DocTruyenChu.Info

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 282: Phong vân biến hóa

Edit: Ladybjrd

Trong tiểu đảo nổi, Kim Phi Dao đang cực kỳ thống khổ. Trong thức hải nàng đang diễn ra biến hóa lớn lao, thần thức của nàng đang đánh nhau với Thao Thiết. Vốn đang bình thường nhưng lúc nàng bắt đầu đánh sâu vào Nguyên Anh thì không biết vì sao Thao Thiết đột nhiên nhảy ra khỏi hắc hải, liều mạng muốn chạy ra khỏi thức hải.

Kim Phi Dao đang trong giai đoạn tiến giai Nguyên Anh, tự nhiên không thể để nó chạy ra ngoài quấy rối, liền phân ra một tia thần thức tiến vào thức hải, muốn trấn an Thao Thiết.

Không ngờ, Thao Thiết vốn luôn nghe lời đột nhiên nổi thú tính, nhìn thấy thần thức của Kim Phi Dao tiến vào thức hải lập tức rít gào vọt lên. Nó đã lột bỏ vẻ dịu ngoan đáng yêu trước kia, trở nên vô cùng hung mãnh, bộ mặt dữ tợn đánh về phía Kim Phi Dao, rõ ràng có ý muốn cắn nuốt nàng.

Kim Phi Dao chau mày, đột nhiên nhớ ra, người bị Thao Thiết lựa chọn sẽ bị Thao Thiết phản phệ lúc tiến giai Nguyên Anh, mất đi ý thức, từ đó bị mãnh thú chiếm cứ thân thể, mãi mãi không thể trở về.

Hiện tại nàng sắp tiến giai Nguyên Anh, chỉ sợ Thao Thiết muốn chiếm cứ thân thể mình. Nhưng Thông Thần quyết đâu? Kim Phi Dao ngẩn người, tuy nàng biết Thông Thần quyết được đặt trong Ma Thể Trúc Hình pháp nhưng phải làm thế nào để lấy ra thì nàng hoàn toàn mù tịt.

Thực phiền toái! Kim Phi Dao lại nghĩ đến chuyện Lang ma đầu không hề nói với mình. Gia hỏa đáng chết, chẳng lẽ hắn nghĩ lúc nàng tiến giai Nguyên Anh sẽ ở một bên coi chừng, nhìn mình tiến giai mới chịu ra tay hay sao?

Không có cách nào, Kim Phi Dao đành phải cứng rắn đánh nhau với Thao Thiết. Ngươi đã muốn ăn ta, ta đây ăn ngươi trước cho khỏe. Bất kể thế nào, kể cả không biết cách dùng Thông Thần quyết, chỉ cần ăn luôn Thao Thiết thì ngươi cũng không có cách nào cắn nuốt ta.

Ôm ý nghĩ đó, Kim Phi Dao cũng lao tới, dùng miệng người chống lại miệng Thao Thiết, xem ai cắn nuốt ai trước.

Từ lúc nàng bắt đầu kết Nguyên Anh là bắt đầu đối kháng Thao Thiết, thiên tượng bên ngoài cũng theo đó mà xảy ra dị tượng, thời tiết trở nên thật ác liệt.

Hiện tại đã xác định có người kết Nguyên Anh ở đây, các trưởng lão Thiên Địa môn thu hồi hết đệ tử vào trong môn phái, yên tĩnh xem dị tượng của tu sĩ này.

Đối phương kết Nguyên Anh ở đây thì hẳn là một tán tu, nếu không, một sự kiện quan trọng như vậy, môn phái nào cũng sẽ phái ra vài trưởng lão Nguyên Anh hộ pháp, sau đó sẽ bày tiệc rượu thông cáo thiên hạ. Đợi tán tu kia tiến giai Nguyên Anh kỳ xong, bọn họ sẽ trực tiếp tới cửa chào hỏi, nếu đối phương không từ chối thì có thể chiêu hắn làm trưởng lão trong phái.

Ôm chủ ý như vậy, người Thiên Địa môn cũng không tới quấy rầy Kim Phi Dao, mà kỳ thực cũng là bởi vì giờ phút này không thể quấy nhiễu. Thiên tượng đã đến tình trạng này, chỉ cần nỗ lực một chút nữa là có thể kết Nguyên Anh. Lúc này kể cả có thể phá rối chuyện đối phương kết Nguyên Anh nhưng việc kết anh thất bại gây ra phản phệ cũng đủ để hủy diệt hết thảy chung quanh. Một nửa sơn mạch Ô Vân nằm trong phạm vi hủy hoại, mà Thiên Địa môn cũng thế.

Đối với việc tu sĩ này không mời mà đến, người Thiên Địa môn thật sự rất hận, chẳng ai muốn đặt một mối nguy hiểm như vậy ở ngay cửa nhà cả. Không cần biết đối phương có chịu gia nhập Thiên Địa môn hay không, chỉ cần có thể kết Nguyên Anh an toàn rồi cút đi cũng đã là một việc đại hỷ.

Bình thường, tu sĩ tiến giai Nguyên Anh kỳ ngắn thì ba ngày, dài cũng chỉ mười ngày là hoàn thành. Nhưng người Thiên Địa môn đã đợi nửa tháng trời mà mây đen vẫn chồng chất ở kia không hề có ý định tiêu tán. Hơn nữa, đó vẫn không tính vào một tháng hiện tượng thời tiết quỷ dị kia, chỉ bắt đầu tính từ lúc dị tượng cuối cùng xuất hiện.

Lại hết nửa tháng! Vẻn vẹn hai tháng, người Thiên Địa môn bắt đầu mất kiên nhẫn, hoài nghi tu sĩ kia có phải là trong lúc tiến giai Nguyên Anh đột nhiên sinh ra dị biến, bị vây trong trạng thái nửa sống nửa chết cho nên dị tượng mới dừng ở đó.

Đúng lúc này, tầng tầng mây đen chồng chất như đã chết trên trời cả tháng qua đột nhiên biến hóa. Mây bắt đầu quay cuồng, lôi điện tỏa ra bốn phía, đánh cho sơn mạch Ô Vân hỗn độn.

“Đây là chuyện gì xảy ra? Nếu thành công tiến giai Nguyên Anh thì sẽ xuất hiện dị tượng tiên hạc đầy trời, thần điểu phi vũ. Hiện tại lại mây đen đầy trời, hơn nữa còn có hung tượng hiện ra, chẳng lẽ là điềm báo kết Nguyên Anh thất bại?” Chưởng môn Thiên Địa môn, Tử Dương chân nhân, đứng ngoài diện, nhìn linh thú cấp chín Diễm Phong Long của mình co rúm lại, thân thể run run không ngừng.

Dùng Linh Ngữ thuật trao đổi, Diễm Phong Long chỉ nói là cảm thấy một cỗ uy áp khiến nó cảm thấy run sợ chứ cũng không biết đó là cái gì. Ngay cả yêu thú cấp chín cũng bị dọa thành như vậy, Tử Dương chân nhân thật không hiểu, rốt cục là người phương nào đang kết Nguyên Anh mà động tĩnh lại hung như vậy?

“Ầm!” trong mây đen đột nhiên nổ một tiếng, một cỗ uy áp mà ngay cả tu sĩ cũng cảm thấy ập đến. Mọi người cảm thấy tim đập nhanh khó chịu, đệ tử tu vi thấp thì trực tiếp ngã xuống, ôm đầu không ngừng gào thét.

“Thao Thiết!” Tử Dương chân nhân ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời, thấy mây đen đột nhiên chia làm hai nửa, một con yêu thú xuất hiện trong không trung. Nhìn con yêu thú miệng rộng kia, Tử Dương chân nhân ngẩn người, mất một lúc lâu mới nhận ra nó là con gì. Ai bảo nó không có sừng, làm hại Thiên Địa môn, nơi hiểu biết về yêu thú nhất, cũng thiếu chút nữa không nhận ra.

“Hóa ra là Thao Thiết! Chẳng lẽ đây là Kim Phi Dao, người bị đuổi giết ở thần cấp giới? Rốt cục có chuyện gì xảy ra? Người này chạy đến chỗ chúng ta từ bao giờ mà không có ai phát hiện chứ?” Tử Dương chân nhân rốt cục phản ứng lại, Thao Thiết ở trong này chỉ sợ không phải việc mới một, hai ngày, sao lại không nghe nói có đệ tử bị mất tích? Nếu để các tu sĩ khác biết có Thao Thiết ở đây, chỉ sợ sơn mạch Ô Vân sẽ bị cày nát.

“Chưởng môn, nếu quả thật là Thao Thiết thì phải làm sao?” một trưởng lão cùng đứng quan khán dị tượng với Tử Dương chân nhân nhìn về phía hắn, sự tình liên quan trọng đại, bọn họ không thể dễ dàng đưa ra ý kiến.

Sắc mặt Tử Dương chân nhân nghiêm nghị, chậm rãi nói: “Không phải là nếu, tuy rằng dị tượng Thao Thiết này không có sừng nhưng chúng ta là đại phái về linh thú, làm sao có thể không biết Thao Thiết trông như thế nào. Đây chắc chắn chính là Thao Thiết, chỉ là không hiểu tại sao nó lại không có sừng thôi, nhưng chắc chắn là nó. Chuyện này hẳn không thể giấu diếm được, chúng ta vẫn nên chủ động báo cho các môn phái thôi.”

“Chưởng môn, không bằng chúng ta nói chuyện với người này, có thể để nàng tự rời đi là tốt nhất. Nếu không, tu sĩ các môn phái khác chạy đến đây hết thì không biết bọn họ sẽ làm ra chuyện gì nữa, nếu khiến cho sơn mạch Ô Vân loạn thất bát tao cả lên thì chúng ta không có lợi gì. Hay là cứ đợi nàng đi rồi chúng ta mới nói chuyện nàng xuất hiện ra, như vậy sẽ không đắc tội môn phái khác, họ cũng không thể nháo sự trên địa bàn của chúng ta.” Lúc này, có một trưởng lão suy nghĩ sâu xa, mở miệng nói.

Trưởng lão vừa nói tên Ngô Ba, là trí giả trong Thiên Địa môn, rất nhiều chuyện trọng đại đều là chủ ý của hắn, ý kiến của hắn lập tức được đa số tán thành.

Chưởng môn nghe xong cũng tương đối tán thành, làm như vậy cũng là lưỡng toàn tề mỹ, chỉ có điều là không biết Thao Thiết này có chịu rời đi hay không, có ở lại đây luôn không thôi. Đã là chủ ý của Ngô Ba thì việc khuyên Thao Thiết rời khỏi sơn mạch Ô Vân liền giao cho hắn làm.

Ngô Ba giận đám gia hỏa sợ chết kia muốn chết, nhưng người phát ngôn lại là chưởng môn, hắn đành phải đáp ứng. Chỉ hy vọng chủ nhân Thao Thiết kia là người tốt, nhưng nghĩ lại thì, người tốt sẽ được Thao Thiết lựa chọn sao?

Dị tượng trên trời vẫn chưa biến mất, Thao Thiết đầu không có sừng khiến người ta không cười nổi kia đang chui ra chui vào trong mây. Thoạt nhìn thật đáng sợ, nhưng sau một lát mọi người không thấy nó có lực sát thương gì, nhìn dị tượng chỉ giống như xem diễn tuồng, họ vừa nhìn vừa cười, mà những đệ tử tu vi thấp còn được tích lũy thêm kiến thức.

Đột nhiên, dị tượng Thao Thiết lao ra khỏi tầng mây, phi xuống sơn mạch Ô Vân.

“Ha, dị tượng này thật là thú vị, lại muốn lao xuống.” tu sĩ Thiên Địa môn cười vang, dị tượng này đúng là hay, rất đa dạng.

Nhưng bọn hắn vừa mới cười một tiếng thì nhìn thấy ảo giác Thao Thiết kia há miệng, nuốt trọn một ngọn núi của sơn mạch Ô Vân.

“…” bốn phía im lặng như tờ, tu sĩ Thiên Địa môn không biết phải nói gì, dị tượng lại có thể ăn, tất cả đều ngây ra như phỗng nhìn Thao Thiết ăn núi. Tựa hồ là hương vị không ngon, Thao Thiết hét lớn một tiếng, phì một tiếng nhổ hết cả ngọn núi đã bị cắn vụn ra.

Trên trời rơi xuống một cơn mưa đất đá, vô số đá vụn, bùn đất và cây cối bị nó phun ra. Sau đó, nó nhìn lướt qua chúng sinh Thiên Địa môn, hừ lạnh một tiếng rồi biến mất trong mây đen.

Mây đen tán đi, không có tiên nhạc duyên dáng, cũng không có ráng mây, càng không có tiên cảnh xinh đẹp và thần điểu. Dị tượng đến thì lâu, đi lại phi thường sảng khoái, trong nháy mắt đã theo Thao Thiết biến thành hư vô.

“Ngô trưởng lão, ngươi còn thất thần làm gì, người này đã kết Nguyên Anh, ngươi còn không mau đi nói chuyện với nàng đi.” Dị tượng biến mất đột ngột khiến Tử Dương chân nhân sửng sốt, nhưng lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng bảo Ngô Ba đi qua.

Ngô Ba vạn phần không muốn ngự khí bay về phía sơn mạch Ô Vân, nhìn hướng xuất hiện dị tượng thì hẳn là ở một sơn cốc. Lúc tới đây hắn mới phát hiện chỗ đó chính là độc trì xuất hiện vài chục năm trước, hóa ra Thao Thiết trốn ở đây.

Xem ra người này đã ở đây vài chục năm rồi, chỉ có điều không phải Thao Thiết ăn thịt người sao? Vì sao lại không có đệ tử mất tích, chẳng lẽ Thao Thiết bắt đầu ăn chay?

Nghĩ nghĩ, hắn lục ra một cái bùa Truyền Âm, lúc này thì thứ này là hữu dụng nhất. Viết thân phận của mình lên đó, khẩu khí còn cố ý làm cho uyển chuyển, để có thể khuyên nàng đi thì phải khéo nói.

Nhưng liệu nàng có lừa mình vào ăn thịt không? Tu sĩ Nguyên Anh trong mắt Thao Thiết hẳn là một bữa đại tiệc. Cẩn thận lo lắng xong, hắn càng nói càng nhiều, cuối cùng nói đầy cả một lá bùa Truyền Âm. Nếu không phải bùa Truyền Âm không ghi được nữa thì hắn còn muốn nói thêm vài lời khách khí nữa.

Đưa ra hai cái bùa Truyền Âm thì không tốt lắm, Ngô Ba chỉ có thể thở dài, ném bùa Truyền Âm vào trong sương trắng, sau đó ở bên ngoài chờ đợi.

Đọc truyện chữ Full