DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 259: Tiểu kim khóc

“Ta hỏi ngươi rốt cục đến thần cấp giới làm gì? Thoạt nhìn thật nhàn rỗi. Còn nữa, làm sao ngươi biết được người Đông Ngọc Hoàng phái biết ta có Thao Thiết? Đây hẳn là bí mật mà bọn hắn không thể truyền ra ngoài chứ.” Kim Phi Dao nhìn Bố Tự Du lười biếng ngồi trên quạt, nhịn không được hỏi.

Hai người bọn họ một mạch bay về hướng đông, trên đường không hề gặp tu sĩ nào ngăn cản, có lẽ là bọn họ đều đang vội vàng thu dọn chiến trường cho nên không rảnh đi tìm Kim Phi Dao. Nhân lúc vắng vẻ này, hai người tự nhiên phải mau chóng chạy ra ngoại Thần giới, hơn nữa lại quyết định chạy hướng địa bàn Ma tộc.

Bố Tự Du ngáp một cái, nghiêm trang nói: “Đương nhiên là có việc, ta là một người bề bộn công việc, hiện tại thần cấp giới đang đánh nhau, tin tình báo chắc chắn bán rất đắt, cơ hội làm ăn như vậy mà không làm thì biết đợi đến lúc nào mới có lại chứ.”

“Sao ngươi cứ nhất định phải bán tình báo? Làm việc khác hẳn là kiếm được nhiều hơn chứ, nghĩ thế nào cũng không hiểu được loại việc nguy hiểm lại mất lòng người này lại do một quý tộc đại nhân như ngươi đi làm.” Kim Phi Dao thật không hiểu, loại việc này căn bản là không có tu sĩ nào thích làm, hơn nữa Bố Tự Du lại có bối cảnh, xài được ở cả hai giới nhân ma, sao lại phải đi làm loại việc này cơ chứ?

“Đây là hứng thú của ta, ngoài việc có thể kiếm chút tiền thì chủ yếu vẫn là hứng thú. Ta thích biết bí mật người khác, thích rình xem những việc mà người ta không muốn để người khác biết, như vậy mới cảm thấy có ý tứ.” Bố Tự Du không hề cảm thấy ngượng ngùng, hào phóng cười nói.

Kim Phi Dao không nói gì nhìn hắn, đây có thể xem là một loại biến thái?

“Làm sao ngươi biết Đông Ngọc Hoàng phái muốn ta? Trước đó ta vẫn còn ở chỗ bọn họ ăn không mấy ngày cơm, còn nhét không ít linh thú bọn họ nuôi vào bụng. Nếu lúc đó không phải bọn họ sợ ta ăn nhiều mà đuổi ta đi thì ta cũng đang định rời đi.” Kim Phi Dao tiếp tục hỏi.

Bố Tự Du nói: “Kỳ thực là ta biết được tin tức từ phía Ma tộc, rốt cục là ai ở Đông Ngọc Hoàng phái truyền tin ra thì ta không biết, chỉ biết là người nhằm vào ngươi không hề ít. Có thể có người còn muốn lén tư chiếm ngươi, nếu không chắc chắn Trúc Hư Vô đã tực tiếp biến ngươi thành thú canh cửa trong lúc có vô số người không muốn để môn phái chiếm tiện nghi này.”

“Vậy còn ngươi?” Kim Phi Dao nhảy mắt mấy cái, hỏi.

“Ta cái gì?” Bố Tự Du không hiểu hỏi, rồi đột nhiên hiểu ra, hắn cười nói: “Ta thì nghĩ thế này, thứ nhất ta với ngươi có chút quen biết, thứ hai ta cũng không có bản sự nuôi ngươi, thứ ba ta sợ ngươi biến thành Thao Thiết rồi sẽ ăn luôn ta, cuối cùng, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, đó là dù Thao Thiết lợi hại nhưng rốt cục lợi hại đến đâu thì ta không biết, nếu đến lúc đó nó gây ra họa thì ta sẽ bị không biết bao nhiêu người đuổi giết, chuyện này không giống phong cách làm việc lặng lẽ của ta. Hơn nữa, ta càng muốn xem xem về sau ngươi sẽ gây ra bao nhiêu chuyện nữa, càng hỗn loạn thì sẽ càng có nhiều bí mật có thể thám thính.”

“Ngươi quá đáng giận, thuần túy vì muốn nhìn ta chê cười.” Kim Phi Dao nhìn hắn, vẻ mặt bất mãn.

“Chẳng lẽ ta phải nói ta là vì tốt cho ngươi, muốn giúp đỡ ngươi cho nên mới mạc danh kỳ diệu đối tốt với ngươi? Loại lời này ngươi cũng sẽ không tin, quá giả.” Bố Tự Du lại lấy cái tẩu thuốc ra, rít một hơi.

Kim Phi Dao quan sát hắn một hồi, đột nhiên vung tay đoạt lấy tẩu thuốc, hung hăng trừng mắt nhìn hắn vài lần, kề lên miệng hút một hơi dài. Sau đó, nàng nhịn mấy giây, quay đầu sang bên bắt đầu nôn ọe.

“Ha ha ha ha, cười chết ta, ngươi yên tĩnh một chút đi. Cái Nguyên Anh này chỉ sợ phải mất một tháng ngươi mới tiêu hóa xong, còn hút thuốc cái gì, đừng có để bụng chất thêm cái gì, ngươi sẽ chết vì nôn đấy.” Bố Tự Du đập tay vào mặt quạt, cười không ngừng, làm Kim Phi Dao tức giận xanh cả mặt.

Đợi Bố Tự Du cười đủ, hắn mới thở phì phò hỏi: “Mộng Tuyền ngươi nói là ở đâu? Nếu là chuyện tất cả mọi người đều biết thì ta chắc chắn có thể hỏi thăm cho ngươi, nếu là một bí cảnh không ai biết đến thì ta không có bản sự dò ra được. Tìm địa điểm không phải là điểm mạnh của ta, nghe lén bí mật mới là chuyện ta thường làm.”

Kim Phi Dao nghĩ nghĩ, đem cái chai đựng Nguyên Anh dưỡng hồn thú trong túi càn khôn ra ngoài. Thấy con dưỡng hồn thú trong tay Kim Phi Dao, Bố Tự Du chậc lưỡi, “Thứ tốt này mà ngươi cũng lấy đến tay được, đây hẳn là nguyên thú của Quỷ Mị sơn trang. Nếu tan hợp thứ này thì về sau có thể phục sinh người khác, ngươi định cầm nó đổi bao nhiêu Nguyên Anh?”

“Ta là loại người chỉ biết ăn sao?” Kim Phi Dao liếc trắng mắt.

“Ngươi chính là người như thế.” Bố Tự Du chỉ mải nhìn dưỡng hồn thú, thuận miệng nói.

Hít sâu một hơi, Kim Phi Dao khẽ cắn môi, không có cách nào phản bác lại, chỉ có thể nắm dưỡng hồn thú lên hỏi: “Nói mau, Mộng Tuyền ở đâu? Nếu không nói ta sẽ ăn ngươi, dù sao ngươi cũng là Nguyên Anh của tu sĩ, tuy trông có xấu xí nhưng chỉ cần hương vị ngon là được.”

“Ngươi nói những cái đó với một con dưỡng hồn thú thì có ích gì? Đứng đắn chút đi. Vẫn nên để ta đi đến một thành trấn nào đó tìm xem, khó nói có thể hỏi được.” Bố Tự Du cảm thấy chắc chắn nàng đã bị no đến choáng váng rồi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào một con dưỡng hồn thú nói chuyện sao?

Nhưng việc phát sinh sau đó lại khiến hắn ngây ngẩn cả người. Con dưỡng hồn thú chỉ to bằng bàn tay kia vươn móng vuốt chỉ về một phương hướng. Sau đó, Kim Phi Dao ợ một cái no nê, gật đầu về hướng đó mà nói: “A Bố đại nhân, mời đi hướng kia.”

Sau đó, nàng lại ném dưỡng hồn thú vào cái chai, đậy kín rồi cất đi.

Nhìn một loạt động tác lưu loát của nàng, Bố Tự Du hỏi: “Ngươi làm sao mà biết con dưỡng hồn thú kia nghe hiểu lời ngươi nói?”

Kim Phi Dao mở to hai mắt nhìn hắn, khó hiểu nói: “Không phải nói vạn vật có linh sao? Hơn nữa, đây là Nguyên Anh của một tu sĩ Hóa Thần kỳ, hù dọa nó một cái tự nhiên sẽ hiểu được.” Nói đến đây, nàng như có như không đăm chiêu, “Nói đến cũng lạ, theo lý mà nói thì Nguyên Anh hẳn là không khác bản nhân là mấy, nhưng Nguyên Anh mang bộ dáng dưỡng hồn thú này thoạt nhìn chẳng giống chủ nhân chút nào.”

“Ta còn tưởng rằng chỉ có Nguyên Anh là tứ đại ác thú mới có bộ dáng yêu thú, hóa ra còn có cái khác. Có lẽ thần thức của tu sĩ kia đã bị ăn rồi cho nên hiện tại đã hoàn toàn là một yêu thú. Về sau có thể ngươi cũng sẽ biến thành như vậy. Đến lúc đó hãy để ta chiếm tiện nghi, để ta bắt đi bán nhé, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, ai bảo ta là biểu đệ của ngươi.”

Biểu đệ gì cơ?” Kim Phi Dao sửng sốt.

Bố Tự Du xấu xa cười nói: “Ngươi chớ có quên, ngươi trước mặt mọi người nói ngươi là nữ nhi của Lang đại nhân. Ngươi xong đời rồi, việc này khẳng định truyền đến tai bác ta, nếu hắn gặp ngươi chắc chắn sẽ hảo hảo thu thập nữ nhi ngươi.”

“Sẽ không đâu. Chỗ nào hắn xuất hiện chắc chắn ta sẽ không tới, lần trước là ta mụ mẫm, bị ngươi dụ đi. Lực uy hiếp của hắn lớn như vậy, chỉ cần vừa xuất hiện, trong phạm vi năm trăm dặm ta khẳng định sẽ có cảm giác, đến lúc đó sẽ chuồn trước. Ngươi cũng không được bán đứng ta, nếu không ta sẽ bảo là ngươi bày cho ta nói như thế.” Kim Phi Dao khoát tay với hắn, hắc hắc cười nói.

Đừng nhìn nàng có vẻ bất cần, kỳ thực trong lòng cũng hơi sợ. Tu vi Lang ma đầu chắc chắn không chỉ là Hóa Thần kỳ, hiện tại nàng hoàn toàn không có lực hoàn thủ, nếu hắn lợi hại hơn nữa thì chỉ phun nước miếng cũng có thể giết chết nàng.

Kim Phi Dao ngây ngô cười, vừa nghĩ đến đó thì nghe thấy Bố Tự Du nói: “Có chuyện cần phải chúc mừng ngươi, bác đã tiến vào Luyện Hư kỳ, nghe nói lúc hắn ở khu vực hỗn độn đã liệp sát được sáu trăm vạn long đan, khi trở về đã tới Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn, phục hồi toàn bộ tu vi đã mất. Sau đó hắn dùng thời gian ba năm tiến giai đến Luyện Hư sơ kỳ.”

“Thật… thật sao? Quả nhiên là một tin tốt.” Kim Phi Dao khẩu thị tâm phi đáp.

Nhắc tới chuyện này, đột nhiên Bố Tự Du nhớ tới một sự kiện, “Ta còn nhớ ngươi từng viết thư cho ta nhắc đến chuyện ngươi làm cu li cho Lang đại nhân vài thập niên, chẳng lẽ lúc ở khu vực hỗn độn ngươi đã giúp hắn là những việc vặt vãnh?”

“Việc vặt vãnh?” Kim Phi Dao hừ lạnh một tiếng, “Trăm vạn yêu đan hắn ăn đều là do ta giết, rồi hắn mới cho ta tiểu đảo nổi giá trị năm mươi vạn linh thạch thượng phẩm cho ta làm tiền công. Tính ra thì năm mươi vạn khối linh thạch thượng phẩm sao có thể mua được trăm vạn viên yêu đan, ta thiệt lớn! Thế mà còn không biết xấu hổ nói là mình săn, hắn cả ngày chỉ biết nhốt mình trong một căn phòng, căn bản chưa từng thò mặt ra ngoài.”

Điều này là cho Kim Phi Dao nhớ lại chuỗi ngày bi thảm kia, càng nói càng bi phẫn, chỗ linh lực thừa lại trùng trùng chạy ra ngoài. Kim Phi Dao cả kinh, hung hăng mắng vài câu rồi ngậm miệng, ngăn chặn hết số linh lực vừa thoát ra ngoài, hình thành một tầng linh lực trắng như một lớp màng chung quanh thân thể. Tất cả những thứ này đều là mĩ vị, nếu để nó chạy mất thì thực lãng phí.

Thời gian hấp thu Nguyên Anh dài hơn dự đoán, hết một tháng mà vẫn hệt như trước, khiến nàng vừa nôn vừa khó chịu. Có đôi khi Kim Phi Dao phải hoài nghi, không biết Nguyên Anh này rốt cục có thể ăn được hay không, sao lại có phản ứng lớn như thế, tuy hương vị rất ngon nhưng phải hấp thu một ngày mười hai canh giờ.

Lại nói tiếp, cứ thấy đồ ăn là nàng lại ngấy tận cổ, kể cả Đại Nữu và Mập Mạp cắn dã quả cũng sẽ khiến Kim Phi Dao nhịn không được mà nôn ra. Điều này làm cho hai con ếch chán nản, vì trở thành nguyên nhân gây khó chịu cho Kim Phi Dao mà không được ăn gì cả.

Khó chịu nối tiếp khó chịu, rốt cục cũng chạy ra khỏi nội Thần giới. Lúc đi trên cầu treo nối sang một đảo khác, Kim Phi Dao đột nhiên giật mình, nàng chưa từng chú ý tới một sự kiện, trong những lúc không có đồ ăn, mặc dù ngày ngày mang Nguyên Anh dưỡng hồn thú bên mình nhưng nàng lại không hề nhớ tới.

Tuy nhiên, nàng lại cảm thấy may mà mình đã quên, chứ không lại ăn mất thì với tình hình này chỉ tổ không được tác dụng gì. Nếu không tìm thấy Mộng Tuyền thì để lại, về sau tiến giai Nguyên Anh kỳ hẳn là có thể tùy tiện ăn Nguyên Anh, tựa như hiện tại ăn kim đan vậy, vừa ngon lại không có hệ lụy.

Ôm ý nghĩ như vậy, Kim Phi Dao bắt đầu có phản ứng tiêu cực với việc tìm Mộng Tuyền. Nếu không phải Bố Tự Du mấy lần thúc giục thì nàng cũng không muốn lấy dưỡng hồn thú ra chỉ đường. Mấy lần nhìn vẻ mặt nhu thuận của dưỡng hồn thú, Kim Phi Dao lại cảm thấy người này chẳng có tí cốt khí nào.

Thân là dưỡng hồn thú, hẳn là phải có kiêu ngạo, sao vừa mới dọa đã nghe lời răm rắp? Lẽ ra phải dù chết cũng không chịu chỉ đường đến Mộng Tuyền, sau đó lưu lại làm bữa ăn cho ta sau này mới đúng chứ.

“Ánh mắt ngươi thế kia là sao? Không phải ngươi nói đây là lời nhờ vả của một nữ tử đã ở với ngươi năm mươi năm, bảo ngươi đem đi phóng sinh sao? Lại nói, không phải ngươi chỉ nghĩ đến ăn là đã muốn nôn sao, sao lại dùng loại ánh mắt đó nhìn nó?” ánh mắt Kim Phi Dao nhìn chằm chằm vào dưỡng hồn thú khiến Bố Tự Du đoán được tâm tư của nàng. Để nàng không trở thành kẻ thất tín, Bố Tự Du liền tịch thu cái chai đựng dưỡng hồn thú.

Kim Phi Dao nhìn hắn vài lần, hừ lạnh một tiếng, “Hừ!” rồi không để ý đến nữa, kệ Bố Tự Du dẫn đường, nàng chỉ cần ăn, ngủ, đợi.

Rốt cục Mộng Tuyền có xa lắm không thì Kim Phi Dao không rõ ràng, nàng chỉ biết sau khi ra khỏi đảo nổi có Tam Chi thành, dọc đường đi qua tổng cộng ba mươi hòn đảo nổi lớn lớn nhỏ nhỏ của hai tộc nhân, ma, cuối cùng mới đi đến ngoại Thần giới.

Vừa muốn tránh tu sĩ hai tộc nhân, ma, lại còn phải chú ý yêu thú ở ngoại Thần giới, ép buộc thật lâu, Kim Phi Dao cùng Bố Tự Du với vẻ mặt sớm biết thế đã không xen vào chuyện người khác rốt cục cũng đi tới bên bờ Mộng Tuyền.

Mộng Tuyền chẳng phải là một cái ao, cũng không phải một dòng suối mà là một cái giếng rách nát.

Nếu không phải là dưỡng hồn thú chỉ vào nơi này, bên cạnh lại có hai chữ Mộng Tuyền xấu xí viết trên một tảng đá kỳ dị thì Kim Phi Dao căn bản không thể tin tưởng Mộng Tuyền mà nàng tìm lâu như vậy là một cái giếng được đắp bởi một đống đá cũ nát, mọc đầy cỏ dại thế này.

Cái giếng này rất mộc mạc, thoạt nhìn tựa như một đống bùn tiểu hài tử ba tuổi thò lò mũi xanh đắp lên. Cái duy nhất khiến người ta thấy thuận mắt chính là nước giếng rất trong rất đầy, đầy lên gần miệng giếng, mỗi khi có gió thổi qua là có thể thấy mặt nước hơi hơi dao động, nước giếng giống như sắp tràn ra ngoài nhưng lại hoàn toàn không tràn ra.

Trong lúc hai người bọn họ đứng bên cạnh giếng đã có ba con chim và hai con yêu thú nhỏ không coi ai ra gì chạy tới, uống nước trong giếng, sau đó không liếc mắt nhìn bọn họ một cái, rời đi.

Thật không coi ai ra gì, lá gan của yêu thú nơi này cũng quá lớn. Kim Phi Dao liếc mắt nhìn con yêu thú đang quay mông về phía nàng, cất từng bước nhỏ rời đi, cảm thấy tựa hồ rất nên giáo huấn chúng nó một chút để chúng nó biết cái gì gọi là nguy cơ.

“Được rồi, ngươi đừng náo loạn nữa, mau phóng sinh dưỡng hồn thú rồi chúng ta đi.” Bố Tự Du đẩy nàng một cái tựa hồ biết người này lại đang nghĩ chuyện nhàm chán gì.

Mười ngày trước nàng đã hấp thu hết Nguyên Anh, cũng coi như đỡ vất vả hơn trước. Mãi bụng mới hết trướng, mặt cũng hết sưng, nàng lại kêu đói bụng khiến Bố Tự Du nghe mà muốn phun, đây là dạng người gì, có vị giác gì chứ?

“Không phải dưỡng hồn thú đang ở chỗ ngươi sao? Ngươi tiện tay thả nó ra là được rồi.” Kim Phi Dao nhìn hắn nói, bộ dáng không quan tâm.

Bố Tự Du đành phải lấy cái chai ra, mở nắp. Lúc này hắn không cần dùng linh lực bắt lấy dưỡng hồn thú, dưỡng hồn thú tự mình bay ra, thân mình phóng to thành hai trượng, nó chỉ ở đó nửa tức rồi thân hình chợt động, xuyên qua cây cối, lao lên không trung.

Kim Phi Dao vốn đang chờ xem sẽ có kỳ cảnh gì xuất hiện thì lại chỉ nhìn thấy dưỡng hồn thú bỏ chạy. Nàng mờ mịt nhìn về phía Bố Tự Du, “Ta thế này cũng coi như nói được thì làm được, bất kể nơi này có phải là Mộng Tuyền hay không, dù sao trên đá có viết như vậy, hơn nữa là do nó tự chỉ đường. Tuy chuyện gì cũng không xảy ra, nó đã chạy mất nhưng vẫn coi như ta nói được làm được đúng không?”

Bố Tự Du nhìn nàng, vừa định gật đầu thì đột nhiên vô số chim chóc trong rừng kinh hoảng bay lên, một cỗ uy áp cường đại bỗng dưng xuất hiện, trực tiếp áp hai người quỳ rạp dưới đất.

Nước trong cái giếng cũ đột nhiên bay ra, hình thành một cánh tay nước thật dài, vươn lên không trung. Nhất thời nước bắn tung tóe, cuồng phong nổi lên bốn phía, lá cây bay đầy trời. Sau đó, Kim Phi Dao mở lớn mắt, nhìn thấy cánh tay nước kia thu lại, con dưỡng hồn thú đã bị cánh tay nước túm lấy, vèo một cái thu vào trong giếng.

Cánh tay nước vừa hòa vào nước giếng, chung quanh lập tức khôi phục nguyên trạng, gió ngừng, uy áp biến mất. Nếu không phải mặt đất vẫn còn nước, nơi nơi đều là lá cây thì Kim Phi Dao và Bố Tự Du còn cho rằng vừa rồi là ảo giác.

Hai người liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng thanh nói: “Chúng ta đi thôi.”

Hai người đồng thời lui về sau, lui được ba bước, cỗ uy áp kia lại đột nhiên xuất hiện.

“Chạy mau!” Bố Tự Du hô to, đẩy Kim Phi Dao một cái rồi “phụp”, biến mất tại chỗ. Kim Phi Dao bị hắn đẩy, mượn lực định trốn chạy thì cánh tay trong giếng lại xuất hiện, cuốn lấy nàng.

Kim Phi Dao mắt thấy Bố Tự Du tiêu thất, đột nhiên nhớ tới Thiên Hàng châu gì đó mà Lang ma đầu tặng cho hắn, dường như hắn từng nói khi gặp nguy hiểm là có thể lui vào. Giờ hắn đi vào mà không mang theo ta, Kim Phi Dao tức giận hô lớn: “A Bố, đồ trứng thối nhà ngươi, vậy mà lại ném ta ở lại, bỏ chạy một mình.”

Nói còn chưa nói xong, cánh tay nước đã kéo nàng vào trong giếng, sau một đợt dập dềnh, bốn phía lại khôi phục bình tĩnh.

Thân ảnh chợt lóe, Bố Tự Du xuất hiện bên cạnh giếng với vẻ mặt bất đắc dĩ, cười khổ nói: “Thiên Hàng châu chỉ cho phép một mình ta vào, kể cả ta muốn đưa ngươi vào cũng không được. Ta không phải cố ý bỏ mặc ngươi, vừa rồi là động tác theo thói quen, đầu óc ta còn chưa động thì thần thức đã cuốn cơ thể vào rồi.”

Bố Tự Du muốn đi quanh giếng một vòng xem có chỗ nào có thể cứu Kim Phi Dao ra được hay không, hoặc là để hắn đi vào thì nước trong giếng lại phóng lên. Lúc này Bố Tự Du mạnh mẽ ngăn chặn ý thức tiến vào Thiên Hàng châu, bị cánh tay nước cuốn lấy, kéo vào trong giếng.

Hắn chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, chân đã chạm đất. Bố Tự Du nhìn thấy Kim Phi Dao đang khoanh tay, thở phì phì nhìn hắn. Thấy Bố Tự Du cũng vào, Kim Phi Dao chỉ vào hắn nói: “Chính là hắn đưa dưỡng hồn thú đến và thả nó ra.”

“Hả?” Bố Tự Du hít một hơi khí lạnh, mới có mấy giây mà người này đã bắt đầu trả thù.

Tĩnh tâm lại, Bố Tự Du mới phát hiện chỗ hắn đang đứng là ở một thạch phủ rất bình thường, thạch bích gồ ghề không một chỗ bằng phẳng, vừa nhìn là biết chủ nhân động phủ là một kẻ lười. Chỗ khác thường duy nhất là trên thạch bích vẽ chi chít những pháp chú, ngoài sàn ra thì chỗ nào cũng có.

Kim Phi Dao đang đứng trong thạch phủ, bên cạnh nàng là một nam tu sĩ thoạt nhìn khoảng ba, bốn mươi tuổi, sắc mặt lạnh lùng.

Dựa vào kinh nghiệm lăn lộn xã hội nhiều năm, Bố Tự Du lập tức nhìn ra đây là một tu sĩ Hợp Thể kỳ. Hắn vội vàng cung kính hành lễ: “Tại hạ Bố Tự Du bái kiến tiền bối.”

Bố Tự Du hành lễ rất quy củ, không bù cho Kim Phi Dao với quan linh thuật dở tệ, chỉ biết tu sĩ trước mắt có tu vi rất cao, tựa hồ không khác lắm với Lang ma đầu chứ không biết là tu vi gì. Thấy Bố Tự Du cung kính, không còn chút vẻ bất cần, lưu manh bình thường, Kim Phi Dao liền chỉ vào hắn mà nói: “Tiền bối, chính là hắn đưa dưỡng hồn thú đến, ngươi bắt sai người rồi. Hiện tại hắn đã vào đây, ngươi có thể thả ta đi hay không?”

Bố Tự Du kinh ngạc nhìn nàng. Quá đáng giận! Lúc mấu chốt lập tức gắp lửa bỏ tay người. Rõ ràng là ngươi đưa nó từ Bắc Thần Linh giới tới, đâu có liên quan gì đến ta.

Kim Phi Dao nháy mắt mấy cái với hắn, ý tứ là không phải ngươi có Thiên Hàng châu sao, chờ ta đào tẩu rồi thì ngươi có thể trốn trong đó mấy trăm năm cũng không sợ.

Người trước mắt là tu sĩ Hợp Thể kỳ, một ánh mắt cũng có khả năng giết người, Bố Tự Du không dám nói lung tung, hai tay chắp lại, định giải thích một phen. Dù sao con dưỡng hồn thú này cũng không phải cái gì quý giá, hẳn là sẽ không đến nỗi giết người đi, hơn nữa tu vi kém nhiều như vậy, hẳn là cũng không đáng để động thủ.

Không đợi hắn mở miệng, vị tu sĩ này đột nhiên nói: “Đã là ngươi đưa linh thú của ta trở về, ta sẽ đưa lễ vật cho ngươi. Nói đi, ngươi muốn cái gì?”

“Hả?” Kim Phi Dao và Bố Tự Du cùng ngây ngẩn cả người, hóa ra bắt bọn họ vào đây không phải để khởi binh vấn tội mà là để thưởng a!

“Tiền bối, con dưỡng hồn thú này…” Bố Tự Du còn chưa nói xong, Kim Phi Dao đã vọt tới, chắn phía trước mặt hắn.

“Tiền bối, con dưỡng hồn thú này là một nữ tử được ta chăm sóc năm mươi năm, sau khi được dưỡng hồn thú phục sinh vẫn nhớ rõ ta đối tốt với nàng nên mới nhờ ta đưa nó về đây. Trên đường A Bố giúp ta mang theo nó, đến đây cũng là ta bảo hắn thả dưỡng hồn thú ra. Chuyện này không có chút quan hệ nào với hắn, hắn chỉ thuận tay thôi.” Kim Phi Dao che trước mặt Bố Tự Du, nói liền một mạch.

Ánh mắt của tu sĩ Hợp Thể kỳ lạnh nhạt nhìn Kim Phi Dao, bình tĩnh nói: “Ngươi có nhớ lúc vừa mới vào, ta hỏi ngươi thì ngươi trả lời thế nào không?”

Tuy ánh mắt hắn bình tĩnh nhưng Kim Phi Dao lại thấy được vô tận sát ý, nàng hấp hấp cái mũi, nhỏ giọng nói: “Ta nói dưỡng hồn thú là do A Bố mang đến, ta chỉ là người hầu của hắn, xin ngươi thả ta ra.”

“Lui ra!” tu sĩ Hợp Thể kỳ nhàn nhạt nói.

Kim Phi Dao cắn môi, chậm rì rì tránh ra, đi sang bên cạnh.

Bố Tự Du bị tình cảnh này làm cho choáng váng, đây gọi là bánh thịt từ trên trời rơi xuống sao? Nhìn vẻ mặt ai oán của Kim Phi Dao, hắn cung kính nói với tu sĩ Hợp Thể kỳ: “Cầu tiền bối ban thưởng một bộ công pháp.”

Vị tiền bối kia đánh giá Bố Tự Du một cái, hơi hơi ngẩng đầu nói: “Ngươi dùng tên trận đúng không? Ta vừa hay có một bộ Phiên Thần vạn tên trận, có chín cấp, mỗi cấp đều có một tên trận, biến hóa ngàn vạn, trước khi đến Luyện Hư kỳ thì không thể dùng được. Trong đó còn có phương pháp luyện chế chín loại pháp tên, nếu muốn sử dụng toàn bộ chín loại tên trận thì phải luyện chế hết cả chín loại pháp tên mới được.”

Nói xong, hắn lấy ra một chiếc ngọc giản màu đen, ngọc giản bay lên, rơi vào tay Bố Tự Du.

“Đa tạ tiền bối!” Bố Tự Du vạn phần vui sướng cảm ơn.

Sau đó lại nghe thấy vị tiền bối kia nói thêm: “Sau khi ra ngoài không được tiết lộ nơi ta ở, nếu không… Đi đi!”

Tiếng nói vừa dứt, Bố Tự Du cảm thấy hoa mắt, người lại lần nữa xuất hiện bên cạnh giếng nước. Chuyện vừa rồi giống như nằm mơ vậy, khiến hắn nhịn không được dùng thần thức xem xét ngọc giản trong tay, quả nhiên là một bộ tên trận bí hiểm.

Đang cao hứng, hắn đột nhiên nhớ tới Kim Phi Dao, nhìn sang bên cạnh thì thấy Kim Phi Dao đứng cách hắn khoảng năm bước, đang dùng tay che miệng, lệ rơi đầy mặt.

“Ngươi khóc…” Bố Tự Du sững một chút, nói.

Đọc truyện chữ Full