
đôi mắt tội nghiệp nhìn nàng.
Da đầu Kim Phi Dao run lên, tên hỗn đản nào nói thứ này óc nhỏ, chỉ số thông minh thấp? Tên này lại còn
đang giả đáng thương nịnh bợ nàng!!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 46: Bán manh linh sủng
Chương 46: Bán manh linh sủng