Phong sư huynh cầm lấy một cái trong số đó đưa cho Kim Phi Dao, giảng giải: “Đây là pháp trận ta nghiên cứu ra, so với các pháp trận khác phải dùng trận kỳ và trận bàn thì cái khác lớn nhất của pháp trận này của ta là dùng trận linh.”
“Trận linh?” Kim Phi Dao tò mò đánh giá trận linh trong tay, đó là một vòng tròn bằng kim chúc màu xám đen, to cỡ bàn tay, ở giữa có một linh thạch hạ phẩm, bốn phía có hoa văn màu bạc kỳ quái hợp thành một hoa văn thoạt nhìn tựa như là phù chú, mà trong đó còn có sáu viên linh thạch không biết tên cỡ hạt đậu tương.
“Ngươi xem.” Phong sư huynh cũng cầm lấy một cái trận linh, chỉ vào viên linh thạch ở giữa, nói: “Điểm khác biệt lớn nhất chính là viên linh thạch này, pháp trận bình thường thì không cần gia nhập bất luận ngoại lực gì, chỉ cần dùng trận kỳ và trận bàn là có thể dùng hoặc thay đổi pháp trận. Mà trận linh này của ta nếu không để linh thạch vào thì không có tác dụng.”
“Vậy không phải là vẽ rắn thêm chân sao, lại lãng phí linh thạch.” Kim Phi Dao không hiểu hỏi, như vậy thì có ích lợi gì, chẳng lẽ linh thạch nhiều quá dùng không hết, tìm một pháp trận để đốt chơi?
Phong sư huynh lúc này rất đắc ý, nhất là thấy người khác có nghi vấn, việc giải thích cho ý tưởng vĩ đại này cũng đủ khiến hắn hưng phấn.
Hắn hoa tay múa chân, vui sướng nói: “Bí mật nằm ngay trong cái bệ bên dưới viên linh thạch, trong đó có thể chứa hồn phách yêu thú. Bộ thập nhị yêu linh trận này có mười hai trận linh, mỗi trận linh có thể phong ấn hồn phách một yêu thú. Chỉ cần có mười hai yêu thú cao giai thì không cần có linh thạch khởi động, tự bản thân nó đã là một pháp trận như bình thường, còn lúc quan trọng có thể dùng linh thạch khởi động lực lượng của yêu thú trong trận linh. Yêu thú bị phong ấn càng cao giai thì lực lượng của pháp trận càng lớn.”
Nghe qua thì hình như là rất tốt, nhưng yêu thú cao giai cũng không dễ bắt, còn phải phong ấn được hồn phách của đối phương, quá phiền toái. Kim Phi Dao cảm thấy thứ này là cái gân gà, nói hữu dụng nhưng lại không dùng được, nói vô dụng thì rõ ràng là nó rất lợi hại. Nhìn viên linh thạch hạ phẩm trong đó, nàng thuận miệng hỏi: “Chỉ có thể dùng linh thạch hạ phẩm sao?”
“Không, linh thạch hạ phẩm là dùng cho hồn phách của những yêu thú chưa có yêu đan. Nếu có thể lấy được cả hồn phách lẫn yêu đan của một yêu thú thì có thể dùng yêu đan đó thay cho linh thạch, nhưng nếu chỉ có hồn phách mà không có yêu đan thì dùng linh thạch thay vào. Yêu thú càng mạnh thì yêu cầu với phẩm giai của linh thạch càng cao, có thể là linh thạch trung phẩm hoặc thượng phẩm. Nhưng nếu lại chỉ có yêu đan mà không có hồn phách thì trận linh kia cũng không dùng được, chỉ có thể sử dụng như pháp trận phổ thông.” Lúc Phong sư huynh giảng giải, vẻ mặt có nét cô đơn, muốn để thập nhị yêu linh trận phát ra uy lực lớn nhất cần điều kiện quá hà khắc, lại phải dùng tới linh thạch trung phẩm hoặc thượng phẩm, tu sĩ bình thường không thể chi ra được.
Kim Phi Dao nghe váng cả đầu, trong đầu trừ bỏ vố số linh thạch chính là yêu thú không thể nào đánh lại, tuy không rõ rốt cục nó có uy lực thế nào nhưng nàng lại cảm thấy rất hứng thú. Nàng rất muốn biết thập nhị yêu linh trận này mạnh đến đâu, chỉ cần có thể ngăn cản được Bạch Giản Trúc thì kể cả nó quá kỳ quái nàng cũng có thể mua về thử nghiệm.
“Phong sư huynh, nếu không gia nhập hồn phách yêu thú thì thập nhị yêu linh trận này có thể chống đỡ được tu sĩ Trúc Cơ không? Những cao thủ giống như ngươi hoặc là Bạch sư huynh có thể dễ dàng đánh vỡ cấm chế của thập nhị yêu linh trận không?”
“Nếu không gia nhập hồn phách yêu thú thì những tu sĩ Hư Thanh các toàn lực ứng phó cũng có thể phá vỡ cấm chế, nhưng nếu bảo là dễ dàng phá vỡ, một kích thành công là không có khả năng.” Phong sư huynh lấy thực lực của mình làm cơ sở so sánh, cảm thấy trận linh này hắn làm cũng tương đối thành công.
“Lợi hại vậy sao? Vậy sao lại còn nhiều như vậy? Hơn nữa, thập nhị yêu linh trận này do Phong sư huynh tự nghiên cứu ra, nếu muốn phá vỡ cấm chế thì chắc chắn sẽ không khó như ngươi nói được.” Kim Phi Dao cười cười, nghi vấn.
Phong sư huynh không phủ nhận, cười cười khẳng định lời của nàng, nhưng cũng giải thích: “Nếu không có hồn phách yêu thú thì ta có cách phá giải thập nhị yêu linh trận nhanh hơn người khác, bởi vì ta biết mắt trận ở đâu, nhưng nếu ngươi đã cho hồn phách yêu thú vào đó thì ta cũng không có cách nào bởi vì yêu thú rất nhiều loại khác nhau, sử dụng loại yêu thú khác nhau sẽ sinh ra hiệu quả không giống nhau, lúc đó không cần nói phá vỡ cấm chế, bỏ mạng cũng có thể.”
Sau đó hắn ngượng ngùng sờ sờ đầu, “Ta không bán được cái này là do bọn họ không biết hàng, ta tặng miễn phí cho đồng môn sư huynh đệ nhưng cũng không ai muốn. Hiện tại ngoại trừ ta dùng một bộ thì không ai dùng cả.”
“Được rồi, ta mua, thứ này cũng rất thú vị. Không biết bao nhiêu linh thạch?” Kim Phi Dao nghe xong thì rất hài lòng, những thứ mà không bán ở chợ thế này, càng ít người biết phá giải càng tốt.
“A, sư muội nói thật chứ? Ngươi thực sự muốn mua thập nhị yêu linh trận sao?” Phong sư huynh hưng phấn dị thường, không dám tin nhìn Kim Phi Dao, cao hứng như tiểu hài tử.
Thập nhị yêu linh trận này của hắn, ngay cả sư phụ hắn cũng nói là cái cây có hoa không quả, là thứ vô dụng, chỉ cần thực lực bản thân mạnh thì kể cả ở trong gian nhà cỏ không cần cấm chế cũng không ai dám trêu chọc, nếu có tinh lực phí thời gian nghiên cứu pháp trận thì không bằng cố gắng tu luyện nhiều hơn.
Phong sư huynh cũng hiểu đạo lý này, nhưng hắn yêu thích nghiên cứu pháp trận, còn tự tìm cái cớ cho bản thân là dù tu sĩ có tu vi cao thế nào đi nữa thì cũng không thể tu luyện vài thập niên liên tục, kiểu gì cũng phải có lúc nghỉ ngơi, hơn nữa sau thời gian dài sẽ có nhiều của cải, nếu vì cấm chế kém cỏi mà để người khác trộm mất thì đúng là không bõ.
Thấy Kim Phi Dao thưởng thức bản thân, tán thành nghiên cứu của mình thì hắn vô cùng cao hứng. Lại nghĩ, Kim Phi Dao xem như người thứ hai dùng thập nhị yêu linh trận, mà người đầu tiên chính là hắn, hẳn là phải tặng một bộ mới được.
Hắn vô cùng cao hứng bọc trận linh lại, hưng phấn nhét vào tay Kim Phi Dao, phi thường dũng cảm nói: “Kim sư muội, quen biết ngươi không bao lâu nhưng ngoài ta ra, ngươi là người duy nhất cảm thấy thập nhị yêu linh trận này của ta có giá trị, ta sao có thể lấy linh thạch của ngươi, bộ này tặng cho ngươi.”
“Không được, Phong sư huynh, ta không thể lấy không của ngươi được. Nếu ngươi không lấy linh thạch thì ta không mua nữa.” Kim Phi Dao vội vàng xua tay từ chối.
Phong sư huynh thấy nàng không chịu nhận thì trầm mặt xuống, nói: “Ngươi không nể mặt ta, xem thường ta sao?”
Sao bảo biến sắc mặt là biến sắc mặt ngay vậy? Kim Phi Dao kinh ngạc nhìn hắn, ta cũng nên khách khí một chút. Nàng đành phải làm ra bộ dáng cố mà nhận, cầm lấy cái bọc trong tay Phong sư huynh, nhưng lại lấy ra một cái túi trữ vật, cứng rắn nhét vào tay Phong sư huynh.
“Phong sư huynh, đừng nên quá khách khí, ta cũng không có nhiều, chút linh thạch ấy ngươi đừng ghét bỏ, người cầm mua đường ăn đi. Nếu ngươi không nhận, ta sẽ trả thập nhị yêu linh trận cho ngươi, kể cả ngươi đánh giết ta, ta cũng sẽ không nhận.”
Phong sư huynh không chối được nữa, cũng cảm thấy cứ đùn đẩy như vậy quá mức dối trá, liền thu túi trữ vật, mà Kim Phi Dao nhận phương pháp sử dụng của hắn xong thì cất thập nhị yêu linh trận vào túi trữ vật, sau đó cáo từ Phong sư huynh, nàng còn muốn đi xem những quầy hàng khác nữa.
Phong sư huynh nhìn Kim Phi Dao rời đi, vui vẻ cầm túi trữ vật Kim Phi Dao đưa cho. Thập nhị yêu linh trận yêu cầu nguyên liệu rất khắt khe, một cái cũng tốn của hắn không dưới vạn linh thạch, Kim Phi Dao nguyện ý chủ động cho hắn linh thạch cũng có thể trợ cấp một chút phí tổn.
Hắn tươi cười dùng thần thức đảo qua túi trữ vật, đột nhiên ngây dại, toàn bộ túi trữ vật chỉ có mười hai khối linh thạch hạ phẩm, vừa vặn với số trận linh. Phong sư huynh phục hồi tinh thần, miệng thì thầm: “Mua đường ăn, đúng thật là chỉ đủ mua đường ăn. Ta thật là khờ, Kim sư muội lúc ở trên đài Quan Thiên nghèo đến như vậy, hiện tại làm sao có thể trở nên hào phóng được. Hai ngàn linh thạch đại sư huynh cho nàng chắc chắn đã bị nàng giấu đi như giấu bảo bối rồi, vậy mà ta còn ôm kỳ vọng, thật là quá khờ.”
Đồ cũng là tự mình bảo muốn tặng trước, ít nhất người ta không muốn chiếm tiện nghi của mình, trả lại cho mười hai linh thạch hạ phẩm. Phong sư huynh sững sờ đứng đó, cảm giác không nói nên lời, luôn cảm thấy hắn không nên thu túi trữ vật của Kim Phi Dao.
Không nhận thì còn có thể cảm thấy bản thân tặng món đồ yêu thích cho người tri âm, hiện tại thu mười hai khối linh thạch, liền có cảm giác bản thân bán rẻ tâm huyết, trong lòng dâng lên cảm giác đau khổ.
Trong khi đó, Kim Phi Dao lại thật cao hứng, lần này đi chợ đêm là đúng, nàng vừa đi vừa tìm xem có còn gì có thể mua không.
Tu sĩ Trúc Cơ đã bắt đầu tự luyệ đan dược và trúc khí, so với mua đan dược trong tiệm thì mua của các tu sĩ sẽ tiện nghi hơn nhiều. Đại bộ phận đều có thể dùng linh thạch mua, chỉ có một vài tu sĩ là muốn đổi vật phẩm khác. Dựa vào cái giới tử thần kỳ Cảnh Thiên huyễn bồn, nàng hào phóng mua đan dược trong chợ đêm.
Thương thế do Bạch Giản Trúc đánh cần phải an dưỡng, tu vi còn chưa củng cố, những điều này đều cần đan dược. Còn luyện đan, luyện khí thì phải đợi đến khi củng cố xong cảnh giới mới có thể từ từ học, dù sao thời gian vẫn còn nhiều mà.
Kim Phi Dao còn nhớ tới Mập Mạp và Đại Nữu, dù sao cũng không thể để chúng nó ăn mãi đan dược trong thiên địa tịch diệt quyết như nàng được, cho nên nàng mua cho chúng nó sáu bình linh thú đan. Sau đó còn mua mấy quyển sách pháp thuật dành cho Trúc Cơ kỳ. Ở một quầy hàng, nàng cầm một quyển du ký lên, là một cuốn tự truyện của một gã tu sĩ trước kia đã đi du lịch đây đó viết lại, trong đó còn vẽ một bức tranh minh họa hình một tấm bản đồ không hoàn chỉnh.
Kim Phi Dao nhìn tấm bản đồ kia có chút quen mắt, hình như nàng cũng có một tấm, liền bỏ ra một khối linh thạch mua ba quyển du ký, bản tự truyện kia nằm trong số đó. Nàng nghĩ những thứ thế này thường là bản đồ kho báu, nếu thật sự có thể tìm được bảo tàng của một vị tiền bối thì cuộc sống của nàng sẽ càng nhẹ nhàng hơn.
Đi dạo trong chợ gần hai canh giờ, Kim Phi Dao rốt cục cùng Mập Mạp và Đại Nữu thắng lợi trở về.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 86: Thập nhị yêu linh trận
Chương 86: Thập nhị yêu linh trận