Đó là một pháp khí bằng gỗ điêu khắc thành hình đầu quỷ, tên tu sĩ mặc hắc ý kia đánh một pháp quyết lên tượng gỗ, nó liền tự động bay lên, từ bên trong toát ra hai hồn phách.
Trong thạch động nhất thời truyền đến tiếng quỷ khóc chói tai, bén nhọn, phẫn nộ. Tu sĩ hắc y kia nhanh tay bắn ra hai đạo hồng quang, đánh vào hồn phách.
Hồn phách liều mạng giãy dụa, hồng quang hóa thành cầu phù trấn hồn, chớp động hồng quang, chậm rãi áp hồn phách thành một quả cầu ánh sáng. Sau đó, tu sĩ hắc y thu tay lại, hai luồng hồn phách lại chui vào trong tượng gỗ.
“Hai hồn phách Kết Đan hậu kỳ, hai vị có bằng lòng bán kim đan không?” tu sĩ hắc y đặt bức tượng gỗ hình đầu quỷ lên bàn đá, lạnh giọng hỏi.
Tên tu sĩ Nguyên Anh kia ngẩng đầu nói: “Không có, kim đan đã bị nát rồi.”
“Đáng tiếc!” tu sĩ mặc hắc y than nhẹ một câu rồi không nói thêm gì nữa, tay lật lên, một chiếc túi càn khôn xuất hiện. Hắn đặt túi càn khôn lên bàn đá, tên tu sĩ Nguyên Anh liền thu túi càn khôn, không nói hai lời, mang theo người hai đầu lâu kia rời đi.
Nhìn bọn họ biến mất trong truyền tống trận, Kim Phi Dao và nữ tu sĩ kia liền đi tới trước tu sĩ mặc hắc y. Vì tỏ vẻ kính trọng, tu sĩ mặc hắc y đứng dậy làm động tác mời, Kim Phi Dao không khách khí ngồi xuống, còn nữ tu sĩ kia thì giống như quỷ mị bay đi.
“Âm Trạch của các ngươi thật là đặc biệt, bốn phía âm trầm, tầng mười bảy này hẳn là ở dưới lòng đất hả?” Kim Phi Dao ngồi trên chiếc ghế đá cứng rắn, cười nói với tu sĩ trong hắc vụ phía đối diện.
Tu sĩ mặc hắc y lạnh lùng mở miệng: “Ánh mắt của tiền bối thật tinh tường, nơi này quả thật là ở dưới đất. Không biết tiền bối muốn bán hồn phách gì?”
Lời hắn nghe qua có vẻ là khách khí khích lệ, nhưng lại bởi vì thanh âm vừa lạnh vừa cứng khiến người ta cảm thấy tu sĩ Kết Đan này thật sự quá kiêu ngạo. Thần thái và giọng điệu kia giống như là ta rất giỏi, ta rất cao ngạo vậy.
Nghĩ rằng những người tu luyện âm công đều có tính tình như vậy, Kim Phi Dao không thèm so đo với hắn, dù sao người ta cũng mở miệng há mồm đều gọi tiền bối.
“Ta muốn bán hồn phách tu sĩ, số lượng không nhiều lắm, chỉ có hơn bốn vạn cái.” Kim Phi Dao đưa cái chai đựng hồn phách ra, tùy tay để trên bàn đá.
Tu sĩ mặc hắc y ngồi thẳng người lên, nhìn cái bình kia mà đau lòng muốn chết. Sao lại có người đối xử với hồn phách như vậy? Hồn phách cần phải đựng trong pháp khí chứa hồn mới được, chứ cứ tùy tiện chứa đại sẽ làm cho hồn phách bị suy yếu.
“Hơn bốn vạn hồn phách tu sĩ?” hơn bốn vạn hồn phách cũng không coi là nhiều, ngày thường có người chuyên môn săn hồn phách để bán, một lần mấy chục vạn cái cũng có. Nhưng đó đều là cô hồn dã quỷ của phàm nhân, còn nhiều hồn phách tu sĩ như vậy cũng không thường xuyên xuất hiện.
Lần trước thu mua lượng lớn hồn phách tu sĩ vẫn là trong cuộc đại chiến hai tộc nhân, ma. Lúc đó có khá nhiều hồn tu trà trộn vào trong đội ngũ tu sĩ Nhân tộc, thừa dịp loạn lạc mà thu về hồn phách tu sĩ. Hiện tại, trong hoàn cảnh thái bình mà có thể lấy ra hơn bốn vạn hồn phách, kể cả đều là Luyện Khí kỳ cũng là một lượng không nhỏ.
Số lượng quá nhiều, tu sĩ mặc hắc y cũng không dám trực tiếp thả hồn phách ra kiểm tra như trước mà dùng thần thức xâm nhập vào bình kiểm tra phẩm giai hồn phách.
Không xem thì thôi, vừa nhìn hắn đã bị dọa cho nhảy dựng. Trong một cái chai không hề có công dụng dưỡng hồn chi chít những hồn phách đã bị áp thành quang đoàn. Do đây không phải là pháp bảo dưỡng hồn nên hắn không thể đếm rõ có bao nhiêu hồn phách, phẩm giai ra sao.
Kim Phi Dao cũng không có cách nào đếm hết được số hồn phách này, chỉ tính đại khái mà thôi, nhưng cái đại khái này cũng đã tiêu tốn của nàng mất một ngày một đêm.
Tu sĩ mặc hắc y lấy ra một cái cốt tháp màu trắng, giải thích với Kim Phi Dao; “Tiền bối, đây là hồn tháp chuyên để ôn dưỡng hồn phách, ta muốn chuyển hồn phách trong bình của ngươi vào trong đó, để nó kiểm tra phẩm giai cũng như số lượng của hồn phách. Có điều, quá trình này sợ rằng sẽ làm tiền bối hiểu lầm, không biết có được hay không?”
“Không thành vấn đề, ngươi cứ chuyển sang đi.” Kim Phi Dao không thèm quan tâm nói.
Thứ mà tà tu coi là bảo bối này lại không đáng giá một đồng đối với nàng, dù sao nàng đã quyết định xử lý chúng ở đây thì cứ mặc hắn chuyển đi.
Được Kim Phi Dao đồng ý, tu sĩ mặc hắc y đặt cốt tháp lên bàn, rót linh lực vào trong. Cốt tháp bắt đầu vô thanh vô tức hút hồn phách, hồn phách trog bình ngọc lần lượt bay ra khỏi miệng bình, chui vào trong cốt tháp như một làn khói.
Quá trình này cần một chút thời gian, Kim Phi Dao liền uống một tách trà được mang tới bởi một quang đoàn hồn phách. Bưng trà, Kim Phi Dao cảm thấy rất nghi ngờ, chủ nhân Âm Trạch chắc chắn là một kẻ nhàn rỗi không có việc gì, thị thiếp là một đám cương thi.
Người bình thường sẽ không có ai cho khách nhân dùng loại ly trà này. Phía dưới chén là một khung xương cánh tay, trên tay có một nửa đầu lâu, trong đầu lâu là nước trà màu đỏ tươi, một cảm giác ăn thịt hút máu liền xuất hiện.
Vừa đợi liền đợi ba canh giờ, ngoài màu đỏ như máu ra thì hương vị cũng không khác gì lá trà bình thường. Kim Phi Dao đợi đến nhàm chán, ngồi đếm thử xem trong hồn lâu có bao nhiêu hồn phách để giết thời gian.
“Tiền bối, cốt tháp đã hút xong hồn phách rồi.” Rốt cục, cốt tháp cũng hấp thụ xong hồn phách.
Kim Phi Dao cầm bình ngọc, nhìn vào trong, quả nhiên là sạch sẽ, không thừa lại cái gì.
“Có bao nhiêu?”
Tu sĩ hắc y cầm cốt tháp, rót linh lực vào trong, cốt tháp liền tự động báo số lượng hồn phách và phẩm giai cho hắn, “Tiền bối, số lượng hồn phách thực sự không ít. Nguyên Anh kỳ có ba mươi bảy cái, năm trăm mười ba Kết Đan kỳ, Trúc Cơ kỳ hai vạn hai nghìn không trăm sáu mươi cái, Luyện Khí kỳ là một vạn chín nghìn hai trăm con. Trong đó, Luyện Khí sơ kỳ có…”
Nghe tu sĩ hắc y bắt đầu nói về phẩm giai hồn phách, Kim Phi Dao cảm thấy đầu óc ong ong, tạo ra vẻ mặt nghiêm túc nghe hắn nói, kỳ thực lại nửa câu cũng không nghe vào.
Đợi tu sĩ hắc y nói xong, Kim Phi Dao cũng tùy tiện gật đầu tỏ vẻ đồng ý với số lượng đó, người Âm Trạch lại bắt đầu nói cho nàng về giá trị của hồn phách.
Nói một vòng, Kim Phi Dao chỉ nghe vào kết quả cuối cùng, bảy mươi hai linh thạch cực phẩm, sáu trăm năm mươi linh thạch thượng phẩm và ba trăm mười vạn linh thạch trung phẩm.
Cái giá này khiến Kim Phi Dao khiếp sợ vô cùng, giá trị nhiều linh thạch như vậy sao? Không bằng sau này nàng chuyên môn buôn bán thứ này là được, trong nháy mắt Kim Phi Dao nảy ra ý tưởng này.
“Tiền bối thấy giá này thế nào?” tu sĩ hắc y cũng đổ một thân mồ hôi, số lượng đúng là không nhỏ. Tuy nhiên, riêng hồn phách tu sĩ Nguyên Anh cũng đã ba mươi bảy cái, nếu chia làm ba mươi bảy lần bán đấu giá, nhẹ nhàng cũng có thể kiếm lại chín mươi phần trăm tiền vốn.
Kim Phi Dao còn có gì không đồng ý chứ? Trong lòng mừng như điên, nhưng lại không thể biểu hiện kém hiểu biết quá mức, nàng giả bộ lạnh nhạt lên tiếng: “Vậy thì lấy giá này đi, bán đấu giá quá mất thời gian, ta bán luôn cho các ngươi.”
Tu sĩ hắc y lập tức hớn hở mặt mày, đáng tiếc biểu cảm đều bị hắc vụ ngăn trở khiến Kim Phi Dao nghĩ rằng đây chỉ là một vụ làm ăn nhỏ của Âm Trạch cho nên bọn họ mới lạnh nhạt như vậy.
“Tiền bối, số linh thạch này cần chút thời gian chuẩn bị, đây là tử tinh bài của Âm Trạch chúng ta, trên đó có ghi số lượng linh thạch. Trong khi chúng ta chuẩn bị linh thạch, mời tiền bối đi vào phòng đấu giá giết chút thời gian, bất kể là mua thứ gì, tiền bối có thể trực tiếp trừ trên tử tinh bài.” Tu sĩ mặc hắc y sao có thể để Kim Phi Dao mang theo nhiều linh thạch mà đi như thế, tự nhiên phải giữ nàng lại, tốt nhất là tiêu hết số linh thạch trên sàn đấu giá.
Kim Phi Dao cũng nhìn thấu tâm tư của hắn, tuy nhiên vẫn nhận lấy tử tinh bài, dùng thần thức đảo qua liền thấy số lượng linh thạch được viết đầy đủ bên trên. Dù biết ý nghĩ của gian thương bọn họ, Kim Phi Dao vẫn quyết định đến phòng đấu giá, có lẽ sẽ gặp được thứ gì thú vị.
Không biết tu sĩ mặc hắc y báo cho các tu sĩ khác bằng cách nào mà nữ quỷ phục vụ nàng lúc trước lại xuất hiện, bay tới bên người Kim Phi Dao, mời nàng đến phòng đấu giá Diêm La lâu.
Tên này quá khó nghe, Kim Phi Dao lắc đầu, chủ nhân Âm Trạch thật sự là thú vị quá đáng.
Kim Phi Dao đi theo nữ tu sĩ như quỷ mị kia đến truyền tống trận, còn tu sĩ mặc hắc y thì nhanh chóng mang theo cốt tháp đến khố phòng đòi linh thạch.
Bình thường, bán đấu giá được tiến hành vào buổi tối, không phải vì buổi tối người đông không khí tốt mà là vì vào buổi tối Âm Trạch càng thêm âm trầm. Kim Phi Dao ngồi chờ đếm hồn phách mất sáu canh giờ, hiện tại đã là nửa đêm, là thời điểm nóng nhất của buổi đấu giá.
Diêm La lâu không thấy được giới thiệu là ở tầng lầu nào nhưng chắc chắn không phải dưới lòng đất, dưới lòng đất không có cảm giác an toàn, chúng tu sĩ sẽ cho rằng thứ tốt mình mua được sẽ bị Âm Trạch vây khốn đoạt mất, vì thế nó nằm ngay ở tầng bốn trên mặt đất. Kim Phi Dao được truyền tống đến tầng một, sau đó mới truyền tống đến tầng bốn.
Những dãy ghế làm từ xương trong phòng đấu giá đã đầy những tu sĩ, ít nhất phải bốn, năm trăm người, thoạt nhìn rất náo nhiệt. Khách quý có tu vi như nàng đều ngồi ở trong ghế lô, những ngăn ghế lô được tạo hình như phần mộ, chỉ cần liếc mắt một cái, Kim Phi Dao liền mãnh liệt yêu cầu được ngồi ở ghế làm từ bạch cốt.
Vừa đặt mông xuống, Kim Phi Dao chợt nghe tu sĩ chủ trì đấu giá giơ một vật lên hô: “Hiện tại sẽ bán đấu giá một viên Cổ Linh Tâm.”
“A?” Kim Phi Dao vội ngẩng đầu lên nhìn, thấy trong tay tu sĩ kia có một vật đen nhánh to khoảng quả trứng vịt, không giống đá, cũng không giống yêu đan, càng không giống khoáng thạch.
“Cổ Linh Tâm này là sản phẩm của Linh Lợi thú chỉ có ở La Tinh Linh giới, cũng là trái tim thứ hai của nó. Linh Lợi thú là yêu thú cấp tám, mọi người có thể tưởng tượng lấy được nó cũng không hề dễ dàng, công hiệu thì không biết. Mọi người có thể mua về nghiên cứu, có lẽ sẽ có tác dụng kỳ lạ gì đó. Vì nó khó kiếm nên giá khởi điểm là năm vạn linh thạch trung phẩm, mỗi lần tăng giá không thể dưới năm trăm linh thạch trung phẩm.” lời của tu sĩ bán đấu giá trực tiếp dập tắt hứng thú của mọi người, ngay cả tác dụng cũng không biết thì ai sẽ bỏ ra nhiều linh thạch như thế để mua chứ?
“Năm vạn năm trăm khối.” ngay lúc không khí đang tẻ ngắt thì có người ra giá.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 296: Cổ linh tâm
Chương 296: Cổ linh tâm