DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 90: Bi trung chuyển hỉ

“Khê nhi…” Niệm Khê đột nhiên ngừng ăn thịt, cô đơn nhìn Kim Phi Dao.

“Đừng nhìn ta, ta không có cách nào cả, ai bảo cha ngươi vừa chạy là mất dạng.” Kim Phi Dao cúi đầu tiếp tục vẽ linh phù, hiện tại nàng đã có lực chống cự với ánh mắt của Niệm Khê. Rõ ràng chỉ là một đứa bé sơ sinh lại có thần thái quyến rũ của nữ tử, không biết lúc trưởng thành sẽ tra tấn nam nhân đến thế nào.

Cắn đầu bút Thần Đến, Kim Phi Dao nhíu mày, vì chuyện Hoa Khê nên Lạc Tiên thành bắt đầu cảnh giới, ngay cả tu sĩ Hoàng Kim đảo nếu muốn ra ngoài cũng phải đăng ký. Tuy nhiên, Kim Phi Dao có thể sử dụng Ẩn Thân phù lặng lẽ đi ra ngoài. Lé mắt nhìn Niệm Khê, nếu không phải vì đợi Hoa Khê tới đón nó thì Kim Phi Dao đã sớm thu thập đồ đạc đi tới con sông ngầm kia thám hiểm, hiện tại hoàn toàn bị nữ hài này níu chân, chỗ nào cũng không đi được, rốt cục thì bao giờ Hoa Khê mới đến đây?

Linh thạch trong túi không còn nhiều lắm, những linh phù cấp thấp bán trong thành Lạc Tiên cũng không được bao nhiêu, đại bộ phận linh phù điếm đều có chuyên gia vẽ linh phù, phí tổn thấp nên không loạn thu mua linh phù bên ngoài. Nếu muốn bán thì giá vô cùng thấp, có đôi khi còn không thu lại vốn, vì thế nàng để hết linh phù lại cho mình dùng.

Nàng đứng dậy định vào Cảnh Thiên huyễn bồn, đã lâu không vào đó, hẳn là linh thạch đã tồn đến vài vạn rồi, ngay cả Đại Nữu dường như cũng rất ít khi đi vào Cảnh Thiên huyễn bồn. Hai con ếch lười này, tuy cảnh vật trong Cảnh Thiên huyễn bồn không đẹp đẽ gì nhưng một màu đen tuyền cũng không đến mức không chịu nổi chứ. Nghĩ nghĩ, Kim Phi Dao quyết định sử dụng linh thạch bên trong Cảnh Thiên huyễn bồn, nếu không chỉ có cách ra ngoài kiếm linh thạch hoặc là khổ tu không đan dược mà thôi.

“Mập Mạp, Đại Nữu, hai người các ngươi có muốn cùng vào Cảnh Thiên huyễn bồn không?” Kim Phi Dao vứt Thần Đến xuống, nói với hai con ếch.

“Ộp.” Mập Mạp dứt khoát từ chối, tìm một chỗ thông gió trong động, nằm xuống ngủ, cũng không biết có phải đang giả vờ không.

Mà Đại Nữu không biết lấy ở đâu ra một cái bát, bên trong đựng gì đó, vội vã chạy tới đút cho Niệm Khê.

Kim Phi Dao ngạc nhiên nhìn hai chúng nó, chỉ là tiến vào Cảnh Thiên huyễn bồn, có đến mức khủng bố như vậy không? Nàng khó hiểu rót linh lực vào trong Cảnh Thiên huyễn bồn, vèo một cái đã tiến vào.

“Đây là cái gì?” Kim Phi Dao vừa mới vào trong Cảnh Thiên huyễn bồn, chân vừa chạm đất đã bị lún xuống, sợ tới mức nàng vội vàng ném phi thảm ra bay lên.

Sau đó nàng trợn mắt há mồm nhìn tình cảnh trong Cảnh Thiên huyễn bồn, tòa tiểu lâu đã bị nghiêng đi, linh thảo nàng gieo trồng đã sớm không còn bóng dáng, toàn bộ Cảnh Thiên huyễn bồn chi chít toàn là kiến Giáp Tinh, một chỗ đặt chân cũng không có.

Bảo sao mấy tháng trước bảo Đại Nữu vào mang giỏ trúc ra mà nó mất nhiều thời gian như vậy, lại còn mồ hôi đầy đầu, cũng minh bạch vì sao Mập Mạp dù chết cũng không chịu vào đây. Rốt cục chuyện này phát sinh từ lúc nào mà hai tên kia cũng không nói với ta?

Nàng không nói gì nhìn lũ kiến Giáp Tinh, số lượng nhiều đến thế nào mà có thể không còn một chỗ trống đặt chân? Cát đen ư? Đã sớm bị đống kiến Giáp Tinh đông nghìn nghịt che lấp, căn bản không nhìn ra là có còn hay không.

“Con đường phát tài của ta đã bị hủy rồi… Đám gia hỏa các ngươi, sinh nhiều như vậy làm gì, toàn bộ chết đi cho ta!” Kim Phi Dao hổn hển quát, chỉ một cái vào đám kiến Giáp Tinh bên dưới, một luồng Minh hỏa liền nổi lên, bắt đầu thiêu đốt.

Minh hỏa hừng hực thiêu đốt, đám kiến Giáp Tinh bị Minh hỏa đốt thành tro bụi. Trận đại hỏa này thiêu hết một canh giờ, Kim Phi Dao uể oải ngồi trên phi thảm, khóc không ra nước mắt. Ta thật sự là quá ngây thơ rồi, lúc trước phát hiện kiến chúa lại không nghĩ ra chuyện này. Kiến đã đẻ là sẽ đẻ không ngừng, không gian không đủ, lại không thể chuyển bớt ra ngoài, chỉ có thể càng ngày càng nhiều. Cát đen thì có ở khắp nơi, chỉ cần há miệng ra là có đồ ăn, ngay cả việc kiếm thức ăn cũng không dùng tới, thật là quá thoải mái mà.

Thiêu xong kiến Giáp Tinh, Kim Phi Dao thu hồi Minh hỏa, nhìn cả không gian hài cốt, trên đất còn có một lớp tro tàn đen thật dày, toàn bộ Cảnh Thiên huyễn bồn bị kiến Giáp Tinh cắn chon ham nhở. Xem ra kiến Giáp Tinh quá nhiều, cát đen đã bị chúng ăn sạch, cuối cùng ngay cả đất bên dưới cát cũng không tha, mặt đất cũng bị cắn sụp.

“Thực không hay ho, thử tìm xem có còn khối linh thạch nào không.” Kim Phi Dao không thể không thở dài, thả ra phong quyển thuật, một cơn lốc xoày cuốn lấy tro tàn vào một chỗ.

Sau khi hai thước tro tàn bị cuốn đi, lộ ra thứ bên dưới, Kim Phi Dao lập tức chuyển từ bi sang hỉ.

“Đây là gì hả? Ông trời đối với ta cũng thật quá tốt.” phía dưới tro tàn lộ ra linh thạch sáng lấp lánh, toàn bộ Cảnh Thiên huyễn bồn phủ kín linh thạch lóng lánh. Nàng hưng phấn nhảy xuống, nâng linh thạch lên cẩn thận nhìn, quả nhiên là linh thạch hàng thật giá thật.

Nơi này có bao nhiêu linh thạch, Kim Phi Dao cũng không rõ, nhưng trong tầm mắt nàng thì trừ bỏ linh thạch vẫn là linh thạch. Vô số kiến Giáp Tinh kia ăn hết cả cát đen, kéo ra linh thạch đầy cả Cảnh Thiên huyễn bồn.

Kim Phi Dao lấy ra một cái túi trữ vật, vô cùng cao hứng nhét linh thạch vào trong, vui mừng cười rách cả miệng, “Không có kiến Giáp Tinh thì sợ gì, nhiều linh thạch như vậy, hẳn là đủ cho ta dùng đến chết.”

Nhét đầy một túi linh thạch, Kim Phi Dao lăn vài vòng trên lớp linh thạch rồi mới thư sướng ra khỏi Cảnh Thiên huyễn bồn. Mập Mạp và Đại Nữu thấy nàng vào đó đã lâu mà còn chưa ra, đều đoán là nàng đã bị tức giận đến chết khiếp, lúc đi ra khẳng định sắc mặt rất khó coi. Ai dè, khi nàng xuất hiện lại mặt mày hồng hào, tươi cười xán lạn.

Không chỉ thế, sau khi ra ngoài, Kim Phi Dao coi Cảnh Thiên huyễn bồn như bảo bối mà thu giữ, thứ này không thể tiếp tục ném lung tung trong đại sảnh được, phải giấu đi, tùy thân mang theo, chết cũng thể ném đi.

Có linh thạch, Kim Phi Dao lại bắt đầu chết dí trong động phủ tu luyện, cần gì muốn gì thì trực tiếp đi mua. Tốc độ tu luyện ngày càng nhanh, bên cạnh đó nhờ sự giúp đỡ của linh thạch, xác xuất thành công khi vẽ phù cũng càng lúc càng lớn, vẽ hai mươi tờ Ẩn Thân phù tứ phẩm có thể thành công được một, tỷ lệ này đối với loại người không có chút thiên phú nào như nàng đã là rất cao rồi.

Hôm nay, một lá bùa Truyền Âm bay vào trong Ếch phủ, Mập Mạp thè lưỡi bắt lấy nó, còn Kim Phi Dao, sau khi bế quan nửa năm, nhấc tu vi tới Trúc Cơ sơ kỳ đại viên mãn cũng đã mở mắt ra trong phòng tu luyện.

“Mập Mạp, là ai đưa bùa Truyền Âm tới?” Kim Phi Dao cử động gân cốt, nhảy ra khỏi phòng tu luyện, nhận lấy bùa Truyền Âm trong tay Mập Mạp.

“Hả? Là bùa Truyền Âm của Toàn Tiên môn, chẳng lẽ có chuyện gì?” Kim Phi Dao nhìn lá bùa Truyền Âm có ký hiệu của Toàn Tiên môn, cảm thấy có chuyện không tốt. Toàn Tiên môn trừ lần trước tìm bọn họ cho việc bắt Hoa Khê thì chưa từng có động tĩnh gì nữa, lần này chắc chắn lại có phiền toái gì rồi.

Bóp nát bùa Truyền Âm, quả nhiên truyền đến tin tức không tốt. Kim Phi Dao bất đắc dĩ vò đầu, sao mình lại quên chuyện này chứ, hiện tại muốn chạy đã không còn kịp rồi. Hóa ra là Toàn Tiên môn thông tri nàng đi tham gia cuộc chiến giữa các địa giới, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, đảo mắt đã qua nhiều năm thế, tới kỳ so đấu địa giới rồi.

Nghĩ vậy, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cửa động phủ, Niệm Khê mặc một bộ đồ trắng đang ngồi bên ngoài, hai chân trắng nõn đung đưa ngoài bình đài, ưu sầu nhìn không trung, thỉnh thoảng lại thì thào nói vài câu, có khi lại lặng lẽ rơi lệ.

Nhìn Niệm Khê lúc này đã bốn tuổi mà lúc nào cũng một bộ dáng ưu sầu, Kim Phi Dao liền cảm thấy đau đầu. Người này thật sự rất đẹp, mới bốn tuổi, còn là một đứa bé mà diện mạo đã hấp dẫn không ít ánh mắt các tu sĩ. Hơn nữa nàng ta còn không sợ nóng, cả ngày ngồi ở ngoài sân nhìn trời, ánh mắt kia sắp đào thủng một lỗ trên trời rồi.

“Niệm Khê, ngươi có thể vào trong động không, ta đã đào một cái cửa trên tường cho ngươi rồi mà, ngươi muốn nhìn trời thì có thể ở trong này nhìn cũng được. Ngươi cả ngày ngồi bên ngoài, không biết là có bao nhiêu tu sĩ nghĩ ta bắt cóc ngươi, mang tới cho ta không ít phiền toái đó.” Nhìn gương mặt kia, Kim Phi Dao liền cảm thấy bản thân lớn lên thật giống con heo, xấu đến cực điểm.

Không biết có bao nhiêu tu sĩ sau khi thấy Niệm Khê đều đến hỏi thăm xem có phải đó là tiểu hài tử của nàng không. Nghe nói không phải đều cực kỳ vui mừng, muốn nhận nàng làm nữ nhi, muốn đưa nàng đi, nhưng bọn họ đều bị Kim Phi Dao đuổi đi. Rõ ràng không có linh căn, tuy không có ai biết nàng là nhân yêu nhưng đám tu sĩ này vẫn muốn mang nàng đi.

“Thật không biết những người này đang nghĩ gì nữa, người dù xinh đẹp mà không có linh căn thì không thể tu luyện, nhiều nhất là sau hai mươi năm dung mạo sẽ lão hóa, hơn nữa lại chỉ sống được vài chục năm rồi sẽ chết.”

Vài năm nay Hoa Khê cũng không tới đón Niệm Khê, làm hại nàng cứ ở đây chờ hắn, ngay cả ám hà kia cũng chưa đi xem. Hiện tại thì hay ho rồi, còn bị Toàn Tiên môn bắt đi tham gia chiến tranh địa giới. Tranh cướp địa giới đâu có liên quan gì đến ta, cũng đâu có phân cho ta vài ngọn núi hay linh mạch, dù ở chỗ nào thì cũng đều là tu luyện cả.

Kim Phi Dao tức giận, bất bình lải nhải, vừa xuất quan đã gặp phải việc này thực không thể làm người ta vui vẻ được.

“Các ngươi trông coi Niệm Khê, đừng để nàng ta bị đại thúc kỳ quái nào đó mang đi đấy, một đám không tên nào làm ta bớt lo.” Kim Phi Dao giao Niệm Khê cho Mập Mạp lười biếng và hạ nhân Đại Nữu, lấy phi thảm ra bay về chủ đường.

Trong chủ đường có uy áp của tu sĩ Kết Đan, lại còn có trưởng lão Nguyên Anh của Toàn Tiên môn xuất hiện. Lão nhân mập mạp này dùng ánh mắt đảo qua nhóm tán tu không thích bị quản chế bên dưới, mọi người lập tức cảm thấy mồ hôi lạnh đầy đầu, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác tâm phục khẩu phục.

Kim Phi Dao cũng bị uy áp của tu sĩ Nguyên Anh làm cho không dám động đậy, xem ra không bồi dưỡng đệ tử mà chuyên đi thu tán tu Trúc Cơ làm môn nhân đúng là phải dùng loại uy hiếp này để trấn áp, nếu không vừa có việc gì là mọi người đều chụp mông chạy lấy người. Toàn Tiên môn thật đúng là lười, lấy uy áp để bắt chúng ta đi bán mạng chứ không tự thân tốn vài trăm năm để bồi dưỡng mấy đệ tử, Kim Phi Dao cúi đầu nghĩ.

Vốn cho rằng tu sĩ Nguyên Anh này là ra oai phủ đầu rồi sẽ bỏ đi, ai ngờ người ngày lại ngồi xuống ghế, không thu hồi uy áp cũng không định bỏ đi.

Đọc truyện chữ Full