Quỷ vương lại đứng trên sân đấu, tuy nhiên lúc này đã không giống lúc trước. Trước kia, hắn luôn mặc quần cộc, tay để trần, giống như một dã nhân. Hôm nay lại mặc một thân kim giáp, thoạt nhìn dị thường uy phong, ngay cả không khí chung quanh cũng khác.
Đứng phía sau hắn, Kim Phi Dao gật đầu thầm nghĩ, quả nhiên người đẹp vì lụa lúa tốt vì phân, chỉ mặc một bộ quần áo khác, nếu không nhìn mặt nạ đúng là không nhận ra.
Đưa mắt lên khán đài tìm, nàng lại không thấy bóng dáng của công chúa Bình An, một ngày quan trọng như vậy mà nàng lại chưa tới. Kim Phi Dao nghĩ, tám phần là nàng ta bị đại hoàng tử tố cáo, đã bị hoàng đế gọi đi rồi.
Nàng nghĩ không sai, nhưng không phải đại hoàng tử mà là Trị vương tố cáo. Hắn muốn lấy quyền đối với Kim Phi Dao từ tay công chúa Bình An cho nên đã bẩm báo hoàng đế, nói công chúa Bình An mang một nô lệ tới giết chết ba vị tướng quân.
Hiện giờ nàng đang ngồi trước mặt hoàng đế, trong lòng như có vạn con kiến đang bò, vô cùng muốn tới Quyết Đấu tràng xem Quỷ vương và đại hoàng tử đối chiến. Vị hoàng đế mà ngày thường nàng luôn cảm thấy rất tốt lúc này lại trở nên vô cùng đáng giận, càng nhìn càng thấy tức giận.
“Nói là tự mình lên sân khấu nhưng ta lại cảm thấy hắn hẳn sẽ không một mình đến, có khi là đem cả quân đội đến cũng nên, đợi đến khi chúng ta chỉ còn một hơi thì tiến lên giết chết chúng ta.” Kim Phi Dao vuốt mặt nói.
“Có ta ở đây, hắn đừng nghĩ đến chuyện còn sống đi ra ngoài.” Quỷ vương oai hùng nói, đã trút bỏ cảm giác bi phẫn như mãnh thú bị nhốt trước đây, khôi phục khí chất của một vị tướng lĩnh ma nhân lúc đối kháng quân đội Nhân tộc.
Kim Phi Dao chớp chớp mắt, sự khác biệt giữa có ma khí và không có ma khí đúng là lớn, lòng tự tin đại trướng nha. “Ngươi không nên lộ ra ma khí ngay từ đầu, đợi đến lúc đại hoàng tử lên sân khấu rồi tính, nếu không hắn bỏ chạy thì không bắt lại được.”
Quỷ vương nghiêng đầu, không nhìn ra vẻ mặt hắn dưới lớp mặt nạ nhưng có thể nghe ra sự cảm kích trong giọng nói của hắn: “Kim Phi Dao, tuy rằng ngươi là Nhân tộc nhưng ta vẫn muốn cảm ơn ngươi. Nếu không có ngươi thì có khi ta đã chết từ năm ngày trước rồi, sao còn có thể có ngày khôi phục ma khí? Một ngày nào đó ta muốn đi Linh giới bên ngoài mà ngươi nói tới, ngay cả pháp chú thuật cao thâm mà ngươi cũng biết.”
“Không có gì, mấy thứ này ở bên ngoài bày bán đầy ngoài thư quán, hoàng tộc Tô thị chuyên quyền, quá mức keo kiệt thôi. Về chuyện pháp chú thì không cần đa tạ, ta chỉ vì giao dịch với công chúa Bình An thôi.” Kim Phi Dao nhàn nhạt cười nói.
“Quả nhiên là anh hùng hào khí trùng vân thiên!” Quỷ vương phát ra lời khen ngợi từ nọi tâm.
Kim Phi Dao ngượng ngùng cười cười: “Không có, ngươi quá khen!”
Ánh mắt của nàng dừng lại trên lưng Quỷ vương. Trong lao không có gương, Quỷ vương không nhìn thấy hình ảnh của giải chú phía sau lưng, chỉ biết ma khí của mình đã quay lại, điều này khiến cho hắn vui sướng vạn phần. Tuy nhiên, Kim Phi Dao cảm thấy, nếu hắn biết phía sau lưng mình đã thành dạng gì thì khẳng định sẽ không cảm tạ nàng.
Tuy nhiên, dù sao Quỷ vương cũng không nhìn thấy, Kim Phi Dao cũng không có ý định nói ra, coi như không biết là được. Chờ đến khi hắn có rảnh nhìn đến thì bản thân đã sớm rời khỏi Thiên Đế Linh giới rồi.
“Đã đến!”
Trên tràng đột nhiên có hơn một trăm người xông lên, tất cả đều có tu vi Kết Đan kỳ, ai cũng mặc giáp bạc, bộ pháp chỉnh tề, vừa nhìn là biết là những quân nhân có huẩn luyện trong quân doanh. Nguyên Anh kỳ là tướng quân, những tu sĩ Kết Đan kỳ này hẳn đều là tướng sĩ.
Kim Phi Dao nhìn nhìn, theo như Quỷ vương từng nói thì trăm năm trước, quân đội dưới tay đại hoàng tử có hai vạn người, vậy thì hơn một trăm tu sĩ Kết Đan kỳ này hẳn chính là tất cả những tướng sĩ Kết Đan rồi.
Hai vạn người, Kim Phi Dao nghe thấy thì khóe miệng giật giật, mới chút người đó mà cũng dám gọi là quân đội. Bắc Thần Linh giới đánh nhau một lần cũng chết hơn mười vạn, hai vạn hồn phách của tu sĩ còn chưa đủ làm một lần mua bán trong Âm Trạch!
“Xem ra lần này đại hoàng tử sẽ không chết không ngừng, mang hết cả tướng mạnh dưới trướng tới rồi.” Quỷ vương một thân khí phách tràn ra, trận địa sẵn sàng đón địch, nhìn chằm chằm các tướng sĩ Kết Đan kỳ kia.
Thấy bộ dáng nghiêm trang của Quỷ vương, Kim Phi Dao có chút không biết nói gì, nàng ngồi xổm xuống, cảm thấy phi thường sầu não. Vì sao nàng lại tới loại Linh giới này mới có cảm giác bá giả, cảm giác giống như nhìn một đám hài tử đánh nhau để tranh ăn, mà bản thân là một người trưởng thành, tùy thời có thể đánh cho bọn họ khóc cha gọi mẹ.
“Hừ, hiện tại muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ thì đã muộn rồi. Kể cả ngươi muốn làm ta vui, cầu ta tha mạng thì cũng phí công thôi.” Đại hoàng tử mặc chiến giáp hình rồng, sau lưng là cung Cửu Long, nghênh ngang đi ra.
Ăn mặc thật giống một vị tướng quân! Đây chính là ấn tượng của Kim Phi Dao với hắn, nghe Quỷ vương nói tuy đại hoàng tử cầm quân nhưng lại rất ít khi phải xuất thủ, đều ở trong trướng hạ mệnh lệnh. Tuy nhiên, theo Kim Phi Dao đoán thì có lẽ là do quân của ma nhân quá yếu, người ta không cần ra quân trướng, phái vài tướng quân xuất chiến là có thể đánh cho ma nhân hoa rơi nước chảy, ôm đầu chạy tán loạn rồi.
Trăm tên tướng sĩ Kết Đan kia vây quanh hai người bọn họ, đại hoàng tử đứng ngoài vòng tròn, lạnh giọng quát: “Vây thú trận!”
Các tướng sĩ Kết Đan tay trái cầm thuẫn, tay phải cầm mâu, kề sát nhau vây quanh hai người, sau đó những lưỡi mâu pháp khí thượng phẩm đồng loạt đè xuống bọn họ.
Quỷ vương hét lớn một tiếng, cầm búa mạnh mẽ bổ về bốn phía, bộ dáng ra sức kia khiến Kim Phi Dao nhìn mà cho rằng hắn sẽ phóng xuất ma khí ra mất. Búa của hắn quét ngang qua, đánh vào linh thuẫn, đánh gãy thế tiến công của các tướng sĩ, bọn họ còn bị búa đè cho lùi về phía sau mấy bước.
Kim Phi Dao thì lấy Thông Thiên Như Ý ra, vẫn là hai thanh đao như trước. Nàng thuận tay lia đao chém lên chi chít những mũi mâu. Đầu trường mâu giống như cỏ dại ven đường, loạch xoạch bị nàng cắt rơi xuống, lăn lóc trên mặt đất.
Tu sĩ Kết Đan hoảng hốt, đây là pháp khí thượng phẩm, làm sao có thể một đao đã gãy? Đầu mâu đã bị gãy, mâu còn có công dụng gì? Những tướng sĩ kia nhanh chóng lùi xuống nhường đường cho các tu sĩ khác tiến lên.
Tu sĩ đối chiến lại sử dụng trận pháp quân đội, đây là lần đầu tiên Kim Phi Dao được thấy, trước kia cùng lắm chỉ mới gặp kiếm trận của kiếm tu, vì thế cảm thấy rất mới mẻ. Hơn nữa, theo nàng quan sát thì nếu trang bị của những tướng sĩ này có thể đạt tới tiêu chuẩn của tu sĩ Kết Đan phổ thông ở các Linh giới khác thì trận pháp này có thể vây sát cả tu sĩ Nguyên Anh.
Nhưng trang bị của bọn hắn quá kém, thuẫn quá kém, vũ khí không đạt chuẩn, ít nhất cũng phải cầm pháp bảo trung phẩm chứ không phải là thứ pháp khí thấp kém kia. Thật là đáng tiếc cho trận pháp, bọn họ dùng vào là uy lực đại giảm.
Thấy Vây Thú trận không có tác dụng, còn tổn thất pháp khí, đại hoàng tử lại lên tiếng thay đổi trận pháp: “Phi Tường trận.”
Tướng sĩ vội vàng lui ra phía sau, hình thành hình dáng một con chim đang giang cánh, sau đó bọn họ lẩm bẩm, trước ngực nhất thời xuất hiện một đoàn hỏa diễm.
“A, pháp thuật công kích!” Kim Phi Dao ngừng lại, dĩ nhiên lại là pháp thuật công kích. Tuy chỉ là pháp thuật do tu sĩ Kết Đan kỳ thả ra, hơn nữa thoạt nhìn tựa hồ chỉ là Viêm Hỏa thuật nhưng toàn bộ chỗ này tụ vào nhau thì uy lực cũng không thể coi thường, nếu nàng không sử dụng linh lực, chỉ sợ cũng không chống đỡ được.
“Làm sao bây giờ? Không sử dụng ma khí sợ không trụ được.” Quỷ vương sốt ruột hỏi.
Kim Phi Dao xì một tiếng khinh miệt, hung tợn nói: “Để ta chém đại hoàng tử, ngươi đối phó những tên Kết Đan kỳ kia, không thể giả heo ăn thịt hổ mãi, cẩn thận thành heo nướng.”
Tiếng nói vừa dứt, trăm đoàn hỏa diễm cao bằng nửa người liền đánh lại phía bọn họ, Kim Phi Dao lật tay, linh khí tuôn ra, tiến vào Thông Thiên Như Ý, Thông Thiên Như Ý vụt biến thành đại thuẫn che kín hai người. Hỏa diễm
đánh lên Thông Thiên Như Ý, bốc cháy trên thuẫn.
Đại hoàng tử lấy cung thần Cửu Long trên lưng xuống, trên tay trào linh lực ra hóa thành một mũi tên dài màu vàng, bắn vào Kim Phi Dao trong trận. Tên vàng vèo một cái bay ra ngoài mang theo tiếng rồng ngâm.
Hắn lạnh lùng nói: “Quả nhiên không ngoài sở liệu của ta, ngươi không phải là Ma tộc. Trong Thiên Đế Linh giới này căn bản không có nữ ma nhân Nguyên Anh kỳ, nhị hoàng tử lại mượn tay lục hoàng tử, kéo cả công chúa Bình An vào, giúp ngươi ngụy trang thành ma nhân trà trộn vào định ám sát ta. Loại mánh lới nhỏ này căn bản không tính là mưu kế, ta chỉ cần tìm Trấn quốc tướng quân hỏi là ra, hắn căn bản không hề đưa ma nhân nào cho công chúa Bình An. Hừ, hôm nay ta muốn một lần hủy diệt thế lực nhị hoàng tử, giết hết các ngươi.”
Đại hoàng tử quả nhiên suy nghĩ thấu đáo, không chỉ nhìn thấu Kim Phi Dao là Nhân tộc giả trang mà ngay cả âm mưu ngầm kia cũng bị hắn đoán ra. Nhị hoàng tử và lục hoàng tử mạc danh kỳ diệu bị chụp mũ, mà lại đúng lúc lục hoàng tử bị cấm túc, nhị hoàng tử đang an bày thủ hạ mai phục đại hoàng tử lúc hắn thắng lợi hồi cung, cho nên không có ai tới giải thích.
Mũi tên vàng mang theo tiếng rồng ngâm ầm một tiếng đâm vào Thông Thiên Như Ý. Cách cấm chế, người trong sân vẫn nghe được tiếng vang đinh tai nhức óc, lỗ tai ông ông tác hưởng, ngay cả người bên cạnh nói gì cũng không nghe được nữa.
Mà trong Phi Tường trận thì kim quang vọt lên một đường gần hai trượng, linh khí uy hiếp cảm lập tức che kín sân đấu. Kim quang qua đi, trên sân đấu xuất hiện một cái hố to, sâu ba, bốn trượng, trong hố không có bất cứ thứ gì, Quỷ vương và Kim Phi Dao tựa hồ đều đã biến thành tro bụi.
“Ha ha ha ha, cho rằng dùng nô lệ là có thể giết chết ta? Nghĩ quá đơn giản rồi. Cảnh đệ, ta hiện tại sẽ đi giết nhị hoàng tử và lục hoàng tử, báo thú cho đệ.” Đại hoàng tử thấy một tên đã giết được hai người, nhất thời cười ha hả.
Đột nhiên, hắn cảm thấy trước mặt vút qua một trận gió lạnh, Kim Phi Dao đã xuất hiện trước mắt, nắm tay bằng sắt trùng trùng nện vào mặt hắn. Đại hoàng tử bay ra xa mấy trượng, lúc hắn ổn định được thân hình thì thấy mũi đau đớn, máu chảy ra, đã bị Kim Phi Dao đánh gãy.
Quỷ vương cũng tuôn ma khí, búa lớn trên người giống như có sinh mệnh, tự hành điên cuồng bổ về phía các tu sĩ Kết Đan.
Kim Phi Dao điều khiển Thông Thiên Như Ý biến hóa, hai hòn núi đá cao vài chục trượng xuất hiện trong không trung, đè xuống đại hoàng tử và trăm tên tu sĩ Kết Đan.
“A, ma nhân không bị khống chế ma khí!” trên khán đài truyền ra tiếng kêu sợ hãi, dân chúng hoảng loạn chạy trốn. Có ma khí và không có ma khí chính là cách biệt một trời, bọn họ không muốn chết ở chỗ này, trong Quyết Đấu tràng lập tức đại loạn.
Đúng lúc này, trong sân có khoảng ngàn người đột nhiên cầm pháp khí, hét lớn rồi chạy đi giết Nhân tộc đang chạy trốn. Cũng có người rống lớn: “Mạnh tướng quân, chúng ta tới giúp ngài một tay.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiên Vốn Thuần Lương
Chương 338: Sát
Chương 338: Sát